Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 54:




Chỉ là khi tới cửa, Diêm Hình đứng ở bên ngoài dừng lại bước chân, giọng nói trầm thấp vang lên: "Bân Bân, có khách tới."
Dù sao người nào đó khi ngủ vẫn không mặc quần áo, cũng không thể để cho người khác nhìn thấy.
Cô nhóc còn đang giãy giụa, Thẩm Bân ở bên trong nghe thấy tiếng Diêm Hình nói lập tức bò dậy ghét bỏ mặc vào bộ đồ thỏ nữ lang kia.
Vừa rồi kỳ thực trên mặt dính chút đồ vật không thể miêu tả, quần áo thỏ nữ lang đã được Diêm Hình giặt qua một chút, dù sao Thẩm Bân nói cậu muốn mặc, có thể không giặt sao?
Cũng may có máy sấy nên quần áo khô nhanh.
Thẩm Bân lại khoác áo của Diêm Hình vào, khi xuống giường mới lên tiếng: "Được rồi, vào đi." Lúc trước cửa chỉ đóng lại cũng không khóa.
Diêm Hình vào nhà liền buông lỏng bé gái ra, thuận tiện trở tay khóa cửa lại, thật vất vả mới bắt được một NPC, không thể cho người chạy thoát.
Thẩm Bân còn tưởng rằng người tới là người chơi, sau khi nhìn thấy bé gái kia: "....." Giương mắt nhìn Diêm Hình: "Anh sinh?"
Diêm Hình: ".....?" Hắn sững người một cái: "Cái gì?"
Thẩm Bân: "Không phải lúc trước anh nói người chơi có thể liên hệ, cô bé này không phải liên hệ với anh để vào sao?" Nếu nói là em gái, tuổi chênh lệch có hơi nhiều, chỉ có thể coi là con gái.
Khuôn mặt ngày thường đều không có biểu tình của Diêm Hình hôm nay cư nhiên để lộ ra một chút xíu bất đắc dĩ: "Tôi gặp con bé ở trên hành lang, là NPC duy nhất, có lẽ có tác dụng, chúng ta phải giữ lại."
Thẩm Bân nhìn cô bé kia, vẻ ngoài giống búp bê tây dương, cậu gật gật đầu, không phản bác.
Diêm Hình đặt đồ ăn mới lấy trên tay vào cạnh Thẩm Bân: "Nhìn xem có ăn được không." Ngụ ý nếu không ăn được lại đi lấy một chút.
Thẩm Bân ăn miếng gật gật đầu: "Còn được" thuận tay đem bánh kem nhỏ cho cô bé kia: "Muốn ăn không?"
Vốn dĩ cô bé rất sợ hãi bộ dạng của Diêm Hình, một câu cũng không dám nói, nhưng cô bé nhìn nhìn Thẩm Bân, cư nhiên vươn tay nhận lấy bánh kem: "Cảm ơn." Dáng vẻ rất lễ phép.
Người nào đó lập tức có cảm tình với cô bé: "Thật đáng yêu, tiểu bảo bối em bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại một mình ở đây?" Nói còn nhéo má cô bé một cái.
Diêm Hình nhấc mắt, giữ chặt tay Thẩm Bân, ý đồ để cậu tránh xa cô nhóc ra một chút: "Dù sao cũng là NPC, lai lịch không rõ, vẫn nên đề phòng một chút mới tốt."
Thẩm Bân lại không để bụng: "Chỉ là một đứa bé, NPC cũng có rất nhiều người thường, ví dụ như tôi, chẳng lẽ anh ghét bỏ NPC sao?" Câu cuối cùng là cậu cố ý nói, trên mặt còn mang theo ý cười, hơi có chút ngạo kiều.
Diêm Hình giải thích: "Không ghét, nhưng trò chơi lần này thì khác, đứa trẻ này rất kỳ quái, tiểu bảo bối nghe lời."
Trẻ con có đôi khi có cảm quan rất chuẩn, vô cùng biết xu lợi tị hại, nhóc bắt lấy góc áo Thẩm Bân hai mắt đáng thương nói: "Em sợ lắm."
Thẩm Bân im lặng một hồi, cũng nâng ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn Diêm Hình, hết thảy đều không nói gì.
Diêm Hình vươn tay ôm người nào đó vào lòng, mắt nhìn cô bé kia càng trở nên lạnh lùng, kỳ thực hắn không thích ánh mắt và lực chú ý của Thẩm Bân đặt lên người khác như vậy, đặc biệt còn gọi một tiếng tiểu bảo bối.
"Trả lời mấy vấn đề của ta, nói thật sẽ không làm khó nhóc." Diêm Hình nói.
Bé gái kia đứng yên tại chỗ không dám động.
Diêm Hình tiếp tục nói: "Vì sao nhóc ở đây có một mình? Người nhà khác đâu?"
Cô bé vô cùng thành thật mở miệng: "Đây là công viên giải trí của cháu, cháu đương nhiên ở chỗ này, không biết em gái chạy đi đâu, cháu đang tìm em gái."
