Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 276: Hạ lão gia tử tức giận (sáu)




Edit: kaylee
Triệu trưởng lão vốn đang muốn thừa dịp lúc Hạ lão gia tử không có chú ý trốn, lại trong giây lát nghe được lời nói của đối phương, bước chân bước ra nháy mắt đứng ở tại chỗ, khuôn mặt già nua của lão nháy mắt trở nên tái nhợt, khẩn trương đến mức mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
"Gia chủ, ta cũng chỉ là suy nghĩ vì Hạ gia, không nghĩ nhiều như vậy."
Lão hung hăng cắn răng một cái, cứng rắn nuốt vào lời nói muốn khai ra Hạ Khởi ban đầu, bất luận như thế nào, nhị gia có ân nặng như núi đối với lão, lão là tuyệt đối không thể khai ra hắn.
"Ngươi thật sự suy nghĩ vì Hạ gia, hay là ỷ vào tên tuổi của Hạ gia mà tác uy tác phúc, phỏng chừng ngươi rõ ràng hơn bất luận kẻ nào! Triệu trưởng lão, nhân vật lớn như ngươi Hạ gia ta lưu không nổi, từ đây về sau, ngươi không bao giờ là người Hạ gia nữa!"
Ầm!
Giống như sét đánh giữa trời quang, cả người Triệu trưởng lão đều ngây ngốc, lão chẳng thể nghĩ tới gia chủ sẽ trục xuất lão khỏi Hạ gia, loại trừng phạt này quả thực còn làm lão khó có thể chịu được hơn mười đại khổ hình.
Bởi vì một khi lão bị Hạ gia vứt bỏ, mảnh đại lục này, lập tức không còn có chỗ dung thân của lão.
"Gia chủ."
Phù phù!
Triệu trưởng lão bỗng chốc quỳ gối trên đất, lão lệ tung hoành nói: "Ta trung thành và tận tâm với Hạ gia nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hiện giờ ta chỉ là phạm vào một chuyện sai lầm mà thôi, ngài đã muốn trục xuất ta khỏi Hạ gia, gia chủ, hành vi như vậy của ngài sẽ không làm cho những người Hạ gia khác thất vọng đau khổ sao?"
Nháy mắt, một ánh mắt uy nghiêm lạnh lùng giống như lợi kiếm bắn về phía Triệu trưởng lão.
Khuôn mặt Hạ lão gia tử lạnh lùng, hai tay chắp sau lưng nói: "Bổn gia chủ quyết định, còn cần người khác chất vấn? Nếu bất mãn với hành vi của bổn gia chủ, có thể rời đi Hạ gia, ta tuyệt không bắt buộc!"
Ông là người đứng đầu một nhà, toàn bộ Hạ gia kia thậm chí cả Thiên Thành, cũng chỉ có ông định đoạt, chuyện ông quyết định tuyệt sẽ không thay đổi. Nếu ngươi không vừa lòng? Có thể, vậy ngươi lập tức rời đi Hạ gia đi.
Hạ gia lớn như vậy còn không thể thiếu một hai người như vậy sao?
Cho nên, đừng tưởng rằng dùng chuyện này là có thể uy hiếp được ông!
Triệu trưởng lão tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, đột nhiên, lão cười ‘ha ha’ hai tiếng, từ trên đất đứng lên, ánh mắt trào phúng đảo qua trên người Hạ lão gia tử, giọng nói tràn ngập hận ý.
"Gia chủ, vì một Bách Thảo Đường nho nhỏ, ngươi lại trục xuất ta khỏi gia môn, ta tin tưởng một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận!"
Cho dù gia chủ thưởng thức Bàng Nhiên, cũng sẽ không vì một Bàng Nhiên mà đuổi đi một gã cường giả Võ Vương cao cấp. Phải biết rằng, trong đại lục cường giả Võ Vương cũng chỉ có nhiều như vậy thôi, huống chi lão còn là cao cấp!
Mà sở dĩ ông ta làm như vậy, không phải là vì lấy lòng chủ tử của Bách Thảo Đường, từ trong tay nàng mua đan dược à?
Mê muội lợi ích như thế, sau này thế nào có khả năng không hối hận?
"Hạ gia chủ, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng quỳ xuống cầu ta trở về! Hơn nữa, Cố Nhược Vân, ngươi đừng tưởng rằng lão nhân này là thật tâm giúp ngươi, nếu trong tay ngươi không có có mấy viên đan dược, với loại người mê muội lợi ích này làm sao có thể hội trợ ngươi? Chờ ngươi mất đi giá trị lợi dụng rồi, rất nhanh sẽ chết ở trong tay của hắn, ha ha!"
Triệu trưởng lão lại cười to hai tiếng, thu hồi sát khí trong mắt, lão phất tay áo xoay người rời đi, bước chân lảo đảo, giống như sắp ngã sấp xuống.
"Tiểu sửu nhảy nhót mà thôi."
Hạ lão gia tử cười lạnh một tiếng, không cho là đúng, sau đó, ông quay đầu nhìn về phía thiếu nữ phía sau, nháy mắt kia, khuôn mặt già nua vốn đang lạnh lùng nháy mắt hòa tan, ấm áp nở nụ cười giống như hoa nở.
"Nha đầu, ta nghe nói trên tay ngươi có hai con Thần Thú Thanh Long và Bạch Hổ, có thể gọi ra để cho lão nhân ta nhìn một cái hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.