Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 186: Chương 186





Thời gian hai ngày khiến nhóm Trần Vũ Phong chạy không ngừng nghĩ, không chút nào được thoải mái duỗi chân ra mà nằm vào nơi nào đó thoải moái, bảy người ngồi trên lưng Đại Bạch băng qua rất nhiều con đường mà chạy thẳng về phía chính thành.
Dù hai tay đã sớm đông cứng nhưng chẳng ai dám buông lông trắng muốt của Đại Bạch ra bởi vì một khi buông ra bọn họ sẽ theo tốc độ chạy của nó mà ngã ngửa về sau, có khi ngã khỏi lưng nó, điều này thực sự rất nguy hiểm, vì vậy nhóm người khổ không thể tả cuối cùng cũng sắp đến nơi.
Từ đằng xa nhìn cổng thành sừng sững phía trước khiến ai náy đề thở phào một hơi, nhưng lúc này tốc độ đang cực kỳ nhanh của D8ại Bạch bỗng nhiên ngừng lại một cách đột ngột, khiến nhửng người ngồi trên lưng không khỏi nhào vào lớp lông dày của nó.
May mắn thay lớp lông của nó rất mềm nên không ai bị làm sao cả, chỉ là hai bàn tay cùng khuôn mặt hơi nóng rát một chút, càng may mắn hơn là không ai vì sự cố bất ngờ này mà té ầm xuống đất.
"Sao vậy.
" Trần Vũ Phong nghi hoặc ngóc đầu lên hỏi, bọn họ sắp đến thành rồi sao lại ngừng.
Đại Bạch nheo mắt nhìn về bên khu rừng bên tay trái, cái mũi ướt át khẽ động vài cái "Có người trốn ở đây.
"
"Người quen sao.
" Nghe thấy Đại Bạch nói, nhưng lại không cảm nhận được địch ý của nó Trần Vũ Phong liền hiểu người trốn ở đây là người quen mà nó từng gặp.
"Ra đi, Lan.
" Sau khi biết là người quen, lại không cảm nhận được khí tức, Đại Bạch cũng không chắc chắn nơi người đó trốn thì Trần Vũ Phong liền đón được người đó là ai.
"Ồ, cậu thông mình thật đấy.
" Lan núp sau cái cây khá to nghe cậu gọi liền thông thả đi ra "Xin chào, lại gặp nhau rồi.
"
"Xin chào.
" Nhóm người Trần Vũ Phong gật đầu đáp lại.

"Nhóc con xấu tính.
" Ông Adam nhìn Lan hừ lạnh nói, ông biết anh ta cố tình khiến cho Đại Bạch nhanh chóng dừng lại, có thể Đại Bạch đã cảm nhận được phía trước có bẫy nào đó nên nó nhanh chóng thắng lại, chứ không phải là thả chậm tốc độ rồi dừng lại, nhưng nếu Đại Bạch không muốn nói thì ông cũng không nhiều chuyện.
Dù sao người này cũng là đồng bạn của ông, ít nhiều cũng nên bao che một chút vậy, nếu không nhóm người này hội đồng anh ta thì ít hay nhiều cũng chẳng thể lành lặn nỗi.
"Nam tước đâu.
" Ông không để Lan tiếp tục nói liền hỏi.
"Ngài ấy đang chờ.
" Lan thấy ông Adam nghiêm túc liền không tiếp tục ngã ngớn, nhanh chóng xoay người rời đi.
Nhóm Trần Vũ Phong thấy vậy liền đuổi theo, ông Adam thì vẫn tiếp tục ngồi im trên lưng của Đại Bạch, dù sao cậu cũng không thể để ông đi bộ quá nhiều, cứ để Đại Bạch chậm rãi đem theo ông.
Còn nhóm Trần Vũ Phong sau hai ngày ngồi trên lưng nó liền nhanh chóng tuột xuống đi bộ, không ai còn muốn tiếp tục trải nghiệp cảm giác tuyệt vời như thế nữa, xương cốt cũng đã cứng ngắt vì ngồi một tư thế quá lâu, vì vậy phải hoạt động một chút mới được.
Bọn họ đi phía sau Lan nhanh chóng đến khu rừng mà nhóm người Bara Ly đang đứng, sau khi hai bên tập hợp, một người bên Bara Ly liền nhìn ông Adam rồi hỏi.
"Ngài có thể không đi được không.
"
Ông Adam nhảy xuống người Đại Bạch sau đó đi lại gần anh vỗ nhẹ vai anh "Ta biết số mệnh của chính mình.
"
Trần Vũ Phong bên cạnh nghe hai người nói không đầu không đuôi mà khó hiểu "Sao vậy ạ.
"
Ông Adam nhìn cậu lắc đầu cười "Chẳng có chuyện gì quan trọng đâu.

