PHIÊN NGOẠI NÀNG DÂU VƯƠNG PHỦ

Chương 12: Lui Hôn(2)




Ngưng Châu lập tức mang giày chạy tới, tóc rối tung đứng ở mép giường, thân thể ngã về trước, ỷ lại dựa vào người Định Vương, đôi mắt to trong suốt ngập tràn sợ hãi nhìn chằm chằm Trình Ngọc, cẩn thận phòng bị, lại không hề biết cánh tay trái của Định Vương ở phía sau lưng nàng, đồng dạng cũng nắm một cây chủy thủ lấp lánh hàn quang.
Tục ngữ nói, chủ tử như thế nào, thì hạ nhân sẽ như thế ấy. Giang Ký Chu ôn nhuận khiêm tốn, quản gia Trương thúc đi theo bên người ông hàng năm, cách nói năng của ông so với quản gia bình thường cũng khéo léo hơn, con người thành thật, hòa nhã với hạ nhân. Nếu làm quản gia cho gia đình giàu có thì có vẻ không thích hợp, nhưng ở Giang gia, một mình ông có thể ôm đồm mọi việc, không cần đến mấy gã sai vặt phụ giúp.
Vậy mà hôm nay Trương thúc lại tức điên, kêu tới hai gã sai vặt, chỉ vào Tôn ma ma quát lớn: "Ngươi câm miệng cho ta, còn dám chửi bới tiểu thư nhà ta thêm một câu nữa, ta lập tức cho người lấp kín miệng ngươi, đem giải đến nha môn!"
Tôn ma ma được Cố lão thái thái phân phó, tới Giang gia chính là để gây sự, bởi vậy tất nhiên là không thể ngoan ngoãn câm miệng, ngược lại giọng nói còn có phần to hơn, cố ý hướng tới những nhà hàng xóm xung quanh lớn tiếng trả lời: "Đi nha môn thì đi nha môn, tiểu thư nhà ngươi trộm đồ gia truyền của Cố gia chúng ta, lão thái thái vốn là niệm tình cảm giữa hai gia đình nên chỉ định đòi được đồ liền thôi, không ngờ các người còn dám không khách khí như vậy! Được thôi, mau mời Giang lão gia và đại tiểu thư của các người tới đây, chúng ta cùng đến công đường làm rõ!"Trương thúc phát hiện ra ý đồ của bà ta, liền phái người bịt miệng bà ta lại.
Tôn ma ma đứng ở cửa Giang gia, bà ta lại không phải đầu gỗ, nhận ra người Giang gia muốn bắt mình, nên lập tức hướng hai gã sai vặt của Cố gia mang theo tới ra lệnh chúng hỗ trợ ngăn cản, bà ta đứng ở phía sau càng thét to hơn. Trong huyện Ngô Đồng đều là những gia đình có danh vọng, gia giáo cực nghiêm, ban ngày đều thực yên tĩnh, hiện tại nghe thấy ồn ào, chủ nhân của những gia đình đó tuy không lộ diện, nhưng vẫn phái ma ma quản sự ra cửa xem xét.
Mắt thấy sự tình không ổn, Trương thúc vội vàng phái người đi lên trường huyện mời Giang Ký Chu về, bản thân ông thì chạy vào trong hậu viện.
Trình Ngọc lỗ tai rất thính, đã nghe rõ ràng sự việc, đi vào trong viện nói nhỏ với Định Vương vài câu, thấy Trương thúc đi tới, hắn lạnh giọng nhắc nhở: "Mặc kệ phát sinh chuyện gì, không được tiết lộ hành tung của chúng ta."
Trương thúc tâm phiền ý loạn, nào có tâm tư để ý đến hắn, đi thẳng đến phòng hạ nhân.
"Bà ta nói là cháu trộm?" Hàm Châu như bị sét đánh, nhịn không được lập tức biện giải cho chính mình, "Chính tay lão thái thái giao cho cháu mà.."
Trương thúc nhíu mày hỏi: "Cố phu nhân có biết không?" Cố gia ngoại trừ Cố Hành, thì chỉ có một mình Đổng thị là đáng tin cậy, chỉ cần Đổng thị ra làm chứng..
Nghĩ đến đây, Trương thúc bỗng có một linh cảm không lành, lo lắng nhìn về phía Hàm Châu.
Hàm Châu mặt trắng bệch lui về phía sau một bước, được Xuân Liễu nhanh tay đỡ lấy, "Tiểu thư!"
Hàm Châu lắc đầu, cố gắng không khóc, nhưng nước mắt vẫn không chịu khống chế mà tuôn ra.
