Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 14: Không nghĩ ra tên chương




Nhìn Thu Nguyệt bị đưa đi, Nhan Thế Ninh nhíu mày lại.
Toàn bộ những việc phát sinh ban nãy dường như không nằm ngoài kế hoạch của Bùi Cẩn.
Bùi Cẩn nói kế hoạch với nàng là, để Thu Nguyệt bưng canh cho nàng, trong canh không có độc nhưng móng tay nàng lại có độc. Lúc khuấy canh nàng sẽ thừa dịp gảy độc xuống... Nói trắng ra đây chính là một tiết mục hãm hại người ta. Vốn nàng có hơi bất an, ai ngờ cuối cùng thât sự tìm được thuốc độc trong phòng Thu Nguyệt!
Vì thế, mấu chốt là ở đây!
Độc trong móng tay nàng là do Bùi Cẩn đưa cho trước đó, lúc Bắc Đẩu kiểm tra thì lại giống với độc được giấu trong phòng Thu Nguyệt. Ban đầu nàng còn tưởng độc trong phòng Thu Nguyệt cũng là do Bùi Cẩn bỏ vào hãm hại, nhưng nhìn phản ứng của Thu Nguyệt thì độc này thật sự là của nàng!
Vậy thì, điều này chứng minh Bùi Cẩn đã sớm biết trong phòng Thu Nguyệt có giấu độc!
Nói cách khác, Thu Nguyệt đã sớm có ý muốn hại người. Mà Bùi Cẩn chỉ là tương kế tựu kế đánh đòn phủ đầu nàng ta!
Toàn bộ đều nắm chắc trong lòng bàn tay của hắn!
Chậc chậc, thằng nhãi này cũng thật lợi hại!
Nhưng Nhan Thế Ninh nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề:
Độc của Thu Nguyệt, là muốn hại ai? Hại nàng hay Bùi Cẩn?
Hơn nữa, Thu Nguyệt tự ý làm hay là có người bí mật giật dây? Nói cách khác, việc này có liên quan gì với phủ Quốc Công hay không?
Nghĩ tới câu Bùi Cẩn nói nhỏ với nàng lúc sáng, lòng Nhan Thế Ninh vẫn còn chấn động...
Đợi đến khi người sau cùng ra khỏi phòng, Bùi Cẩn đến trước mặt Nhan Thế Ninh, kéo tay nàng.
"Huynh muốn làm gì?" Nhan Thế Ninh theo tiềm thức vội rút tay lại.
Bùi Cẩn lấy ra một cái kéo nhỏ, cười nói: "Cắt móng tay cho cô, bên trong giấu độc, rất nguy hiểm".
Từ trước đến nay Nhan Thế Ninh không thích để móng tay, luôn để trụi lủi. Nhưng sau khi đến Tướng phủ bị Nhan Thế Tịnh phê phán vài lần nên cũng đành nuôi móng tay dài. Giờ bị cắt sạch cũng không thấy đau lòng.
Chỉ có điều cảm giác bị hắn nắm tay cắt móng... Dù thế nào cũng cảm thấy rất lạ...
Cắt hết móng tay, Bùi Cẩn vẫn không yên tâm, lại bắt nàng ngâm trong nước nóng vài phần nữa. 
Nhan Thế Ninh sốt ruột: "Theo như huynh nói thì chỉ bôi chút trên móng tay thôi, vừa nãy đã bị cắt sạch rồi còn gì".
Bùi Cẩn cười nói: "Để ngừa ngộ nhỡ thôi, ngộ nhỡ vô ý ngậm vào miệng, mất tiểu sư tử thì biết phải làm sao?"
"..." Nhan Thế Ninh bắt đầu giả chết.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Bùi Cẩn cũng xong chuyện. Nhan Thế ninh lập tức cầm lấy cây quạt ngồi ra xa. 
"Từ bao giờ cô có thói quen cầm quạt mọi lúc mọi nơi vậy? Giờ đã mát rồi mà." Bùi Cẩn buồn bực nói.
Nhan Thế Ninh ngẩn ra, sau đó nở nụ cười.
Cây quạt này để ngắm nhìn, là bảo bối. Lúc huynh ăn vụng nó có thể che lại, lúc huynh mệt mỏi muốn ngáp thì nó có thể che khuất; huynh muốn giả vờ làm bộ dáng hoạt bát vui tươi, có thể lấy nó để bắt bướm, huynh muốn làm Văn Tĩnh có tài, có thể dùng nó để làm bộ; trời nóng để quạt, ngày mưa che mưa. Ngày nào đó trên váy có màu đỏ, còn có thể che lại phía sau: Nhan Thế Tịnh từng mượn cây quạt của nàng để làm như vậy. 