Thẩm Bân nghĩ nghĩ: "Công viên giải trí của em? Là cha mẹ xây dựng sao? Thật là có tiền! Về sau tôi cũng muốn có công viên giải trí."
Diêm Hình yên lặng nhớ kỹ lời cậu nói.
Diêm Hình: "Vậy tại sao nơi này không có ai? Cho dù là nhóc, cũng phải có người trông nom chứ?"
Cô bé giống như không quá tình nguyện trả lời, nhưng nhìn dáng vẻ đáng sợ của Diêm Hình chỉ có thể mở miệng nói: "Có, nhưng đã chết rồi, không còn ai nữa."
Hai mắt Thẩm Bân đảo đảo, hỏi tiếp một câu: "Chết như thế nào?"
Cô bé lắc đầu: "Em không biết." Biểu tình càng thêm sợ hãi, không biết là do người chết, hay là do bị Diêm Hình dọa.
Ánh mắt Diêm Hình lúc này mới chân chính trở nên sắc bén: "Vậy nhóc biết điều gì? Về tin tức có người chết?"
Bé gái càng ngày càng hoảng sợ, cuối cùng không chịu được áp lực, oa một tiếng bật khóc, lấy ống tay áo lau lau nước mắt lớn tiếng nói: "Em gái giết, cháu không biết, là em gái...."
Lượng tin tức có chút lớn, Thẩm Bân nhanh chóng cầm lấy khăn giấy cho bé gái lau nước mắt, đồng thời dỗ dành: "Không khóc không khóc, chúng ta không khóc, nếu em gái làm sai chuyện, chúng ta giúp tiểu bảo bối cùng nhau tìm em gái có được không?"
Nếu giọng nói của Thẩm Bân trở nên dịu dàng, trẻ con đều không chịu được, cô bé được giáo dục vô cùng tốt, còn rất lễ phép, hơn nữa bé gái biết thẹn thùng, đại khái biết khóc lóc không phải chuyện tốt, dần dần thu lại nước mắt, mặt đỏ lên.
Đúng là khiến người đau lòng, nhưng Diêm Hình cũng không có bao nhiêu cảm xúc, dù sao nếu không phải bản thân còn đang ôm lấy Thẩm Bân, có lẽ người nào đó sẽ đem nhóc kia ôm vào lòng.
Nhân số trong phòng phát sóng trực tiếp càng ngày càng nhiều, thân phận Diêm Hình đặt ở nơi đó, lúc trước vương thất giấu kín một vài tin nóng linh tinh, lại lần nữa dần dần lộ ra.
Điện hạ trầm mê với NPC không thể tự kiềm chế, dưa lớn như nào? Nói không tốt là mê muội mất cả lý trí, nói tốt thì là tình yêu tuyệt mỹ.
Dù sao xem tới hiện tại, các bạn nhỏ đáng yêu đều thiên về vế sau, đồng thời lời trêu chọc liên tục không ngừng.
Sắc trời dần dần trở nên tối sầm, vào ban đêm mỗi một trò chơi càng thêm dễ dàng xảy ra chuyện, Diêm Hình nhìn bé gái một cái, trước sau không yên tâm rời khỏi Thẩm Bân, đành phải dẫn người cùng nhau ra ngoài.
"Tôi cần cùng người chơi khác trao đổi manh mối" hắn đem ánh mắt dời về phía bé gái: "Vừa rồi những lời nói với ta, không được nói với người khác nữa, nếu có người hỏi, nhóc chỉ cần trả lời không biết, hiểu chứ?"
Giọng nói của Diêm Hình vẫn không có bao nhiêu cảm xúc như cũ, nhưng bé gái lại lập tức gật gật đầu, sợ chậm một cái mạng nhỏ liền không còn.
Diêm Hình vươn tay đặt lên hông Thẩm Bân, giống như tuyên bố chủ quyền đi ra khỏi phòng, chỉ hướng về phía bé gái nói hai chữ: "Đi theo."
Bé gái: "....." Còn có thể làm sao bây giờ? Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Hai người chơi khác vừa lúc là một nam một nữ, nam dáng vẻ có chút đáng khinh nhưng kỳ thực vẻ ngoài cũng không tệ lắm, nữ là một sinh viên, ăn mặc đồng phục, chẳng qua mặt không tồi, thiên về trong sáng.
Thẩm Bân và Diêm Hình ở sô pha trong phòng khách tầng 1, bé gái tuy thân cận với Thẩm Bân, nhưng vì rời xa sát thần kia, chọn một cái ghế sô pha đơn ở phía đối diện cách xa bọn họ nhất.
Cũng không bao lâu, hai người chơi khác đồng loạt vừa nói vừa cười vào nhà, hiển nhiên bọn họ cũng không ngốc, cho dù sắc trời vừa tối còn không buồn ngủ, cũng không muốn vào ban đêm tùy ý đi bên ngoài, trở lại phòng là lựa chọn tốt nhất.
"Đây là?" Người chơi nam liếc mắt một cái liền nhìn thấy bé gái, nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Bân và Diêm Hình.
