Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 13: Chương 13






Diêm Hình đi theo sau quản gia lên thẳng tầng ba, thấy cửa thư phòng bị hủy, lại không thấy thân ảnh quái vật.
Quản gia khom lưng nhặt lấy một bức ảnh trên mặt đất, vươn tay lau chùi vài cái, Diêm Hình cẩn thận đánh giá người phụ nữ trong ảnh, khí chất điềm tĩnh, khuôn mặt trắng nõn, cho dù hắn đã nhìn quen nhiều mỹ nữ cũng không thể không thừa nhận người phụ nữ này thật xinh đẹp.
Đại khái có thể sánh bằng Thẩm Bân nhỉ, Diêm Hình nhẹ nhàng nghĩ.
Sắc mặt quản gia có chút suy sụp, cũng không tỏ vẻ gì khác, liền bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, ông đã đến tuổi không có gì rối rắm, tóc mai đã sớm bạc, nhưng trước đó không lâu còn rất sung sức, lúc này lại cảm giác như già đi mười mấy tuổi.
Diêm Hình nhìn ông bận rộn một trận, mới mở miệng hỏi: "Tịnh Tịnh là ai? Quản gia không nên cho những người gặp phải nguy hiểm bọn tôi một cái công đạo sao?"
Quản gia ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cho dù trong mắt lộ ra mệt mỏi vẫn cung kính mở miệng: "Tiệc vẫn đang tiếp tục, khách nhân ngài hẳn là ở phòng khách tầng 1, nơi này khá dơ loạn, tôi tới thu dọn là được." Hoàn toàn không trả lời vấn đề, chỉ muốn đem người đuổi đi.
Diêm Hình im lặng một hồi rồi nói tiếp: "Người phụ nữ trong ảnh có quan hệ gì với ông? Thư phòng trở thành nơi sưu tập ảnh rồi sao?"
......!Quản gia lại lần nữa bày ra tư thế tiễn khách: "Khách nhân, đây thuộc về vấn đề riêng tư, ngài không nên hỏi đến, vẫn là đi tham dự tiệc đi, chỉ cần ngài thành thành thật thật đợi ở đại sảnh, sẽ không gặp phải nguy hiểm."
Bộ dạng không chút phối hợp.

Diêm Hình lạnh lùng nói: "Khung ảnh xung quanh tuy rằng bị rơi vỡ, nhưng rất nhiều ảnh không bị hư tổn." Hắn nói trong tay không biết từ lúc nào xuất hiện một cái bật lửa, còn là loại S.T.Dupont, tới gần ven tưởng lấy một bức ảnh: "Tôi có thể khiến tất cả ảnh chụp đều hóa thành tro."
Sắc mặt quản gia lập tức trở nên khó coi: "Cậu dám uy hiếp tôi, biết hậu quả là gì chứ?"
Diêm Hình không hề vô nghĩa, ngón tay cái quẹt một chút đánh lửa, ngọn lửa lập tức bắn ra, vươn tay dí vào ảnh chụp.
"Anh làm gì thế?" Quản gia còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Bân thấy một màn như vậy liền kêu lên: ": "Anh điên rồi, vừa rồi quản gia gọi quái vật là gì? Tịnh Tịnh? Hơn nữa nơi này đều là ảnh chụp phụ nữ, sự ra khác thường tất có yêu, ảnh này chắc chắn có liên quan tới quái vật, đốt cháy nó dẫn tới lửa thiêu thân thì phải làm sao?"
Cậu thoát khỏi Hứa Vĩnh Bình, sử dụng tốc độ nhanh nhất chạy tới tầng ba, với bộ dáng của quản gia vừa rồi liền biết chắc chắn sẽ đến thư phòng, quả nhiên, lão đại cũng ở nơi này.
Diêm Hình nhìn Thẩm Bân một cái không nói gì, trong lòng hắn thoáng qua một suy nghĩ, xem ra "cô gái" này ngoại trừ khuôn mặt ra cũng không phải không được điểm gì, vẫn là có chút đầu óc.
Mà quản gia khi nghe được lời cậu nói lập tức từ hoảng loạn biến thành bình tĩnh: "Làm khách nhân thì phải đợi ở đại sảnh, nếu không nói không chừng người tiếp theo xảy ra chuyện chính là cậu." Ông nhìn bật lửa trong tay Diêm Hình nói như uy hiếp, ngữ khí chắc chắn đối phương không dám đốt nữa.
Lời đã nói đến nước này, quản gia thu lại bộ dạng quy củ, trở nên mạnh mẽ.

Sắc mặt Diêm Hình không thay đổi: "Ừ, nói như vậy cũng đúng." Không biết là thừa nhận lời nói của Thẩm Bân hay quản gia, nhưng động tác tiếp theo của hắn vẫn tiếp tục bật lửa lên, hơn nữa còn bắt đầu đốt.
"Dừng tay!" Quản gia phẫn nộ kêu lên, không nói hai lời xông về phía hắn.
Diêm Hình dễ dàng tránh thoát đối phương, vài bước đi tới giá sách, vươn tay cầm lấy khung ảnh quản gia vừa mới nhặt từ mặt đất lên lau chùi đặt lên, tiếp tục đốt.
Quản gia bảo vệ ảnh chụp trên tường, quay đầu nhìn thấy thiếu chút nữa tái phát bệnh tim: "Tôi bảo cậu dừng tay! Được! Cậu muốn biết cái gì thì hỏi đi!" Ông không còn cách nào khác, chỉ có thể lập tức thỏa hiệp.
Diêm Hình lập tức đậy lại bật lửa, sớm thức thời như vậy không phải xong rồi sao.
Thẩm Bân đứng bên cạnh vốn dĩ còn khó hiểu hành động của Diêm Hình, nhưng nghe thấy quản gia nói liền hiểu ra, vuốt lông mèo đen trên tay: "Hai người các ngươi giấu ta cái bí mật gì sao?"
Diêm Hình không để ý tới hắn, còn quản gia thì hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, giống như ông hoàn toàn không đem vị tiểu thiếu gia trên danh nghĩa của biệt thự này vào trong mắt.
Thẩm Bân: "......" Ông xứng đáng bị người uy hiếp.

