Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 57:




Diêm Hình vẫn lắc đầu: "Không phải, tôi cũng không biết, có lẽ hai người đều không phải em gái của nó."
Lời từ trong miệng một bé gái 10 tuổi nói ra, có mấy phần thật giả chứ?
Những thứ khác trong phòng cũng không có gì khác thường, hai người trước khi đi còn đóng lại cửa sổ, nhưng cho dù cửa phòng có được đóng lại, bé gái cũng không có khả năng tiếp tục ở lại nữa.
Thẩm Bân vẫn mờ mịt, hai người kia ngày hôm qua nói búp bê trong nhà ma cũng có người chết, chứng tỏ toàn bộ công viên giải trí đều lộ ra quỷ dị, hơn nữa việc em gái cô bé, tất cả những việc này là làm sao?
Chắc chắn buổi chiều Diêm Hình sẽ ra ngoài tìm manh mối, cho dù hắn có trâu bò cỡ nào, cũng không thể luôn ở trong nhà để manh mối từ trên trời rơi xuống.
Thẩm Bân đi theo Diêm Hình, hai người đại khái dạo quanh toàn bộ công viên một vòng, sau đó đồng thời dừng chân trước cửa nhà ma.
Người chơi hôm qua còn không phải là xuất hiện ở chỗ này sao?
"Anh muốn đi vào sao?" Thẩm Bân hỏi.
Diêm Hình gật gật đầu: "Ban ngày không nguy hiểm bằng ban đêm, những nơi khác có lẽ sẽ không nguy hiểm như vậy, nhưng nhà ma thì không chắc, em ở bên ngoài chờ một lát đi, một mình tôi đi vào, rất nhanh sẽ đi ra."
Thẩm Bân lắc lắc đầu: "Chúng ta cùng nhau, ngày hôm qua người chơi kia còn có thể toàn thân mà lui, tôi không tin chúng ta sẽ xảy ra chuyện."
Nói thì nói như vậy, nhưng trong trò chơi từ trước tới nay sẽ càng ngày càng nguy hiểm, Diêm Hình nhìn người nào đó một cái, lúc trước hắn cũng không lo lắng Thẩm Bân sẽ có nguy hiểm, hoặc là tin tưởng bản thân có thể bảo vệ được cậu, lúc này quan tâm sẽ bị loạn.
Hơn nữa để cậu lại một mình bên ngoài cũng không thấy có bao nhiêu an toàn.
"Được, vậy cùng nhau đi vào, nếu có việc em phải chạy trước, biết chưa?" Diêm Hình nói.
Thẩm Bân gật đầu: "Yên tâm đi, tôi cũng không phải tiểu nhược kê, hơn nữa rất sợ chết."
Cuối cùng hai người vẫn đi vào nhà ma, đi chưa được hai bước, liền cảm giác trong ngoài như hai thế giới khác nhau, rõ ràng lúc này bên ngoài mặt trời lên cao, bên trong lại chỉ có một cái đèn rất nhỏ tinh xảo gắn trên tường, miễn cưỡng chiếu sáng lên con đường phía trước, nhưng tầm nhìn cũng không đủ 1 mét, thật khiến người khó chịu.
Mèo đen vẫn luôn không có cảm giác tồn tại đứng bồi hồi ở cửa ra vào hồi lâu, cuối cùng không dám theo vào, ký chủ lần này thật khó mang, vừa thấy liền biết là nơi dễ xảy ra chuyện mà cũng dám đi vào.
Thẩm Bân duỗi tay ôm chặt lấy cánh tay Diêm Hình, hắn dứt khoát vòng lấy cậu vào trong lòng ngực, không trực tiếp bế lên là bởi vì nơi này có vẻ khá hung hiểm, nếu thật sự xảy ra chuyện cũng không tiện phản ứng.
Người nào đó cố gắng nhìn xung quanh xem có chỗ nào khả nghi hay không, nhưng tầm mắt của cậu đều mơ hồ một mảnh, đành phải từ bỏ chậm rãi đi tiếp.
