Phía Trên Môi Nàng

Chương 110: Ngươi Muốn Cùng Ta Nhảy Một Điệu Không






Mơi này rơi đến khi nào mới có thể kết thúc đây.
Không nghĩ tới thành phố Quang Minh này cũng không phải mỗi ngày đều là bầu trời với mặt trời rực rỡ, cũng sẽ có mấy ngày như vậy, có chút cảm xúc, khóc khóc thì tốt rồi.
Chính là, vì cái gì nàng rơi lệ không ngừng đây.
Đại nhân đã tỉnh, nàng cao hứng còn không kịp mà!
Vì cái gì nàng muốn khóc, nàng khi nào yếu ớt đến bất kham một kích như vậy?
Còn không phải là......!Còn không phải là......!
Mục Phỉ, không nhớ được nàng sao! Không sao, chỉ cần Mục Phỉ đại nhân tỉnh lại, hết thảy đều là biến số.
Một ngày nào đó, Mục Phỉ đại nhân sẽ nhớ rõ về nàng cho dù là về chuyện gì, luôn có một ngày như vậy!
Nếu, Mục Phỉ thật nhớ không được, cũng không sao, các nàng còn có nhiều hơn thời gian tạo nên ký ức mới, nàng dùng 6 năm thời gian để Mục Phỉ đại nhân đối mở rộng cửa lòng mình.
Nàng không ngại lại dùng thời gian 6 năm, không, nàng muốn thật nhanh, nàng đã không muốn lại phí thời gian.
"Tiểu quỷ, còn đang khóc sao?"
Phía sau truyền đến yên giọng độc đáo của Hán Thánh lão sư.
Vưu Nhiên cúi đầu cười khổ một tiếng, sau đó lau đôi mắt, xoay người, rõ ràng là khóc đỏ mắt.
"Ta là kích động nên khóc, lão sư." Vưu Nhiên giải thích hành vi chật vật của mình.
Hán Thánh thở dài một tiếng, hắn sớm đã đem Tiểu Vưu Nhiên trở thành con gái của mình, cho dù biết hơn nữa thấy được năng lực hỗn huyết của đối phương, hắn vẫn như cũ còn đem đối phương xem như đứa nhỏ nói lắp.
Tất cả mọi người của dinh thự luôn là như thế.
Hắn yên lặng mở ra hai tay, ý bảo đối phương muốn khóc liền khóc đi.
Vưu Nhiên nhìn lão nam nhân dùng phương thức an ủi kém cỏi như vậy, vẫn trong một giây đầu nhập vào cái ôm của đối phương, nức nở.
Đem ủy khuất cùng không cam lòng vốn có toàn bộ khóc ra hết, nước mắt toàn bộ rớt xuống dưới.
"Nước mắt có thể tuỳ ý rơi trên người, nước mũi không thể a, tiểu quỷ." Hán Thánh vỗ vỗ phía sau lưng đối phương, sau đó trêu chọc một câu, hy vọng tiểu gia hỏa có thể đừng thương tâm như vậy.
Vưu Nhiên nín khóc mỉm cười, nhưng là nàng vẫn là rất khó chịu.
"Lão sư, ngài nói đại nhân sẽ cứ như vậy không nhớ rõ ta sao......"
Hán Thánh ngẩng đầu nhìn nhìn mưa dần dần không rơi, mây đen kia dần dần tản ra, tỏa ra ánh sáng mềm nhẹ nhưng lại lộng lẫy.

"Vưu Nhiên, ngươi biết không? Tình cảm một người sẽ không bởi vì đối phương quên đi ngươi mà dừng lại, ta biết tính tình ngươi vĩnh viễn về phía trước, sẽ không dừng lại như vậy, cho nên hiện tại chúng ta hướng về mặt tốt mà nghĩ, đại nhân ngươi hiện tại tỉnh, không cần chờ hư vô mờ mịt trên dưới trăm nay kia, cô ấy đã tỉnh, sống sờ sờ ở trước mặt ngươi, cho dù cô ấy không nhớ rõ ngươi, nhưng ngươi không thể trì trệ không tiến, ta tin tưởng ngươi biết nên làm như thế nào, đứa nhỏ tốt."
