Phó Thác Vận Mệnh

Chương 14: Ảnh ngược




<!-- vuông -->
Chương 14: Ảnh ngược
“Sau nữa các anh cũng biết rồi đó.”
Ngô Tế Muội quay đầu nhìn ra ngoài của, hai ba con chim sẻ đang tựa vào nhau, đậu trên cành tránh gió Bắc.
“Tôi đá Nghênh Hướng Đông, thành đôi với Tiểu Quân. Chúng tôi cứ đi về phía Bắc, làm thời vụ dọc đường.”
“Chỉ cần đưa tiền, chỉ cần không trái pháp luật thì việc gì cũng nhận. Khổ sổ mệt nhọc hay mất mặt đều nhận tất.” <!-- vuông -->
“Sĩ diện và kĩ tính là dành cho những kẻ có tiền. Chúng tôi không cần mặt mũi chỉ cần tiền, thêm một đồng là nó sẽ sống được thêm một giây.”
Cô bịt miệng, thò người ngó nghiêng về phía phòng bệnh. Tào Thiên Bảo nhắm chặt hai mắt, sắc mặt vàng vọt, bị bọc trong ống nhựa của thiết bị y tế như cái kén.
“Tào Tiểu Quân là người như thế nào?” Mạnh Triều đưa khăn giấy tới: “Mấy năm nay có gây thù chuốc oán với ai không?”
“Tiểu Quân là một người đàn ông tốt, nói ít làm nhiều, rất thương người và lo cho gia đình. Nhiều năm như vậy cũng chưa từng chọc ai, kể cả nam và nữ.”
Cô lau nước mắt trên gò má.
“Đối xử với Thiên Bảo rất tốt, thương như con mình. Anh ấy đăng ký kết hôn với tôi, cho mẹ con tôi một mái ấm.”
“Thế Nghê Hướng Đông tìm đến cửa lúc nào?”
Cô nhào nắn tờ giấy vệ sinh đã ướt nhẹp, vo thành cục rồi mở ra, trông nhàu nhĩ.
“Có lẽ, có lẽ là hai năm trước. Năm 2020, hai người họ tình cờ gặp nhau trên công trường. Lúc về nhà nghe anh ấy nói, tôi cũng giật mình.”
“Cô và Tào Tiểu Quân đến đảo Cầm vào năm 2019 à?”
“Đúng, năm 2019 đến đây.” Cô tựa vào bức tường gạch trên hành lang, ngửa đầu như thể nhìn qua: “Ban ngày anh ấy làm việc ở công trường, còn tôi đến giúp việc nhà trẻ gần đó, cũng làm công việc dọn vệ sinh.”

“Nghê Hướng Đông thì sao?” Đồng Hạo ghi ghi chép chép trên sổ nhớ: “Cô gặp lại anh ta từ khi nào?”
“Hình như cũng là năm 2019.”
“Anh ta đuổi theo hai người đến đây à?”
“Không biết, anh ấy nói là tình cờ.” Ngô Tế Muội khịt mũi: “Ai biết đâu đấy.”
“Mọi người không nghĩ tới chuyện chuyển nhà à?” Đồng Hạo duỗi dài cổ: “Quan hệ của ba người các cô…”
“Khụ…”
Mạnh Triều hắng giọng, Đồng Hạo vội đổi đề tài.
“Trước kia đi một mạch lên phía Bắc là để trốn tránh?” Cậu ta nhìn Ngô Tế Muội chằm chằm: “Sao lần này không đi nữa?”
“Tôi cũng từng nghĩ đến, nhưng đi không được.”
Ngô Tế Muội tiếp tục vò cục giấy.
“Trước khi hai chúng tôi bàn bạc xong xuôi, anh ấy đã tới tận nhà tìm trước. Mặt mày tươi cười không giống muốn trả thù.”
“Mỗi ngày có việc gì là đến tìm Tiểu Quân, mở miệng là xưng anh gọi em, không hề nhắc tới chuyện của tôi.”
“Đàn ông ấy mà, ai chẳng cần mặt mũi. Tiểu Quân anh ấy trọng tình nghĩa, sợ nhất người ta nói mình trọng sắc khinh bạn. Hơn nữa, thấy Nghê Hướng Đông cũng không có ý kia nên hai người họ cũng dần dịu bớt.”
“Cô nghĩ như thế nào?”
“Dĩ nhiên tôi thấy kỳ cục rồi, nhưng Tiểu Quân nói với tôi rằng nể mặt tình nghĩa xưa cũ, thế nào cũng phải hòa thuận với nhau. Dù gì…” Cô dừng lại: “Chúng tôi cũng có lỗi.”
“Sau đó mối quan hệ của ba người thế nào?”

