Phong Ngự

Chương 2: Cái chết của Mạc Ngôn




Nhận Linh tinh bày mưu tính kế

Nhờ Mộc sát đốn ngã kẻ thù

Từ một vệt hào quang tỏa ra dần dần sáng lên, bỗng nhiên trong tĩnh thất xuất hiện một luồng linh khí tuy không dồi dào cho lắm nhưng lại khá tinh thuần, mà nơi nguồn linh khí này được phát ra chính là viên Mộc Linh thạch của Phong Nhược, à... phải gọi là Mộc Linh tinh mới đúng!


Cũng do Phong Nhược đã từng thử nghiệm qua, hiện tại hắn ít ra đã nắm chắc được tám phần để khẳng định về viên Mộc Linh thạch này, quả thật nó rất giống với viên Linh tinh mà Kỳ Tương đã nói. Trong một thời gian nhất định, vật này có khả năng làm cho những hạt cát bình thường hóa thành Linh sa, và càng thêm kỳ diệu chính là từ lúc hắn tới Pháo đài cổ Khô Mộc này, không ngờ lượng linh khí bên trong viên Mộc Linh thạch chẳng những không giảm đi, mà ngược lại còn gia tăng lên hết sức quỷ dị.
Ngay lúc này Phong Nhược đang chủ động phát tán ra linh khí từ viên Mộc Linh thạch này để dẫn dụ Mạc Ngôn tới, do gần đây Mạc Ngôn vẫn cứ chần chừ chưa thấy ra tay, nhất định là gã muốn tìm hiểu cho rõ rốt cuộc mình đã vận dụng cách nào để làm cho Linh mộc sống trở lại, cho nên gã mới tìm cách lập lại trận pháp Chính Phản Như Sơn thế này. Dù gì đi nữa, sau này gã không cần phải tìm cách theo dõi tĩnh thất của Phong Nhược nữa, mà gã sẽ là người đầu tiên phác giác ra dao động của linh khí trong tĩnh thất.
Đương nhiên đây chỉ là phòng tuyến thứ nhất mà Phong Nhược âm thầm bố trí thôi, trong tĩnh thất này hắn đã bày ra thêm sáu bộ trận pháp Chính Phản Như Sơn, điều đáng nói là dường như hắn đã tiêu hao toàn bộ số Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ rồi. Hiện tại tất cả sáu bộ trận pháp Chính Phản Như Sơn đều ở trạng thái tạm đóng, chỉ cần hắn ra lệnh sẽ tức khắc dùng tốc độ cực nhanh của tiến trình niệm khắc mà tùy ý kích phát trận pháp.
Mạc Ngôn mà dám chui vào hắn sẽ tận dụng cơ hội bắt ba ba trong lọ ngay lập tức.
Dù cho Mạc Ngôn có đi cùng Diêu Hưng xâm nhập vào trận pháp đi nữa Phong Nhược cũng không cần phải quan tâm. Theo những gì Mạc Ngôn đã bố trí bẫy rập từ trước đến giờ, rõ ràng gã đó tuy có mưu kế vô cùng kín kẽ nhưng lại quá mức cẩn thận, phong cách hành sự của gã là phải chắc chắn tính toán thành công tuyệt đối mới được, cho nên gã mới tận dụng khả năng về trận pháp mà lặng lẽ lén vào, hay nói cách khác là hắn đã tốn không biết bao tâm cơ để tái tạo lại trận pháp Chính Phản Như Sơn này.
Tuy nhiên qua đó có thể thấy rõ Mạc Ngôn rất tự phụ vào thực lực của gã, cơ bản không coi Phong Nhược ra gì, dù sao đi nữa pháp thuật Xuyên Vân cũng nào phải hư danh.
Tuy nhiên do không muốn xãy ra chuyện ngoài ý muốn, nên Phong Nhược lưu tâm chuẩn bị trước vài thứ.
