Phó Thác Vận Mệnh

Chương 18: Năm mất mùa 3




<!-- vuông -->
Chương 18: Năm mất mùa (3)
Ngày Điền Bảo Trân và Bao Đức Thịnh đính hôn, anh cũng tới.
Trên trời mưa bụi bay bay, anh vòng tới vòng lui trước cửa.
Anh còn mặc cái áo sơ mi ngắn kia, đây là bộ đồ sang trọng nhất của anh, nhưng giờ nó đã bị nước mưa thấm ướt nhẹp, dính dớp trên người, trông anh càng có vẻ đáng thương.
Vừa mới bước lên bậc thang, anh đã bị cậu bé đứng gác cửa đại sảnh duỗi tay ra ngăn lại. <!-- vuông -->
“Thưa anh, cảm phiền cho tôi xem thư mời.” Đứa bé giữ cửa hơi khom lưng, cười thân thiết ngoan ngoãn.
“Ồ, ăn cơm, chỉ ăn cơm thôi mà.”
Trong lòng anh chột dạ, cái đầu cũng cúi thật thấp theo, giọng nói cũng hèn mọn run lên.
Cậu bé giữ cửa vẫn cười như cũ, chỉ là thoáng dịch ra trước vài bước, đưa người ra chặn đường đi.
“Ngại quá, hôm này đám cưới đã bao hết, tạm thời không tiếp khách lẻ.”
“Tôi chỉ vào tìm một người, sẽ đi ra nhanh thôi, thật mà, chẳng mấy chốc sẽ…”
Cậu bé giữ cửa nắm lấy vai anh, khẽ đẩy anh ra, quyết liệt và cưỡng ép.
“Thưa anh, mong anh phối hợp, đừng làm chúng tôi khó xử.”
Lại lần nữa bị ngăn lại, đáy lòng anh dâng lên một nỗi bất mãn, trên mặt cũng có vài phần không nhịn nổi nữa.
Anh dồn hết sức lực, xô cậu bé giữ cửa ra tính chạy vào bên trong.
Cậu bé giữ cửa thấy vậy thì cũng nổi giận, hai tay để lên đầu, đẩy anh ra ngoài.
Anh trượt chân lảo đảo một cái, ngã xuống bậc thang, ngã thẳng vào hố bùn dưới đất, sau mông bẩn đen sì.
Lúc ngẩng đầu lên đã thấy mấy tên bảo vệ nghe tiếng chạy tới, họ đứng ngay cửa như thần giữ cửa, khoanh tay ưỡn ngực, ngẩng đầu đứng hai bên cửa, uy vũ miệt thị anh.
Anh buồn buồn trong lòng, cũng biết mình mình không làm lại được bọn họ, cuối cùng chỉ đành tự đứng dậy, lầm bầm làu bàu trong miệng rồi lắc lắc cái quần ướt bước từng bước rời đi.
Mưa càng lúc càng lớn.

Anh mua một cái bánh, ngồi xổm trước tiệm cơm đối diện nơi tổ chức tiệc, nhờ mái hiên che nắng che mưa.
Gió thổi qua, hơi lạnh, anh ôm cánh tay run run, chỗ mới ngữ xuống đất cũng âm ẩm đau.
Anh cứ nhai mấy miếng rồi lại ngẩng đầu dậy xem bao giờ tiệc mới tàn, xem bao giờ Bao Đức Thịnh mới ra.
Anh há to mồm nhét bánh vào, thô lỗ nhấm nuốt, cưỡng ép bản thân nuốt cả cục tức xuống, hết lần này tới lần khác khuyên nhủ bản thân phải tích góp được đủ sức mạnh.
Nhưng rốt cuộc tại sao lại phải tích góp sức mạnh, chính anh cũng chẳng nói rõ được.
Tới gần đêm khuya, cuối cùng tiệc cũng mới tan.
Trong những nhóm khách tốp năm tốp ba, anh nhìn thấy Điền Bảo Trân đi ra cùng Bao Đức Thịnh.
Bao Đức Thịnh có cái bụng to, anh ta kẹp cái ví da dưới nách, tay trái không an phận bắt đầu lướt qua lướt lại, dừng trên mông Điền Bảo Trân rồi túm mạnh một cái.
Sắc mặt Điền Bảo Trân cứng đờ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát. Một nháy mắt sau, cô ta đã đổi sang dáng vẻ người phụ nữ yếu đuối nửa giận nửa thẹn, xấu hổ buông tay xuống, ra vẻ ngượng ngùng, làm Bao Đức Thịnh càng thêm dâm dật đắc ý.
Đến khi tiễn Điền Bảo Trân đi rồi, Bao Đức Thịnh lại cùng đám anh em bạn bè đi ăn uống trong chợ đêm.
Anh đi theo suốt dọc đường, đi thẳng tới quán ăn khuya.
Dù sao cũng chỉ hết nửa giờ, sau khi ăn no uống đủ, mấy tên khua tay múa chân khoác lác, tiếng cười càng lúc càng vang, mấy câu đùa vô duyên ngày càng bậy bạ.
Cuối cùng anh không nghe nổi nữa, sau một hồi do dự, bồn chồn trong lòng, anh đi về phía mấy người họ.
“Người anh em, thế nào rồi?”
Tuy Bao Đức Thịnh hơi nghi ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra khách sáo.
Anh sửng sốt, rồi nhận ra cũng không biết mình muốn làm gì.
Đúng vậy, anh cứ nghĩ phải làm một trận ra trò với Bao Đức Thịnh, nhưng đi tới nơi mới nhớ ra, là Điền Bảo Trân đá anh cơ mà.
Nhưng nỗi giận nghẹn mãi trong lòng cũng phải có chỗ để xả ra.
Đúng vậy, anh tuyệt giao với Điền Bảo Trân cũng chẳng phải lỗi của anh, anh cũng không làm sai gì hết. Nghĩ tới nghĩ lui, chắc chắn là Bao Đức Thịnh đã làm gì đấy ở giữa. Thế là anh lại kiên định trở lại.
“Mày không thể cưới Bảo Trân được.”