Tóm lại, sống qua hai năm ở kinh thành, Nhan Thế Ninh coi cây quạt như một thứ thiết yếu để giả làm tiểu thư khuê các lúc ở nhà hay đi ra ngoài.
Chỉ có điều, khụ khụ, điều này không thể nói với hắn.
Nhan Thế Ninh thả cây quạt ra, chuyển đề tài nói chuyện, "Chẳng lẽ vương gia không nên giải thích chút gì với thiếp thân sao?"
Bùi Cẩn đến ngồi xuống bên cạnh nàng, bưng tách trà nói: "Ái phi muốn biết gì nào?"
Nhan Thế Ninh nở nụ cười nói: "Chẳng hạn như làm sao vương gia biết trong phòng Thu Nguyệt có độc".
Bùi Cẩn uống vài ngụm trà, thở dài: "Xem ra cái gì cũng không thể lừa được ái phi!"
Ngón tay Nhan Thế Ninh gõ trên mặt bàn đợi đoạn sau.
Bùi Cẩn bỏ cái tách xuống, nói: "Nếu phu quân của nàng cả chuyện phòng của người trong phủ để thứ gì cũng không biết thì sợ là ta đã sớm đầu thai mấy lần rồi."
Lời này nghe nói thật nhẹ nhàng, tựa như là đùa giỡn. Nhưng Nhan Thế Ninh nghe được lại hiểu rõ đến tận đáy lòng.
Trước khi xuất giá nàng đã nghĩ, hiện giờ hai con rồng đang đoạt vị. Mặc dù Bùi Cẩn không có ý định tranh giành, cũng chỉ sợ không thể thoát khỏi hoàn toàn. Trong phủ cũng sẽ có nhiều hoặc ít người được an bài tới. Cho nên chờ đến khi gả sang đây, lúc hai người ở riêng nàng sẽ bộc lộ bản tính, còn lúc có người ngoài thì nàng sẽ làm một hình tượng dối trá. Vì cái gì? Chính là vì không muốn chịu miệng lưỡi của người đời dày vò.
Giờ nghe được lời này của Bùi Cẩn thì nàng biết mình suy đoán không hề sai lầm.
Hiền Vương phủ nhìn qua rất yên bình tường hòa, nhưng thật ra cũng là mạch sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt!
Chỉ sợ sau này càng phải cẩn thận hơn.
Bùi Cẩn nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Nhan Thế Ninh thì liền biết nàng đang nghĩ cái gì, trong lòng vô cùng ấm áp. Nắm tay nàng, kéo nàng ngồi lên chân mình, nói: "Cô không cần lo lắng, ta đã sớm phái người âm thầm theo dõi những người nằm vùng trong vương phủ, không đáng lo. Hiện nay đã đuổi được Thu Nguyệt, cô càng có thể vô tư, muốn leo tường dở ngói lăn lộn trên đất gì đó thì cứ tùy ý, hì hì."
"Ai lo lắng chứ!" Nhan Thế Ninh thấy hắn nhắc lại chuyện xấu hồi nhỏ của mình, nhảy dựng lên từ trong lòng hắn: "Gì chứ, leo tường dở ngói cũng là do huynh xúi giục! Lăn lộn trên đất cũng là bị huynh ức hiếp mà!"
Bùi Cẩn nhìn nàng xù lông, càng cười vui vẻ hơn.
Nhan Thế Ninh trợn mắt nhìn hắn, chạy đến ngồi xuống chỗ đối diện. Vừa rồi thật sự nàng đã quên thủ đoạn của thằng nhãi này, Thu Nguyệt cũng có thể giải quyết được, những người khác cũng chỉ là một bữa tráng miệng. 
Lo lắng thay hắn thật đúng là không có gì làm ăn no rửng mỡ!
Một kẻ tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ bụng dạ thâm hiểm, ai đụng phải hắn thì đúng là người đó gặp xúi quẩy! 