Khoảng chừng sau thời gian pha một chén trà, tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn trong căn tĩnh thất này bỗng nhiên thoáng dao động, tức khắc thấy một bóng người lặng lẽ xuất hiện không hề phát ra tiếng động nào, nếu thật sự lúc này Phong Nhược đang tu luyện thì chắc chắn hắn không thể nào phát hiện ra tình trạng nguy hiểm này rồi.
Nhờ vào tia sáng yếu ớt phát ra từ Mộc Linh tinh, có thể thấy được bóng người đó đúng là Mạc Ngôn và được thay tên bằng Bất Ngữ, lúc này gã nhìn thấy viên Mộc Linh tinh được đặt không xa trước mặt Phong Nhược, gã lập tức chụp thẳng tới trước bằng một tốc độ nhanh tựa tia chớp, cơ hồ đồng thời ngay lúc này trong tĩnh thất cũng xẹt qua năm luồng sáng vàng chói rồi phóng thẳng tới Phong Nhược, thì ra đấy chính là pháp thuật Xuyên Vân có uy danh hiển hách.
"Diêu Hưng ! Ra tay mau !" Thân thể còn lơ lững trên cao tức thì Mạc Ngôn quát lớn một tiếng, hiển nhiên hắn tuy có tự phụ nhưng tính cẩn thận đã thành thói quen nên lập tức báo cho Diêu Hưng đang ở bên ngoài.
Nhưng ngay lúc này phát sinh ra chuyện lạ, đầu tiên trước mặt thân thể của Phong Nhược bỗng nhiên xuất hiện một tấm chắn ba mặt do quầng sáng màu vàng hội tụ lại, nó ngăn chặn trực diện năm luồng sáng vàng chói kia.
Kế tiếp viên Mộc Linh tinh phát ra ánh sáng xanh mờ ảo kia giống như tự mọc ra cặp cánh, rồi bay vút vào trong ngực áo của Phong Nhược.
Dường như ngay lúc này, Diêu Hưng ở bên ngoài đang xông thẳng vào trong nhưng tức thời bị một quầng sáng màu vàng đất đánh văng trở lại, quầng sáng này đúng là trận pháp Chính Phản Như Sơn mà trước đó Phong Nhược đã bố trí sẳn.
Trong nháy mắt đã phát sinh biến hóa thế này, quả thực khiến cho người ta phải hoa mắt lên cả, dù rằng Mạc Ngôn vô cùng tự phụ nhưng cũng bị toát ra mồ hôi lạnh ngắt. Bởi vì mới trong thời gian rất ngắn thôi mà Phong Nhược đã phóng xuất ra được pháp thuật Thuẫn Tường rồi, hơn nữa còn có thể kích phát luôn cả trận phát Chính Phản Như Sơn nữa chứ, quả thật có thể dùng từ ‘nhanh như gió’ để hình dung cho hàng loạt thao tác liên tục của Phong Nhược, nếu đổi lại là gã thì e rằng chẳng thể làm nỗi.
Tuy thế Mạc Ngôn phản ứng lại cũng cực nhanh, gã biết rằng lúc này thân phận đã bị bại lộ, nên không do dự chút nào bèn quay người nhanh chóng thối lui về sau, một phần do gã đã phóng xuất ra một lần pháp thuật Xuyên Vân rồi, hơn nữa Phong Nhược lại có pháp thuật Thuẫn Tường phòng hộ, vì thế nhất thời gã rơi vào thế hạ phong cho nên mới gọi thêm Diêu Hưng tiến vào hợp lực phá trận Chính Phản Như Sơn này, rồi tìm cách bắt lấy Phong Nhược.
Đáng tiếc Mạc Ngôn mới quay người định lui ra thì tức khắc bị thêm một quầng ánh sáng vàng đất chặn lại, rõ ràng đây cũng là chỗ trận pháp thứ hai đã được Phong Nhược bố trí sẳn.
