Phong Lưu Chân Tiên

Chương 187: Huynh đệ




Chờ Sở Từ bước đến phía sau, Dương Thiên không hề quay mặt lại nhìn hắn, chỉ nói một câu: “Theo ta” rồi bỏ đi. Sở từ cảm thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn theo sát Dương Thiên.
Bay lên tầng thượng của một tòa cao ốc, nơi đó có đặt sẵn một bộ bàn ghế, chắc là có người thường xuyên đến nơi này uống trà thư giản. Ngồi xuống ghế xong, Dương Thiên ra hiệu cho Sở Từ ngồi đối diện mình.
Hai người ngồi đối diện nhau, Sở Từ lúc này mới hỏi:
- Thiếu gia, ngươi gọi ta ra đây có chuyện gì?
- Đừng gọi ta là thiếu gia, ta luôn xem ngươi là huynh đệ. Đến, chúng ta cùng uống rượu đi.
Dương Thiên lấy ra hai bình rượu, đều là linh tửu quý hiếm lần trước hắn lừa được từ tay Huyết Thần. Thấy Dương Thiên rất bất thường, Sở Từ vội hỏi:
- Thiếu gia, có chuyện gì sao. Chẳng lẽ đám người kia lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng?
- A, bọn hắn sao. Chỉ là chuyện vặt vãnh, ngươi không cần bận tâm. Uống.
Nhận lấy bình rượu từ tay Dương Thiên, Sở Từ đưa lên miệng làm một ngụm lớn. Một luồng khí nóng theo đó chạy thẳng đến bụng hắn, linh lực mạnh mẽ trào dâng. Đúng lúc này, từ trong cơ thể Sở Từ, một lực lượng kỳ lạ xuất hiện, hấp thu toàn bộ năng lượng kia. Sở Từ kiểm tra lại thân thể, nhận thấy tu vị tăng tiến, hai mắt hắn sáng rực lên:
- Thiếu gia, đây là loại rượu gì. Bên trong ẩn chứa linh lực thật mạnh, chỉ một ngụm đã khiến tu vị của ta tăng lên.
Nếu tu sĩ bình thường uống loại linh tửu này sẽ không chịu được năng lượng ẩn chứa trong đó, dẫn đến việc bạo thể mà chết. Nhưng Sở Từ là Man Chi thể, ẩn chứa lực lượng vô cùng cường đại. So với nó, chút linh lực nhỏ bé trong rượu có đáng là gì. Dương Thiên đương nhiên biết chuyện đó, hắn quả thực chỉ muốn cùng Sở Từ uống mà thôi. Vì sau đêm nay, hai người có thể không còn là huynh đệ nữa. Tất cả phụ thuộc vào câu trả lời của Sở Từ.
- Chỉ là chút linh tửu, nếu ngươi thích, lát nữa ta lại cho ngươi vài bình là được.
Sở Từ vội từ chối:
- Không được, thứ này quý giá như vậy, ta sao có thể lấy nhiều chứ.
- Thứ này đối với ta vô dụng. Hơn nữa, ta xem ngươi là huynh đệ, chút linh tửu này có đáng là gì.
Nghe Dương Thiên nói vậy, Sở Từ cảm động đến rơi nước mắt. Một cảm giác có lỗi bất ngờ xuất hiện, xâm chiếm con người hắn. Sở Từ gian nan nói:
- Thiếu gia, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Dương Thiên giả vờ không biết:
- Chuyện gì?
- Trong thời gian qua, ngươi muốn ta bảo hộ an toàn cho Hoa Thi Âm. Ta, ta…
Dương Thiên ngắt lời:
- Được rồi, ta hiểu ngươi muốn nói gì. Sở Từ, ngươi thực sự thích nàng sao?
Sở Từ bất ngờ bị Dương Thiên hỏi một câu như vậy, nhất thời không biết trả lời thế nào cho phải. Thấy hắn ấp úng, Dương Thiên liền nói:
- Mau nói đi, rất khó để trả lời ta sao?
- Thiếu gia, xin lỗi.
- Chuyện này có gì mà phải xin lỗi. Thích một người không phải là thứ ngươi có thể quyết định được. Vậy nói cho ta biết, ngươi muốn làm gì?
Sở Từ đưa bình rượu lên miệng, một hơi uống hết gần nửa bình như để tiếp thêm dũng khí:
- Thiếu gia, ta quyết định sẽ rời đi. Người nàng thích là ngươi, ngươi lại có ơn với ta. Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa.
- Nếu ngươi bỏ đi, ai sẽ thay ta bảo vệ nàng?
- Thiếu gia, có ngươi ở đây…
- Ngươi nên biết, ta có rất nhiều việc, không thể ở bên cạnh nàng mọi lúc mọi nơi. Nàng lại là thủ lĩnh hắc bang, mỗi ngày đều có nguy cơ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Sở Từ đã ngà ngà say, tuy nói hắn không đến chuyện bạo thể mà chết nhưng uống say lại là chuyện khác. Hơi men lẫn vào đầu óc, Sở Từ bộc phát toàn bộ suy nghĩ trong lòng:
- Vậy ngươi nói đi, ta phải làm sao. Hàng ngày kề cận nàng, âm thầm theo dõi nàng. Mãi mãi chỉ có thể đứng phía sau. Ngươi có biết, ta khao khát được một lần bước đến trước mặt nàng, che chở cho nàng khỏi những sóng gió kia. Nhưng ta biết, người nàng cần không phải là ta, người có thể đứng trước nàng che chắn cho nàng cũng không phải là ta. Người mà ta thích là một bông hoa không thể hái, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng. Ta phải làm thế nào cho đúng đây.
Nghe Sở Từ bộc bạch, Dương Thiên nhất thời yên lặng. Hắn chưa từng đặt mình vào vị trí của Sở Từ để suy nghĩ. UO8C49N Nếu là hắn vào vai Sở Từ trong trường hợp này, nếu người hắn yêu lại yêu một người khác. Mà hắn hoàn toàn không có khả năng tranh giành với người kia thì sao?
Một câu hỏi khó, Dương Thiên không trả lời được.
- Sở Từ, chúng ta tạm thời bỏ qua chuyện đó. Hôm nay, hãy uống một lần cho thật sảng khoái đi.
Sở Từ không nói gì, đưa bình rượu lên miệng uống xuống. Dương Thiên lấy ra thêm gần 10 bình nữa, cả hai không nói với nhau câu nào, lần lượt uống hết bình này đến bình khác.
Sáng sớm hôm sau, nhân viên vệ sinh lên tầng thượng dọn vệ sinh thì trông thấy hai nam nhân đang nằm ngủ trên đất. Xung quanh là rất nhiều bình rượu vứt lăn lóc. Hắn vội đi xuống dưới lầu gọi bảo vệ, khi lên đến nơi đã không thấy bóng dáng một ai. Bàn ghế lại sắp xếp rất ngăn nắp.
- Không thể nào, lúc nãy rõ ràng là có hai ngươi uống rượu say ngủ ở đây. Ta còn nhớ rõ mặt của họ.
Bảo vệ bật cười:
- Vậy ý của người là bọn hắn tỉnh dậy rồi nhảy xuống sao. Ta nghĩ tối qua ngươi ngủ chưa đủ giấc, đến bây giờ vẫn còn mơ ngủ. Ta đi làm việc tiếp, ngươi cũng lo việc quét dọn của mình đi.
Tên bảo vệ rời đi, nhân viên vệ sinh lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ ta thực sự nhìn nhầm. Ai, tối qua không nên uống nhiều rượu như vậy.
Dương Thiên cùng Sở Từ đã sớm rời đi, cả hai xuất hiện trước nhà của Hoa Thi Âm vài trăm mét. Sở Từ nhìn Dương Thiên, gật đầu cảm tạ:
- Dương Thiên, cảm tạ ngươi. Ta đã biết phải làm như thế nào?
Dương Thiên ngẩn ra, hắn không nhớ là mình có cho Sở Từ lời khuyên nào bổ ích a.
- Vậy ngươi định làm gì?
- Ta sẽ tiếp tục ở bên bảo hộ cho nàng. Trong lúc đó, ta sẽ đi tìm một tình yêu mới, tin rằng sớm muộn ta cũng tìm được một người phù hợp cho mình.
- Nói vậy, ngươi muốn từ bỏ sao?
- Ha ha, ngay từ đầu ta đã từ bỏ, những chuyện biết trước không có kết quả, cố gắng để làm gì.
- Ngươi nghĩ được vậy là tốt. Ta còn sợ ngươi chấp nhất không muốn buông tay.

