Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 90:




Đương nhiên Diêm Hình nhớ rõ nơi này là lớp học, cho nên đúng là không làm gì cậu, chỉ hù dọa người nào đó sắp vểnh đuôi cao tới tận trời mà thôi.
Thẩm Bân bĩu môi, cọ lại gần Diêm Hình hơn một chút, chặt chẽ gắn liền, sau đó vươn tay nhỏ của mình bắt đầu sờ cà rốt.
Dù sao cũng có quần áo che đậy, cộng với sự đặc biệt màn ảnh phát sóng trực tiếp, mới đầu các bạn nhỏ đang yêu vây xem còn chưa phát hiện ra điều gì, tận đến khi Thẩm Bân thường xuyên nhìn xuống phía dưới.
Đậu xanh! Phòng phát sóng trực tiếp sắp nổ tung, này quá kích thích rồi, lập tức có người chụp màn hình, hơn nữa đi kèm dòng chữ: Đây là? Ta cmn trực tiếp vuốt a vuốt trong lớp học.
Ảnh vừa thả ra mọi người cười phát điên, kỳ thực hình ảnh chỉ có nửa người trên của Thẩm Bân và Diêm Hình sát gần nhau thôi, nhưng tất cả mọi người biết hai người bọn họ đang làm gì.
Đáng tiếc còn chưa bao lâu, chuông tan học liền vang lên, Thẩm Bân ngừng tay: "Chúng ta không thể tiếp tục nhỉ?"
Diêm Hình: "..." Hắn thở dài một tiếng, vốn dĩ không nghĩ ở trong lớp thế này thế nọ, thứ nhất thời gian quá ngắn, không cần nghĩ cũng biết chỉ có thể châm lửa không thể dập lửa, thứ hai xung quanh có nhiều người, hắn lại không thể làm gì Thẩm Bân, nói tóm lại phải nhịn.
Mọi người nhìn chằm chằm vào mấy học sinh trong trò nói thật hay đại mạo hiểm, đặc biệt sau khi hết tiết, càng thêm chú ý.
Phương La là người bị Đỗ Tử Minh hỏi, vốn dĩ định ở cùng mọi người tuyệt không ra ngoài, nhưng người có ba vội, không nhịn được thì phải làm sao?
Phương La muốn tìm người đi với mình, nhưng đám anh em tốt của hắn ngày thường đều là mấy người đang xảy ra chuyện này, ai còn quan tâm hắn?
Cũng không thể tè ra quần, Phương La cắn răng một cái một mình ra ngoài, không nhất định đi WC, định tùy tiện tìm một góc giải quyết một chút liền quay lại lớp học.
Kết quả đi hồi lâu cũng chưa quay lại...
Trong lớp còn lại hai người chưa trả lời câu hỏi, Từng Khang Thành giống như phát điên, bỗng nhiên đứng dậy chạy ra ngoài lớp.
Mọi người không biết hắn muốn đi đâu, hay là cũng mắc tiểu gì đó?
Lớp học nằm ở góc tầng ba, kết quả Từng Khang Thành ra khỏi cửa không nói hai lời nhanh chóng bò lên bức tường hành lang, không chút do dự thả người nhảy lầu.
....Đám học sinh nhìn thấy một màn như vậy hai mắt trừng còn lớn hởn cả chuông đồng.
Đúng lúc này một học sinh ngồi cùng bàn với học sinh cuối cùng chưa trả lời bỗng nhiên hét lên một tiếng, chờ khi mọi người nhìn qua, đã phát hiện hắn bị bút bi chọc xuyên qua đôi mắt tới sau gáy.
Thẩm Bân: "....."
Rất khó tưởng tưởng điều này làm sao làm được? Vì sao bút bi lại có lực phá hoại lớn như vậy! Cư nhiên có thể giết người, ngay tức khắc.
