Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 55:




"Trò chơi lần này có vẻ rất nguy hiểm", cô gái kia nói lộ ra biểu tình sợ hãi: "Hiện tại người chơi đã chết mất hai, chúng ta có nên tổ đội hay không? Tôi cảm thấy mọi người cùng nhau hành động có lẽ sẽ tốt hơn một chút."
Ánh mắt của cô đầu tiên là đặt trên người người chơi nam khác, thấy đối phương gật gật đầu sau lại nhìn về phía Diêm Hình, tươi cười lộ rõ hơn nhiều, đây là biểu hiện chờ mong.
Nhưng Diêm Hình nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: "Tôi không thích hành động cùng người khác, hai người các vị tổ đội đi."
Người chơi nữ lập tức nói: "Nhưng thật sự rất dễ xảy ra chuyện, cho dù anh khá lợi hại, em gái bên cạnh anh cũng cần bảo vệ." Cô lộ ra vẻ thực sự quan tâm, hai chữ "em gái" đương nhiên là nói Thẩm Bân.
Người nào đó khinh bỉ trong lòng, cô ả này vì cưa giai, còn muốn tìm mình làm cớ?
Trên mặt cậu lộ ra nụ cười mê người: "Anh Diêm Hình có thể bảo vệ tôi, nhưng thật ra chị gái nếu như thật sự tổ đội với bọn tôi, anh ấy còn phải phân tâm bảo vệ chị, giống như không có lợi lắm thì phải."
Người chơi nữ nhìn Thẩm Bân mặt trẻ con, không ngờ cậu lại nhanh mồm dẻo miệng như vậy, đánh giá một chút nói: "Tôi có năng lực tự bảo vệ bản thân."
"Ồ?" Thẩm Bân dựa vào vai Diêm Hình, tạo ra bầu không khí càng thêm thân mật: "Không biết  tinh thần lực của cô bao nhiêu?"
Người chơi nữ hơi hơi nâng cằm lên: "Cấp B." Bộ dạng rất chi là kiêu ngạo.
Có thể nói cấp bậc như vậy cũng không tệ lắm, hơn nữa cô có vẻ ngoài xinh đẹp, có thể được coi là em gái chất lượng không tồi.
Nhưng mà Thẩm Bân đối với tinh thần lực còn không phải quá rõ ràng, liền ngẩng đầu nhìn Diêm Hình: "Cấp B rất lợi hại sao?"
Diêm Hình chỉ lạnh lùng trả lời hai chữ: "Bình thường." Với hắn mà nói kỳ thật xem như ăn hại vướng chân vướng tay, nhưng nếu dựa theo người thường mà tính, đúng là bình thường.
Người chơi nữ: "......" Rõ ràng khuôn mặt cô đẹp như vậy, đối phương dựa vào cái gì nói bình thường!
Có vài nữ nhân, liền cảm thấy mặt có thể đại biểu tất cả.
"Ồ?" Thẩm Bân chỉ bâng quơ lấy một chữ kết thúc đề tài, không khí tựa hồ có chút gượng gạo, đối phương có vẻ rất xấu hổ.
Người chơi nữ còn muốn nói gì nữa, Diêm Hình liền mở miệng trước, hỏi bé gái: "Buổi tối nhóc ở đâu?"
Bé gái không dám không trả lời hắn: "Cháu ở trên lầu."
Hắn đứng lên khỏi sô pha: "Chúng ta đưa nhóc về phòng." Chủ yếu muốn đi lên phòng bé gái nhìn xem, có manh mối nào khác không.
Thẩm Bân cũng đứng dậy theo, vẫn như cũ nắm tay Diêm Hình.
Bé gái do dự, cuối cùng vẫn xoay người lên lầu, nhóc hoàn toàn mặc kệ vừa rồi giữa người chơi có mờ ám, chỉ vô cùng sợ hãi nghe Diêm Hình nói.
