Phế Vật Hay Quái Vật

Chương 57: Chưa thực sự kết thúc




Chiến tranh luôn gây tới đau thương mất mát cho dù chính hay tà, thua hay thắng. Chỉ trải qua nửa năm chiến tranh nhưng Lam Dạ nhận thấy không ít điều. Quan trọng nhất nàng thấy bản thân thực lực còn chưa đủ. Nếu không có hộ giáp hay Vân Lãng luôn theo sát thì nàng đã sớm chết. Nàng cần tu luyện nhiều hơn nữa.
Đúng như Vân Lãng suy tính. Nó vốn không chỉ cuộc binh biến bình thường. Đằng sau đó còn có sự can thiệp giật dây thậm chí tham gia trực tiếp của hai đế quốc kia. Hai đế quốc kia sớm muốn hạ bệ Hoàng Hoa đế quốc, đem Hoàng Hoa đế quốc thành chiến lợi phẩm chia sẻ quyền lợi nhưng bọn họ không thể ngờ Hoàng Hoa đế không chỉ có một mà có tới hai triệu hồi sư. Bọn họ chỉ có duy nhất một triệu hồi sư còn là triệu hồi sư quân chủ. Nếu tính ra vẫn là thua Hoàng Hoa đế quốc.
Chiến loạn nửa năm rốt cuộc thái bình cũng lập lại nhưng hơn ai hết những người trong cuộc luôn canh cánh trong lòng câu nói tên triệu hồi sư của hai đế quốc kia trước khi chết "Các ngươi đừng sớm mừng. Trước sau Vân gia nhân, Hoàng Hoa đế quốc đều bị xóa sổ"
Vân Lãng ngồi trầm tư dưới mái đình trong tiểu viện. Gần chục ngày trôi qua nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ câu nói của tên đó. Đôi lúc sẽ mơ thấy ác mộng.
Vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, mùi hương dịu nhẹ quen thuộc:
- Lãng, ngươi mơ thấy ác mộng?
Vân Lãng gật đầu:
- Ân. Giấc mộng rất chân thực khiến ta không thể ngừng nghĩ đến nó. Nàng cũng biết ngay sau chiến tranh kết thúc cô cô đã rời đi để tìm phương thuốc huyền bí kia. Trọng trách đặt lên vai ca ca và ta. Nếu Vân gia có chuyện gì, nếu nó bị hủy trong tay ta. Có phải ta...
Cô mở to mắt nhìn người đối diện. Nàng đang hôn cô, chủ động hôn cô. Dù chỉ là một cái ấn môi không càn quấy.
- Lãng, ngươi lo gì chứ. Ngươi giờ cũng là hậu kỳ quân chủ cấp bậc sắp đột phá lên Tôn giả. Ngươi cùng Vân Doãn huynh nhất định sẽ làm tốt. Ngươi đừng lo lắng.
Vân Lãng ôm chặt lấy nữ nhân trước mặt.
- Ta sợ hơn nữa là mất nàng. Nửa năm qua có không ít lần ta sợ hãi khi thấy nàng bị thương. Tự trách bản thân vô dụng không thể bảo vệ nàng.
Lam Dạ đưa tay vuốt tóc cô:
- Lãng, không có ngươi chưa chắc ta còn ở đây. Là do ta bất cẩn. Hơn nữa lần đó là ngươi không ở cạnh ta. Ngươi phải cùng cô cô đi làm nhiệm vụ mà. Không thể trách ngươi.
Lam Dạ chỉ biết thở dài xoa mái tóc đen cùng tấm lưng cô trấn an. Quả thực lần đó là do nàng trốn theo hoàng huynh, nàng là khinh thường đối thủ cùng nôn nóng muốn kết thúc mọi chuyện mới trái lời Vân Lãng không chịu ở đại bản doanh. Sau lần đó nàng biết nó giống như bóng ma tâm lý với Vân Lãng. Cô luôn tự trách bản thân. Nàng muốn khuyên giải thế nào vẫn không được. Con người này trước kẻ khác có thể cường đại, lãnh khốc bao nhiêu trước mặt nàng lại yếu đuối bấy nhiêu.
