Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 110: Thánh địa yêu ma (Hạ)




Liễu Tà Dương nhắm mắt lại, thôi diễn.
Yêu ma Tiên quốc tập luyện công pháp nhân loại trên tượng đá, nhanh chóng đột phá. Các yêu ma rời khỏi Tiên quốc tìm thấy yêu ma chưa biến hình được thì tuyền công pháp cho, cứ thế tuần hoàn.
Liễu Tà Dương chợt mở mắt ra, quả nhiên căn nguyên thiên hạ phân tranh nằm trong alxn hđại Tiên quốc.
Yêu ma trên đời nhiều hơn ức vạn, nếu tất cả tu hành công pháp sẽ làm tu sĩ nhân loại sợ hãi. Yêu ma xem Tiên quốc là thánh địa, với chính phái tu tiên thì Tiên quốc là nơi yêu ma tụ tập, phải trừ khử.
Liễu Tà Dương nhìn mấy con yêu ma đầu chó, hắn vẫy tay với Hống Thiên Tôn.
- Rõ!
Hống Thiên Tôn túm yêu ma đầu chó bay ra Hoàng Kim cung, ném đi thật xa. Mấy con yêu ma đầu chó thấy tu sĩ nhân loại thả mình đi liền ẩn trong bóng đêm, không dám ngừng một giây chạy ngay đi Tiên quốc.
Thú triều.
Liễu Tà Dương dyà dnạ kinh nghiệm tất nhiên hiểu ý nghĩa của từ này. Yêu ma thiên hạ đang tụ tập về Tiên quốc, đây sẽ là thú triều chưa từng có. Vạn thú cùng chạy tụ họp ở Tiên quốc.
Ban đầu Liễu Tà Dương tu tiên thì rất sợ thú triều, thú triều ập đến đại biểu cho chiến tranh, giết chóc, chết chóc. Trước thú triều dù môn phái có tu sĩ Nguyên Anh đóng giữ cũng khó mà may mắn thoát khỏi.
Đó là hạo kiếp giáng xuống với tu sĩ.
Một đợt thú triều quy mô lớn có thể kéo dài mấy năm trời. Nhưng siêu thú triều lần này sẽ kéo dài mãi đến khi Tiên quốc diệt vong, Tiên quốc không bị diệt thì thú triều sẽ không ngừng tuôn ra.
Hống Thiên Tôn nhìn Liễu Tà Dương, lòng nó tràn ngập sợ hãi. Hống Thiên Tôn biết thân phận của Liễu Tà Dương, giờ mấy con yêu ma đầu chó tiết lộ tin tức khiến lòng nó bất an.
Hống Thiên Tôn nhìn Liễu Tà Dương một lúc sau truyền thần thức:
- Ngươi đúng là sao chổi, sao không phong ấn ngươi hoàn toàn cho rồi? Ngươi vừa đi ra thiên hạ liền loạn lớn.
Liễu Tà Dương lườm Hống Thiên Tôn:
- Thiên hạ tan vỡ lâu rồi.
Sau khi Liễu Tà Dương lên Vô Lượng Môn thì bị tu sĩ Kim Đan trấn lột, bị biếm vào ngoại viện, trong Tu Tiên giới khắp nơi tràn ngập giết chóc, cướp của. Giữa tu sĩ với nhau chỉ có quan hệ ích lợi, sư huynh đệ đồng môn cũng không thể tin tưởng nhau.
- Thương thiên đã chết, hoàng thiên đứng lên!
Liễu Tà Dương bước ra Hoàng Kim cung, Hống Thiên Tôn đi theo bên cạnh. Một tia sáng từ phương đông xé rách hắc ám, muôn vàng tia sáng dâng lên.
Hống Thiên Tôn nhìn Liễu Tà Dương, từ khi biết thân phận của hắn thì nó quyết định thề sống chết đi theo bên cạnh. Vì chỉ khi đi theo Liễu Tà Dương thì Hống Thiên Tôn mới bước ra một bước quan trọng nhất, thậm chí lấy lại vinh quang mãnh thú hoang dã.
Năm xưa lão tổ của nó một đầu đụng ngã cột chống trời, rong ruổi thiên hạ uy phong biết bao.
Đám đệ tử Hoàng Kim cung tỉnh lại bước ra khỏi động phủ, từng đợt phi kiếm bắn hướng Hoàng Kim cung. Các đệ tử dáng vẻ sáng lán hưng phấn.
- Chào sư tôn, chào Đại sư huynh!
Các đệ tử hành lễ với Liễu Tà Dương, Hống Thiên Tôn. Bọn họ dã thừa nhận con mãnh thú hoang dã này, khi không thể khiêu chiến uy nghiêm của Hống Thiên Tôn thì bọn họ chỉ có thể cúi đầu.
Liễu Tà Dương nói:
- Hôm nay các ngươi đi dạo trong Thất Thập Nhị phong ngắm phong cảnh, thể ngộ tâm tình, hôm sau ta sẽ hỏi thể ngộ của các ngươi. Đi đi.