Diêm Hình cũng không ngốc, hắn nghe ra người chơi nữ kia có ý tứ gì, tổ đội gì đó đều là lấy cớ, loại người nịnh bợ muốn leo lên này hắn thấy nhiều, đề tài vừa rồi nếu tiếp tục nói không hề đáng nghi, chẳng may Thẩm Bân không vui, mất nhiều hơn được.
Thẩm Bân và Diêm Hình trước một bước đuổi kịp bé gái, hai người chơi còn lại cũng không chần chừ bao lâu, cho dù trong lòng không thoải mái, việc một bé gái NPC duy nhất vẫn phải nhìn chằm chằm không rời.
Gian phòng tận cùng bên trong trên tầng ba là chỗ ở của nhóc, bé gái đi vào trong phòng ngồi lên cái ghế băng nhỏ được thiết kế riêng của mình, không nói một lời.
Nơi này tựa hồ không có gì khác biệt, cùng lắm là càng thêm trẻ con mà thôi, rèm màn xung quanh giường đều là màu hồng nhạt, mấy người chơi nhìn nửa ngày, vẫn không phát hiện khác thường, chỉ có thể rời đi.
Thẩm Bân lúc đi còn cố ý nói với bé gái: "Buổi tối có lẽ công viên giải trí sẽ có nguy hiểm, tiểu bảo bối biết khóa cửa không? Khóa lại từ bên trong, ngàn vạn không được ra ngoài, biết không?"
Sao lại là ba chữ "tiểu bảo bối" nữa vậy? Diêm Hình mím môi, hắn không mấy vui vẻ, lại nói chỉ có mình gọi người bên cạnh là tiểu bảo bối, cậu cũng chưa gọi mình thân mật như vậy đâu.
Diêm Hình tự động quên đi ở thế giới trước đối phương gọi mình là tướng công và chồng, dù sao không thể gọi người khác là bảo bối.
Hắn vươn tay ôm lấy vòng eo Thẩm Bân, người chơi nữ bên cạnh thấy một màn như vậy hơi chói mắt một chút.
Diêm Hình: "Đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi." Một lòng chỉ muốn đem người về phòng, bắt nạt cậu.
Thẩm Bân cũng không nghĩ nhiều, xoay người rời đi.
Sau khi tất cả người chơi rời khỏi phòng, bé gái kia không chút do dự rầm một tiếng đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa trong.
Thẩm Bân: "......" Miệng chưa nói ra, nhưng trong lòng đại khái biết bé gái đang đề phòng ai, người đàn ông nhà mình rõ ràng siêu cấp đẹp trai, nhưng lúc hung dữ lên đúng là rất đáng sợ.
Khi Diêm Hình muốn trực tiếp mang Thẩm Bân về phòng, người chơi nữ kia lại lần nữa lên tiếng: "Diêm tiên sinh, tôi thật sự cảm thấy tổ đội là một lựa chọn tốt, cho dù anh rất lợi hại nhưng anh cũng muốn cho "em gái" bảo đảm an toàn lớn nhất đúng không?"
Thẩm Bân nhìn cô một cái: "Đã nói không cần, cô thật dong dài, chẳng lẽ thế nào cũng phải trực tiếp nói cô quá cùi bắp mới vừa lòng sao?" Hoàn toàn không cho sắc mặt tốt.
Người chơi nữ tự cho là che giấu tâm tư rất tốt, hơn nữa ngữ khí đều rất khách khí, sau khi nghe được lời Thẩm Bân nói sắc mặt lập tức trầm xuống: "Vậy cô là tinh thần lực cấp mấy? Tôi đang nói chuyện với Diêm tiên sinh, là một đứa trẻ, cô có thể câm miệng."
"Ngại quá tôi thành niên rồi, gọi cô một tiếng chị cô liền giống như coi mình thành dì của tôi chỉ bảo tôi? Muốn biết tinh thần lực của tôi cấp mấy, cô xứng sao? Còn nữa, cho dù tôi không đúng tí nào, nhưng anh Diêm Hình là chồng nuôi từ nhỏ của tôi, tôi nói không tổ đội liền không tổ đội, hiểu chưa?" Thẩm Bân lạnh lùng nói.
