Phía Trên Môi Nàng

Chương 142: Nói Không Chừng Lúc Này Liền Có Thể Làm Ông Nội






Giờ này khắc này
Tọa lạc ở phương bắc khu Sa gia nơi nào đó cực kỳ ẩn nấp trong trang viên, một nam nhân anh tuấn sắc mặt nghiêm chỉnh ngưng trọng mà ngồi ở trong phòng tiếp khách.
Từ hình tượng chỉnh thể của đối phương mà nói, vị nam nhân trung niên này thời tuổi trẻ cũng là tương đương nghiêm túc.
Cho dù bề ngoài đối phương soái khí như thế cũng khó nén sinh ra khí tràng đã có sẵn người sống chớ đến gần.
Không ai dám cùng hắn trả lời.
Chẳng qua này mặt lạnh này còn không duy trì quá mười giây, liền phá vỡ.
"Liêm quý công, ngươi xác định?" Áo Trạch chống đỡ cằm, khí tràng âm trầm tiêu tán không thấy, chỉ có cực đoan vui vẻ, thật là vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Liêm Bách Đế nhìn vị này đã từng là lão gia chủ Mục phủ hiển hách một phương, Mục Áo Trạch, đối phương nghe nói là một vị phi thường ít khi nói cười lại thấm người.
Không nghĩ tới, trả qua tiệc tối hôm qua cùng ăn một bữa, lại thêm sáng sớm hôm nay liền cùng mình hỏi chuyện, biểu tình gấp không chờ nổi, căn bản không có biện pháp cùng hình tượng trong truyền thuyết có liên quan.
Khi ông nghe được Vưu Nhiên thật sự có thể có lúc hoài thai, ánh mắt tối tăm di truyền của Mục thị, nháy mắt đều sáng!
"Ta nói giỡn với ngài có có được chỗ nào tốt đâu, Mục phủ gia chủ." đầu ngón tay màu đen của Liêm Bách Đế vòng một vòng quanh chén trà, cười như không cười nhìn Áo Trạch.
Áo Trạch nghe được đối phương khẳng định hội đáp như vậy, nhịn không được khoé miệng cong lên.
Nói cách khác, ông rất nhanh sẽ có cháu gái nhỏ đáng yêu.

"Chính là có một chút, huyết thống nữ nhân của Hắc Nữ Vu tuy rằng thể chất dễ thụ thai, nhưng cả đời chỉ có thể hoài một người con nối dõi, ở gian đoạn trước tuổi 22, bỏ lỡ thời gian kia liền rất khó thụ thai, cho nên đây cũng là vì cái gì nhất tộc nhân chủng Hắc Nữ Vu thưa thớt, mạnh mẽ nhưng lại bị nguyền rủa."
Liêm Bách Đế đem hiểu biết của mình cùng nhau báo cho người cha già phá lệ nhọc lòng này, nàng nhìn ra được tới, Mục Áo Trạch là thật thích Vưu Nhiên, chính yếu chính là, Mục Phỉ là bảo bối phi thường của Vưu Nhiên.
Nếu không, nàng cũng sẽ không vào thau nước đục này, nàng ít nhất muốn bảo đảm an toàn cho con bạn mình.
Nàng không biết nếu mẹ của Vưu nhãi con biết nàng cùng hoàng gia kết tinh bị người vợ lãnh tình ở Mục phủ buộc chặt thì có ý nghĩ gì?
"Nói cách khác, chỉ cần từ giờ trở đi, con gái của ta cùng Tiểu Vưu Nhiên mỗi ngày đều......!Ân, làm những cái chuyện đó, làm đủ thì sẽ có, không, nói không chừng lúc này đây hai đứa nó sẽ có thành quả tình yêu, sau đó ta liền có thể làm ông nội."
Áo Trạch không hề cố kỵ mà nói ra phỏng đoán trong nội tâm, hắn hy vọng Liêm Bách Đế có thể toàn quyền báo cho mình, hơn nữa khẳng định ý tưởng vĩ đại của ông.
Tay Liêm Bách Đế cầm ly run nột chút, nàng không nghĩ tới cha của Mục Phỉ nói không hề che giấu như vậy.
"Ân......!Nếu là theo đúng như ngài nói, có thể tăng xác suất lên rất lớn, đương nhiên, nếu con gái ngài rất lợi hại, nói không chừng lúc này đây ngài liền có thể làm ông nội." Liêm Bách Đế nhìn ánh mắt đối phương hy vọng đầy cõi lòng, chỉ có thể cứng rắn nói những lời này.