Các đệ tử khó hiểu rời đi. Thất Thập Nhị phong hoang tàn đập vào mắt bọn họ, sân rách nát hỗn độn, bụi chất đống, cảnh tượng hoang vắng.
Trọng Lâu bước ra động phủ, khí linh trọng kiếm huyền thiết nhìn Liễu Tà Dương:
- Sư tôn của ngươi không tầm thường, hôm qua ta nói có chút sai sót. Có lẽ sư tôn của ngươi căn bản không phải tẩy tinh phạt tủy, thể hồ quán đính mà là thiên tài tuyệt thế thật sự.
Trọng Lâu như không nghe thấy lời khí linh nói, ánh mắt gã hâm mộ nhìn Hống Thiên Tôn.
Khí linh phát hiện ánh mắt của Trọng Lâu, mở miệng nói:
- Đừng mơ xa, mãnh thú đó là Hống Thiên Tôn. Lúc đến ta bị nó chấn nhiếp. Mãnh thú như vậy bẩm sinh khắc chế linh thể, cảnh giới là Kim Đan hậu kỳ, cực kỳ hung mãnh, tu sĩ Kim Đan bình thường không đánh lại nó.
Trọng Lâu lên tiếng:
- Sau này ta sẽ tìm được một con mãnh thú hơn nó!
Khí linh không nói nhiều thêm. Mãnh thú hoang dã rất hiếm thấy, tu sĩ Nguyên Anh gặp phải cũng sẽ tranh cướp, độ hiếm đứng sau sơn thần. Về sơn thần thì tu sĩ Nguyên Anh gặp phải cũng sẽ nhường bước, sơn thần trưởng thành có uy năng cỡ nào thì khí linh đã có dịp nhìn thấy. Lần này đó vài tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ gặp một con sơn thần trưởng thành, đang định ra tay chinh phục ai hiểu sơn thần một bàn tay trấn áp mấy tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ dưới núi, không còn đường sống.
Liễu Tà Dương nhìn tháp Phong Thần một cái. Đám người Lôi Hổ đang bế quan, không rảnh lo việc khác.
Liễu Tà Dương thật lòng chúc phúc:
- Hy vọng các ngươi sẽ đột phá.
Hồng Liên ra khỏi Hoàng Kim cung, biểu tình trầm trọng suy tư cái gì.
Cuối cùng Hồng Liên đứng trước mặt Liễu Tà Dương, thẫn thờ nhìn hắn.
Liễu Tà Dương nhìn Hồng Liên, hỏi:
- Linh lực của nàng chấn động, có tâm sự sao?
Hồng Liên lẩm bẩm:
- ánh mắt của ngươi tốt thật. Rất biết chọn nữ đệ tử, ta nhìn ai cũng giống tiểu cô nương mà ngươi nói. Mỗi người dáng vẻ đều như tiểu yêu tính, không lẽ ngươi vừa mắt tất cả nữ đệ tử? Chậc, thế thì ngươi ghê quá, sao trước kia ta không nhìn ra con người thật của ngươi?
Liễu Tà Dương nói:
- Nếu nàng gặp khó khăn trong tu luyện có thể đến tìm ta.
Hồng Liên không đáp, nàng để lại bóng lưng cho hắn nhìn, bước chầm chậm bước vào tháp Phong Thần như ôm một bụng uất ức.
Thất Thập Nhị phong gặp tổn hại nặng nhưng ngoại viện đối ứng với nó không bị ảnh hưởng, đám đệ tử ít biết về biến động lớn xảy ra với Thất Thập Nhị phong.
Đám đệ tử Hoàng Kim cung để lại dấu vết ở ngoại viện không biến mất cho dù họ đã rời đi.
Vì bọn họ mà thay đổi lứa đệ tử ngoại viện quyết tâm theo bươc chân họ đi Thất Thập Nhị phong. Đại hội thu đồ đệ đó không chỉ khiến Vô Lượng Môn rúng động, ngoại viện bị trùng kích càng thêm mãnh liệt.
Thời gian trôi qua, Liễu Tà Dương bày ra ảnh hưởng sẽ ngày càng lớn, cuối cùng dấy lên sóng thần thổi quét Vô Lượng Môn.
Liễu Tà Dương đi vào Tàng Kinh các của Thất Thập Nhị phong, đưa mắt nhìn trong không gian lớn mấy trăm dặm rải rấc các loại sách. Hai đệ tử đi vội vàng, rất nhiều sách không lọt vào mắt bọn họ. Trong túi trữ vật của họ chứa đầy Linh Thạch.
Thôi!
Liễu Tà Dương phất ống tay áo phân loại sách vở trong Tàng thư các vào gần trăm túi trữ vật. Những quyển sách này giờ đây đã là vật vô chủ, bỏ lại đây sẽ bị phủ bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.