“Bắt đầu trở nên kỳ quặc, về sau dần dần cũng thế này thôi. Lạ là như trở lại cuộc sống trước kia, chẳng qua thiếu mất một hai người.” Ngô Tế Muội cười tự giễu: “Hừ, Nghê Hướng Đông có gì phải bất mãn chứ, người ta nuôi con hộ anh ấy kia mà.”
“Trở mặt từ bao giờ?”
“Năm nay, à, năm ngoái chứ.” Kể tới đây, lần đầu tiên cô nhíu mày: “Năm 2021 anh ấy có nhắc đến chuyện của con trai, nhất quyết muốn bảo vệ nó. Không biết là nghe ai ở bên ngoài nói gì, tôi chưa bao giờ nhắc tới. Dù sao cũng như trúng tà vậy, đột nhiên làm ầm lên muốn quay lại với tôi.”
“Tào Tiểu Quân có biết không?”
“Tôi không dám nói, sợ anh ấy sinh chuyện.”
“Sợ ai? Tào Tiểu Quân hả?”
Ngô Tế Muội lắc đầu.
“Sợ Nghê Hướng Đông, người như anh ấy lòng dạ khó lường, ra tay độc ác, trước kia còn…”
“Gì cơ?”
Ngô Tế Muội không nói tiếp nữa mà chỉ lẩm bẩm lái sang chuyện khác.
“Về sau không giấu được nữa, Tiểu Quân cũng biết, sau đó chúng tôi lại cãi nhau. Các anh nói đúng, năm 2021 hai người ở nhà uống rượu rồi đánh nhau.”
“Khi ấy tại sao cô không nói?”
“Tôi không nghĩ anh ấy thật sự làm vậy, tôi tưởng rằng anh ấy sẽ không tiếp tục giết…”
Cô đột ngột khựng lại.
Như thể tiếng trống trên đài bị đứt đoạn, để lại một đoạn trống đúng đến đoạn gay cấn, là lời dẫn cao trào để bắt đầu một vở kịch hay. Mọi người dưới sân khấu đều biết nhân vật sắp ra sân. <!-- vuông -->