Áo Trạch lão tiên sinh nghe lời khẳng định này, con ngươi lập tức kinh hỉ nhìn phía quản gia một bên mình cùng với vài vị huyết phó, bao gồm Hách Lị Tiên Nha cùng Cái Ân cung kính ở một bên chờ.
"Nghe thấy không, về sau đối với Vưu Nhiên phải cẩn thận hơn so Tiểu Phỉ nha, phải phi thường phi thường phi thường mềm nhẹ cùng mười hai vạn phần chăm sóc." Áo Trạch phân phó bạn già trung thành nhất của chính mình, hy vọng bọn họ đều phải xem tiểu gia hỏa trở thành cấp bậc trân bảo mà đối đãi.
Cái Ân đương nhiên gật đầu đồng ý, rốt cuộc gia chủ nói bất luận cái gì, hắn đều vô điều kiện ủng hộ.
Áo Trạch còn lại nhìn về phía Hách Lị mơ hồ không chừng, phải biết rằng, lúc trước Tiểu Phỉ hướng ông hội báo qua, nói là Hách Lị tựa hồ không quá quá xem trọng Tiểu Vưu Nhiên, ân, rốt cuộc cũng là có thể hiểu được.
Bên cạnh tiểu chủ nhân đột nhiên có thêm tiểu tình nhân, Hách Lị vốn chính là lão quái vật dục vọng chiếm hữu mạnh như vực sâu, khẳng định trong lòng sẽ có chút không cân bằng, cho nên Áo Trạch vẫn là nói thêm để vị Tiên Nha a di này rõ ràng một chút.
"Hách Lị, ngươi hiểu ý tứ của ta không."
Hách Lị nghe được chủ nhân mình lên tiếng, đương nhiên ngoan ngoãn gật gật đầu, trong lòng nàng suy nghĩ, nếu thật là như vậy, Vưu Nhiên lần này thật sự hoài mang con của tiểu thư, vậy chuyện hồng xuân quả của nàng, còn không phải là đánh bậy đánh bạ là chuyện tốt chuyển nguy thành an!!
Hách Lị tức khắc như trút được gánh nặng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nàng lập tức tha thiết mà đáp lại chờ đợi của lão gia chủ.
"Ta nhất định đối xứ với Vưu Nhiên cùng tiểu thư tốt giống nhau, không, là càng thêm tri kỷ, ta nghĩ chủ nhân hẳn là sẽ không cảm thấy ta thiên vị."
"Ha, ngươi có giác ngộ như vậy sao, Tiểu Phỉ khẳng định thật cao hứng," Áo Trạch uy nghiêm biểu tình lập tức trở nên hiền lành, vốn dĩ kế tiếp phải cho đi những gia tộc kia thăm hỏi người đứng đầu thân thiết chút, nhưng giờ phút này ông bị phần kinh hỉ ngoài ý muốn này chiếm cứ trong lòng.
Tưởng tượng một chút, con gái nhiều năm một mình, từ lúc mình còn chưa thành lão phụ thân, mới ra khỏi đất đã biết con gái bảo bối mình đã có có một nửa kia, mà tình yêu của con ông sâu đến làm lão phụ thân ông vui mừng, hơn nữa một nửa kia còn có thể sinh hạ con nối dõi, đây là chuyện làm hắn vui sướng cỡ nào.
Ánh mắt con gái ông thật tốt!
"Từ từ, Mục gia chủ, ta chỉ là nói lần này là có hy vọng, cũng không phải nói nhất định." Liêm Bách Đế nhìn mấy vị của Mục phủ ngày thường đều tàn nhẫn, giờ phút này đều bởi vì chuyện bạn đời của con gái nhà mình mà chúc mừng trước, như là bọn họ đã đoán trước được lần làm yêu này Vưu Nhiên liền có thể mang thai vậy.
Cho nên, Liêm Bách Đế không thể không nói thêm một câu, miễn cho ngày sau không hoài còn trách cứ nàng đi qua.
"Hai đứa nó là thật tình yêu nhau." Áo Trạch hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ.
Liêm Bách Đế lần đầu tiên cảm thấy cùng người Mục phủ nói chuyện tựa hồ thiệt tình không hợp, "Thật tình yêu nhau" cùng "Nhất định mang thai" có liên quan nhất định sao? Chuyện này lại không phải truyện cổ tích cô bé lọ lem cùng hoàng hậu bạch tuyết......!