Bùi Cẩn đùa xong cũng bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh: "Độc của Thu Nguyệt là do phủ Quốc Công đưa tới, trước đây người giám thị nàng đã báo cho ta rồi. Ta cũng đã sớm thừa dịp nàng dính lấy ta để Bắc Đẩu lén lục soát phòng nàng. Lúc trước ta đã từng nói với cô, Thu Nguyệt là người của Quốc Công đưa vào để theo dõi nhất cử nhất động của ta. Kẻ khác cho người tới nằm vùng ta có thể không cần cố kị mà lập tức trừ bỏ, nhưng người của Quốc Công... Dù sao Trân mẫu phi vẫn có ơn với ta, nên cho dù ta thấy Thu Nguyệt lẻn vào thư phòng ta chép thư giao cho người của phủ Quốc Công, ta cũng làm như không biết. Chỉ có thể nghĩ cách từ từ tống nàng trở về. Chỉ là muốn tìm một lý do toàn vẹn để đuổi nàng trở về lại không bị mất thể diện thì có chút khó khăn... Khi đó là hai năm trước, sau này thì Nam Cương nổi loạn, ta thấy gặp được thời cơ, xin ý chỉ đi dẹp loạn... Không thể chọc vào thì ta trốn thôi!"
"Vậy giờ huynh định giải quyết thế nào?" Nhan Thế Ninh hỏi.
Bùi Cẩn nhìn nàng, trên mặt lại lộ ra nụ cười gian trá: "Chỉ cần thể xác và tinh thần ái phi được vui vẻ, đương nhiên vi phu sẽ dốc hết khả năng!"
"...." Vì sao cuối cùng thằng nhãi này vẫn có thể nói những lời thô tục một cách thẳng thắn như vậy chứ!
"Đương nhiên, cô cũng thấy đấy, hiện nay Quốc Công đã không còn muốn giám thị ta đơn giản như vậy nữa. Nếu như ta còn không giải quyết Thu Nguyệt, hậu quả không thể lường được!" Ánh mắt Bùi Cẩn lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Nhan Thế Ninh nhớ tới bình thuốc độc kia, trong lòng cũng hơi sợ hãi: "Huynh nói, độc kia... Là ý của Quốc Công?"
Bùi Cẩn khẽ gật đầu.
Nhan Thế Ninh hít sâu một hơi, nghĩ đến câu nói ban sáng của hắn, lại nói: "Nhưng lúc sáng không phải huynh nói Quốc Công... Nếu như huynh không có con nối dõi thì trèo lên được vị trí kia để làm gì chứ?"
Lúc sáng, Bùi Cẩn nói rõ từng câu từng chữ bên tai nàng: Quốc Công vẫn luôn muốn để ta leo lên vị trí kia, mà ta thì lại không muốn.
Mỗi lần Nhan Thế Ninh nhớ đến những lời này, trống ngực đập không dứt. Nàng vẫn cho đoạt vị là chuyện của Thất vương gia và thái tử, nhưng lại không ngờ đằng sau đó Bùi Cẩn cũng bị chống đỡ.
Mặc dù Quốc Công ẩn náu đến mười năm, nhưng thế lực của hắn quả thật không nhỏ.
Nhưng nếu Quốc Công đã bí mật hỗ trợ Bùi Cẩn thì tại sao phải sai Thu Nguyệt hạ độc?
Lòng Nhan Thế Ninh nặng trĩu, Bùi Cẩn lại cười đến mức ung dung: "Thế Ninh, cô nên biết, trên đời này có một từ gọi là con rối".
"...." Nhan thế Ninh im lặng.
Thì ra là thế!
Thì ra là thế!
Nhìn bộ dáng tỉnh ngộ của Nhan Thế Ninh, Bùi Cẩn khẽ cười. Thân thể ngả dựa vào lưng ghế phía sau.
Lúc Trân quý phi còn sống, Uy Quốc Công đã có ý này. Nhưng Trân quý phi cũng không hy vọng Bùi Cẩn bị cuốn vào dòng nước đục đó. Đối với nàng, lớn lên khỏe mạnh bình an là đủ rồi. Sau khi bà mất, nhất thời mất đi chỗ dựa ở hậu cung, Uy Quốc Công cũng bặt vô âm tín, nhưng điều này cũng chỉ là mặt ngoài của vấn đề mà thôi.
Năm Bùi Cẩn mười tám tuổi, Uy Quốc Công hỏi hắn một vấn đề: "Theo ý kiến của con, ai xứng đáng để kế thừa?"
Bùi Cẩn rất mặt dày mày dạn trả lại ba chữ: "Cẩn không biết."
Vì thế, Uy Quốc Công hỏi rất thẳng thắn: "Con làm thì thế nào?"
Bùi Cẩn tiếp tục trả lại ba chữ: "Cẩn vô năng."
Cuối cùng, Uy Quốc Công nhìn hắn xuôi tay kính cẩn, thâm trầm nói: "Theo ta thấy, con thích hợp hơn bọn chúng."
