Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 47:




Dù sao là phụ nữ, ả vĩnh viễn sẽ không có loại thể nghiệm này, hơn nữa cũng không phải tất cả đàn ông đều có thể kéo dài, cực phẩm đã ít lại càng ít,Thi Ngưng Vũ rất khó gặp được.
Ngày hôm sau, khi có người phát hiện thi thể, thật sự khiến người hoảng sợ, dù sao người chết hình dạng quá mức khủng bố, nửa người trên của hai gã gia đinh đều không tổn hao gì, nửa người dưới lại lõa lồ không mặc gì, thậm chí thi thể đan chéo với nhau, khiến người vây xem không hiểu ra sao.
Giống như hai người bọn họ đã từng xảy ra chuyện gì cẩu thả vậy......
Chết thì chết, còn mất mặt như vậy, ai có thể không sợ hãi?
Quản gia thở dài thật sâu, không dám quấy rầy hai anh em Diêm gia, hôm qua Diêm Thương đã nổi cơn thịnh nộ rồi, hôm nay lại làm phiền hắn được nữa sao?
Còn Diêm Hình, ngày thường cũng không phải người thích ngủ nướng, nhưng nếu không chịu dậy thì phải có lý do, gã sai vặt đành phải chờ sẵn ở cửa, chuẩn bị đợi chủ nhân vừa tỉnh liền tới bẩm báo sự việc.
Kết quả chờ đợi đến tận buổi trưa.
Mà Thẩm Bân và Diêm Hình kỳ thực đã sớm tỉnh, nhưng còn ăn vạ trên giường, người nào đó ghé vào lòng ngực nam nhân, vô cùng thích thú cơ bắp trên người đối phương, lại cọ ra một chút tia lửa, dẫn tới nụ hoa nhỏ lại bị ong mật lớn bắt nạt một lần mới rời giường.
Khi bọn họ biết tin người chết, Thẩm Bân cũng không có bất ngờ gì lắm, còn Diêm Hình vĩnh viễn là mặt vô biểu tình, cũng không nhìn ra bất cứ một suy nghĩ nào trong lòng.
Tận đến khi tới hiện trường thăm dò vụ án, hai con sói già của Diêm gia mới chạm mặt, thật trùng hợp, đều mới bò dậy khỏi giường không bao lâu.
Các bạn nhỏ đáng yêu đang vây xem có không ít người cảm thán hâm mộ, ôm cô dâu nhỏ nhà mình tới lúc tự nhiên tỉnh, quả thực là cuộc sống tha thiết mơ ước.
Nhưng Thẩm Bân chỉ là NPC....ai biết về sau sẽ như thế nào chứ?
Tuy quyền quản lý Diêm gia ở trong tay Diêm Hình, nhưng Diêm Thương không thể cái gì cũng mặc kệ, huống chi sự tình lại ly kỳ như vậy.
Nhưng ngày hôm nay lại chậm rãi trôi qua, vẫn không có manh mối, người ở Diêm gia cũng có người từng xích mích với người chết, nhưng lại không có động cơ giết người, thậm chí cãi vã lớn, người ở đây đều là hạ nhân đương nhiên phải chung sống hòa thuận.
Lại gần đến tối, trong thư phòng, Diêm Thương đặt chén trà trong tay xuống: "Nếu không có manh mối vậy đêm nay cho tất cả hạ nhân tạo thành từng đội đi, tới thời gian quy định trở về phòng một người cũng không được đi ra ngoài, tôi xem còn có ai bị chết, đúng rồi, chuyện ly hôn của tôi và người phụ nữ kia sẽ mau chóng giải quyết, nhanh rời đi."
Diêm Hình nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Đã thành thân, nàng không chê thân thể đệ có vấn đề, đệ còn muốn thế nào?"
Diêm Thương nhìn Diêm Hình ánh mắt nhíu lại, đơn giản bất chấp tất cả nói: "Đừng nói huynh không nhìn ra kia lời nói kia chỉ là cái cớ để đối phó với Thi Ngưng Vũ, lúc trước thì còn được, tôi không ngại cho nàng cái danh phận nhị thiếu nãi nãi, nhưng hiện tại không được, tôi coi trọng người khác rồi."
