Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 122:




Xung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh, giống như cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp vốn đang lộn xộn thảo luận tình huống hiện giờ của điện hạ là như thế nào? Vì sao trong trò chơi chết hiện thực cũng sẽ chết? Đậu xanh vậy nhiều nguy hiểm.
Kết quả còn chưa truy tìm ra nguyên nhân, điện hạ vừa mới gác đêm cư nhiên ngay sau đó nhắm mắt ngủ mất? Thấy thế nào cũng không thích hợp nhỉ.
Sau đó mọi người liền hét lên, phòng phát sóng trực tiếp spam một loạt: A a a a a!!!
Bởi vì một cô gái mặc váy dài trắng xuất hiện, tóc nàng bay bay dài tới gối, cho dù màn ảnh chỉ cho một bóng dáng cũng khiến người sợ hãi.
Mọi người không phải chưa từng thấy qua nữ quỷ, nhưng chính vì gặp qua rồi mới sợ nha, trước mắt ngủ lăn quay hết như kia không phải là mặc người xâu xé sao.
Ngay sau đó, hình ảnh phòng phát sóng trực tiếp không biết vì sao vặn vẹo, màn ảnh vừa chuyển, Thẩm Bân xuất hiện trên một cái giường lớn mề mại? Đầu giường còn có một con mèo đen đang nằm.
Người rõ ràng không lâu trước đây mới đi vào giấc ngủ, Thẩm Bân lúc này cư nhiên lặng lẽ tỉnh ngủ, thậm chí còn vươn người, dáng vẻ như ngủ một thời gian dài có chút ngốc.
Mèo đen bên cạnh cũng ngáp một cái.
Thẩm Ban hai mắt buồn ngủ mông lung nhìn mèo đen trên đầu giường: "Sớm."
Mèo đen duỗi bốn chi: "Sớm."
Vẻ mặt Thẩm Bân vẫn mờ mịt nhìn quanh bốn phía: "Nơi này là nơi nào?"
Mèo đen không chút suy nghĩ nói: "Không biết."
Kế tiếp một người một mèo liền trở nên trầm mặc, giống như tỉnh táo lại đầu óc.
Trong phòng bài trí rất đơn giản, nhưng lại lấy màu vàng kim làm chủ, nếu không có hoa văn cổ xưa điêu khắc bên trên, nhất định sẽ cực kỳ thổ hào, nhưng giờ phút này lại có vẻ rất thần bí.
Thẩm Bân bỗng nhiên kêu lên: "Không phải ta đang ở cùng Diêm Hình trong kim tự tháp sao?"
Mèo đen cũng hoàn toàn thanh tỉnh: "Đúng vậy, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Thẩm Bân lại nghĩ tới một sự kiện: "Vậy......phòng phát sóng trực tiếp có mở không? Màn ảnh ở trên người Diêm Hình hay trên người ta?"
Mèo đen: "......" Nó vừa rồi nói chuyện......
Thẩm Bân cùng nó mắt to trừng mắt nhỏ, giống như đoán được đáp án.
Các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp đã sớm nổ tung, nhiều thế giới như vậy cũng không biết thì ra mèo đen có thể nói?
Thẩm Bân nhỏ giọng nói: "Mở phòng phát sóng trực tiếp ra."
Ngay sau đó, giao diện phát sóng trực tiếp xuất hiện trước mặt cậu.
Tốc độ spam của mọi người cực kỳ nhanh, nhưng Thẩm Bân vẫn xem hiểu, một vài người đang hỏi vì sao Thẩm Bân xuất hiện ở chỗ này? Phần lớn thì đang đàm luận vì sao mèo đen có thể nói?
Thẩm Bân chỉ có thể cười cười giải thíchi: "Kỳ thật nó vốn dĩ biết nói chuyện, là đạo cụ đặc biệt ở trong thế giới trò chơi, nếu không giấu giếm, lo những NPC khác nhìn thấy sẽ khiến trò chơi trở nên phức tạp hơn, dứt khoát để nó vẫn luôn không nói chuyện, Tiểu Hắc tới chào hỏi một chút."