Vài năm sau đó, Uy Quốc Công dốc hết sức bồi dưỡng thế lực cho hắn. Mà hắn lại dốc hết sức né tránh những thế lực này.
Một hoàng tử không được yêu thương lại đột nhiên có một cơ hội lên trời. Rất nhiều người sẽ bị quyền thế làm choáng váng đầu óc. Nhưng Bùi Cẩn lại không có trong số đó.
Hắn ý thức sâu sắc được ngày nào đó Uy Quốc Công nâng đỡ hắn lên trời, cũng là ngày hắn rơi xuống tan xương nát thịt. 
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Nhổ cỏ tận gốc, theo đuổi sự nghiệp khác: Từ mười năm trước, Bùi Cẩn núp sau bình phong nghe được Uy Quốc Công nói với Trân quý phi như vậy.
Ban đầu Bùi Cẩn vẫn không quá tin vào ý nghĩa của nửa câu sau, cho đến đêm trước ngày thành thân, Bắc Đẩu nói cho hắn biết, thuốc độc người kia đưa cho Thu Nguyệt là "Tuyệt Tử Tán"!
Độc này là ta chuẩn bị dùng cho Nhan Thế Ninh, làm như vậy để nàng không thể sinh con. Đứa bé này chỉ có thể do Thu Nguyệt hoặc một người khác ở phủ Quốc Công sinh ra, như vậy mới có thể có tư chất đoạt vị, có thể dễ dàng thao túng. 
Đến lúc đó, hắn lên ngai vàng lại không quyền không thế, liền trở thành con rối. Con nối dõi lại chết yểu bất ngờ, Uy Quốc Công có thể dễ dàng đoạt vị rồi!
Toàn bộ mưu kế đều được tính toán kĩ càng!
May là khối u ác tính này đã kịp loại trừ.
Nghĩ đến đây, Bùi Cẩn cười ra tiếng thu hồi toàn bộ tâm tư. Thấy Nhan Thế Ninh đứng trước cửa sổ có vẻ đăm chiêu, nói: "Ái phi đang nghĩ gì thế?"
Nhan Thế Ninh còn đang kinh ngạc, từ trước đến nay tranh đấu trong cung vẫn luôn tàn khốc, nhưng không nghĩ tới cũng có ngày lại diễn ra bên cạnh mình. Nếu không phải Bùi Cẩn phát hiện kịp thời, thật sự hậu quả sẽ càng nguy hiểm. 
Than ôi, nàng vào cửa mới có hai ngày lại gặp phải chuyện bực bội này rồi.
Mà lúc nghe được câu hỏi của Bùi Cẩn, nàng ra vẻ buồn bã nhìn bầu trời, nhỏ nhẹ nói: "Ta đang nghĩ mẹ ta cầu nguyện cho ta cả đời được bình an gì gì đó, chỉ sợ không thể thực hiện được rồi!"
Bùi Cẩn cười đến trước mặt nàng nói: "Hối hận vì gả cho ta rồi sao? Hì hì, giờ cô hối hận cũng vô dụng, ai bảo lúc đầu không đào hôn đi!"
Nhan Thế Ninh liếc hắn, cắn răng nói: "Ai bảo huynh muốn thành thân với ta!"
Bùi Cẩn búng lên trán nàng, nói: "Nếu cô không gả cho ta, chỉ sợ lại càng không được bình an".
"Hả?" Lời này làm Nhan Thế Ninh hơi khó hiểu. 
Bùi Cẩn cũng không trả lời, chỉ cười nói: "Có lẽ con đường này rất khó khăn, cô có sợ không?"
Nhan Thế Ninh ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, sau một lúc lâu hung hăng nói: "Ta đã thành thân với người đáng sợ nhất trên đời này rồi, huynh nói ta còn sợ cái gì nữa chứ!"
Bùi Cẩn nghe vậy cười tươi như hoa.
"Nhưng mà, phủ Quốc công bố trí thế cuộc lớn như vậy sẽ chịu từ bỏ ý đồ sao?" Sau một lúc lâu, Nhan Thế Ninh hỏi.
Bùi Cẩn nhìn lá rụng lượn vòng ngoài cửa sổ, cười nói: "Đương nhiên sẽ không, chỉ có điều, trước mắt chuyện này không phải là vấn đề lớn nhất".
"Còn có vấn đề gì nữa?"
"Tỷ như, ngày mai cô phải về nhà rồi".
"!!!" Nhan Thế Ninh lại quên béng vụ này! 
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.