"Mạc Ngôn! Ngươi tới số rồi!"
Lúc này Phong Nhược mới quát một tiếng lạnh lẽo, hắn giương tay ra tức thì xuất hiện hai sợi Thanh Ti Triền, bởi vì lúc này có tên Trúc Cơ sơ kỳ Diêu Hưng đang đứng bên ngoài, nên hắn không dám thi triển ra pháp thuật Thập Trượng Thanh Ti.
“Hừ ! Cỡ như ngươi còn kém lắm ! Hãy giao vật kia ra đi ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!”
Phát hiện đường lui đã bị ngăn cản, nhưng Mạc Ngôn rất quyết đoán bèn rút thanh kếm khí trên lưng xuống, “Soạt soạt...” chỉ bằng hai nhát kiếm thôi gã đã chặt đứt Thanh Ti Triền của Phong Nhược. Hiện tại hắn chỉ cần tranh thủ kéo dài được một lát là đủ, tuy lực phòng ngự của trận pháp Chính Phản Như Sơn này rất kinh người, nhưng với thực lực của Diêu Hưng thì không cần đến thời gian uống nửa chén trà nhỏ sẽ phá vỡ hai tòa trận pháp này, mà cho dù không được đi nữa chẳng lẽ tốn thêm chút ít thời gian cũng không giải quyết được sao?
“Hắc hắc...! Trước hết ngươi hãy nghĩ tới việc còn mạng rời khỏi đây không đã rồi nói sau! Ngân Giáp, ra tay nào!”
Vừa quát lên một tiếng lớn, tức thời thanh kiếm trong tay Phong Nhược hóa thành một trận cuồng phong công kích thẳng về hướng Mạc Ngôn, dù sao hiện tại hắn còn pháp thuật Thuẫn Tường hỗ trợ phòng ngự nên không cần lo lắng quá mức, hơn nữa điều quan trọng nhất là trong tĩnh thất này cực kỳ chật chội, nếu Mạc Ngôn muốn tận dụng ưu thế tốc độ để chiếm ưu thế cũng khó mà làm được, nhất thời tình hình hai bên trở nên giằng co nhau.
Thừa cơ hội này, Ngân Giáp Thiên Thù đã được Phong Nhược âm thầm bố trí sẳn trong góc tĩnh thất lập tức bắn ra vài sợi tơ nhện, trong nháy mắt quấn lấy đôi chân của Mạc Ngôn lại.
“Muốn đánh bại ta à, nằm mơ đi! Thiên Liệt kiếm khí!”
Mạc Ngôn bỗng nhiên điên cuồng quát lớn, chỉ thấy thanh kiếm trong tay gã bất chợt bộc phát ra một tầng ánh sáng vàng chói rộng tới mấy trượng, những tia sáng này tựa như ngàn vạn lưỡi đao sắc bén rất giống nhau, những nơi nào nó đi qua lập tức nơi đó trở nên hoang tàn đổ nát, Phong Nhược đang ở rất gần chỗ đó nên hắn có cảm giác như bị xé nát ra, nhất thời hắn sợ quá bèn vội vàng lui về phía sau.
Tuy nhiên Mạc Ngôn thừa dịp men theo thế kiếm đang quét tới, gã tức khắc chém gãy thanh kiếm tam phẩm của Phong Nhược thành hai đoạn! Sau đó lia đường kiếm xuống phía dưới lập tức dễ dàng chặt đứt luôn mấy sợi tơ nhện của Ngân Giáp Thiên Thù.
“Không xong rồi ! Kiếm khí của gã thuộc hàng tứ phẩm! Nhưng lại được cường hóa thêm Ngũ Hành thạch thuộc tính kim rất hiếm thấy!” Trong thâm tâm của Phong Nhược thoáng lộ vẻ kinh hãi, hắn tính toán ngàn vạn lần nhưng không ngờ tới tên Mạc Ngôn này có tiền tài lớn đến thế, e rằng ngay cả những tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường cũng khó mà khoa trương đến như vậy!