"Ta nhớ rõ hai ngày nay đệ không ra ngoài?" Diêm Hình hỏi.
"Đúng" Diêm Thương thoải mái hào phóng thừa nhận: "Trong nhà có một gã sai vặt mới tới, là con trai nhỏ của quản gia."
Diêm Hình: "Nam nhân?"
Diêm Thương đều có thể nói bản thân không cứng, coi trọng nam nhân thì có là gì? Hắn gật gật đầu: "Đúng vậy, Diêm gia có huynh và chị dâu nối dõi tông đường là được, người tôi thích là nam hay nữ tự mình sẽ gánh vác hậu quả, được chứ?"
Diêm Hình trầm mặc một chút: "......" Mình cưới về cũng là con trai, còn nói cái gì mà nối dõi tông đường, tuyệt hậu.....
"Là nhị thiếu gia Diêm gia, đệ chỉ cần xảy ra chuyện cũng đã liên quan tới thể diện của Diêm gia, tự mình gánh vác cái gì? Hơn nữa quản gia biết đệ coi trọng con trai của ông ấy chứ?" Diêm Hình không mặn không nhạt mở miệng nói.
Diêm Thương: "Tôi có rất nhiều biện pháp để quản gia có biết cũng phải chấp nhận, điểm này không cần đại ca nhọc lòng." Giống như hoàn toàn không nghe được câu nói mình là nhị thiếu gia Diêm gia kia.
Sắc mặt Diêm Hình không đổi: "Cũng chỉ là gã sai vặt, cha sẽ không đồng ý, cho dù nữ nhân kia không xứng với Diêm gia, trên thân phận cũng còn được."
Thời đại hiện tại chú ý chính là môn đăng hộ đối.
Diêm Thương cười chế nhạo: "Vậy sao? Người đại ca huynh cưới xứng với Diêm gia?"
Diêm Hình nghe vậy ánh mắt đột nhiên sắc bén, hắn không cho phép bất cứ kẻ nào có ý vũ nhục Thẩm Bân.
Trên thực tế Diêm Thương cũng không nhằm vào ai, chỉ là cũng rất khó chịu khi Diêm Hình lấy thân phận của Yến Trì ra nói, hắn nói tiếp: "Cho nên ít nói với tôi cái gì xứng hay không xứng, chỗ cha tôi cũng có thể thu phục, cứ quyết định như vậy đi, huynh tra án trước đi, tôi đi xử lý ly hôn."
Diêm Thương xoay người muốn rời đi, Diêm Hình cũng lười quản đối phương, nhưng khi đối phương sắp bước ra khỏi thư phòng hắn bỗng nhiên mở miệng: "Toàn bộ trên dưới Diêm gia ta đều kiểm tra qua một lần, chỉ có người trong viện của Thi Ngưng Vũ là đệ kiểm tra, sẽ không có cá lọt lưới chứ?"
Diêm Thương cũng không quay đầu lại nói: "Nghi ngờ năng lực của bổn thiếu gia thì cứ tự mình tới điều tra thêm lần nữa."
Diêm Hình: "......" Hắn thật đi theo, dù sao cũng không có việc gì khác, hơn nữa Diêm Hình càng tin vào mắt và phán đoán của mình hơn.
Diêm Thương nhận thấy được tiện nghi đại ca nhà mình cùng đi theo: "......" Trời, hắn đang nghi ngờ năng lực của mình sao?
Diêm Thương cười lạnh trong lòng, tưởng tượng lát nữa ở chỗ Thi Ngưng Vũ không tìm thấy dấu vết gì thì nên trào phúng Diêm Hình như thế nào đây.
Tình anh em bền chắc như làm bằng nhựa!
......
Là nhị thiếu gia Diêm gia, nơi Diêm Thương đã từng ở tất nhiên là rất tốt, đáng tiếc cuối cùng nhường cho Thi Ngưng Vũ.
Tiểu Đào lúc trước đắc tội Thẩm Bân hiện tại cũng không xuống giường được, cho nên nha hoàn hầu hạ bên người Thi Ngưng Vũ thay thành người khác, nha hoàn từ trước đến nay đều mong muốn chủ nhân tốt, dù sao nếu chủ nhân có thể hô mưa gọi gió ở Diêm gia, bọn họ cũng nước lên thì thuyền lên.
