Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 203: Chương 203





Con thuyền giữa biển bị rất nhiều đòn tấn công từ các pháp sư, lá chắn bao quanh con thuyền mỗi khi bị tấn công đều vang lên tiếng vang lớn, nhưng may mắn nó cực kỳ kiên cố chẳng có chút hề hứng gì, nhưng những con người bên trong thuyền lại chẳng biết được rốt cuộc nó có thể chống chọi bao lâu.
Lúc này đây bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài tấn công từ xa giống như bọn chúng, tuy cơ hội thật sự rất mỏng manh nhưng đã không còn lựa chọn nào khác.
“Bắn.
” Bara Ly trầm giọng quát.
Những người có chức nghiệp đánh xa nghe theo chỉ thị của anh lấy ra vũ khí của mình rồi hướng về phía mục tiêu nhanh chóng b ắn ra.
Mà kỳ lạ là cả hai lớp lá chắn đều không hề bị bất cứ tổn hại nào khi những luồng sức mạnh đó b ắn ra bên ngoài.
“Sao lá chắn của cậu có thể làm như vậy.
” Lan kinh ngạc hỏi, anh ta không ngờ ngoại trừ lá chắn của những pháp sư cấp cao có thể tự do điều khiển giữa bên ngoài cùng bên trong thì sao một dụng cụ lá chắn có thể làm như vậy được.
“Tôi cũng không rõ.
” Trần Vũ Phong lắc đầu đáp lại “Nhờ hai anh nhé Alin, Ashi.

“Còn hai cậu thì cố gắng quan sát sau đó nhanh chóng tấn công bọn chúng.

“Được.
” Bọn họ nghe cậu nói liền đồng loạt đáp lại.

Alin cùng Ashi nhanh chóng tạo ra vũ khí cho mình rồi b ắn ra, bọn họ không muốn lộ sự khác thường của mình vì vậy hai người đều dựa theo cây cung của Odan mà tạo ra cung cùng tên của mình.
Trần Vũ Phong thấy hai người đều chọn xong mục tiêu thì cũng nhắm vào một ên bên trên sau đó nói nhỏ “Tiểu Pi cho tao mượn sức mạnh nhé.

“Pi.
” Tiểu Pi phát ra một âm tiết sau đó đưa bàn tay nhỏ bé của mình sờ vào mặc cậu.
Nó vừa sờ vào người, Trần Vũ Phong liền cảm nhận được một luồn sức mạnh không thuộc về cậu chảy trong cơ thể mình.
“Cảm ơn.

Cậu nói xong liền nhanh chóng tạo ra một cây cung bằng dây mây, sau đó dùng sức mạnh của chính bản thân cậu tạo ra một mũi tên không có bất kỳ màu sắc nào, đến cả cậu cũng chẳng thấy được nó nhưng sức nặng cùng cảm giác trên tay khiến cậu biết được thứ cậu suy nghĩ đã thành công, dù sức mạnh của cậu chẳng có chút uy lực nào nhưng nó lại có một lợi ích khác.
“Vũ Phong.
” Mạnh Kỳ đứng cạnh cậu kinh ngạc nói, nhìn tư thế giương cung của cậu mà bên trên chẳng có mũi tên nào khiến cậu ta không khỏi khó hiểu.
Trần Vũ Phong không đáp lại cậu ta, ánh mắt cậu tập trung vào mục tiêu của mình sau đó buông tay ra.
Vụt, một tiếng kêu như xé gió vang lên khi cậu vừa buôn tay.
“Có tên.
” Mạnh Kỳ nghe thấy âm thanh liền bật thốt, nhưng trước mắt cậu ta vẫn chẳng thấy được mũi tên.
“A.

” Một tiếng hét nhỏ vang lên, một tên pháp sư ở phía bên ngoài bỗng nhiên ôm ngực hét lớn sau đó ngã xuống biển, mà hộ vệ bên cạnh gã lại chẳng hay biết chuyện gì đang xảy ra khuôn mặt đầy kinh ngạc.
Trần Vũ Phong thấy vậy liền mỉm cười “Thành công rồi.

“Sao có thể.
” Bara Ly cũng kinh hãi nhìn sang cậu, tuy anh ta cũng hạ gục được vài người, nhưng trước khi anh ta hạ gục tên pháp sư thì phải hạ gục tên hộ vệ trước, vậy mà không biết cậu đã làm cách nào mà trực tiếp hạ gục tên pháp sư ở phía sau một cách không ai hay biết gì, chuyện này sao có thể.
“Tôi chỉ lợi dụng đặc tính sức mạnh của mình mà thôi.
” Trần Vũ Phong mỉm cười lắc đầu, bởi vì sức mạnh của cậu thực chức không có bất kỳ màu nào cả, vì vậy nó hoàn toàn là trong suốt, nếu như vận dụng nó tạo thành một mũi tên thì cậu nghỉ chỉ cần khả năng nhắm ủa mình tốt thì việc trúng tên pháp sư ở trên cao hơn tên hộ vệ là chuyện cực kỳ đơn giản.
Tuy nghe cậu nói vậy nhưng sự kinh hãi trong mắt những người khác là chuyện không thể không xảy ra, chẳng thấy vũ khí đâu nhưng mình có thể chết bất cứ lúc nào, đây là sức mạnh mà nhân loại có thể sử dụng sao.
Không thể tin được.
Những binh sĩ bên cạnh Bara Ly bắt đầu nhìn cậu một cách e dè, đến cả những thuộc hạ đắc lực của anh ta cũng thay đổi cách nhìn về cậu, tuy bọn họ không lộ liễu như những binh sĩ nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự kinh sợ cùng đề phòng.
Chỉ có mỗi Bara Ly là vẫn bình tĩnh tiếp thu những thứ cậu nói sau đó rật đầu khen ngợi “Cậu đúng là hơn cả mong đợi của tôi.