***
Một trận tiếng vang rào rạt đệm chăn cọ xát
Mục Phỉ chậm rãi mở bừng mắt, thói quen tính mà đem bên người yêu nhỏ bé bên cạnh đang cuộn tròn ở một bên kéo vào trong lòng ngực mình ôm, không nghĩ tới cánh tay cô căn bản nâng dậy nổi.
Nguyên lai tiểu chó săn của cô gối đầu lên cánh tay cô từ đầu đến hiện tại.
Đôi mắt Kim Hạt Sắc là âu yếm vẻ mặt lúc ngủ hoàn mỹ của tiểu cẩu, Vưu Nhiên đang nhợt nhạt mà hô hấp, an tĩnh mà ngủ ở trong lòng ngực cô.

Biểu tình của Mục Phỉ nguyên bản sắc bén lạnh nhạt thời điểm nhìn đến Vưu Nhiên trở nên vô cùng nhu mỹ, cô đặc biệt thật cẩn thận mà hơi hơi hướng qua chỗ Vưu Nhiên nghiêng tới, hiển nhiên cánh tay cô bị đối phương gối sớm đã chết lặng rớt không có cảm giác, nhưng cô vẫn cứ vẫn duy trì tư thế ngủ như vậy, thật sâu nhìn tiểu chó săn của coi chăm chú.
Cô dùng một cái tay khác còn có cảm giác nhẹ nhàng nâng lên, chậm rãi vỗ về giữa trán Vưu Nhiên tóc che, thay đối phương khảy khảy, sau đó là ánh mắt, chóp mũi, miệng hồng nhuận của Vưu Nhiên.
Trời biết tối hôm qua thậm chí sáng nay, cái miệng nhỏ này thổ lộ ra rất nhiều chữ xấu hổ.
Những thanh âm đó cổ họng Vưu Nhiên phát ra ngọt nị khắc cốt khiến Mục Phỉ căn bản không thể quên được, thanh âm tiểu chó săn của cô trên giường đều câu dẫn tâm phách người ta như thế.
"Ân......"
Người trong lòng ngực phát ra một thanh âm nói thầm rất nhỏ, tay Mục Phỉ khẩy sợi tóc đối phương ngừng ở giữa không trung, sợ đánh thức đối phương.
Tiểu chó săn của cô hẳn là thật sự mệt mỏi, lần này các nàng làm là chuyện từ đêm tối liên tục tới sáng sớm ngày thứ hai, hồng xuân dược trong cơ thể Vưu Nhiên tác dụng quá lớn, tiểu gia hỏa thậm chí đều có chút nghiện loại phương thức mê say này, rõ ràng mới vừa cao trào trong chốc lát, qua vài phút cánh hoa đỏ thắm hơi sưng kia vẫn là bị cô tự mình nở ra.
Còn muốn, còn chưa đủ.
Cô vẫn luôn đem Vưu Nhiên làm đến đối phương rốt cuộc không dậy nổi mới kết thúc, Vưu Nhiên rầm rì mềm mại ở trong lòng ngực cô, tiểu gia hỏa mệt đến cực hạn thật là ngã đầu liền ngủ, không chút cố kỵ nào.
Mục Phỉ vốn định ôm Vưu Nhiên đi rửa mặt một chút, chẳng qua Vưu Nhiên quá mềm lại yếu ớt, khiến Mục Phỉ đành phải tùy ý cùng đối phương trực tiếp nằm ở trên giường nghỉ ngơi, có lẽ làm tình kéo dài khiến cô cũng dần cảm mệt mỏi, cô thế nhưng liền ôm Vưu Nhiên ngủ rồi.
Thân thể dán vào.
Bụng cô còn có chất lỏng của Vưu Nhiên chảy xuống đã khô lại
Mục Phỉ nghĩ đến đây, chỗ hàm dưới có chút tê ngứa.
"Em tỉnh." Mục Phỉ nói như vậy.
Vưu Nhiên chớp lông mi cố ý cào ngứa cô.
Vưu Nhiên ngượng ngùng mà đáp lại một tiếng rồi, sau đó hướng trong lòng ngực Mục Phỉ.
Tiểu gia hỏa thật giống cái bếp lò nhỏ, thiêu Mục Phỉ ứa ra nhiệt khí.
"Tôi cho rằng em còn phải ngủ lâu hơn." Mục Phỉ hừ cười một tiếng, trong ánh mắt là sủng nịch hiếm thấy.
Vưu Nhiên nhấp hạ miệng, nàng đối với chuyện làm từ tối qua đến sáng nay......!Nhớ rõ rõ ràng, các nàng thay đổi thật nhiều tư thế, ở trên giường, ở trên bàn sách, ở trên sô pha, ở trên cửa kính.