Diêm Hình: "Vấn đề tôi vừa hỏi, nói đi."
Quản gia tiến lên cầm lấy ảnh chụp thiếu chút nữa bị đốt cháy ở trên bàn, quan sát một hồi lâu mới giương mắt nhìn về hai người phía trước: "...Bân Bân nói không sai, kỳ thực.....các ngươi nhìn thấy lúc trước." Ông không muốn dùng hai chữ quái vật để hình dung: "Là Tịnh Tịnh, tất cả ảnh chụp ở nơi này đều là Tịnh Tịnh."
"Ách....Ông nói người phụ nữ trong ảnh là con quái vật kia? Bà ta vì sao lại biến thành như vậy?" Thẩm Bân không đợi ông mở miệng liền hỏi.
Ngữ khí quản gia thật không tốt: "Cô ấy không phải quái vật, cô ấy tên Tịnh Tịnh!"
Thẩm Bân: "Được rồi được rồi Tịnh Tịnh, cho nên bà ta vì sao lại biến thành như vậy?"
Quản gia: "Gả vào hào môn, bị người hại chết, thi cốt vô tồn, tôi chỉ biết như vậy, còn vì sao biến thành bộ dạng hiện giờ, không biết."
Diêm Hình lạnh lùng mở miệng: "Nói kỹ càng tỉ mỉ."
Quản gia: "......!Hai mươi năm trước Tịnh Tịnh cùng lão gia kết hôn, ngay từ đầu cho rằng gả cho người yêu mình, không nghĩ tới hai năm sau có người ôm Bân Bân xuất hiện" ông nói nhìn về phía Thẩm Bân: "Từ khi đó Tịnh Tịnh giống như biến thành người khác, thậm chí còn ngoại tình để trả thù, sau khi bị lão gia biết, cô ấy liền mất tích."
Thẩm Bân sửng sốt: "......!Cho nên mẹ tôi là?" Tiểu tam? Hai chữ này cậu chưa nói ra miệng.
Quản gia nghe ra ý tứ trong lời nói của cậu lắc lắc đầu: "Không phải, mẹ cậu mới là người lão gia cưới hỏi đàng hoàng, Tịnh Tịnh cũng là bị lừa."
Thẩm Bân cảm thấy lượng tin tức lúc này có chút lớn.
Diêm Hình vẫn mặt vô biểu tình như cũ: "Cho nên ông đóng vai trò gì trong đó?"

......Quản gia như thả rơi bản thân: "Tôi chính là đối tượng ngoại tình của Tịnh Tịnh, nhưng tôi đối với cô ấy thật lòng, tôi biết tính tình lão gia, sau khi biết cô ấy ngoại tình, chắc chắn Tịnh Tịnh sẽ chết không được toàn thây, hơn nữa biệt thự từ trên xuống dưới vẫn do tôi chu toàn, thi thể Tịnh Tịnh chưa từng bị chuyển đi ra ngoài."
Thẩm Bân rùng mình một cái: "Vậy...thi thể còn ở trong biệt thự?" Cậu cảm thấy đêm nay chắc chắn mình sẽ không ngủ được.
Quản gia: "Tôi tìm mười mấy năm cũng không tìm thấy."
Diêm Hình trầm tư chớp mắt: "Cho nên điều kiện thông quan trò chơi là tìm được thi thể của Tịnh Tịnh rồi an táng để yên giấc ngàn thu sao?"
Quản gia không lên tiếng, ông căn bản là nghe không hiểu trò chơi gì đó, còn Thẩm Bân thì không nói lời nào, bởi vì đối phương thông quan không liền quan gì tới mình, cậu chỉ còn thiếu một bộ nữ trang nữa thôi.
Nói đến cũng thật phiền muộn, Thẩm Bân tìm được mỗi một bộ nữ trang không chỉ phải mặc ở trên người, trừ khi bị phá hủy bởi ngoại lực bên ngoài, nếu không cậu đều không thể thay ra khi chưa thấy bộ nữ trang tiếp theo, bằng không bộ nữ trang này sẽ không được tính là nhiệm vụ.
Trước khi mặc vào áo ngủ, Thẩm Bân liền nói thầm hai câu mặc vào liền cởi ngay, mèo đen mới không nhanh không chậm nhắc nhở cậu điều này.
Con mèo này không nói hết điều kiện nhiệm vụ ngay một lần cho xong, chính là để Thẩm Bân tiêu hóa tiếp thu từng chút một, nếu không chỉ sợ mỗ nam tức giận sẽ đánh người, có thể nói cực kỳ khôn khéo.
......
Diêm Hình hỏi xong vấn đề liền rời khỏi thư phòng, Thẩm Bân do dự một cái liền chạy nhanh theo sau, cậu đang suy nghĩ tối nay phải tìm lý do gì ăn vạ để được ngủ cạnh lão đại nhỉ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.