Cho nên khi Diêm Hình và Diêm Thương vừa bước vào sân, nha hoàn bên người Thi Ngưng Vũ lập tức trở nên hưng phấn, sau khi hành lễ liền vội vàng lên tiếng: "Hai vị thiếu gia là tới thăm nhị thiếu nãi nãi sao? Nhị thiếu nãi nãi bị thương còn đang an dưỡng."
Diêm Hình vốn định nói thăm dò theo lệ thường, nhưng Diêm Thương trước một bước không kiên nhẫn nói: "Ta là tới ly hôn, để nàng về nhà mình tự an dưỡng thôi."
Nha hoàn: "......" Khiếp sợ tại chỗ.
Diêm Thương lập tức đi vào trong, giấy ly hôn đã sớm chuẩn bị sẵn, có thể nói hôm nay hắn đã lên kế hoạch từ trước, bao gồm cả việc nói chuyện này với Diêm Hình.
Trong phòng rộng rãi thoáng mát lịch sự tao nhã, Thi Ngưng Vũ cũng nghe rõ ràng đối thoại bên ngoài vừa rồi, mặt ả lộ vẻ mờ mịt, cho dù như thế nào cũng không thể đi bây giờ, chờ đêm nay làm chết hai người bọn họ rồi nói tiếp.
Cho dù thương thế của Thi Ngưng Vũ đã tốt, nhưng đối ngoại vẫn nói mông còn bị thương, cho nên lúc này đang nằm nghiêng trên giường, trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng.
Sau khi vào cửa, Diêm Thương nhìn ả một cái, bỗng nhiên liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vỗn dĩ hai chữ ly hôn đã chắc chắn lúc này lại trở nên do dự.
"Việc này đều là tôi sai, Thi gia muốn gì, tôi sẽ tận lực bồi thường cho muội, ly hôn đi." Cuối cùng Diêm Thương vẫn cứng rắn nói ra lời.
Diêm Hình đứng ở phía sau Diêm Thương, cách Thi Ngưng Vũ có chút xa, dù sao hắn là nam giới, tránh chút thị phi cũng tốt.
Nhưng ánh mắt Diêm Hình không tồi, cho nên hắn nhìn người nằm trên giường, như suy tư gì đó.
Sắc mặt Thi Ngưng Vũ bi thương nhìn lại Diêm Thương: "Là muội có chỗ nào không tốt sao? Diêm Thương ca ca, muội thật sự thích huynh mà."
Diêm Thương: "......" Không muốn lên tiếng, đã thành thói quen.
Diêm Hình ở phía sau như không chê việc lớn mở miệng nói: "Làm nhị thiếu nãi nãi Diêm gia vốn là ủy khuất muội, một khi đã như vậy, nếu không muốn ly hôn thì Diêm Thương không được cưỡng ép người ta."
Diêm Thương: "......" Trả lại cho Diêm Hình một cái biểu tình chết chóc.
Diêm Hình cũng không thèm nhìn hắn, tiếp tục nói: "Đúng rồi, Diêm gia gần đây xảy ra một vài việc lớn, nói ra cũng có chút đáng sợ, muội vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt, chờ lát nữa tôi đi phân phó thêm vài người tới bảo vệ muội."
Thi Ngưng Vũ nhìn Diêm Hình, biểu tình ra vẻ dịu dịu dàng dàng: "Hiếm khi Diêm Hình ca ca còn nhớ tới muội, Ngưng Vũ không quá đáng ngại." Hiện tại ả đương nhiên không có việc gì, nhưng tuyệt đối không quên thương thế của mình lúc trước.
A! Hiện tại nghĩ tới mới nhận ra? Khoan đã, Thi Ngưng Vũ tựa hồ nghĩ tới điều gì, chờ sau khi khống chế Diêm Hình, ả cũng muốn thử xem người đàn ông này phương diện kia rốt cục lợi hại bao nhiêu.
"Ừ" giọng điệu Diêm Hình không hề phập phồng: "Một khi đã như vậy chúng ta liền đi thôi, không quấy rầy muội nghỉ ngơi."