Các học sinh khác nhanh chóng trốn ra xa, lớp học càng ngày càng an tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng nhỏ giọt của máu tươi, mùi máu tươi chậm rãi lan ra, thậm chí có người nhìn một cái liền muốn nôn.
Xảy ra việc lớn như vậy, đám học sinh rất sợ hãi, vẫn là Túc Sùng đi tìm người xử lý một chút, trường học không biết tại sao lại thế này, phái hai người tới nâng thi thể đi, còn vết máu trên hiện trường? Để người trong lớp tự mình lau.
Như này ai đám lau?
Túc Sùng mở miệng, chỉ định ba người còn sống sót kia nói: "Các em rửa sạch sẽ vết máu đi."
Viên Tương Tân là người đầu tiên phản bác: "Vì sao lại là chúng em?"
"Các cậu không phải anh em tốt sao?" Túc Sùng nhìn hắn: "Hơn nữa là người được sống sót, ba người bọn họ tương đương với vì các cậu mà chết, nếu thật là Phong Tư Tư và Tống Di trả thù, rất khó biết những học sinh chết đi này có thể trở về trả thù hay không, làm chút chuyện tốt tỏ lòng thành kinh với anh em một chút thì làm sao?"
Ý tứ chính là đối xử tốt với bạn học đã chết, hi vọng đối phương sau khi chết hạ thủ lưu tình.
Lời này nói cũng thật khinh khủng, nhưng mọi người nghĩ lại, không sai, lập tức càng sợ hãi thêm.
Tuy Phương La ra ngoài không có tin tức truyền lại, nhưng mọi người không tự chủ được đã coi hắn trở thành người chết, mà khi chuông vào học tiết thứ hai của tiết tự học buổi tối, hắn cư nhiên bình an trở về, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch.
Nhưng trắng bệch cũng là bình thường, học sinh xung quanh không có ai có sắc mặt tốt, toàn bộ đều xanh mét hoang mang lo sợ.
"Cậu không chết?" Đỗ Tử Minh kinh hoảng nói, đối phương không trả lời đúng mà không chết, không phải người chết sẽ là mình chứ?
Phương La lạnh lùng nhìn gã: "Tao không chết mày không vui?"
Đỗ Tử Minh không thể trả lời câu hỏi này, Phương La không chết, gã cũng không thể đi lên bóp chết đối phương, sau đó gã vẫn luôn run sợ trong lòng, xung quanh có bất cứ tiếng gió thổi cỏ lay nào đều rất kinh hoảng, sợ bản thân cũng đột nhiên chết trong kinh hoàng.
Nhưng khi mọi người còn chưa bình ổn lại, lại có nam sinh không kiêng nể gì đi lên bục giảng, cầm lấy phấn muốn viết chữ, duy nhất khác biệt là lần này mọi người đều có thể nhìn thấy kể cả các NPC.
Ánh mắt Viên Tương Tân vốn dĩ luôn thù hận lớp trưởng, lúc này trong lòng hỏa khí không tiêu, lập tức xông lên giữ chặt nam sinh kia: "Chỉ cần không viết ra thì không phải không có nói thật hay đại mạo hiểm sao? Mọi người đều không cần phải chết?"
Nhưng nam sinh bị ngăn cản vẻ mặt hoảng sợ: "Buông tôi ra, tôi muốn viết chữ, nếu không....nếu không...." Hắn trong lòng rất sợ hãi, giống như không viết ra thì có thể xảy ra chuyện cực kỳ khủng bố vậy.
Đáng tiếc Viên Tương Tân cũng không nghe hắn nói, ngược lại quát lớn nói: "Câm miệng! Cậu là bị khống chế mới có thể viết ra những chữ kỳ quái kia, chỉ cần ngăn lại, hết thảy sẽ kết thúc."
Học sinh phía dưới nửa tin nửa ngờ, lúc trước học sinh bị khống chế không phải nói không viết ra sẽ chết sao?
Túc Sùng không biết có nên ngăn cản hay không, sự tình thật sự có thể kết thúc đơn giản như vậy?