Ngay lúc này ở toàn trận pháp Chính Phản Như Sơn ngay phía ngoài cùng kia đã sắp bị phá vỡ, trước mắt sẽ bị Diêu Hưng sớm phá tan mà thôi! Nhất thời Phong Nhược lại hoàn toàn rơi vào thế hạ phong!
“Hắc hắc... Phong Nhược! quả nhiên ngươi không làm ta phải thất vọng, thậm chí còn cực kỳ vui mừng nữa là đằng khác. Thật không ngờ ngươi hiểu được cách khắc trận bằng tâm niệm, khiến ta hâm mộ ngươi quá đi! Tuy nhiên nếu vẫn cứng đầu không chịu giao vật đó ra, thì hôm nay người đừng hòng sống sót rời khỏi chỗ này!”
Lúc này thế cờ đã mất quân bình, nhưng không hiểu sao Mạc Ngôn vẫn chưa lập tức kết thúc mà còn thoải mái nói chuyện thế này.
“Hừ ! Muốn kéo dài thời gian sao? Nhìn ngươi chẳng khác nào nỏ mạnh nhưng hết đà rồi”. Phong Nhược hừ lạnh một tiếng, lập tức bắt quyết trận pháp đánh ra lần nữa, nhất thời tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn thứ ba bắt đầu kích phát. Vì thế Diêu Hưng muốn tiến vào trong đành phải tốn hao thêm chút thời gian nữa mới được, mà quan trọng hơn hết là gã vận dụng thế công mạnh như thế ắt sẽ nhanh chóng tiêu hao hết pháp lực trong cơ thể.
Vừa thấy cảnh này thần sắc của Mạc Ngôn lập tức biến đổi, quả đúng như lời của Phong Nhược mới nói, gã này vốn đã phóng thích ra pháp thuật Xuyên Vân rồi, sau đó còn thi triển thêm chiêu có uy lực cực lớn như Thiên Liệt kiếm khí nữa, tuy gã đã chặt gãy được thanh kiếm tam phẩm của Phong Nhược, nhưng có thể trong cơ thể hắn không còn thừa lại bao nhiêu pháp lực cả.
"Mạc Ngôn, ngươi chết đi !"
Ngay lúc này Phong Nhược không để cho Mạc Ngôn có cơ hội kịp thở dốc, tức khắc thi triển ra hai sợi Thanh Ti Triền nữa, rồi ném nhanh tay thanh kiếm gãy về phía trước, đồng thời Ngân Giáp Thiên Thù đang ở góc phòng cũng phun ra thêm vài sợi tơ nhện.
Tuy nhiên những đòn công kích này cũng chỉ có mục đích làm cho Mạc Ngôn bị phân tâm mà thôi, đòn sát thủ chính thức của Phong Nhược chính là Mộc Sát kiếm khí.
“Ha ha... Phong Nhược! ngươi đã mất đi kiếm khí rồi thì còn đồ chơi nào gây được tổn hại đến ta chứ! Tính dùng răng cắn à?”
Vừa thấy Phong Nhược ném thanh kiếm gãy đi, hiện tại hai tay hắn không một tấc sắt vậy mà cũng vọt lên đánh tiếp, tình huống này khiến cho Mạc Ngôn không khỏi tức cười ha hả, lập tức ánh sáng vàng chói trên thanh kiếm của gã lóe lên, nhất thời mấy sợi dây trói và đám tơ nhện của Ngân Giáp Thiên Thù bị đứt văng tán loạn, còn thanh kiếm gãy thì chỉ cần gã tránh qua một phát là xong.