Bao Đức Thịnh đã uống tới đỏ cả mặt, trong tay còn đang cầm cái ly, vô cùng hoang mang.
“Tại sao?” <!-- vuông -->
Anh chắc chắn anh ta đang giả ngu, cơn giận trong lòng cũng không nín nhịn được nữa, giơ tay giật luôn ly rượu.
“Mày không xứng!” Không biết sao giọng nói anh lại nhỏ đi, dường như không còn chút khí thế nào: “Hai người hoàn toàn không hợp nhau, mày, mày không hiểu cô ấy tí nào!”
Bao Đức Thịnh ngồi dựa vào ghế, nheo mắt lại.
“Ồ, thế mày nói xem ai mới xứng? Ai mới hiểu?” Anh ta gõ hai tay lên bàn: “Tao biết ngay hai đứa chúng mày không đơn giản, nói đi, rốt cuộc hai bên có quan hệ thế nào?”
“Bọn tao là đồng hương, cùng lên thành phố làm ăn.”
“Hiểu rồi.”
Bao Đức Thịnh gật đầu, lấy túi xách ra rút một sấp tiền vỗ lên bàn.
“Bồi thường.”
“Không phải vấn đề tiền nong!”
“Chính là vấn đề của tiền.” Lại thêm một sấp nữa, biểu cảm trên mặt Bao Đức Thịnh càng thêm khinh thường: “Hay vẫn chưa đủ?”
“Bao Đức Thịnh, mày đừng có quá đáng, cũng chỉ là cái loại ỷ vào chú mình, với bản lĩnh của mày thì mày là cái thá gì?”
Mấy câu này đúng là chọc vào chỗ đau. Bao Đức Thịnh quay một vòng, bực bội lấy hết tiền ra, ném lên mặt anh.
“Cầm lấy rồi cút đi! Về sau đừng có dây dưa với A Trân nữa!”
Anh bị đập vào đầu tới phát ngốc.
Bình tĩnh lại, anh mới thấy một người đàn ông đã ngừng uống rượu, đang nhìn sang bên này. Khuôn mặt gầy gò dài dài đang cười như không cười.
Anh lập tức biến sắc, muốn mạnh mẽ cãi lại một phen.
“Mày dám sỉ nhục người khác!”
Anh xông lên túm lấy cổ áo Bao Đức Thịnh, nhưng nhân số hai bên rất khác biệt, bạn bè Bao Đức Thịnh vây tới, anh lập tức ngã nhào ra đấy, cái áo sơ mi duy nhất cũng bị vấy bẩn.

“Là mày ra tay trước đấy nhé.”
Bao Đức Thịnh đứng dậy, ưỡn cái bụng ra, sợi xích vàng lòng vòng trước ngực.
Anh nhìn quanh, thuận tay cầm bình rượu lên hướng về phía trước, nhưng lúc giơ lên cao lại bỗng dừng lại.
“Đập đi!” Bao Đức Thịnh dướn cổ ra, chỉ lên đầu khiêu khích: “Có giỏi thì đập vào đây này.”
Anh giận đến run cả tay, nhưng cũng vẫn còn chút lí trí, không dám đánh thật.
“Mày cứ chờ…”
Quay một vòng, anh thấy người đàn ông đang nghiêng người qua, đánh giá anh bằng ánh mắt rất thú vị. Người nọ nghiêng sang, vết sẹo bên mi trái cũng di chuyển theo, như đang chế giễu, như đang cược với anh, cược anh là đồ hèn nhát, là thằng nghèo hèn.
Anh nhất thời máu huyết sôi trào.
Anh cắn răng đập bình rượu lên bàn, làm mọi người hốt hoảng, lui về phía sau.
Anh bất chấp vết thương trên tay, mũi nhọn nhắm ngay Bao Đức Thịnh, ép sát từng bước, buông xuống một câu tự làm mình hối hận cả đời.
“Chờ đấy, đêm nay đi đường cứ cẩn thận! Nhất định tao sẽ làm thịt mày!”