"Người chơi kia cũng thật to gan, có một mình mà cũng dám vào nhà ma." Thẩm Bân cảm thán một tiếng, giọng nói cực nhỏ mở miệng: "Nghĩ như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy đã xem nhẹ hắn."
Trong game dạng người nào cũng có, nhưng Diêm Hình nói: "Ngày hôm qua khi chúng ta từ nơi này ra ngoài, nhà ma rất sáng, người chơi kia lúc trước tới đây có lẽ trời còn chưa trở tối, nếu không hắn ta cũng không dám tiến vào."
"Vấn đề độ sáng đúng là có thay đổi lớn, hiện tại ngay cả duỗi tay cũng không nhìn thấy năm ngón" Thẩm Bân nói: "Nhưng sao anh biết hắn ta không dám tiến vào? Có lẽ người ta rất to gan thì sao."
Diêm Hình không chút do dự nói: "Tôi có thể nghiền áp hắn."
Lời này cũng không phải khoe khoang, hắn chỉ đang nói sự thật thôi, nhưng Thẩm Bân cứ cảm thấy người này huênh hoang.
Thẩm Bân vươn tay nhéo một cái lên ong vàng lớn của hắn: "Anh đúng là lợi hại."
Diêm Hình: "......" Nếu không phải thời cơ không đúng, hắn có thể xơi tái người này ngay tại chỗ.
Thẩm Bân thấy hắn không lên tiếng, hăng hái, còn muốn vươn tay làm gì đó, Diêm Hình giống như biết người nào đó đang trêu ghẹo, lặng lẽ nói: "Tôi cảm thấy nơi này cũng không tồi, có thể cho em một hồi ức khó quên."
Thẩm Bân cứng đờ, nơi này nếu tới một phát, để cho quỷ nhìn à?
Trong bóng đêm người nào đó hung hăng lườm hắn một cái, cũng mặc kệ đối phương có nhìn thấy hay không: "Chúng ta tìm manh mối trước!" Cuối cùng thu lại tâm tư trêu trọc nam nhân.
Kết quả vừa mới dứt lời, phía trước liền mơ hồ lộ ra một bóng người, nho nhỏ, giống trẻ con, Thẩm Bân vẫn chưa nhìn ra, Diêm Hình vòng lấy eo cậu chặt hơn khiến cậu dừng bước.
Người nào đó lập tức trở nên cảnh giác, giương mắt nhìn bốn phía đề phòng, đương nhiên cũng phát hiện khác thường.
Là người bình thường, một màn này nói không sợ là không có khả năng, Thẩm Bân vội vàng dùng tay che miệng lại, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, đó là quỷ à? Hay là tiểu quỷ!
Đối phương chậm rãi tới gần Thẩm Bân và Diêm Hình, thân ảnh ngày càng rõ ràng, tận đến khi đứng ở một chỗ không rõ ràng, Thẩm Bân trừng lớn hai mắt, trang phục búp bê Tây dương và tóc dài, thoạt nhìn giống một bé gái, ngoại trừ cái này ra cũng không chiếm được tin tức hữu dụng nào.
Bé gái mở miệng trước: "Anh tới chơi với em à?"
Nếu nơi này không yên tĩnh, không khiến cho giọng nói bé gái đột ngột trống trải, có lẽ cũng không dọa người như vậy, thậm chí còn rất dễ nghe.
Đáng tiếc là không có nếu, đây rõ ràng chính là thứ mới vừa bước từ địa ngục ra.
"Chạy không?" Thẩm Bân run rẩy nhỏ giọng nói với Diêm Hình.
Diêm Hình vươn tay vỗ vỗ trấn an cậu, ý bảo tạm thời đừng vội vàng, mở miệng nói: "Chơi như thế nào?"
Bé gái nghiêng đầu: "Nơi này là nhà ma, các anh giả thành quỷ làm em sợ được không?"
Thẩm Bân: "......Còn có trò chơi nào khác không?"
Giọng nói bé gái có chút không vui: "Công viên giải trí của em còn thiếu một ít búp bê, các anh giả làm búp bê cũng được."