Mạnh Triều thuận nước đẩy thuyền theo ý cô.
“Ý cô là, trước đây Nghê Hướng Đông đã từng làm việc này?”
Ngoài cửa sổ gió thổi mây bay, che lấp mặt trời. Sườn mặt của Ngô Tế Muội ngược sáng, thoáng ẩn trong bóng tối.
“Thôi bỏ đi, hôm nay chẳng có gì để giấu, tôi sẽ nói tất cả với các anh.”
Đó là mười năm trước, một đêm khuya nồm oi bức ở tỉnh Nam Dương.
Ngô Tế Muội bừng tỉnh từ trong mộng, cô khoác áo ngồi dậy, nghe thấy có tiếng ầm ầm trong sân.
Dưới ánh trăng, cô trông thấy Nghê Hướng Đông loạng choạng vào cửa. Mùi rượu nồng nặc, cả người ướt nhẹp như thể khoác lên một tầng bóng đêm.
Anh cười đẩy tay cô đang đỡ ra, ném túi xách cầm tay bằng da lên trên đất cái bộp.
Bộp một tiếng, tiền tài vô hạn.
Một túi đầy tiền dính máu.
Lúc này, Ngô Tế Muội mới nhìn rõ trên người anh ướt nhẹp không phải vì nước mưa, mà là máu tanh.
Anh bảo cô chốt cửa cẩn thận rồi mang nước tới. Sau khi rửa sạch tiền thì đem cất đi, đừng kể chuyện này với ai khác.
Lại ba bốn ngày trôi qua, trên trấn bàn tán xôn xao về vụ án cướp tiền. Một người họ Bao bị giết hại ở vùng ngoại ô.
Ngô Tế Muội thầm nảy sinh nghi ngờ nhưng không dám hỏi kĩ. Chỉ thấy Nghê Hướng Đông hiếm khi tu tính, ngày nào cũng làm tổ trong nhà không chịu ra ngoài.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, họ nói là đã xác định được hung thủ họ Từ.
Bấy giờ trái tim thấp thỏm lo âu của Ngô Tế Muội mới bình tĩnh được. Nghê Hướng Đông cũng trở nên hoạt bát trở lại. Đêm đó còn xách tiền mặt đi ra ngoài cả đêm không về.
Sau khi đột nhiên trở nên giàu có, ràng buộc đạo đức trong xương cốt của anh đã rớt bỏ, càng làm ra chuyện quá đáng hơn, đám người qua lại với anh trông cũng càng hung ác hơn. Hành tung khó xác định, thường xuyên mất bóng mấy hôm rồi lại đột nhiên xuất hiện trên trấn, tiêu xài hoang phí.
Nghê Hướng Đông cũng hoàn toàn biến thành một người khác, tính cách tàn nhẫn, hay nổi nóng. Uống rượu xong thường xuyên đánh đập trong nhà. Đến độ Tào Tiểu Quân không nhìn nổi nữa, cuối cùng ba người cũng tách ra.

Sau khi Ngô Tế Muội kể xong, ngoài ô cửa đang mưa lất phất hắt lên tấm thủy tinh.
Hành lang im ắng, chỉ có bóng đèn trắng toát lập lờ đang xì xèo trên đầu.
“Tôi luôn cho rằng anh ấy không chỉ giết một người.”
Ngô Tế Muội nhìn sang phía đối diện, chiếc ghế nhựa màu xanh được xếp thành hàng đã trống rỗng.
Mạnh Triều ngước mắt: “Tại sao?”
“Chuyện này không dừng lại được.” Cô cúi đầu nhìn tay mình: “Chỉ cần giết chết một người, sau đó sẽ rất đơn giản. Thật ra cũng chỉ thế mà thôi, một hay trăm cũng chẳng khác gì nhau, kết cục giống nhau cũng chỉ một phát súng thôi.”
“Sống đến nay, tôi coi như đã hiểu rõ, mỗi người đều có cuộc đời riêng. Ngay cả vòng xoáy trên tay trẻ nhỏ cũng có cái to cái nhỏ, chẳng có đạo lý gì hết, toàn dựa vào tâm trạng.”
“Lúc nặn không chịu rửa tay, ngay cả bụi trên tay cũng bị bọc vào cùng. Chỗ thì trắng chỗ thì đen, cuối cùng chẳng phải là một quả cầu xám xịt à? Ai dám vỗ ngực đảm bảo mình sạch sẽ chứ? Nào chịu nổi việc bị bẻ ra xoa nát?
Mạnh Triều im lặng lắng nghe.
“Ngọt thì ngọt thật đấy, nhưng cũng rất dơ.” Cô đứng dậy, phủi phẳng nếp gấp sau mông: “Không nói nữa, tôi tôi phải đi lấy cơm cho Thiên Bảo đây.”
Cô đi được hai bước, lại dừng chân.
“Các anh có tin tức của Nghê Hướng Đông không?”
Dĩ nhiên Mạnh Triều không trả lời cô.
“Không dễ tìm, anh ta trốn rất kĩ.”
Cô bước tiếp về phía trước, đi thẳng vào màn mưa dày đặc.
“Đến khi các anh tìm thấy được, anh ấy đã chết lâu rồi.”
Tất nhiên chẳng ai nghe thấy nửa câu sau cả.
Nước mưa làm ướt vai cô, Ngô Tế Muội cũng không ngoái đầu lại nữa.
<!-- vuông --> <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.