Thẩm Bân đánh giá hai người cách đó không xa, người chơi nam kia còn được, nhưng ánh mắt người chơi nữ đa số đều đặt trên người Diêm Hình, khi phát hiện mình bị Thẩm Bân nhìn chằm chằm, hào phóng cười cười.
Nói là hào phóng, nhưng ở trong mắt người nào đó, không biết vì sao lại có vẻ có chút khiêu khích, xí, đàn ông đẹp quá cũng dễ dàng trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu người chơi nữ kia không phải có ý tứ với Diêm Hình, vậy thì là có ý đồ xấu gì đó.
"NPC chúng tôi phát hiện chiều này, ngoại trừ nhóc ra, thì không có thu hoạch gì khác." Diêm Hình trả lời đối phương.
Giao ra bé gái, NPC duy nhất là có bao lớn hấp dẫn, đổi lấy manh mối khác cũng dư dả.
Mặt người chơi nữ có tính lừa gạt nhất định, cô đi tới cạnh bé gái giọng nói dịu dàng: "Em gái, em tên là gì?"
Bé gái kia do dự một cái, nhớ tới lời cảnh cáo của Diêm Hình trước đó không lâu, ấp úng mở miệng: "......Không biết."
Thẩm Bân: "......"
Diêm Hình: "Hỏi tên nhóc."
Rõ ràng là một câu bâng quơ, nhưng bé gái lại giống như thu được mệnh lệnh lập tức mở miệng: "Em tên Tiếu Tiếu." Bộ dáng có hơi sợ hãi, như là bị uy hiếp.
.....Kỳ thực đúng là bị uy hiếp, không sai.
Người chơi nữ nhìn ra chút manh mối, hơi hơi mỉm cười nhìn về phía Diêm Hình: "Diêm tiên sinh, lúc trước cô bé có nói qua điều gì không?"
Thẩm Bân che ở phía trước mở miệng: "Bé gái giống như biết chút sự tình, nhưng vẫn luôn không nói, ép hỏi liền khóc, tôi nghĩ có phải có một số việc cần phải có điều kiện kích phát cô bé mới có thể nói hay không?"
Lời giải thích này rất có căn cứ, rất nhiều NPC đều như vậy, không tra được một chút manh mối đang bày trước mặt, NPC sẽ giấu giếm, dù sao việc đáng sợ ai chả muốn vĩnh viễn đè tận trong đáy lòng để quên đi chứ.
Người chơi nam đổi chủ đề hỏi bé gái: "Cha mẹ nhóc đâu? Một mình xuất hiện ở công viên trò chơi, sao không có ai bên cạnh?"
Bé gái đôi mắt hồng hồng lắc đầu, ngay cả thanh âm cũng không phát ra, sau đó lại chậm rãi bật khóc, Thẩm Bân vội vàng đưa giấy qua, tuy cậu không thể tự mình dỗ dành, nhưng người chơi nữ kia cũng có thể làm được điều này, phải một lúc lâu mới ngừng khóc thút thít.
"Tôi đã hỏi như vậy rồi, không hỏi ra được gì, khóc còn phải dỗ dành, tôi cảm thấy không cần ép quá, đề nghị nên chậm rãi tìm manh mối đi, đem việc gì đó bày trước mặt cô bé, nói không chừng sẽ tự mình mở miệng." Thẩm Bân nói.
Không biết hai người chơi kia nghĩ gì trong đầu, nhìn cô bé liền biết không có được câu trả lời.
"Tôi chiều nay trở lại nhà ma, tìm hiểu một chuyến, phát hiện bên trong có một vài "đạo cụ" khá dọa người, tất cả đều là thật, ví dụ như xương người hoặc là vết máu, trên xương còn có máu thịt lưu lại." Người chơi nam kể lại.
Mời đầu hắn tìm một vòng lớn nhưng không có gì cả, liền nghĩ nhà ma là nơi người chơi xuất hiện, có lẽ sẽ có gì khác? Nếu không vì sao mọi người lại trực tiếp truyền tống tới đó?
Kết quả thật đúng là có được tin tức, nơi đây không phải không có ai, mà tựa hồ mọi người đều đã chết, còn bị phá hủy, hung thủ rất đáng sợ.
Ánh mắt người chơi nữ vẫn như cũ đặt trên người Diêm Hình, cũng mở miệng nói: "Tôi thấy ven đường có rất nhiều búp bê, liền sờ thử, phát hiện bên trong có một vài là thi thể, hơn nữa có người chơi đã chết, ở khu bể bơi bên kia, không biết ai là hung thủ."
Khi cô nói chuyện như có chút sợ hãi, dù sao năm người chơi, một ngày chết hai, tuy một người trong đó là do người chơi giết, nhưng xung quanh có vẻ vẫn rất là nguy hiểm.
Thẩm Bân: "......"
Diêm Hình: "......"
Hai người ngồi cùng nhau cũng không giải thích về việc người chơi bị giết, cứ cho quái vật cõng cái tội này đi, nếu không ngày đầu tiên liền giết hai người chơi cũng không khó biện minh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.