Hán Thánh lần đầu tiên vứt bỏ tính tình xong việc không liên quan mình có chút rung động, còn lấy miệng lưỡi vị trưởng bối đối nhẹ giọng trấn an Vưu Nhiên, mấy năm nay, Vưu Nhiên thay đổi hắn toàn thấy rõ trong mắt.
Đối với tiểu thư, đối với dinh thự, nàng thật là tận tâm tận lực.
Đại khái, trên đời này không có ai so với nàng yêu Mục Phỉ hơn.
Tiểu gia hỏa đáng giá Mục Phỉ khuynh tẩn.
May mắn, mọi người đều tốt.
"Ta lần đầu tiên cảm thấy lão sư ngài, giống lão sư......" Vưu Nhiên nghe khi thấy Hán Thánh giáo dục như thế, lau sạch nước mắt, đồng dạng nghiêm túc một câu.
Hán Thánh lập tức dơ tay ý đồ công kích đối phương, "Tiểu quỷ, ngươi còn trêu chọc ta."
Nhưng vì Vưu Nhiên thân thủ nhanh nhẹn, Hán Thánh sớm đã đánh nàng không được.
"Được rồi được rồi, không khóc thì tốt rồi, chúng ta đều ở phía sau làm việc, Doãn Quý Công vẫn luôn ở phòng bệnh nói cho tiểu thư chuyện mấy ngày nay, yên tâm đi."
Hán Thánh vỗ vỗ phía sau lưng Vưu Nhiên, sau đó liền đi ra sân.
"Bầu trời rốt cuộc trong."
Vưu Nhiên nghe được Hán Thánh nhắc lại âm thanh thản, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bầu trời, quả nhiên, hết mưa rồi, ánh sáng chiếu tới.
Nàng hừ cười một tiếng, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, nào có huyết tộc thích bầu trời trong như vậy, quả nhiên lão sư sẽ không an ủi người.
***
Khi Vưu Nhiên lại lần nữa đi vào trước phòng bệnh Mục Phỉ
Đã là buổi chiều ngày thứ hai
Vừa lúc nàng nhìn thấy bác sĩ Liên Chước, vì thế nàng liền dò hỏi về tình huống Mục Phỉ đại nhân bây giờ.
"Khôi phục khá tốt, không thể không nói, lực hồi phục của thuần huyết liền so huyết tộc bình thường phải tốt hơn chút, hiện tại vết sẹo trên mặt đã không sai biệt lắm sắp mất hết, trừ bỏ một ít trên người tương đối sâu còn chưa có hoàn toàn lành." Liên Chước nhìn ghi chép của mình báo cáo, cùng Vưu Nhiên nói tình huống của Mục Phỉ.
"Vậy bác sĩ, đại nhân ngài còn có thể nhớ rõ chuyện về ta sao?" Vưu Nhiên nghe được Mục Phỉ thân thể đang chậm rãi khôi phục thì yên tâm xuống, nhưng nàng còn có để ý, trên vấn đề về ký ức biến mất.
Hay không có chuyển biến tốt.
Liên Chước lắc lắc đầu, hắn vẫn là lần đầu gặp được loại tình huống này.
Nghe Ngôn Lôi nói, loại nước thuốc này là được tặng ở Man Di, vậy càng không biết được cách tạo thuốc giải.
Rốt cuộc huyết tộc ở Man Di cùng thế giới bên ngoài cách xa quá mức xa xăm, mà loại thuốc cấm này càng là thất truyền đã lâu.
"Đứa trẻ ngoan, ngươi không ngại hỏi vị phù thuỷ kia thử, nói không chừng bà ấy có biện pháp." Liên Chước vốn là không tin lão yêu bà kia, nhưng bởi vì đối phương thế nhưng có thể dùng thủ đoạn đem Mục Phỉ đánh thức, thuyết minh Tát Già vẫn là không thể khinh thường.
Vưu Nhiên tức khắc uể oải tới cực hạn, bởi vì nàng sớm đã dò hỏi quá Tát Già bà bà, bà cũng không có năng lực ki.