Diêm Hình đang ngồi cùng Thẩm Bân ở bên dưới lên tiếng: "Nếu ngăn cản cậu ta viết chữ, có lẽ người chết chính là cậu ta, hoặc là người ngăn cản."
Viên Tương Tân sửng sốt, đầu ngón tay không tự chủ buông ra, nhưng lúc này học sinh muốn viết chữ đã có thể lần nữa không chế thân thể, hắn càng không biết vừa rồi mình muốn viết cái gì, sau khi nghe được Diêm Hình nói khóc không ra nước mắt: "Em sẽ chết, thầy ơi em sắp chết thì phải làm sao bây giờ?"
Túc Sùng thực đau đầu, loại sự tình này cũng không phải người lớn hơn đám trẻ con vừa mới vừa thành niên như hắn có thể giải quyết được, Diêm Hình cũng là giáo viên, lúc này tiếp tục nói: "Rất đơn giản, oan có đầu nợ có chủ, là ai ngăn cản cậu viết chữ, cậu chết thì tìm người đó."
Thẩm Bân: "......"
Các học sinh: "......"
Viên Tương Tân: "......"
Không biết vì sao, Diêm Hình bỗng nhiên có xu hướng độc miệng, mỗi câu nói ra đều không phải người bình thường có thể nghe, trước mặt người ta nói làm người khác chết sau đó người kia chết đi sẽ quay lại tìm hắn?
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp spam một loạt 666, điện hạ đúng là dũng mãnh, nói bừa là thành thật.
"Thầy! Em đang cứu người bị tổn hại trong lần nói thật hay đại mạo hiểu tiếp theo!" Viên Tương Tân cả giận nói.
Diêm Hình ánh mắt lạnh băng nhất châm kiến huyết nói: "Nếu thật là Phong Tư Tư và Tống Di trở về báo thù, tất cả mọi hành động của cậu đều là đang tự cứu mình, cậu lo bản thân tránh thoát được lần nói thật lần này, sau đó còn có đại mạo hiểm chờ cậu."
Viên Tương Tân: "......" Sắc mặt đỏ lên, không ngờ đối phương nói trúng tâm tư của mình.
Học sinh bị ngăn cản bên cạnh còn chưa ngốc tới mức không chữa được, vung nắm tay đánh vào mặt Viên Tương Tân, vừa đánh vừa giận giữ không kiềm chế được: "Mày là muốn cho tao chết thay mày phải không!"
Viên Tương Tân lúc trước bị lớp trưởng đánh một trận, không chỉ thể lực hao phí rất nhiều, trên người còn có vết thương không nhẹ không nặng còn chưa được chữa trị, hiện tại không thuận tiện đánh nhau.
Dù vậy Viên Tương Tân cũng không bị tổn hại quá nhiều, hắn hàng năm đánh nhau còn bày ở kia, cùng nam sinh đánh lẫn nhau tuy trên người lại thêm vết thương mới, nhưng cũng đánh lại được nam sinh không ít.
Lần này Túc Sùng ngăn cản, nam sinh không viết được chữ kia biết bản thân chỉ sợ sống không được lâu, giống như điên liều mạng với Viên Tương Tân, cuối cùng Túc Sùng đánh cho mỗi người một đấm mới kéo bọn họ ra.
"Còn chưa có chết đâu! Đánh cái gì?" Túc Sùng cả giận nói: "Không nghĩ tìm đường sống sót, còn liều mạng ở đây đúng không?"
Hốc mắt nam sinh đỏ au, rõ ràng là ánh mắt tức giận: "Còn có thể làm gì bây giờ? Mấy bạn học trước chết không thể hiểu được khó lòng phòng bị, kế tiếp hơn phân nửa là em chết, đều là Viên Tương Tân làm hại!"