Nghe được lời này, Thẩm Bân lập tức hiểu ra những thứ hai người chơi khác điều tra ra, xương cốt trong nhà ma là thật, búp bê cỡ lớn cũng cất giấu người chết.
Diêm Hình: "Chúng ta không phải tới bồi ngươi chơi, chị gái ngươi có phải đang cười hay không?" Lời hắn nói vô cùng lạnh lùng, hơn nữa trực tiếp cự tuyệt, rất dễ dàng khiến quỷ quái tức giận.
Quả nhiên, ngữ khí của bé gái lập tức thay đổi, hung tợn nói: "Ta muốn các ngươi chơi với ta! Cự tuyệt đều phải chết!"
Một trận nguy cơ mãnh liệt xông tới, Diêm Hình mang theo Thẩm Bân lui lại phía sau, ánh đèn trên tường bụp một cái bỗng nhiên tắt ngấm, lúc này đừng nói tối tăm, mà cả người đều rơi vào thế giới của người mù.
"Diêm Hình!" Thẩm Bân nhịn không được gọi một tiếng.
Người bên cạnh gắt gao nắm lấy bàn tay cậu: "Tôi ở đây."
Giọng nói lạnh lùng trầm thấp, nhưng lại vô cùng dễ nghe.
Thẩm Bân hơi an tâm một chút, nhưng xung quanh vẫn rất nguy hiểm, bé gái cười khẽ hai tiếng, tựa hồ đang trào phúng bọn họ không biết tự lượng sức.
Diêm Hình bỗng nhiên buông tay Thẩm Bân ra: "Chạy! Đừng quay đầu lại!" Hắn nói.
Thẩm Bân đương nhiên không ngốc, lúc này tuyệt đối không thể ở lại cùng Diêm Hình "sống chết có nhau", bởi vì rất có khả năng đối phương thì không sao, còn mình thì ngỏm củ tỏi, hơn nữa làm một chiến đấu tra, không chạy nhanh chỉ biết kéo chân sau được sao?
Lui một vạn bước tới nói, nếu Diêm Hình thật sự xảy ra chuyện, vẫn có thể tồn tại ở thế giới hiện thực, mà Thẩm Bân thì hoàn toàn tử vong.
Cũng may đường lúc tới có chút dài, nhưng không quanh co lòng vòng, Thẩm Bân thở hổn hển, cậu cảm giác giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại mỗi thanh âm của mình, vốn định một mạch chạy ra khỏi nhà ma, nhưng bốn phía đen thui bỗng nhiên sáng lên.
Còn là nơi vô cùng rộng rãi, nhìn rõ từng ngóc ngách một.
Thẩm Bân chợt dừng bước chân, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, Diêm Hình liền đứng cách đó không xa, mà ở phía sau Diêm Hình, cư nhiên là cái quan tài mà lúc ban đầu cậu tới thế giới này đã nằm trong đó ngủ?
Kỳ lạ, không phải mình chạy theo hướng cửa ra sao?
"Anh không sao chứ?" Thẩm Bân trong lúc nhất thời chưa kịp nghĩ lại, chỉ vội vàng hỏi.
Diêm Hình nhàn nhạt lắc đầu: "Em không có việc gì là được?"
Thẩm Bân đánh giá xung quanh: "Đây là đâu vậy? Tiểu quỷ vừa đuổi theo chúng ta đâu rồi?"
Diêm Hình vẫn không trả lời, chỉ đi tới gần cậu, đột nhiên hỏi một câu: "Em thật sự thích tôi sao?"
Thẩm Bân sửng sốt, gật gật đầu.
"Vậy vì sao vừa rồi em lại bỏ lại tôi chạy đi nhanh như vậy?" Diêm Hình chất vấn nói.
Thẩm Bân: "....." Cậu kỳ quái nhìn Diêm Hình liếc mắt một cái: "Là anh bảo tôi chạy."
Diêm Hình không chấp nhận, có vẻ vô cùng tức giận: "Tôi bảo em chạy em liền chạy? Rõ ràng là không yêu tôi đúng không?"