Kế tiếp thanh kiếm của Mạc Ngôn liền điểm xéo lên, gã vận chuyển toàn bộ pháp lực hiện có tập trung hết vào thanh kiếm, lập tức quầng sáng vàng chói càng thêm rực rỡ soi rọi cả gian tĩnh thất sáng rực như ban ngày, quả thật gã vô cùng chắc chắn rằng đòn Thiên Liệt kiếm khí này sẽ phá vỡ được phòng ngự của pháp thuật Thuẫn Tường, bởi vì Ngũ Hành thạch thuộc tính Kim có đặc tính uy lực dũng mãnh, không có gì là khó phá cả!
“Người đáng chết ắt hẳn phải là ngươi !”
Mạc Ngôn nhe răng ra cười một tiếng đồng thời vung mạnh thanh kiếm trong tay về phía trước, nhắm hướng đâm mạnh vào cánh tay không tấc sắt của Phong Nhược đang trên đà lao tới, tuy nhiên ngay lúc quầng sáng vàng chói chuẩn bị phá vỡ pháp thuật Thuẫn Tường thì gã chợt phát hiện ra trên mặt của Phong Nhược thoáng hiện ra nụ cười quỷ dị. Rồi không chờ cho Mạc Ngôn kịp thời phản ứng, gã cảm nhận được ngay cần cổ của mình hơi mát lạnh, dường như vừa có vật gì đó mới đâm xuyên qua cổ vậy. Ngay lúc này toàn thân gã giống như bị ếm tà mà mọi động tác thường ngày tựa như bị dừng hẳn vậy, ngay cả quầng sáng vàng chói cũng ngày càng ảm đạm dần.
“Đây là... chuyện gì đang xảy ra ?” Mạc Ngôn có vẻ hoảng sợ đồng thời trong đầu cứ tự hỏi mãi câu thắc mắc đó, rồi sau đó hắn chợt loáng thoáng nghe được một câu nói của ai đó rất là quen thuộc.
“Sai rồi ! Người đáng chết, chính là ngươi !”
"Rầm...!"
Ngay lúc thủ cấp của Mạc Ngôn rơi xuống đất, cũng là lúc ở chỗ Phong Nhược đã bố trí sẳn hai tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn kia đã bị Diêu Hưng công phá rồi, quả thật người này có thực lực rất mạnh mẽ. Do trận pháp Chính Phản Như Sơn hoàn toàn có khả năng ngăn chặn được linh thú cấp năm công phá vào trong một thời gian ngắn, không ngờ người này chỉ tốn không tới ba mươi nhịp thở đã phá vỡ trận pháp, đáng lý ra với thực lực của đại đa số tu sĩ Trúc Cơ kỳ thì cũng khó mà thực hiện dễ dàng như thế được, nhưng không ngờ người này chỉ sử dụng chưa tới ba mươi nhịp thở, từ đó có thể khẳng định tên Diêu Hưng quả này thật có thực lực rất mạnh.
“Đáng tiếc thật, mặc kệ ngươi có dãy dụa thế nào đi nữa, rõ ràng người đã thua rồi” Phong Nhược chậm rãi nhặt lên thanh Kiếm khí tứ phẩm của Mạc Ngôn, hắn lộ vẻ mỉm cười rồi bảo thế, hiện tại hắn hành sự rất đơn giản, cũng do Diêu Hưng không rõ Mạc Ngôn sống chết thế nào, hiện tại gã chỉ còn cách dùng hết sức để phá tan những tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn trùng trùng điệp điệp ở phía trước và tìm cách cứu viện.
Nhưng vấn đề là Phong Nhược bố trí tổng cộng tới sáu tòa trận pháp Chính Phản Như Sơn, cho dù tên Diêu Hưng này có thực lực mạnh tới đâu đi nữa, chỉ cần sau khi phá tan toàn bộ những trận pháp đó thì cơ thể gã còn đọng lại bao nhiêu pháp lực chứ?
Phong Nhược thật sự rất nghi ngờ và đầy vẻ chờ mong !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.