Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 284: Hạ Khởi dối trá (tám)




Edit: kaylee
Chuyện đã xảy ra ở Bách Thảo Đường đương nhiên Cố Nhược Vân không biết, lúc này trong Hạ gia, nàng mới vừa đi đến tiền viện, đã bị một đám người ngăn cản đường đi.
Trong đám người kia, đầu lĩnh là một cẩm y nam tử, đang cười lạnh đánh giá thiếu nữ trước mặt, khóe môi hắn lộ ra một chút châm chọc, cằm nâng cao, giống như đối phương cũng chỉ xứng ngưỡng vọng hắn.
"Ngươi chính là Cố Nhược Vân? Ta xem cũng không có gì hơn cái này, bên ngoài đồn đãi ngươi thu phục Thanh Long và Bạch Hổ, nhưng mà, Thần Thú cao quý như thế, làm sao có thể sẽ thần phục một thương nhân hơi tiền đầy người? Ha ha, phỏng chừng lời nói này là ngươi cố ý phái người truyền ra ngoài, làm cho thế nhân kính ngưỡng cúng bái ngươi, cho tới bây giờ Hạ Ảnh ta còn chưa từng thấy qua nữ nhân không biết xấu hổ như vậy!"
Không sai, trong mắt hắn, trên tay nữ nhân này căn bản là không có khả năng có được Thần Thú! Khẳng định là nàng cố lộng huyền hư (làm ra vẻ huyền bí, cố ý lừa gạt), mục đích vì làm cho thế nhân tin tưởng ngay cả Thần Thú đều nguyện trung thành với nàng.
Loại nữ nhân không biết xấu hổ này, thật không biết vì sao gia chủ muốn dẫn nàng về Hạ gia?
"Tránh ra!"
Cố Nhược Vân nhướng mày, nhàn nhạt nói.
"Ha ha, ngươi muốn làm chúng ta tránh ra, vậy đánh bại chúng ta trước!" Khóe môi cẩm y nam tử hàm chứa cười lạnh, lên lên xuống xuống đánh giá Cố Nhược Vân: "Thương nhân chính là thương nhân, cho dù Bách Thảo Đường thế lực cường đại, cũng thay đổi không được bản tính của thương nhân! Nếu lấy ngươi so sánh với ta, ta ngược lại thật cho rằng Thần Thú sẽ lựa chọn ta! Chỉ cần mắt của nó không có bị mù! Nhưng mà khuôn mặt này dáng vẻ này của ngươi cũng không tệ, không bằng làm tiểu thiếp cho bản công tử ta thì như thế nào? Bản công tử liền chịu thiệt chút thu ngươi đi, ha ha ha!"
Cẩm y nam nhân lại cười to hai tiếng, mà người phía sau hắn cũng điên cuồng cười theo.
"Cố Nhược Vân, công tử chúng ta là người giỏi nhất chi thứ Hạ gia! Thiên phú cũng không kém trực hệ kia chút nào, nếu theo công tử chúng ta, tốt hơn ngươi nơi nơi bôn ba mệt nhọc rất nhiều."
"Không sai, nữ nhân nên có bộ dáng của nữ nhân! Tương phu giáo tử (Giúp chồng dạy con) mới là việc của ngươi, nếu không loại nữ nhân như ngươi đừng nói là cưới, cho dù là đưa cho người ta làm tiểu thiếp đều không cần! Hoàn hảo công tử chúng ta thiện lương, nguyện ý thu ngươi, miễn cho ngươi cả đời đều tìm không thấy nam nhân, ha ha!"
"Đúng rồi, nếu ngươi muốn làm tiểu thiếp của công tử chúng ta, vậy những thứ thuộc về ngươi cũng đều là của công tử nhà chúng ta, đừng quên lấy Bách Thảo Đường của ngươi làm của hồi môn, tuy rằng hơi tiền dày đặc một ít, nhưng công tử chúng ta vẫn là sẽ cố mà nhận."
Mọi người ‘ha ha’ cười phá lên, thật giống như là Cố Nhược Vân muốn gả cho công tử của bọn hắn, sau đó Bách Thảo Đường cũng là vật trong lòng bàn tay bọn hắn.
Nghe được mấy lời nói này, Cố Nhược Vân ngược lạià không có tức giận, nàng nở nụ cười, chậm rãi nhìn cẩm y nam tử phía trước: "Muốn Bách Thảo Đường của ta? Vậy……... Cũng nên nhìn xem ngươi có bản lĩnh nhận hay không."
Cẩm y nam tử biến sắc, cười lạnh một tiếng: "Thật đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Nếu hôm nay ngươi không đồng ý giao Bách Thảo Đường của ngươi ra đây, vậy đừng nghĩ rời đi nơi này."
"Hả?" Cố Nhược Vân nhíu mày cười: "Các ngươi đã cam tâm tình nguyện bị người lợi dụng như vậy, ta lại như thế nào sẽ không đồng ý? Nếu ta không đồng ý, chẳng phải là uổng phí các ngươi nói nhiều lời kích tướng như vậy?"
Giờ khắc này, sắc mặt của cẩm y nam tử càng khó coi.
Nàng lại có thể biết mình nói nhiều như vậy chính là bức nàng ra tay trước, nếu ở Hạ gia ra tay với đệ tử Hạ gia, gia chủ luôn bao che khuyết điểm tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nữ nhân này.
Hơn nữa, nàng còn biết, là nhị gia phái bọn họ đến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.