Nước thuốc Man Di đối với ngoại giới là thuốc cấm, chỉ cần không biết phương thuốc, căn bản không thể giải được.
Chính là bởi vì không giải được, mới bị liệt vào thuốc cấm, vĩnh viễn cấm lại được sản xuất ra.
Thuốc này, kỳ thật còn có một cái tên là "Minh ưu".
Mục đích chính là vì đem kia phần ký ức khổ sợ, bi thương, thống khổ bất kham muốn quên chôn sâu ở Minh giới, vĩnh không hề quay lại, sẽ không lại bởi vì vậy thương tâm rơi lệ.
Mà Mục Phỉ lại đem thuốc này dùng ở trên ký ý cần nhất quý trọng nhất, đây là cô tự mình lựa chọn, vì vĩnh viễn có thể bảo hộ tiểu chó săn của cô.
Cô cũng không có nghĩ tới giả thiết chính mình sẽ được cứu ra, cô sớm đã chuẩn bị tốt để chết đi.
***
"......!Đại khái tôi đã nói toàn bộ quá trình."
Trong phòng bệnh
Như cũ là thích cầm cương cốt trong tay quý công Doãn Tư Lê nói xong, đôi mắt kim sắc nhìn bạn già ngồi ở trên giường bệnh, khôi phục không lâu —Mục Phỉ.
Nàng cũng không có vâng theo Mục Phỉ yêu cầu ngắn gọn lý do thoái thác, mà là tận lực kỹ càng tỉ mỉ mà nói những chuyện đã phát sinh trong thời gian này, tất cả những chuyện nàng biết.
Bao gồm hành vi Mục Phỉ cô tự mình vì Vưu Nhiên cam nguyện gánh vác chịu tội hết thảy, cùng với nàng tiểu đồ ngốc là như thế nào đi cứu nàng về nhà.
Tuy rằng nàng không có tận mắt nhìn cảnh tượng chiến tranh bi thảm kia, lẻ loi một mình khiêu chiến những binh khí hung tan đó kết hợp, nhưng nàng lại thấy.
Thấy đêm đó, đầy người Vưu Nhiên là máu, vết thương chồng chất như thế nào ôm lấy Mục Phỉ đưa tới nơi này.
Nàng dùng hết toàn lực, thật cẩn thận bảo vệ người trong lòng nàng, mặc dù nàng thật sự sắp chịu đựng không nổi.
Mục Phỉ nắm lấy ly trà trong tay sớm đã bị lạnh, cô nghe xong những việc Doãn Tư Lê báo cho cô, trầm mặc thật lâu sau.
Trên mặt cô vốn là tái nhợt bởi vì còn chưa hoàn toàn khôi phục, mà có vẻ càng thêm tiều tụy.
Bởi vì lâu chưa hút máu người, bởi vì thời gian dài bị chất bạc phong tỏa, càng bởi vì ở trong tối ngục bị một ít hình phạt.
Châm thứ, nước bạc gột rửa, hình cụ cưỡng chế đánh thức.
"Ta nhớ rõ chuyện này, người cùng chuyện gặp được 700 năm qua mỗi sự kiện ta nhớ, trừ bỏ......!Vưu Nhiên, ta đối với cô ấy, thật sự cái gì cũng không nhớ nổi."
Mục Phỉ nhìn hồng trà xoáy nước, chậm rãi mở miệng.

Doãn Tư Lê há miệng thở dốc, cũng không biết nói nên lời hay gì, bởi vì nàng vừa lúc thoáng nhìn qua bóng người chợt lóe ở cửa.
Vưu Nhiên, đại khái đều nghe thấy được.
Nghe thấy được những lời này, nàng nhất định rất bi thương.
"Vậy cậu có nhớ nguyên nhân cậu tự nguyện gánh lên lưng những chuyện gây ra?" Doãn Tư Lê xem như dẫn đường, nàng muốn Mục Phỉ có thể chậm rãi hơi chút có thể có một chút bóng dáng Vưu Nhiên, cho dù một chút cũng tốt.
