Phụ Hoàng, Thỉnh Vào Ở Hậu Cung

Chương 12: Bảo hộ bên người




Editor: La Mạn Vân Linh
Khoé miệng nam nhân kia nhếch lên một chút tươi cười ôn hòa nói: "Lắm miệng." Nhìn tiền phương (phía trước) có một tý hoài niệm. 
"Trong cung không có gì khác thường nhưng tiểu công chúa gần bảy ngày đã không bước ra khỏi Vô Tâm điện." Người kia trả lời.
Việc Mặc Sĩ Vô Tâm bị hạ dược đã bị Mặc Sĩ Vô phong tỏa tin tức, cứ việc Mặc Sĩ Vô Tình có cài người ở trong cung nhưng Mặc Sĩ Vô một tay che trời, chuyện hắn (MSV) không muốn để người khác biết thì không một ai có thể có bản lĩnh biết được.
Mà người trong cung đương nhiên không muốn để Mặc Sĩ Vô Tình biết Mặc Sĩ Vô Tâm đã rời khỏi cung.
"Bảy ngày không ra khỏi Vô Tâm điện?!" Mặc Sĩ Vô Tình khẽ cau mày, với tính tình của Vô Tâm thì làm sao có thể đứng ở trong Vô Tâm điện lâu như vậy?! 
"Nam nhân kia đâu?!" Mặc Sĩ Vô Tình lại hỏi.
"Điện hạ đang bế quan." Ngữ khí người kia bình thản rất khó để người ta nghe ra gì, kỳ thật nam nhân trong miệng Mặc Sĩ Vô Tình là phụ thân (ý chỉ a MS Vô) của hắn (MSV Tình).
Mặc Sĩ Vô Tình ngẩng đầu nhìn ánh trăng núp sau đám mây trên trời, ngẫm lại có Tu ở, Tâm nhi hẳn là không có nguy hiểm gì. 
Một trận gió thổi qua, Mặc Sĩ Vô Tình sửng sốt, Tâm nhi của hắn hẳn là cần tự do như ngọn gió này mà không phải bị nam nhân kia vây nhốt ở trong nhà giam (ý chỉ Hoàng cung) hắc ám đó.
Khớp xương ngón tay gắt gao nắm thành quyền đầu, một ngày nào đó hắn sẽ làm Vô Tâm tự do.
Mà ở một chỗ khác, khách sạn trong trấn nhỏ. 
Mặc Sĩ Vô Tâm nghe lời Mục Lưu Phong nói, khóe miệng tươi cười tà ác: "Không có gì, sợ ngươi ăn quá nhanh sẽ chết nghẹn."
Mặc Sĩ Vô Tâm thu hồi chiếc đũa, nói với chưởng quầy: "Chuẩn bị cho chúng ta hai gian thượng phòng (phòng sang)."
"Hai gian sao?" Cặp con ngươi ngọc sắc lưu ly của Mục Lưu Phong trừng trừng, bọn họ có ba người a!
Mặc Sĩ Vô Tâm chỉ vào Sát nói: "Hắn là bảo tiêu (vệ sĩ) ta mướn đến, đương nhiên phải ngủ với ta."
"Ngươi từ từ ăn đi!" Sau đó xoay người rời đi.
Sát nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm đi khỏi, tay dừng một chút rồi cũng ly khai (rời khỏi) chỉ để lại Mục Lưu Phong ngồi ở chỗ kia nhìn bóng dáng hai người biến mất và mấy món đồ ăn trên bàn, trong con ngươi hiện lên một đạo u quang.
Sát đi theo Mặc Sĩ Vô Tâm thản nhiên nói: "Đồ ăn kia có vấn đề?" Nam nhân này hắn (Sát) nhìn không thấu nhưng hắn (MSVT) có phản ứng như vậy thì hắn (Sát) biết mấy món ăn đó tuyệt đối có vấn đề, nhưng vì sao hắn không phát hiện được cái gì khác thường?! 
Khoé miệng Mặc Sĩ Vô Tâm hiện một chút tươi cười nghiền ngẫm, không trả lời Sát, lấy một viên thuốc đưa cho hắn, nói: "Bổ sung chút thể lực đi."
Tên Mục Lưu Phong ngu ngốc kia không biết cái đầu của hắn lớn lên bằng cách nào mà không chịu động não suy nghĩ, không cho hắn chịu chút đau khổ hắn vĩnh viễn đều sẽ không thông minh được. 
Nhìn Mục Lưu Phong trưởng thành như vậy, Mặc Sĩ Vô Tâm chỉ có một loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. 
Sát tiếp nhận viên thuốc nhưng chỉ cầm mà không ăn, nếu hắn tùy tiện ăn thứ người khác đưa thì cũng không biết hắn đã chết bao nhiêu lần.
Mặc Sĩ Vô Tâm liếc mắt nhìn Sát, nàng cũng đã ăn một viên giống thế, viên thuốc này được làm từ hơn mười loại dược liệu trân quý, ăn vào có thể đỡ đói, ở trong chợ cho dù có một ngàn lượng bạc trắng đều mua không được, hắn thế nhưng còn hoài nghi nàng, thật lãng phí.