Mèo đen: "......" Nó không muốn bị gọi là Tiểu Hắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: "Chào mọi người, ta có thể nói."
Lời này vừa nói ra lại đưa tới một trận dò hỏi, đại thể là nói mèo đen có tác dụng gì?
Thẩm Bân: "......Ách, nó không có tác dụng gì, có thể nói chuyện, tán gẫu với người, còn có thể giúp ta quản lý phòng phát sóng trực tiếp một chút, mọi người cứ coi nó như một thú cưng làm bạn chủ nhân gì đó là được, tác dụng không lớn."
Cậu nói lời này thấy người trong phòng phát sóng trực tiếp còn tiếp tục đưa ra các loại vấn đề, liền đơn giản nói sang chuyện khác: "Mọi người biết tôi sao lại tới chỗ này không? Còn có Diêm Hình, anh ấy đi đâu vậy?"
Lần này các bạn nhỏ đáng yêu không ồn ào, không biết nha, mắt nhắm mắt mở, liền từ thạch thất tới cái chỗ kim bích huy hoàng hiện giờ.
Thẩm Bân nhíu mày: "Chắc chắn là có chuyện gì đó, tôi đi tìm Diêm Hình trước, sau này lại chơi với mọi người nhé." Cậu nói, giống như dỗ dành trẻ con.
Sau đó liền đóng giao diện phát sóng trực tiếp.
Thẩm Bân: [Từ giờ trở đi ngươi vẫn không nên nói chuyện thì tốt hơn, cố gắng đạt tới cảm giác tồn tại thấp nhất biết chưa? Tuy người trong phòng phát sóng trực tiếp biết ngươi có thể nói, nhưng ta vừa rồi giải thích hẳn là có thể lấp liếm cho qua được, nhưng không thể miệt mài theo đuổi, nếu không ta làm xong thế giới này trở lại hiện thực, lớp trưởng bên kia không dễ làm.]
Mèo đen thật không có ý định giúp lớp trưởng và mèo trắng, nhưng có thể không gây chuyện thị phi thì vẫn nên an phận một chút mới tốt, liền đáp ứng Thẩm Bân qua thức hải.
Một người một mèo lại lần nữa đánh giá phòng vài lần, liền ra ngoài, kết quả vừa mở cửa phòng, không ngờ trước cửa đứng một loạt người ăn mặc như tỳ nữ, đồng thời quỳ xuống nói: "Tham kiến công chúa."
Thẩm Bân: "?" Là có ý gì?
"Các ngươi trước đứng lên, hiện tại......Ta hiện tại ở chỗ nào?" Thẩm Bân thử hỏi.
Phóng tầm mắt nhìn, kiến trúc bốn phía vô cùng to lớn, giống như một tòa cung điện!
Tỳ nữ đứng dậy, mấy người trong đó trên tay còn cầm quần áo trang sức, người đi đầu trả lời: "Công chúa điện hạ, ngài đương nhiên ở Tây khương uyển, trước thay phục sức đã."
Thẩm Bân lúc này mặc vẫn là trang phục vận động ở thế giới trước, tuy tỳ nữ đi đầu thực nghi hoặc quần áo của cậu từ đâu ra, lại không hỏi ra miệng.
Ánh mắt mèo đen tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm quần áo trong tay tỳ nữ: [Mặc kệ thế nào mau chóng thay quần áo đã! Ngươi có thể ở trạng thái vô định.]
Thẩm Bân phản ứng lại cũng gật gật đầu: "Được, mang quần áo vào rồi đặt ở đấy đi, các ngươi đi ra ngoài."
Đám tỳ nữ cực kỳ nghe lời liên tiếp vào nhà, thật đúng là buông quần áo liền đi ra ngoài, toàn bộ hành trình cúi đầu không cả dám thở mạnh, không biết còn tưởng Thẩm Bân là quỷ ăn thịt người.
