Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 287: Hạ Khởi dối trá (mười một)




Edit: kaylee
"Cái gì?"
Lập tức, phía sau Hạ lão gia tử truyền đến một tiếng nổi giận, rồi sau đó một mảnh áo xám xẹt qua, rất nhanh đã đến trước mặt Hạ Ảnh, lão vội vàng nâng tay nắm lấy mạch đập của đối phương, mày càng nhăn càng chặt, khuôn mặt già nua lại bao phủ một tầng hàn ý.
"Gia chủ đại nhân, Hạ Ảnh hắn trúng kịch độc, không có thuốc chữa, cũng chỉ còn lại thời gian một canh giờ."
Trưởng lão áo xám quay đầu nhìn về phía Hạ lão gia tử bất động thanh sắc (sắc mặt không đổi) phía sau, hội báo tình huống hiện tại của Hạ Ảnh một lần, tầm mắt tràn ngập tức giận bỗng nhiên nhìn về phía Cố Nhược Vân, lạnh giọng nói: "Cố Nhược Vân, ngươi giết người ở Hạ gia ta, hiện giờ còn có cái gì có thể nói?"
"Ngươi nói ta giết người?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười: "Ngươi có chứng cớ gì?"
"Làm càn!"
Trưởng lão áo xám giận tím mặt, ở trong chi thứ thiên phú của Hạ Ảnh này xem như không tệ, lão vẫn luôn thật xem trọng, chỉ thiếu một cơ hội đề cử hắn với gia chủ, không nghĩ tới lần này lại xảy ra loại chuyện này, điều này làm cho lão như thế nào có thể nhịn được?
Nhất là, nữ nhân này to gan lớn mật, cũng dám giết người ở Hạ gia, là ai cho nàng gan hùm mật gấu như vậy?
"Gia chủ đại nhân, chúng ta có thể chứng minh!"
Nghe nói như thế, trong đám người truyền ra âm thanh hỗn tạp.
"Vừa rồi chúng ta và Hạ Ảnh có lòng tốt muốn nói cho nàng một ít quy củ ở Hạ gia, ai biết nữ nhân này tâm cao khí ngạo như vậy, ỷ vào bản thân là chủ tử của Bách Thảo Đường nên không để Hạ gia vào mắt, hơn nữa nàng còn ra tay làm bị thương Hạ Ảnh, phỏng chừng độc chính là hạ khi đó!"
"Không sai, tất cả mọi người ở đây đều thấy hành vi của nàng, là nàng giết Hạ Ảnh!"
Mọi người ngươi một lời ta một câu, đổ tất cả sai lầm bọn họ đến tìm phiền toái cho Cố Nhược Vân.
"Nói như vậy, Hạ Ảnh ra tay với ta, ta còn không thể phản kháng, nhưng là như thế?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, từ đầu đến cuối không có vì hiện giờ bản thân thân ở tình cảnh này mà có lo lắng, cặp mắt trong veo như nước kia, giống như có thể xuyên thẳng vào linh hồn người.
Sắc mặt Hạ lão gia tử trầm xuống, ánh mắt uy nghiêm sắc bén nhìn về phía Hạ Du quỳ trên mặt đất, trầm giọng hỏi: "Cố nha đầu nói nhưng là thật sự? Là Hạ Ảnh ra tay với nàng trước?"
Nghe vậy, Hạ Du cắn chặt môi, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Chuyện này, là ca ca có sai trước, nhưng mà Cố Nhược Vân nàng cũng không thể chỉ bởi vì ca ca tìm nàng phiền toái trước mà giết hắn..........."
Nháy mắt kia, Hạ lão gia tử trầm mặc xuống, một lát sau, ánh mắt của ông dừng ở trên người Cố Nhược Vân, nghe thấy: "Nha đầu, độc trên người Hạ Ảnh, có phải ngươi hạ hay không?"
Cố Nhược Vân cười khẽ một tiếng, không cho là đúng nhún vai: "Ông cho rằng thế nào?"
"Ha ha," Hạ lão gia tử cười cười: "Tuy rằng ta không hiểu biết nha đầu ngươi bao nhiêu, nhưng thông qua mấy chuyện ngươi đã từng làm đó cũng có thể thấy được ngươi là người không muốn chịu thiệt! Cho dù ngươi giết rất nhiều người, nhưng những người đó quả thật đáng chết, ngươi không có làm sai, cho nên lần này ta tin tưởng không phải ngươi hạ độc, trong đó tất có ẩn tình, cho dù Hạ Ảnh mạo phạm ngươi trước, dựa theo chuẩn tắc làm việc của ngươi, phỏng chừng chỉ biết cho hắn nếm thử một chút dạy dỗ, sẽ không hạ sát thủ!"
"Gia chủ!"
Sắc mặt trưởng lão áo xám đại biến, tức giận nói: "Ngươi có thể nào làm việc thiên vị trái luật? Ta biết ngươi lo lắng bệnh tình của thiếu chủ, sợ xử quyết Cố Nhược Vân sẽ đắc tội Quỷ Y, nhưng mà ngươi làm việc bất công như vậy, không biết sẽ làm bao nhiêu đệ tử Hạ gia thất vọng đau khổ? Càng làm cho những người khác cho rằng đệ tử Hạ gia ta mặc người giết! Như thế, còn như thế nào nắm trong tay toàn bộ Thiên Thành? Kính xin Hạ gia làm chủ vì huynh muội Hạ Ảnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.