“Anh quá khen.
” Trần Vũ Phong mỉm cười nói, thật chất đối với những người không quá quen biết kia cậu cũng chẳng mấy quang tâm họ nghĩ thế nào về mình, điều cậu lo sợ chỉ có một chính là những người bên cạnh cậu nhìn cậu giống như vậy.
Nhưng may mắn thay bọn họ chẳng có phản ứng gì cả, Roma cùng Mạnh kỳ quan sát cách cậu thực hiện từ đầu đến cuối tuy có kinh ngạc nhưng sau đó là vui mừng cùng tự hào, bọn họ không có chút cảm giác bài xích nào với cậu cả.

Điều này đúng là hơn cả mong đợi.
“Các cậu thật tốt.
” Trần Vũ Phong nhỏ giọng thì thầm, cậu mỉm cúi đầu mỉm cười cực kỳ vui vẻ.
Sau khi cười xong cậu lại tiếp tục nhắm đến mục tiêu khác rồi thực hiện lại các động tác lúc nãy, lần này tốc độ ngưng tụ sức mạnh cùng buông cung nhanh hơn lúc nãy, chỉ một phá bắn lại có thêm một kẻ địch bên trên ngã xuống một cách không rõ nguyên nhân.
“Chết tiệc, bên bọn chúng có người tàng hình.
” Một tên pháp sư phía trên nhanh chóng hét lớn, bởi vì liên tiếp hai người chết một cách không rõ nguyên do nên hắn ta nghĩ có kẻ tàng hình đang ở xung quanh.
Hộ vệ của bọn chúng nghe vậy liền nhanh chóng thu hẹp phạm vi, bay nhanh đến gần pháp sư để nhanh chóng cảm nhận ra sức mạnh dao động, nhưng dù vậy cũng không thể làm khó Trần Vũ Phong, cậu tiếp tục giương cung rồi bắn, lại thêm vài tên pháp sư ngã xuống, mà những hộ vệ bên cạnh họ lại chẳng cảm nhận được chút nguy hiểm nào.
“Khốn kiếp, rốt cuộc bọn chúng làm bằng cách nào.
” Một tên hộ vệ không khỏi sợ hãi nói, hắn đứng sát bên cạnh pháp sư mình cần bảo vệ, vậy mà chẳng cảm nhận được chút gì cả, thì pháp sư bên cạnh đã ngã xuống biển.
“Rốt cuộc bọn chúng làm bằng cách nào.
” Một tên pháp sư khác nói.
Bởi vì những cái chết không rõ nguyên nhân mà những kẻ địch bên ngoài lá chắn hoảng loạng, việc tấn công bọn họ cũng bị đứt đoạn, những kẻ sợ hãi không chịu tiếp tục tấn công mà khư khư bảo vệ mình dồn lực tạo lá chắn cho bản thân.
“Một lũ ngu dốt, tiếp tục, tiếp tục tấn công cho ta.
” Lúc này một tên pháp sư không nhịn được nữa liền mắng một câu.
Nghe tiếng nói của hắn, những tên khác thoáng run sợ, nhưng thay vì sợ hắn bọn họ càng sợ cái chết hơn, những người như bọn họ cũng bởi vì chủ nhân mà nghe theo mệnh lệnh, nhưng con người ai mà không sợ chết, bọn họ sợ chết cũng không muốn chết, vì vậy những người không tấn công nữa liền lui ra xa hơn không thèm quay đầu lại.
“Chúng bây được lắm kháng lệnh của tao, vậy thì chết đi.

” Tên pháp sư ra lệnh lại không ai nghe liền tức giận quát, sau đó hắn ngừng tấn công con thuyền mà dùng quyền trượng chỉ về phái những kẻ đang chạy trốn kia cười lạnh mà hô “Tản ra.

Những nhánh cây nhanh chóng mộc dài ra sau đó đâm xuyên vào ngực của những kẻ chạy trốn.
“Ngài Mala.
” Một hộ vệ chứng kiến cảnh này liền kinh hãi hét lớn.
“Hừ, những kẻ phản bội không đáng được sống.
” Người được gọi là ngài Mala hừ lạnh một tiếng nói “Chủ nhân sẽ không trách phạt ta vì chuyện này.

Sau đó hắn ta lạnh lùng nhìn những tên pháp sư còn lại “Nghe rõ cho ta, nếu kẻ nào còn không nghe mệnh lệnh của ta thì kết cục sẽ giống như thế.

Những kẻ pháp sư còn lại vẫn đang tấn công con thuyền nghe thấy vậy liền thoáng run rẩy nhưng chỉ có thể hô lớn đáp ứng “Chúng thuộc hạ đã rõ thưa ngài Mala.

“Còn các người bao vòng quanh bọn họ, ta không tin bảo vệ cả bốn phương tám hướng thế này mà chúng có thể đánh lén được nữa.

“Rõ.
” Những tên hộ vệ mặt trắng bệch đáp, nhìn sự tàn nhẫn của hắn bọn họ không thể làm gì khác ngoài nghe theo mệnh lệnh.
Cuối cùng những tên hộ vệ còn sống sót mà pháp sư bọn họ cần bảo vệ đã chết đã nhanh chóng tập hợp lại bên cạnh những pháp sư còn sống, lần này bọn chúng bảo vệ cực kỳ chặc chẽ, những tấm khiên che chắn xung quanh pháp sư chỉ chừa chỗ cho pháp sư phóng sức mạnh mà thôi.
Mala cười lạnh nhìn con thuyền bên dưới “Lần này ta không tin các ngươi còn trò lừa bịp nào khác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.