"
Trần Vũ Phong nghe vậy liền tin tưởng, cậu cũng không hỏi nhiều, tuy ánh mắt đầy kỳ lạ của nhóm người bên phía Bara Ly khiến cậu bất an nhưng cậu cũng không thể hỏi rõ được.
Nhưng Trần Vũ Phong không thề biết bởi vì sự tin tưởng ngu ngơ này đã đẩy chính mình vào bóng tối, cậu hãm sâu vào sự hối hận tột cùng với những cám dỗ của bóng tối vô tận.
"Nếu đã tập hợp đủ chúng ta liền xuất phát.
" Bara Ly phứt tạp nhìn ông Adam nhưng cũng không ngăn cản mà nhìn một người bên phía mình nói " Ravi.
"
Người được gọi là một ông chú rất ngộ nghĩnh, trên người ông ta gắn rất nhiều con thù làm bằng bông, nhưng cái thú vị nhất là những con thú nhồi bông ấy lại có thể cử động cực kỳ bình thường giống như chúng có linh hồn bên trong vậy.
Mà Trần Vũ Phong sau khi nghe Bara Ly kêu liền vô tình nhìn sang liền không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy những on thú nhồi bông ấy thực chất là thú triệu hồi, người đàn ông được này là một triệu hồi sư có cấp bật khá cao, nếu nói chính xác thì cậu hoàn toàn không đủ sức mạnh triệu hồi giống như thế.
Ông Adam thấy cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào những con thú bông liền mỉm cười nói "Nhìn ra sao.
"
"Vâng.
" Trần Vũ Phong gật đầu đáp lại "Cháu thấy được, ông ấy thật mạnh.
"
"Đúng vậy, triệu hồi sư đứng thứ hai đấy, trên đường đi cháu có thể thỉnh giáo cậu ấy.
" Ông Adam xoa nhẹ đầu cậu giống như đứa cháu nhỏ của mình.
Những người khác thấy sự hiền lành mà của ông khi bên cạnh cậu liền không khỏi kinh ngạc, tuy bọn họ biết ông Adam rất tốt bụng, cũng rất quan tâm đ ến tiểu bối như bọn họ nhưng chưa từng thấy ông thoải mái như vậy.
"Tôi ranh tị quá.