Diêm Hình: "......" Cũng không có phản bác, trực tiếp mang theo người nào đó rời đi, trong mắt hắn, nói nhiều với người chơi nữ kia như vậy đều là phí lời, không cần thiết phải để ý tới.
Mà người chơi nữ sững sờ tại chỗ, bốn chữ chồng nuôi từ nhỏ là có ý tứ gì? Chỉ nghe nói qua cô dâu nuôi từ bé, hiện giờ là thời đại nào, còn nuôi tử nhỏ? Có gì đó sai sai.
Khi Thẩm Bân và Diêm Hình đi rồi, một người chơi nam khác cười mời người chơi nữ: "Cô đừng để ý, có vài người chơi bất cận nhân tình nên không cần quan tâm, chờ bọn họ thấy có hại liền biết chỗ tốt của tổ đội, chúng ta tổ đội đi."
Người chơi nữ im lặng một lát, nghĩ thầm ai muốn cùng anh tổ đội chứ, nhưng ngay sau đó cô lại toét miệng cười gật gật đầu: "Được, có thể quan tâm lẫn nhau khá tốt." Nhiều thêm một người chắn đao, cớ sao mà không làm.
Sau khi vào nhà Thẩm Bân liền vươn vai: "Tôi đi tắm trước."
Diêm Hình một tay đem người kéo vào trong lòng ngực, người nào đó sửng sốt, hơi thở đầy hormone ập vào trước mặt càng thêm mãnh liệt, mỗi lần khi cậu tới gần hắn, đều không nhịn được tâm trí nhộn nhạo, vừa rồi trước mặt người ngoài, hai người tuy nhìn thì thân mật, kỳ thực rất chú ý đúng mực.
"Sao thế?" Thẩm Bân giương mắt nhìn về phía Diêm Hình: "Hình như anh không vui?" Nếu khoảng cách rất gần, cậu luôn có thể đọc hiểu ánh mắt hắn, cho dù đối phương không lộ ra.
"Bảo bối là em, người khác không có tư cách làm tiểu bảo bối." Diêm Hình ngữ khí không hề thay đổi nói.
Ý tứ cụ thể của hắn là giữa chúng ta em là bảo bối, em không nên gọi người khác là tiểu bảo bối, tuy từ trong miệng nói ra khá ngắn gọn, nhưng Thẩm Bân hơi nghĩ một chút liền hiểu nguyên nhân hắn mất tự nhiên.
"Anh trêu hoa ghẹo nguyệt tôi còn không trách tội đâu, còn dám chất vấn tôi?" Người nào đó cố ý nhướng mày nói.
Diêm Hình rầu rĩ: "Không chất vấn, cũng không có trêu hoa ghẹo nguyệt."
Thẩm Bân gật gật đầu: "Đúng là anh không sai." Cậu thoát khỏi ngực Diêm Hình: "Tôi tắm trước đã, quần áo cũng phải giặt sớm một chút, bằng không ngày mai không có mặc thì phải làm sao?"
Diêm Hình còn muốn nói gì, Thẩm Bân vòng tay qua cổ hắn, ý bảo người cúi đầu, cậu hôn lên.
Môi hắn có chút lạnh lẽo, giống như cả người hắn, người nào đó nghiến răng cắn một chút: "Về sau không gọi người khác bảo bối, ông xã chính là đại bảo bối của em." Nói về tán tỉnh, ai mà vượt qua được người mặc đồ nữ này?
Diêm Hình lập tức hôn lại, kéo cậu vào trong ngực, triền miên hồi lâu mới buông ra.
Thẩm Bân cảm nhận được thân thể hắn biến hóa, vươn tay kháng cự: "Không được, tôi muốn tắm rửa trước, còn giặt quần áo nữa."
Hơi thở của Diêm Hình càng lúc càng nóng: "Cùng nhau giặt."
Thẩm Bân do dự một chút: "Được"....sau đó Diêm Hình liền ở trong toilet giặt bộ đồ thỏ nữ lang cho cậu, còn người nào đó ở cách đó không xa tắm rửa.....