Thẩm Bân: "...." Ánh mắt nhìn Diêm Hình như nhìn một tên thiểu năng trí tuệ, cái thể loại câu nói em yêu tôi hay không nghe rất kịch tính, cậu lười đi trả lời.
Nhưng vẻ mặt Diêm Hình càng ngày càng tàn nhẫn, thậm chí còn có vẻ muốn giết người, yêu càng đậm, hận càng sâu.
Hắn chậm rãi tiến tới gần Thẩm Bân: "Cho nên vì sao em muốn cùng tôi ở bên nhau? Rốt cục là có mục đích gì!"
Khi nói ra những lời này, Diêm Hình từ trên cao nhìn xuống Thẩm Bân, cái loại bộ dáng hung hãn thị huyết này, khiến người nhịn không được sợ hãi.
Thẩm Bân mới đầu chỉ ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Hơi thiếu thú vị."
Diêm Hình nhăn mày, giống như tự hỏi cậu đang nói cái gì?
Thẩm Bân ngẩng cằm khinh thường nhìn về người phía trước mặt nói: "Thứ nhất, Diêm Hình cho dù có tức giận, cũng sẽ không lộ ra loại trò hề này như ngươi, thứ hai cho dù Diêm Hình mặt không biểu tình, cũng dọa người hơn ngươi nhiều, thứ ba, ngươi nói thấp quá, có vẻ vô cùng hạ giá biết không?"
Người nào đó nói xong, thừa dịp đối phương còn chưa phản ứng lại vươn một đấm qua, xoay người giơ chân vừa chạy vừa hô: "Thứ tư, ta tuyệt đối không thể đánh lén thành công Diêm Hình, cái đồ cùi bắp nhà ngươi!"
Diêm Hình giả phía sau: "......" Hắn không cần mặt mũi sao? Khuôn mặt vốn phẫn nộ lại càng thêm tức giận, không nói hai lời đuổi theo.
Thẩm Bân căn bản không dám quay đầu lại, bởi vì chỉ cần chậm trễ một hai giây đều có khả năng bị đuổi theo, tận đến khi chạy tới chỗ quẹo cậu mới bớt thời gian nhìn một cái.
"Cái thứ" vốn dĩ giống Diêm Hình như đúc kia cư nhiên bắt đầu thất khiếu đổ máu, từng khối da thịt trên mặt rơi xuống, tốc độ tập kích khác hẳn người thường xông tới, mang theo một đường vết máu, chỉ trong một hai giây, đã hoàn toàn không còn hình dạng con người.
Thẩm Bân: "......" Cậu vừa sợ hãi vừa tức giận, đây là cái quỷ gì? Quả thực hủy hoại hình tượng Diêm Hình.
Thẩm Bân chạy quá nhanh, căn bản không tìm thấy chính xác lối ra khỏi nhà ma, hoặc là nói từ khi cậu gặp phải quỷ, con đường chính xác đã không còn, thể lực người thường có hạn nhưng quỷ thì không.
Lại qua một lát, tốc độ Thẩm Bân chậm lại, cậu hoảng sợ nhìn con quỷ cách mình càng lúc càng gần, nhịn không được hét ra tiếng, nhưng lại không thể làm được gì.
Cho đế khi một màn khủng bố đập vào trước mắt, quái vật kia bỗng nhiên đổ lên người Thẩm Bân, người nào đó trợn trắng mắt ngất xỉu tại chỗ, cũng không biết là bị dọa hay là sao?
......
"Bân Bân, Bân Bân......" giọng nói Diêm Hình phảng phất xuất hiện ở chân trời, lại chậm rãi kéo gần, cho đến khi Thẩm Bân mở hai mắt.
Cậu bỗng nhiên hét lên một tiếng: "Á!!" Vươn tay muốn đẩy Diêm Hình ra, dù sao một màn trước khi ngất xỉu quả thực quá khắc sâu.
"Bân Bân? Em làm sao vậy?" Diêm Hình ôm chặt người nào đó trong lòng, đề phòng cậu ngã xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.