- Dạ nhi, cảm ơn nàng đã ở lại, đã không rời xa ta.
Nàng cười nhẹ:
- Lãng, ngươi có phải ngốc rồi không. Mau trở về. Ngoài này sương lạnh.
Người kia ngoan ngoãn theo nàng về phòng. Tiếp đó rúc vào lòng nàng rục rịch mãi mới chịu ngủ. Lam Dạ thật không rõ nàng đây là đang nuôi con hay gì.
Sau chiến tranh, do dân tình còn khó khăn nên quốc vương chưa tổ chức thành hôn chỉ hạ chiếu ban hôn cho nàng cũng Vân Lãng. Nhưng Vân Lãng từ lúc nào đã chuyển qua chỗ nàng ở. Mặt trời vừa khuất bóng cô sẽ xuất hiện trong phòng nàng, lúc mặt trời lên cô lại về Vân gia. Hai người cũng không rõ tại sao phải lén lút như vậy. Trong khi nửa năm qua hai người hoàn toàn không kiêng kỵ thứ gì.
Có điều hôm nay khác lạ. Mặt trời đứng bóng từ bao giờ mà Vân Lãng vẫn ở trong phòng nàng. Khiến hai cung nữ định gọi Lam Dạ dậy suýt giật mình hét có thích khách cũng may vị tổng quản kịp bịt mồm hai người họ.
Vân Lãng biết bọn họ vào nhưng không quan tâm, hừ lạnh tiếp tục rúc vào lòng người thương hít hà hương thơm. Bị đánh một cái vào lưng cô không dừng mà lớn mật hơn. Há miệng cắn cái lớn xuống ngực nàng khiến Lam Dạ giật mình đỏ ửng mặt.
Kết cục Vân Lãng bị đạp mạnh xuống giường, phải đích thân đi chuẩn bị thiện cho nàng.
Thấy cô dưới ngự thiện phòng những người lâu năm cũng không có gì ngạc nhiên. Có vài cung nữ mới nhập cung sửng sốt khi thấy cường giả đế quốc đang cặm cụi nấu nướng. Cô không quan tâm mấy ánh mắt kinh ngạc xen tò mò nhìn mình chỉ để mắt đến nồi bánh đang hấp.
Bày trí món ăn ra đĩa cho hợp mắt cô phủi tay cười mãn nguyện. Nụ cười khiến không ít trái tim thiếu nữ điên đảo.
- Vân thiếu gia thực rảnh rỗi dưới đây thả mồi giăng câu bắt cá.
Vân Lãng nghe thanh âm quen thuộc thì chạy đến:
- Dạ nhi, ta đã chuẩn bị xong rồi. Về phòng đi. Ta mang đồ lên ngay.
- Không cần. Ta muốn dùng bữa ngay dưới này.
Lời nàng vừa nói ra khiến không ít người kinh sợ. Đường đường là công chúa lại nói muốn dùng thiện ngay ngự thiện phòng. Không phải hù chết người đi.
Nhưng ai đó vẫn thản nhiên gật đầu.
- Được. Để ta chuẩn bị bàn ghế rồi tìm vị trí thích hợp. Không thể ngồi trong dùng bữa. Tránh làm phiền ngự trù.
Nhận được sự đồng ý của nàng. Cô kêu người đem bàn ghế đặt dưới tán cây gần đó.
Gắp cho nàng miếng sườn:
- Dạ nhi, tại sao lại muốn dùng bữa ở đây?
Lam Dạ liếc cô hừ lạnh:
- Vân Lãng, ngươi hay lắm. Đến cung nữ dưới trù phòng cũng bị ngươi hớp hồn. Ngoài chiến trường thì hết tướng quân đến binh sĩ. Trở về thì hết tiểu thư công tử quyền quý đến thiếu nữ dân giã. Vào cung thì là cung nữ. Ngươi rất tốt.
Nói rồi nàng cắn mạnh miếng sườn, cũng may cô rút xương trước mới đưa nàng. Chứ không khéo nàng nhai nát luôn xương cũng được.
Vân Lãng cười nhẹ lắc đầu. Thì ra là nàng ghen. Cô chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu. Bảo bối của cô là thùng giấm siêu to chính hiệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.