"Ta chỉ biết, ta vì bảo hộ một người, vì cô ấy quyết định mạo hiểm như vậy, cho dù bản thân chết đi, cũng có thể."
"Thân ái, người kia chính là Vưu Nhiên, 6 năm trước cậu đem em ấy về nhà sau đó chậm rãi trưởng thành, hiện tại đã 18 tuổi, em ấy đặc biệt yêu cậu, đại khái là trên thế giới này là người yêu cậu nhất." Doãn Tư Lê hoàn toàn không nghĩ che giấu phần tâm ý kia của Vưu Nhiên, bởi vì ai cũng có thể nhìn ra tới thái độ Vưu Nhiên vì Mục Phỉ đã đánh bạc tính mạng.
Nàng nói một chút đều không khoa trương, thật sự.
"Vưu Nhiên......" Mục Phỉ yên lặng kêu to tên Vưu Nhiên một tiếng.
Mà Vưu Nhiên ở cửa yên lặng dựa vách tường nghe lén, nghe âm thanh kêu to đã lâu không thấy, nháy mắt nước mắt nóng hổi doanh tròng, nàng đem lưng dựa vào trên vách tường, yên lặng lau nước mắt.
Mục Phỉ cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu,
trong trí nhớ cô, cái tên này là xa lạ.
Còn có bộ dáng nữ tử tóc bạc kia, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Cô thật sự thực hy vọng chính mình có thể nhớ lại phần ký ức trân quý đã mất đi kia, cô biết Doãn Tư Lê sẽ không lừa cô, nữ hài cô gian nan hiểm trở phải bảo vệ, chính là Vưu Nhiên, chính là về cô ấy hết thảy, chính mình lại cái gì cũng không nhớ nổi.
"Không có việc gì, cậu có thể tỉnh lại chính là vạn hạnh, từ từ tới, hơn nữa ngươi tiểu gia hỏa rất lợi hại, sau khi em ấy đem cậu về tới, hoàng gia cùng tích giới đều không có chính thức hạ đạt đuổi bắt lệnh, ta nghĩ đại nạn lần đó đủ để bọn họ thở dốc, Vưu Nhiên thật sự siêu lợi hại!"
Doãn Tư Lê nhướng mi tự hào nói, nếu không phải biết Mục Phỉ mới thức tỉnh cần tĩnh dưỡng thật tốt, nàng thật sự có thể hảo hảo đem Tiểu Vưu Nhiên ở trước mặt Mục Phỉ lại thổi phồng một lần!
Mục Phỉ nghe xong hừ cười một tiếng, cô thật là không nghĩ tới, cô thế nhưng vì một vị "Dị chủng" vì con lai hoàng gia vẫn luôn trách cứ thề sống chết cũng phải bảo hộ.
Cô cảm thấy thật không thể tưởng tượng, cô cho rằng chính mình tình cảm đạm mạc, ít nhất không có cái loại ý nghĩ sẽ đem sinh mạng mình cùng một người khác đánh đồng.
Cho nên, 6 năm này,
Cô cùng Vưu Nhiên rốt cuộc như thế nào mới sinh ra ràng buộc số mệnh như vậy......!
Hai người có thể sẽ vì lẫn nhau nghĩa vô phản cố*.
(*Nghĩa vô phản cố: Thấy việc nghĩa không chùn bước, ở đây là hy sinh hết thẩy vì nhau)
Dù cho sống, hay cho dù chết.
Mục Phỉ rất muốn biết đáp án che giấu trong đó.
"Ta cũng rất muốn nhớ đến những ký ức tốt đẹp đo, muốn ký ức mình trở nên hoàn chỉnh." Mục Phỉ nói.
Vưu Nhiên đem hơi thở mình che giấu toàn bộ, cho dù nàng giờ phút này rơi lệ đầy mặt, nàng cũng có thể không cho Mục Phỉ phát hiện nàng tồn tại.
Khi nàng nghe được Mục Phỉ nói muốn nhớ lại về những việc tốt đẹp đó, Vưu Nhiên đột nhiên cảm thấy trước mắt có hi vọng, có ánh sáng, nàng vốn đang lo lắng, Mục Phỉ đại nhân đem chính mình đã quên, thậm chí còn không muốn nhớ tới tất cả về nàng, vậy mới là tệ nhất.