Tâm tình của Diêm Hình lúc này: "......"
Thẩm Bân tắm cũng không thèm kéo rèm, đưa lưng về phía Diêm Hình nói: "Giặt sạch một chút, ngày mai tôi muốn mặc."
........
Bí: Lại H siêu thực đây~~
Thẩm Bân trồng một chậu hoa, còn chưa có hoa, cả ngày cậu mong trời mong đất nhìn chằm chằm, cũng chỉ xuất hiện nụ hoa nhỏ.
Mưa hôm nay (nước từ vòi hoa sen trong nhà tắm) không lớn, Thẩm Bân bê chậu hoa vào dưới hiên nhà thưởng thức, một trận gió thổi tới, cành hoa đung đưa lúc lắc chạm vào mặt nước, như muốn tắm rửa một cái.
Bởi vì nụ hoa chưa nở, bình thường ong mật lớn cho dù muốn hút mật, cũng phải chui vào được nhụy hoa, nhưng lần này thì khác, ong mật đang tránh mưa ở cách đó không xa vốn dĩ đang nhìn chằm chằm nụ hoa thèm nhỏ rãi, kết quả bị gió thổi qua, tầm mắt vừa lúc đối diện nhụy hoa.
Ong mật lớn không ngăn được bản năng, lập tức bay về phía nụ hoa, tùy ý nước mưa làm ướt bản thân.
Thẩm Bân nhìn rất tức giận, vươn tay muốn che đi nhụy hoa, nụ hoa còn rất nhỏ, cậu không nỡ để ong thụ phấn.
Kết quả người ở cách đó không xa đi tới, ôm lấy Thẩm Bân từ phía sau, lấy ra bàn tay đang che chắn nhụy hoa của cậu: "Đừng để ong mật đốt, ngoan."
Thẩm Bân lên án: "Giặt quần áo xong chưa? Mà đã chạy tới!" Vô cùng thê quản nghiêm.
Diêm Hình thuận tiện cởi quần áo của mình: "Đợi chút cùng nhau giặt, có máy sấy nên không lo."
Cứ bâng quơ như vậy, ong mật lớn đã chui vào nụ hoa, Thẩm Bân đau lòng muốn chết: "Hoa nhỏ của tôi!" Kém chút nữa khóc thành tiếng.
Nhưng hiển nhiên Diêm Hình đã làm chuẩn bị từ trước, nửa thật nửa giả nói: "Hoa nhỏ của tiểu bảo bối thiên phú dị bẩm, sẽ không hỏng, tin tôi!"
Cho dù tinh thần lực và thể lực của Diêm Hình quá mức mạnh mẽ, trồng hoa lại không dịu dàng, lăn lộn cả buổi cùng không thấy hoa nhỏ khô héo, thậm chí có chút kiều diễm ướt át, có thể không thiên phú dị bẩm sao?
Thẩm Bân chịu không nổi, muốn dùng tay rút ong mật lớn ra, nhưng Diêm Hình thật sự sợ cậu "bị thương" nắm chặt lấy hai tay cậu, ôm lấy cả người, trơ mắt nhìn ong mật lớn bắt nạt nụ hoa nhỏ, thậm chí cành hoa bị lăn lộn vẫn luôn lắc lư, giống như sắp bị đứt gãy cũng mặc kệ.
Thẩm Bân bị chọc tức muốn đánh người, nhưng Diêm Hình là ai? Tùy tiện đánh, hắn da dày thịt béo, há miệng tiếp tục dỗ dành, nụ hoa nhỏ thực sự sẽ không sao, ong mật lớn kia tuy rất lớn, nhưng có thể chui vào là có thể đi ra, thậm chí ong mật lớn giống như muốn chứng minh lời hắn nói, thật sự bay ra bay vào vài lần.
Thẩm Bân chỉ có thể nhận mệnh, tùy ý để ong mật lớn bắt nạt nụ hoa nhỏ cả buổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.