Tóm lại, nàng hiện tại cảm giác toàn thân vô lực, tứ chi giống như là bị xe tải nghiền áp qua, hơn nữa nơi đó có chút đau nhức.
Đại khái là làm nhiều.
Sắc mặt Vưu Nhiên quẫn bách mà đỏ lên, nàng tựa như tiểu tức phụ thẹn thùng, dùng đầu ngón tay ngực hơi rộng mở của Mục Phỉ vòng quanh vài vòng.
"Đại nhân."
"Hả?"
"Ngài tối hôm qua rát mạnh, làm cho Vưu Nhiên không muốn không muốn." Vưu Nhiên vừa nói, trong đầu nháy mắt nghĩ tới lời kịch trong phim cẩu huyết lúc 8 giờ, phi thường thông thuận mà buột miệng thốt ra.

Mục Phỉ nghe được Vưu Nhiên khen cô như vậy, cả người đều ngơ ngẩn, là bị Vưu Nhiên loại ngữ điệu nũng nịu này chọc đến, cô rất tò mò Vưu Nhiên học những lời này ở đâu.
Mục Phỉ cố trấn định ho khan một tiếng, "Khụ khụ ——"
Vưu Nhiên lập tức khẩn trương lên, tay mảnh khảnh lập tức ôm cổ người yêu, ôn nhu hỏi nói, "Đại nhân nơi nào không thoải mái sao?"
Mục Phỉ rất muốn nói, cánh tay cô đã phế đi, nhưng lại cảm thấy nói ra thật mất mặt, cho nên chỉ là hơi chút ở trong nháy mắt Vưu Nhiên ngẩng đầu, chuyển động cánh tay một chút.
"Không như thế nào." Mục Phỉ nhàn nhạt trả lời.
Ngay sau đó, cái chân Vưu Nhiên không có hảo ý quấn lên Mục Phỉ, sau đó tiếp tục lời chưa nói xong vừa rồi nói cho hết.
"Đại nhân, Vưu Nhiên đã là người của ngài, ngài cũng không thể phụ em, đời đời kiếp kiếp đều của Vưu Nhiên là đại nhân."
Mục Phỉ hơi hơi nhíu mày, nâng lên một cái tay khác ở trên trán Vưu Nhiên bắn một chút, "Những lời này em học ở đâu hả."
"Em mặc kệ, ngài mau trả lời em." Vưu Nhiên lôi kéo chút quần áo Mục Phỉ, đương nhiên nàng chính mình là cái gì cũng chưa mặc, gắt gao dán ở bên người Mục Phỉ, vừa đe dọa vừa dụ dỗ.
"Tôi......" Mục Phỉ tổng cảm thấy quái thẹn thùng, nói không nên lời.
Từ trước đến nay cô ngạo kiều lại không sẽ nói lời âu yếm, cứ là nói không nên lời.
( Tôi không phụ em.)
Mục Phỉ ở trong lòng nói một lần, nhưng Vưu Nhiên không nghe thấy.
"Đại nhân, chẳng lẽ ngài muốn phụ em?" Vưu Nhiên lập tức đứng dậy, bộ dáng không thể tin được.
Nhân cơ hội này, Mục Phỉ nhanh đem cánh tay như sắp phế bỏ rút về.
Cánh tay cô chết lặng phảng phất giống như bị mười vạn con kiến ăn.
Nhưng vẫn là cám ơn trời đất, còn có thể lấy về.
Vưu Nhiên nhìn Mục Phỉ vẫn là trạng thái tự do không lên tiếng, nàng từ trước đến nay dục vọng chiếm hữu cực mạnh nắm cánh tay chặt Mục Phỉ, thật vừa khéo đúng là cánh tay Mục Phỉ mới vừa trộm rút về.
"Đại nhân, ngài làm em, còn không muốn trả lời em, là đối Vưu Nhiên bỏ sao......?"
Nháy mắt, cánh tay bị Vưu Nhiên gắt gao nắm lấy, thống khổ tê mỏi nhanh chóng đến toàn bộ dây thần kinh, Mục Phỉ nháy mắt có chút cuồng loạn mà rống lên.
"Đáng chết, tôi không phụ em!"
"Vậy đời đời kiếp kiếp" Vưu Nhiên còn có chút không thuận theo không buông tha muốn tiếp tục hỏi.
"Đời đời kiếp kiếp đều là em! Em cái cẩu đồ vật mau buông tay ——!!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.