Anh mở mắt ra, đầu vẫn đau đớn từng cơn.
Sau khi chịu nhục trong quán ăn khuya tối qua, anh tiêu sạch chỗ tiền trên người để mua rượu, đau buồn lê lết về đến nhà, tự nhốt mình trong phòng rồi uống đến nôn ra, nôn xong lại uống, đổi được một đêm an giấc.
Rầm rầm rầm.
Cửa bị đập rung trời.
Anh xoa xoa mái đầu rối tung, đi chân trần ra ngoài cửa, kéo cánh cửa ra.
Điền Bảo Trân đứng ngoài cửa, vành mắt phiếm hồng, khuôn mặt lại trắng bệch, trên người vẫn là cái váy hôm qua mặc khi đính hôn. Bây giờ nó đã nhăn nhúm, trông như vội trùm vào người là chạy ra ngoài luôn.
“Bảo Trân?” Anh trợn mắt, bỗng nhớ ra mình nên tức giận, thế là quay mặt sang chỗ khác: “Cô tới đây làm gì?”
Anh đưa tay gãi gãi cái bụng, đi chậm vào phòng, cái mồm cũng không rảnh rỗi.
“Còn tới tìm tôi, hừ, không sợ anh Bao của cô buồn bực à?”
Điền Bảo Trân nghiến răng ken két, xông tới giơ tay ra tát một cái.
“Anh thì giỏi rồi.” Cả người cô ta run lên bần bật: “Dám giết người cơ đấy!”

“Cái gì? Giết ai?”
“Giả vờ giả vịt cái gì! Tất cả những người uống rượu hôm qua đều có thể làm chứng!”
“Cái quái gì vậy?” Anh giơ tay trái lên che bên má sưng đỏ, tay phải đi đổ nước, trong đầu vẫn như có làn sương mờ che phủ: “Nếu hai người cãi nhau thì cô tìm nó mà tính sổ, ra đây tìm tôi cãi cọ cái gì?”
“Tìm cái quái gì? Tính sổ với ai?” Điền Bảo Trân oán hận lườm anh một cái: “Người cũng chết mẹ nó rồi.”
Bàn tay đang cầm cái cốc của anh đang dừng trên không trung, chớp chớp mắt.
“Ai cơ?”
“Bao Đức Thịnh.”
“Sao tự dưng chết rồi?” Anh đặt cái ly xuống, xông vài bước tới rồi nắm lấy bả vai cô ta: “Cô nói kỹ xem nào.”
Nghe câu này, đến lượt Điền Bảo Trân sửng sốt, bình tĩnh nhìn mí mắt sưng vù của anh.
“Anh không biết gì thật à?”
Anh lắc đầu, trong cổ họng lại nhờn nhợn lên.
“Nửa đêm hôm qua, Bao Đức Thịnh bị người ta đánh chết ở một nơi hoang vu.”
“Báo cảnh sát chưa?” Mới thốt ra một cây, bỗng anh chợt hiểu ra mối nguy cho mình: “Cảnh sát nói thế nào?”
“Nhà anh ta mới báo cảnh sát, còn đang chờ điều tra. Nhưng sau nửa đêm qua có một trận mưa lớn, có lẽ hiện trường cũng không để lại dấu vết gì hữu dụng.”
“Nhưng có nhân chứng chứ?” Anh vội vàng biện bạch: “Kiểu gì chả có người nhìn thấy cái gì đấy?”
Khuôn mặt mũm mĩm của Điền Bảo Trân cứ như một chiếc mặt nạ, đôi mắt trong như pha lê giấu đằng sau, lạnh nhạt đờ đẫn mà lườm anh.
“Có thấy, thấy hai người xung đột với nhau.”
Dường như anh đã biết cô ta muốn nói gì tiếp.
Chết dở, chết thật rồi.
Anh cảm giác cả cuộc đời mình, thành quả nhẫn nhịn vài chục năm và cả thế giới phồn hoa bị buộc lại với nhau, cùng nhau chìm xuống đến tận đáy biển đen kịt không một tia sáng, không có ngày trồi lên.
Nhưng anh vẫn nghe thấy giọng mình truy hỏi rất không cam lòng, hèn mọn đến chẳng ra sao.
“Họ nói gì với cảnh sát cơ?”
“Họ đồng ý làm chứng, nói là anh giết người.”
<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.