May mắn,
Mục Phỉ vẫn là muốn nhớ rõ nàng, cho dù đối phương hiện tại đối ấn tượng với mình xa lạ, nhưng nỗ lực không phải sẽ có hy vọng sao?
Nàng làm sao có thể nhẹ giọng từ bỏ.
Như này cũng chưa tính quá muộn.
Nàng hít sâu một hơi, lau sạch nước mắt cuối cùng, sau đó hơi hơi nghiêng đầu nhìn thân ảnh ở phòng bệnh.
Thật sâu mà chăm chú nhìn công chúa điện hạ của nàng một cái.
Sau đó yên lặng rời khỏi nơi này.
Liên tiếp mấy ngày, Mục Phỉ đều không có lại lần nữa nhìn thấy vị gia phó Vưu Nhiên kia.
Cô tự nghĩ bởi vì cử chỉ mình xa cách khiến đối phương thương tâm khổ sở, rốt cuộc ngày hôm sau Vưu Nhiên đến thăm cô, khi đối phương trong lúc vô ý đụng tới tay cô.
Cô cũng là phản xạ có điều kiện mà tránh đi, cô không thích bị người khác đụng chạm.
Biểu tình Vưu Nhiên khi đó đại khái như là sắp khóc.
Cho nên, từ khi đó, cô liền không còn ở lúc ban đêm tỉnh lại lại nhìn thấy Vưu Nhiên.
Vì khôi phục tinh lực thật mau, ban ngày, cô đều trong trạng thái ngủ say.
Mà Mục Phỉ không biết chính là, mỗi khi đến 4 giờ chiều, luôn có một người như vậy sẽ ở đầu giường đặt lên bó tiểu hoa màu tím, củng cố giấc ngủ của cô.
Nàng không có lại lần nữa vượt rào, cũng không có gần chút nữa, mà chỉ là đứng ở vị trí cách mép giường hai mét, lẳng lặng mà nhìn chăm chú Mục Phỉ.
Liền rời đi.
Nàng kiên trì như vậy đã có một tuần, trừ bỏ đi hái hoa đưa cho người trong lòng, thời gian còn lại, nàng đều khâu vá cái mặt nạ hồ ly kia.
Tát Già bà bà nói cho nàng, biện pháp tốt nhất tìm kiếm ký ức tốt đẹp, chính là đem hình ảnh ngày xưa lại lần nữa trình diễn một lần.
Nàng nhưng không nghĩ đem những ký ức chọc đại nhân không cao hứng tái diễn một lần, cho nên nàng nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên cùng Mục Phỉ cùng nhảy, là ở dinh thự Doãn Quý Công tổ chức vũ hội mặt nạ.

Chính là lần vũ hội đó, nàng cùng công chúa điện hạ của nàng nắm tay cùng nhảy.
Chính là lần vũ hội đó, nàng mới phát hiện công chúa khiến mình động tâm là thiên sứ sẽ khiêu vũ hoàn mỹ.
Chính là lần vũ hội đó, nàng lần đầu tiên chính miệng nói với Mục Phỉ nói ra nhung nhớ của mình.
Vưu Nhiên cảm thấy cảnh tượng loa hẳn là có lẽ sẽ ở trong lòng Mục Phỉ đại nhân lưu lại một chút bóng dáng, bởi vì đây là cảnh tượng rất tốt đẹp ở đáy lòng Vưu Nhiên, cho nên nàng hy vọng đại nhân nhớ một ít, cho dù một chút cũng tốt.
Nàng dựa vào tưởng tượng cùng ký ức khâu vá mặt nạ hồ ly kia, nàng đem thành phẩm cầm ở trong tay chiếu chiếu, không có biện pháp, này đã là mặt nạ thứ bảy nàng may, xem như rất giống.
Ít nhất không làm ngón tay bị kim chỉ quấy phá thất vọng.
Đêm đó, Vưu Nhiên ở dưới sự trợ giúp của bác sĩ Liên Chước, tìm được rồi một căn phòng trống lớn một chút luyện tập trước một phen.