Nàng còn cảm thấy kỳ lạ vì sao Cố lão thái thái bỗng nhiên thay đổi thái độ với mình, thì ra là để vu oan giá họa cho nàng trộm đồ, mục đích của việc này, có phải để từ hôn hay không? Làm sao Cố gia có thể cưới một người con dâu chân tay không sạch sẽ? Cố lão thái thái khẳng định không có nói với Đổng thị, nói cách khác, trừ bỏ lão thái thái, căn bản không người nào có thể đứng ra làm chứng cho nàng, chắc chắn Cố lão thái thái sẽ không rồi, thế nhưng bà ta cũng sẽ không cho phép Đổng thị phá hỏng kế hoạch của mình.
Hàm Châu ủy khuất, thực ủy khuất, nàng biết lão thái thái không thích nàng, nếu thế lão thái thái cứ việc trực tiếp tới cửa từ hôn, Hàm Châu cũng sẽ không bi phẫn như bây giờ. Nhưng Cố lão thái thái vì sao lại phải hất một chậu nước bẩn lên người nàng như vậy? Khi làm việc này, bà ta có nghĩ tới kết cục của nàng và muội muội hay không? Có nghĩ tới sức khỏe của phụ thân hay không?
Nàng khóc đầy bi thương, Trương thúc hận đến nghiến răng, đấm vào nắm tay nói: "Đại tiểu thư đừng khóc, vì cái loại người lòng lang dạ sói ấy thật không xứng đáng, hay là, đại tiểu thư lập tức đem vòng tay kia đập nát giấu đi. Nếu bọn họ đã dám vu oan đại tiểu thư, chúng ta dứt khoát sẽ chống chế tới cùng, bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của Cố gia kia, nói bọn họ còn có đồ gia truyền, ai tin? Bọn họ đã hất nước bẩn vào chúng ta, thì chúng ta sẽ hất trở về, xem láng giềng hàng xóm tin ai!"
Xuân Liễu liên thanh phụ họa, hai mắt phát sáng: "Đúng vậy đấy đại tiểu thư, chúng ta nên làm như vậy! Hủy xong vòng tay, chúng ta lập tức từ hôn, cái loại mê tiền đến phát phát điên kia chẳng qua chỉ là thông gia sa cơ thất thế, chúng ta còn phải chướng mắt đấy!"
Một đôi vòng tay bể nát, ai hiếm lạ làm gì!
Hàm Châu ngơ ngẩn, chỉ là đem đề nghị của Trương thúc suy nghĩ lại một lát, lập tức lắc đầu: "Không được, đó là đồ gia truyền của Cố gia, lão thái thái hãm hại cháu, nhưng Cố Hành thì không, cháu làm sao có thể tùy tiện hủy đi món đồ gia truyền do tổ tiên của Cố gia truyền xuống được? Cha khẳng định cũng sẽ không đồng ý, huống hồ.. Chuyện giấu hai người ở hậu viện, nếu sự tình nháo lớn, bị người ta phát hiện truyền ra, cháu hết đường chối cãi."
Một nữ tử lại ẩn giấu hai đại nam nhân trong viện, hậu quả so với trộm đồ càng nghiêm trọng hơn.
Không có đường lui, vậy chỉ có thể đi về phía trước.
Hàm Châu lau nước mắt, lấy ra vòng tay giao cho Trương thúc: "Thúc cứ ăn ngay nói thật, công đạo tự tại nhân tâm, cháu không tin hàng xóm láng giềng đều sẽ tin vào lời nói phiến diện của bọn họ. Bọn họ đơn giản là muốn từ hôn, Trương thúc cứ ba mặt một lời giải thích rõ ràng với mọi người, liền nói Cố Hành tài cao bát đẩu tiền đồ rộng mở, Giang Hàm Châu cháu tự nhận không xứng, chủ động lui việc hôn nhân này, thuận theo ý lão thái thái, miễn cho sau này Cố Hành thăng chức nhanh hơn, Cố lão thái thái lại muốn tìm cớ để hưu luôn người vợ tào khang này!"
Cố lão thái thái bất nhân, nàng không thể cũng bất nghĩa, không thể vì giận dỗi mà hủy hoại đồ gia truyền của Cố gia. Thế nhưng, Cố lão thái thái cũng đừng nghĩ có thể đem điều sai trái đẩy lên trên đầu nàng, không có ai là đồ ngốc cả, Cố gia đã sớm không có đường lui cũng cố tìm ra đường lui, mấu chốt của việc gây sự lần này, còn không phải là vì chướng mắt nữ nhân nhà nghèo có phụ thân ốm yếu là nàng hay sao?
Vậy từ hôn đi.
Dặn dò xong Trương thúc, Hàm Châu vẻ mặt quyết tuyệt đi vào phòng.
Trương thúc nhìn bóng dáng gầy yếu của tiểu thư nhà mình, oán hận nắm tay, cố nén xúc động muốn phá nát vòng tay kia mà đi trở về.
Ở chỗ ngoặt, một bóng đen nhanh chóng lóe trở về sương phòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.