" Lan đứng bên cạnh Ravi thì thầm.
"Do cậu không xứng.
" Ông chú Ravi nghe vậy liền cười nhạo, tuy ông cũng có chút ranh tị nhưng tuổi ông không còn nhỏ như Lan nên hoàn toàn không cảm thấy ông Adam cư xử với Trần Vũ Phong như vậy thì có gì sai, nếu nói thật thì ông còn cảm thấy cậu thật sự rất nhỏ, không nhóm người vừa đến này còn quá nhỏ.
Ông chú vừa từ nhiệm vụ trở về nên hoàn toàn không biết những đứa nhỏ này, đã mấy năm ông chưa về lại đây rồi, nên chẳng biết tại sao chủ nhân lại kêu những đứa nhỏ này đi cùng, thặm chí là hai đứa bé con lùn xỉn kia nữa chứ, tuy khó hiểu nhưng ông không ý kiến gì, nếu chủ nhân đã quyết định thì cứ làm theo là tốt nhất.
"Ông chú đáng ghét.
" Lan hừ lạnh lè lưỡi nói.
Riva trợn mắt "Cậu gọi aI ông chú, có tin tôi kêu Pun cắn cậu không.
"
"Tôi mới không sợ," Lan nói xong liền chạy đi trốn phía sau một cô gái cực kỳ xinh đẹp, cô có mái tóc màu vàng óng ánh, những sợi tóc xoắn dài đến thắt lưng trong rất quyến rủ "LiLi ông chú bắt nạt em kìa.
"
"Cậu là nhóc con to xác hay gì, lại chạy đi mách người khác.
" Ông chú RIva đen mặt nhìn Lan.
Ông chú này không sợ ai cả ngoại trừ cô nàng mỹ nữ này, bởi vì đây là em gái của ông ấy, tuy cô nhỏ hơn ông rất nhiều nhưng tính tình thật không phải giỡn, cực kỳ bạo lực.
"
Mỹ nữ liếc nhìn hai người dỡ hơi đang đấu đá lẫn nhau sau đó chẳng chút quan tâm tiếp tục nhìn Trần Vũ Phong, cô cũng là một trong những tùy tùng thân cận nhất của Bara Ly, bởi vì quanh năm đều bên trong chính thành nên cũng nghe được chuyện về cậu, vì vậy cô khá tò mò về sức mạnh của cậu.
Thật ra lúc đầu cô để ý cô bé kia hơn, nhưng đáng tiếc chưa thể thử sức mà cô bé ấy đã mất rồi.
Trần Vũ Phong cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô liền xoay đầu nhìn cô mỉm cười, cậu hoàn toàn không cảm nhận được địch ý từ cô vì vậy cậu cũng thân hiện mà gật đầu xem như chào hỏi.
"RIva, Lan đừng quậy nữa, đi thôi.
" Bara Ly liếc mắt nhìn hai người nói.
Hai người kia nhanh chóng nghiêm chỉnh lại mà cùng nhau trả lời "Vâng thưa chủ nhân.

Riva lấy một con thú bông hình giống như một con cá đuối, nhưng hai bên thân nó cực kỳ bành rộng, cái đuội dài nhọn, sau khi ông cầm nó trên tay rồi nhanh chóng quăng lên cao.
Thú nhồi bông từ từ chuyển hóa thành thú triều hồi hoàn chỉnh, kích thước của nó to dần to dần, sau khi che khuất cả đỉnh đầu của bọn họ thì mới dừng lại không tiếp tục to ra nữa.
"Lan.
" Bara Ly gọi.
Lan nhanh chóng đặp cây quyền trượng của mình xuống đất, sau đó tất cả mọi người liền nhanh chóng xuất hiện trên thân của con cái đuối to.
"Siêu thật.
" Yuta không nhịn được mà hô.
"
"Trơn trơn mềm mềm, thật kỳ lạ.
" Enzo cũng không nhịn được mà đưa tay sờ lên cơ thể của con cá đuối to dưới chân.
Lần đầu tiên cô bé nhìn thấy một loại thú to như vậy, tuy Đại Bạch cũng khá to nhưng nó không to bằng con cá này.
"Tôi từng thấy loại cá này, nhưng rất khó thu phục nó, cả người nó đều là gai độc.
" Roma kinh ngạc nói.
Cậu ta lúc trước muốn bắt thử loại cá này để làm thú cưỡi nhưng hoàn toàn chẳng bắt được, nó là loài thú sống bên dưới đại dương, mấy năm trước cậu ta đi theo cha đi gặp một vị tộc trưởng của bộ lạc khác có đi ngang qua nên rất muốn bắt nhưng bị gai độc làm cho đau đớn khắp người khiến cậu ta ám ảnh cả mấy năm trời.
"Ha ha cậu nhóc, cưng còn non lắm.
" Riva nhìn Roma cười, thật ra ông cũng rất kỳ công khi bắt nó, phải mất vài thiết bị mới có thể thành công thu phục, nhưng muốn nó hoàn toàn nghe lời thì phải mất gần năm năm trời.
Roma nghe vậy thì gật đầu chấp nhận, đúng là cậu ta quá mơ mộng rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.