Nàng sợ chính mình nhảy điệu khác, đến lúc đó xảy ra sự cố.
Nàng mở ra vũ khúc giống lần dạ tiệc đó do Doãn Quý Công tìn giúp, đặt ở trên máy quay đĩa.
Chậm rãi, chạp vũ khúc chậm rãi phiêu tán nhẹ nhàng gợi lên ngày ấy.
Vưu Nhiên cầm lòng không đậu đi theo âm nhạc nhảy lại từng bước ngày hôm đó.
Theo âm nhạc du dương âm nhạc chậm rãi tới, Mục Phỉ từ trong mộng tỉnh lại ẩn ẩn nghe được nhạc khúc không biết từ nơi nào truyền tới, chậm rãi xốc lên chăn mỏng.
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy chính mình mạc danh thích vũ khúc này.
Thật ôn nhu, cũng rất quen thuộc.
Tựa hồ ở nơi nào đã nghe qua.
Cô bị này làn điệu hấp dẫn, nàng chỉ là khoác áo ngoài mỏng manh, nương ánh trăng thanh lệ, dẫm lên thềm đá lác đác lưa thưa ám ảnh, theo thanh âm kia đi tới sân sau, đứng thẳng ở cửa kia.
Cô hơi hơi nghiêng đầu, vừa lúc thấy trong phòng nhu lượng rộng mở, một nữ tử quần áo hơi hiện đơn bạc đang đưa lưng về phía cô nhẹ nhàng nhảy.
Tay cô vịn cửa phòng, muốn đi lại gần chút thấy rõ một chút, chẳng qua chân đạp lên sàn nhà phát ra thanh âm kẽo kẹt.
Nữ tử đang ở khiêu vũ lập tức dừng bước chân, lập tức quay đầu nhìn phía cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tản ra mùi hoa ôn hòa mềm mại, là hương khí bên gối cô.
Mục Phỉ thế mới biết, nữ tử mỗi lần ở dưới gối mình đặt bộ đoá hoa tím là người này.
Vưu Nhiên trăm triệu không nghĩ tới Mục Phỉ đại nhân thế nhưng sẽ đột nhiên đến, nàng thở hồng hộc mà nhìn cửa vị đại nhân tuyệt lệ kia, khẩn trương mà nuốt cổ họng.
Đại nhân sẽ lập tức rời đi sao?
Đại não Vưu Nhiên từ trước đến nay thông tuệ linh hoạt lại đình trệ, bởi vì nàng còn chưa có chuẩn bị tốt, mặt nạ hồ ly còn chưa có mang lại đây, nàng chỉ là lặng lẽ tới tập mà thôi......!
Làm sao bây giờ?
"Như thế nào không nhảy?" Mục Phỉ đứng ở cửa, dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc có chút xấu hổ này.
Vưu Nhiên chân tay luống cuống cúi đầu, chật vật giải thích nói, "Đại nhân, ta, ta"
"Vũ khúc này ta còn rất thích, cảm giác đã lâu không có nghe," Mục Phỉ nhìn sân rộng lớn, đột nhiên có chút hứng thú đến.
Rốt cuộc thời gian dài nằm ở trên giường, đã làm xương cốt người già của cô xơ cứng.
"Ngươi muốn cùng ta nhảy một điệu không?"
Cô vừa rồi nhìn bộ dáng đứa nhỏ Vưu Nhiên này cảm giác có thể nhảy, cho nên cô cứ thuận miệng hỏi một câu như vậy.
Chính là câu thuận miệng này vừa hỏi, khiến nữ tử lúc đầu tràn đầy lo sợ, kinh ngạc mà giương mắt nhìn cô.
Mục Phỉ phát hiện hai mắt đối phương nhìn về phía của mình, ánh sáng lấp lánh.
Cặp kia mắt lặp loè ánh sáng không tiếng động mà nói cho cô: Nàng rất muốn, phi thường muốn.
"Ta chỉ nhảy bước nữ." Mục Phỉ hảo tâm trước tiên thuyết minh một chút.
"Không sao, ta sẽ nhảy bước nam.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.