Diêm Thương còn muốn nói gì đó, Diêm Hình vươn tay đè lại bả vai hắn, ý bảo câm miệng! Nhìn động tác thì có vẻ lơ đãng, lực đạo lại rất lớn.
Diêm Thương cơ hồ là bị hắn cứng rắn kéo đi, khi ra tới ngoài lập tức thấp giọng nói: "Có ý gì thế? Tôi cùng lắm là chỉ muốn ly hôn, sao lại khó như vậy?"
Diêm Hình không chút do dự mở miệng: "Thi Ngưng Vũ lúc này hơi thở thoi thóp cũng không lạ, nhưng sắc mặt cô ta lại rất tốt, chắc chắn có vấn đề, cho nên hiện tại còn không thể ly hôn để cô ta đi, đi thôi, tôi sẽ tăng thêm người lấy danh nghĩa bảo vệ để giám thị cô ta."
Diêm Thương tự nhiên cũng nhìn ra điểm này, cho nên vừa rồi chỉ có thể phối hợp theo lời Diêm Hình nói, nhưng hôm nay hắn còn chuẩn bị mang cho Yến Trì một cái kinh hỉ ly hôn, hói cả đầu rồi.
"Hôm qua lúc đệ tới, không phát hiện dị thường sao?" Diêm Hình nhìn hắn.
Diêm Thương sững lại, lúc trước trong lòng còn nghĩ muốn trào phúng Diêm Hình không tin vào phán đoán của mình, kết quả hiện tại bị vả mặt.
"...... Tôi nhìn thấy người phụ nữ kia đã thấy ghê tởm muốn chết, ngày hôm qua chỉ kiểm tra nha hoàn trong viện của cô ta, chưa vào phòng." Diêm Thương căng da đầu ăn ngay nói thật.
Diêm Hình vẫn chưa trách tội, chỉ thuận tay đem sự tình đẩy cho hắn: "Vậy giám thị Thi Ngưng Vũ có thể làm tốt chứ? Đi làm." Nói xong liền chậm rãi rời đi.
Diêm Thương tự biết đuối lý, vốn đang muốn nói huynh đây là ra lệnh cho tôi sao? Lại trơ mắt nhìn người rời đi, lời nói nhịn xuống.
Loại sai lầm không có khả năng mắc phải này hắn cư nhiên phạm phải, quả nhiên vẫn là do quá chán ghét nữ nhân kia rồi.
......
Đảo mắt đã tới hoàng hôn, khi Diêm Hình trở lại viện của mình, đúng là lúc hoàng hôn đẹp nhất, nhìn người nào đó ăn không ngồi rồi cách đó không xa, bỗng nhiên có chút cảm thấy mỹ mãn.
Thẩm Bân hướng Diêm Hình nhìn lại, kinh hỉ trong ánh mắt thật sự không che giấu được, có thích hay không vừa nhìn liền hiểu ngay.
Diêm Hình nhìn thấy rõ ràng như vậy lẽ ra phải vui vẻ, nhưng trong lòng hắn lại có chút hoảng loạn, giống như lo lắng cảnh đẹp trước mắt như phù dung sớm nở tối tàn, lập tức trở nên rách toang.
Diêm Hình vẫn là mặt vô biểu tình, sắc mặt không chút biến hóa, nhưng Thẩm Bân đến gần hắn lại nghi hoặc nói: "Anh làm sao vậy? Không tra được manh mối không tốt gì à? Hay là vì không tra được gì nên không vui?"
Nói ra cũng lạ, cho dù là vương thượng vạn người kính ngưỡng của Tinh Không giới đều không thể hiểu biết hết người con trai này của mình, Thẩm Bân mới cùng hắn ở chung hai ba thế giới, cư nhiên có thể từ khuôn mặt than của Diêm Hình nhìn ra bản chất trong lòng đối phương.
Diêm Hình chớp mắt một cái, biên độ cực nhỏ cong lên, bên này là đang cười: "Không có, chỉ là buổi chiều không để ý tới em, trong lòng băn khoăn."
Thẩm Bân: "......" Không được, cậu cảm thấy mình càng ngày càng không chống lại được đối phương, người đàn ông trước mắt này không phải không biết nói chuyện sao? Hiện tại dỗ dành người giống như có hack vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.