Nhưng tỳ nữ đi đầu ở lại, Thẩm Bân còn chưa hỏi nàng có chuyện gì? Liền thấy nàng đóng cửa lại sau đó bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: "Công chúa điện hạ, việc đã đến nước này, nô tỳ khẩn cầu ngài vì Lâu Lan, gả cho Pharaoh đi, tuy Pharaoh vô cùng tàn bạo, nhưng nghe nói ngài ấy tuấn mỹ vô song, cũng không khiến công chúa thiệt thòi."
Thẩm Bân: "???" Cậu hơi hơi há to miệng tỏ vẻ kinh ngạc, thật không quá hiểu cho lắm.
Ánh mắt tỳ nữ vô cùng chân thành, Thẩm Bân ngượng ngùng khụ một tiếng thử nói dối: "Ta lúc trước bởi vì vô cùng thương tâm, sau khi ngủ một giấc cảm giác đầu óc hình như có chút mơ hồ, quên mất rất nhiều chuyện, ngươi kể lại tình hình cho ta một chút, gả chồng gì đó đều nói rõ ràng."
Tỳ nữ cả kinh: "Công chúa điện hạ ngài sinh bệnh?"
"À không có không có," Thẩm Bân vội vàng xua tay nói: "Chính là đầu có hơi đau, có lẽ bởi vì ngủ nhiều, ngươi cứ đại khái giải thích một chút cho ta tình huống hiện tại là được."
Tỳ nữ rất muốn đi tìm đại phu, nhưng công chúa nói không thể không nghe, liền chậm rãi nói: "Pharaoh dã tâm bừng bừng, khắp nơi chinh chiến thảo phạt các nước nhỏ xung quanh, Lâu Lan chúng ta sắp không chịu nổi nữa, đành phải đem công chúa ngài đưa tới hòa thân......Ủy khuất công chúa." Tỳ nữ vừa nói vừa muốn khóc, tựa hồ thay Thẩm Bân cảm thấy không đáng giá.
Thẩm Bân: "......" cậu nghĩ một chút rồi nói: "Cho nên ta là công chúa Lâu Lan?"
Tỳ nữ vô cùng nghi hoặc: "Công chúa ngài rốt cuộc làm sao vậy? Ngài không chỉ là công chúa, còn là đệ nhất mỹ nhân của nước Lâu Lan chúng ta nữa, nô tỳ đi tìm đại phu xem cho ngài được không?"
Thẩm Bân lại lần nữa xua tay: "Không cần, do lúc trước ta ngủ hơi nhiều nên đầu óc không quá tỉnh táo, ngươi đi ra ngoài trước đi, ta mặc quần áo, chờ lát nữa ngươi dẫn ta đi gặp Pharaoh."
Cậu còn nhớ khi Diêm Hình thức tỉnh ở kim tự tháp lúc trước, nói trong tay hắn cầm quyền trược khắc chữ Pharaoh, có phải người đàn ông của mình chính là Pharaoh hiện tại hay không? Cho nên Thẩm Bân mới tính toán đi xem.
Thời đại pharaoh cũng là thời đại vương quyền tối thượng, trên cơ bản, lời pharaoh nói liền tương đương với thần, kể cả tầng lớp quý tộc cũng đều nói một không hai, tỳ nữ kia lúc này tuy lo lắng Thẩm Bân, nhưng công chúa đã nói nàng đi ra ngoài, nàng chỉ có thể rời đi, thuận tiện đóng cửa lại.
Không biết vì sao, trong cung chuẩn bị quần áo cho cậu là màu đỏ rực, bên trên đều thêu bằng chỉ tơ vàng, nhưng vẫn không quá mức trầm trọng, ngược lại có loại cảm giác phiêu diêu như thần tiên.
Thẩm Bân hết chỗ nói hồi lâu mới tròng lên quần áo, cuối cùng thật sự có chỗ không biết mặc, mèo đen liền tra tư liệu chỉ dẫn cậu một chút.
Lại lần nữa mở ra cửa phòng, tỳ nữ kia còn đứng ở trước cửa, nàng do dự một lát nói: "Công chúa điện hạ, nô tỳ giúp ngài mang một chút trang sức nhé, đi gặp Pharaoh nếu không mặc mang đầy đủ hết, là đại bất kính."