Túc Sùng lên tiếng: "Chuyện này cũng không thể chân chính trách ai, muốn trách chỉ có thể trách người hại chết Phong Tư Tư và Tống Di, chuyện tới hiện giờ còn chưa có người thựa nhận là hung thủ sao? Muốn giữ mạng, có lẽ chỉ có thể thừa nhận tất cả hành vi xấu xa của mình mới có thể kết thúc."
Câu nói cuối cùng của hắn vang lên đồng thời nhìn chằm chằm vào Viên Tương Tân, Túc Sùng ngày thường có thể giải quyết sự việc bằng vũ lực không thích vô nghĩa, nhưng không đại biểu hắn không có đầu óc, tiết tự học buổi tối đến bây giờ đã xảy ra không ít chuyện, hắn tựa hồ nhìn ra điều gì đó.
Nhưng...... Không có chứng cứ, không dám phán xét.
Chẳng may thật sự người ta chỉ là quá mức sợ hãi mới lỗ mãng như vậy thì sao? Dù sao trước kia Viên Tương Tân ở trong lớp cũng không phải người ngoan ngoãn gì, nói biểu hiện của hắn tối nay kỳ quái nhưng lại không có gì kỳ quái.
Nhưng khi Túc Sùng nói xong, trong lớp vẫn lặng ngắt như tờ.
Túc Sùng cười chế giễu: "Được rồi, xem ra người nào đó lựa chọn chết, mà không phải nhận sai, tôi đi điều tra việc của Phong Tư Tư và Tống Di một chút trước, các em ở yên trong lớp đợi."
Túc Sùng đi ra khỏi lớp, nếu không ai thừa nhận, chắc chắn phải đi điều tra, Úc An cũng vội vàng đứng dậy đi theo ra ngoài, đuổi theo hắn sau đó mới nhỏ giọng nói: "Em muốn đi cùng thầy."
Túc Sùng cảm thấy có nguy hiểm, muốn Úc An ở lại, nhưng nghĩ tới cách chết của mấy học sinh kia, hình như nơi nào cũng đều không an toàn, dứt khoát đặt ở cạnh mình cũng được, liền không ngăn cản.
......
Hai người càng đi càng xa, không khí trong lớp học có chút kỳ quái, một bên giương cung bạt kiếm, một bên lại vô cùng an tĩnh.
Viên Tương Tân từ trước tới này đắc tội nhiều người, nhất định không để ý tới ánh mắt thù hận của nam sinh không viết được chữ kia, nhưng theo lời Diêm Hình vừa nói, chẳng may đối phương chết cũng sẽ tới tìm mình thì phải làm sao?
Bỗng nhiên hắn cảm thấy sợ hãi, chỉ là mặt ngoài lại không biểu hiện ra, vẫn đang căm ghét lớp trưởng và phòng bị nam sinh kia.
Còn Diêm Hình và Thẩm Bân? Chiếc lá xanh mướt nâng đỡ những bỗng hoa trắng nhỏ một lần nữa bao bọc lên cà rốt lớn.....
Nhưng miệng lại nói sang chuyện khác: "Viên Tương Tân rốt cục là sao? Không phải Đỗ Tử Minh là chủ mưu sao? Hồ sơ trường học chẳng lẽ là giả?"
Diêm Hình chưa lập tức trả lời cậu, vươn tay năm lấy cái lá xanh của người nào đó, coi cà rốt thành như món đồ chơi đúng không!
Cũng không phải không cho cậu coi thành món đồ chơi, nhưng làm món đồ chơi cũng phải có nhân quyền chứ, không được phát tiết thì thật sự rất khó chịu.
"Về nhà lại chơi, hiện tại không tiện, hồ sơ trường học chỉ có tính tham khảo, không thể hoàn toàn tin, ở giữa hẳn là còn xảy ra việc gì đó, phải xâu chuỗi tất cả mọi việc lại." Diêm Hình nói.
Thẩm Bân cũng không ngốc, về nhà liền không phải mình chơi nữa, chắc chắn cà tốt chiếm địa vị chủ đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.