Chờ Sở Từ đi vào trong, Dương Thiên thở ra một hơi, may mắn, hai bọn hắn không đến mức trở mặt thành thù. Sở Từ có thể suy nghĩ thông suốt như vậy, thật sự rất tốt.
Mọi chuyện thu xếp ổn thỏa, Dương Thiên an tâm rời đi. Trước tiên hắn về nhà tăm rửa, thay một bộ quần áo mới. Là một người yêu thích sự sạch sẽ, nằm ngủ dưới đất một đếm khiến hắn cảm thấy khó chịu. Mang theo vài đồ vật cho một chuyến đi dài ngày, Dương Thiên bắt đầu lên đường.
Vốn định giải quyết chuyện này nhanh gọn, đáng tiếc tên Trúc Cơ trung kỳ kia cũng không biết kẻ ra lệnh cho hắn truy bắt Tiêu Chính Long hiện đang ở đâu. Ai làm người đó chịu, Dương Thiên tất nhiên sẽ không tìm đến rồi giết sạch tất cả tộc nhân Văn gia.
Vậy nên mọi chuyện phiền phức hơn một chút. Hắn phải dựa theo tin tức thu được từ Sưu Hồn, xâm nhập Văn gia, tìm kiếm rồi giết chết tên kia. Đối với việc này, Dương Thiên thấy nó khá thú vị, giống như khi hắn chơi một tựa game ám sát nổi tiếng. Dương Thiên quyết định không nhờ đến sự trợ giúp của Ám tổ, đám người kia hiện giờ đang thiếu thốn nhân lực trầm trọng, hắn cũng không tiện làm phiền.
Dựa theo ký ức của tên Trúc Cơ trung kỳ, Dương Thiên đến sân bay, mua vé đến một đất nước nhỏ. Nghe nói đất nước này thành lập chưa lâu, là do Văn gia dùng tài lực xây dựng thành căn cứ cho riêng mình. Không có chuyến bay thẳng đến đó, Dương Thiên đành mua vé đến một nước lân cận.
Hành trình khá nhàm chán, không có những vụ cướp máy bay hay gặp mỹ nữ tiếp viên như trong tiểu thuyết. Các nàng tuy không tệ, bất quá so với tiêu chuẩn của Dương Thiên thì còn kém một ít.
Lấy máy tính ra chơi Warcraft, Dương Thiên lại nhớ tới Đình Đình, lần đầu tiên hắn và nàng gặp gỡ cũng là trên một chuyến bay. Giọng nói của hắn mang theo chút nhớ nhung:
- Đình Đình, đến khi nào ngươi mới tỉnh lạ a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.