Thẩm Bân nhìn đống trang sức nặng nửa cân bên cạnh: "......Được rồi." Nhập gia tùy tục.
Tóc Thẩm Bân cũng không phải quá ngắn, đều bị chải lên, không biết tỳ nữ làm như thế nào, tựa như búi tròn, chẳng qua bên trên cài vương miện, kiểu nữ.
Hoa lệ lại xinh đẹp.
Thẩm Bân nhìn bản thân trong gương có chút không dám nhận, đây là cậu?
Đẹp thì đẹp, nhưng đau lòng quá, cậu là đàn ông mà! Thẩm Bân rất muốn lau mặt, nhưng nhịn xuống, trên mặt có trang điểm nhẹ, vừa rồi tỳ nữ thuận tay vẽ vời cho cậu.
"Dẫn ta đi gặp Pharaoh đi." Thẩm Bân điều chỉnh giọng nói của mình nói.
Ngươi biết không? Mặc đồ nữ sẽ bị nghiện, bản thân càng đẹp càng nghiện, Thẩm Bân lúc trước cảm thấy những ngày cậu làm NPC mơ hồ bị điều khiểnnên mới có loại sở thích đặc thù này.
Nhưng hiện tại sắp thích thật sự phải làm sao đây?
Một đường yên lặng không nói gì, trong lòng Thẩm Bân sắp tan nát, mà phòng phát sóng trực tiếp lại cực vui sướng, nơi nơi đều chụp hình, sau đó gửi khắp mạng tinh tế kèm dòng chữ: Hôm nay lại là một ngày liếm cẩu Băng Băng.
Thẩm Bân nếu biết nhất định muốn đánh người.
Dần dần cậu lại bị kiến trúc xung quanh hấp dẫn, a này! Chắc chắn không phải cổ đại bình thường, vật kiến trúc đều lấy vàng là chủ......
Cuối cùng chờ đi tới nơi, bốn phía càng thêm nghiêm trang, tôi tớ tỳ nữ nhiều muốn chết, đều đứng nghiêm chỉnh tề như tùy thời chờ người trong điện gọi đến.
Thẩm Bân cũng phải trải qua thông báo rồi mới có thể đi vào, bốn mắt nhìn nhau, gặp được đúng người.
Lúc này Diêm Hình ăn mặc không khác với khi ở trong thạch thất, đều là khố màu đen, bên trên thêu bằng tơ vàng, chẳng qua hiện tại đầu đội vương miện, điều này càng khiến hắn đẹp trai hơn.
Đáng tiếc gương mặt kia quá mức lạnh lùng vô tình, nên cũng giống lời tỳ nữ nói lúc trước, vô cùng tàn bạo.
Trong mắt Thẩm Bân đầy kinh hỉ, chỉ cần tìm được Diêm Hình cậu liền không sợ gì hết, cho dù nhiệm vụ có thất bại, người đàn ông nhà mình tạm thời không có việc gì là được.
Diêm Hình mặt vô biểu tình nhìn Thẩm Bân, thuận tiện phân phó hạ nhân: "Đều đi ra ngoài."
"Vâng ạ!" Một vòng người đồng thời đáp, ngay ngắn trật tự rời đi, tận đến khi trong phòng chỉ còn lại Thẩm Bân và Diêm Hình.
Mèo đen cũng rất có mắt mà rúc vào trong góc, không quấy rầy hai người trước mặt gặp nhau.
Người nào đó lập tức chạy tới thân mật lôi kéo cánh tay Diêm Hình: "Anh Diêm Hình, anh không sao chứ? Chúng ta bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này, không biết đã xảy ra chuyện gì."
Diêm Hình nhìn Thẩm Bân: "Nơi này không phải thế giới hiện thực sao?"
Thẩm Bân sửng sốt, hiểu ra điều gì, người đàn ông nhà mình vì mất đi ký ức bỗng nhiên thay đổi một hoàn cảnh khác còn tưởng bản thân đã về hiện thực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.