"Đêm nay, ta đi phòng khác ngủ." Nhìn Mặc Sĩ Vô Tâm không trả lời, hắn cũng không muốn hỏi nhiều.
"Chậm đã......" Mặc Sĩ Vô Tâm vội vàng lôi kéo hắn, nói: "Hình như ngươi quên ta nói là phải bảo hộ ta như thế nào."
Mặc Sĩ Vô Tâm kiễng chân ôm lấy cổ hắn, phun nhiệt khí trên cổ hắn: "Đừng nói cho ta là ngươi không biết bảo hộ người khác ra sao nhé!"
Sát bản năng muốn đẩy nàng ra nhưng Mặc Sĩ Vô Tâm tinh tế hoá giải lực đạo, đẩy hắn xuống giường, bàn tay trắng nõn của Mặc Sĩ Vô Tâm đặt trên mặt nạ hắn nói: "Bởi vì ngươi không ngoan, ta quyết định thêm một điều kiện, ngươi chẳng những phải bảo vệ ta bình an đến Thanh quốc mà còn làm ấm giường cho ta."
Mục Lưu Phong đã đi lên gần thấu phòng mình, thì chợt nghe đến thanh âm kịch liệt cách vách, trong lòng nghĩ thầm. Hay là Vô Tâm thật sự thích nam nhân? Nhưng tại sao hắn (MSVT) lại coi trọng tên Sát không biết đẹp hay xấu kia mà không phải là người phong hoa tuyệt đại như hắn (MLP) đâu! Thật sự là không rõ.
Bị một nam nhân yếu hơn so với hắn đẩy ngã, sát khí Sát vẫn che dấu như hồng thủy vỡ đê, nam nhân này thật sự hơi quá đáng.
Lúc hắn muốn cầm kiếm chém lại đột nhiên phát hiện mình không thể nhúc nhích, hắn (Sát) thế nhưng trong bất tri bất giác bị hắn (MSVT) hạ độc.
Ngay sau đó Mặc Sĩ Vô Tâm nằm ở bên người hắn thấp giọng nói: "Ta chỉ là không quen ngủ một mình mà thôi! "
Khi một mình một người cô tịch, nàng lại sẽ hoài niệm cái ôm ấm áp đã không còn khả năng có được kia, nàng thật là trúng độc sâu vô cùng, nhất thời giải không được.
Sát sửng sốt, một đại nam nhân mà không quen ngủ một mình sao? Nhưng hắn (Sát) nghe được thanh âm hắn (MSVT) mang theo một tia phiền muộn, tâm hắn đem đóng băng thế nhưng hội nổi lên một chút gợn sóng.
Khách sạn đóng cửa, trấn nhỏ này ban đêm trừ bỏ có ánh trăng mông lung trên trời thì không còn chút sáng ngời nào. 
Đột nhiên trong không khí có mùi khác thường, Sát phản xạ tự nhiên đem Mặc Sĩ Vô Tâm kéo vào trong lòng, cảnh giác nhìn bên ngoài.
Ôm ấp cứng ngắc như thiết khiến Mặc Sĩ Vô Tâm sửng sốt, ngửi hương vị trong không khí, hai mắt sáng ngời, vội vàng không quan tâm phản ứng của Sát đã nhét một viên thuốc vào miệng hắn, nói bốn chữ: "Yên lặng xem biến."
Không quá bao lâu, hai ba tên đột nhập vào chuẩn bị đem hai người (Sát + MSVT) mang đi, Sát do dự ôm Mặc Sĩ Vô Tâm thật chặt, hai ba tên kia lười tách hai người ra nên vác lên mang đi.
"Thật tốt! Hai nam nhân này thật sự có đặc thù ham a! Ôm nhau quá chặt!" Một thanh âm đáng khinh làm càn thốt lên. 
"Ngươi nhìn nam nhân quần áo màu trắng kia đi, thật sự là cực phẩm a! Đại đương gia chắc sẽ cao hứng hỏng mất." Một thanh âm tiêm tế bình luận. 
"Dáng người nam nhân kia cũng không sai a!"
Sát cực độ ẩn nhẫn cơn tức giận, ai biết Mặc Sĩ Vô Tâm bị hắn đặt ở dưới thân lại cắn ngực hắn làm hắn nhẫn nại.
Sát cảm giác được trên người tô tê dại ma, ôm Mặc Sĩ Vô Tâm càng chặt, buồn bực cách nàng làm. 
Mặc Sĩ Vô Tâm bị hắn ôm không sai biệt lắm thì hen suyễn, tay người này (Sát) thật sự là giống như thép. 
Không lâu sau, Sát và Mặc Sĩ Vô Tâm giả bộ bất tỉnh bị hai tên kia mang tới một chỗ tràn ngập hơi thở thối nát. 
"Đại đương gia, hàng mới tới hôm nay rất tuyệt sắc." Cái tên đáng khinh lấy lòng nói.
Tiếp theo, Mặc Sĩ Vô Tâm liền nghe được một tiếng kêu thê lương,"Vô Tâm, cứu mạng a!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.