Phát Sóng Trực Tiếp Giả Gái Thông Quan Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 118:




Mèo đen tùy ý nói: "Ta sẽ đi tìm ký chủ tiếp theo, trợ giúp các ngươi thông quan trò chơi ta có thể đạt được năng lượng đặc thù, một ngày nào đó cũng có thể nắn hình đi tới thế giới hiện thực, hoặc ở lại một thế giới trò chơi nào đó.
Thẩm Bân gật gật đầu: "Đến lúc đó chúng ta còn có thể gặp lại sao?"
Cậu hỏi tùy ý, nhưng mèo đen lại nghe ra ngữ khí đầy chờ mong.
Mèo đen bất đắc dĩ, ký chủ lần này thật đúng là mạnh miệng mềm lòng.
"Nếu ngươi không ngại, ta có thể thỉnh thoảng tới tìm người chơi." Mèo đen nói.
Thẩm Bân: "Đương nhiên không ngại, về sau ta chắc chắn lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thức ăn cho mèo cho ngươi ở nhà."
Mèo đen: "......Đây chỉ là bề ngoài ta tùy ý tạo ra, ta không phải mèo."
Thẩm Bân nhìn nó: "Vậy ngươi là thứ gì?"
Mèo đen thiếu chút nữa buột miệng thốt ra ta không phải thứ gì cả, nhưng cuối cùng nhịn xuống chưa nói ra, nghĩ nghĩ nới: "Ta vừa mở mắt ra đã xuất hiện rồi, thân phận gì đó khá đặc thù không biết phải hình dung thế nào, dù sao cũng là chủng loại bình thường."
Thẩm Bân: "......" Cư nhiên dùng từ "chủng loại", thôi cũng được.
Mèo đen tiếp tục nói: "Ta lúc trước chuyển màn ảnh phát sóng trực tiếp tới chỗ Diêm Hình, hiện tại đã được một thời gian, ta lại đem màn ảnh mang về đây đi, sau đó chúng ta có thể hỏi người trong phòng phát sóng trực tiếp tình huống của Diêm Hình hiện giờ, chờ lát nữa ngươi muốn tìm ta thì dùng ý thức hải để giao lưu."
Thẩm Bân sửng sốt, mèo đen không nhắc tới phát sóng trực tiếp thì cậu thiếu chút nữa cũng quên mất chuyện này, lập tức gật đầu: "Còn có thể như vậy? Vậy người mang nó lại đây đi."
Cậu vừa dứt lời, trước mặt liền xuất hiện giao diện phòng phát sóng trực tiếp, các bạn nhỏ không ngừng spam.
Thẩm Bân lên tiếng chào hỏi: "Chào mọi người, tôi muốn hỏi mọi người một chút về tình hình của Diêm Hình hiện tại như thế nào rồi?"
Một con cá muối: Chỗ điện hạ tối om om, còn có một nữ quỷ ở bên cạnh làm bạn, Băng Băng mau đi bắt gian!
Rầm rì: Cái rắm ấy! Điện hạ thủ thân như ngọc thà chết không chịu, cái gì mà bắt gian?
Linh hoạt kỳ ảo: Sao phòng phát sóng trực tiếp lại nhảy tới nơi này rồi? Ta còn muốn biết nữ quỷ kia có lột được thắt lưng quần của điện hạ hay không đây.
Vô Ngân: Đừng mơ, cho dù lột cũng bị che chắn đại ca chống đỡ, dù sao chúng ta cũng không nhìn thấy.
......
Thẩm Bân càng nhìn chữ các bạn nhỏ đáng yêu trong phòng phát sóng trực tiếp đánh ra càng hoảng hốt, cái gì mà bị nữ quỷ lột? Cậu lập tức hỏi: "Cho nên Diêm Hình hiện tại ở đâu?"
Các bạn nhỏ đáng yêu lại nói thật nhiều lời, toàn spam, Thẩm Bân nhìn hồi lâu cũng không thấy ai nói rõ ràng vị trí cụ thể của Diêm Hình, dù sao nơi này cũng là kim tự tháp.
Tận đến khi xuất hiện bình luận của vài tài khoản con số.
3: Vương phi cẩn thận, trùng tộc đang tim ngài và lão đại.
11: Tốt nhất nên đóng phát sóng trực tiếp, nếu không trùng tộc có thể theo phòng phát sóng trực tiếp tìm được hai người.
7: Đừng đóng phòng phát sóng trực tiếp, chúng ta theo phòng phát sóng trực tiếp còn không tìm thấy lão đại bọn họ, đám trùng tộc đầu óc ngu si còn muốn tìm được? Có vấn đề chúng ta nơi này có thể tùy thời nói với lão đại.
23: Dù sao cũng phải cẩn thận, hiện tại trong trò chơi tùy thời tùy chỗ có người đi giết hai người.
.....
Tài khoản cùng loại con số nói rất nhiều trong phòng phát sóng trực tiếp, đều nói Thẩm Bân và "lão đại" cẩn thận, người nào đó ban đầu còn chưa hiểu, qua hai giây: "Lão đại mọi người nói là Diêm Hình à? Các vị là...." Chữ ai còn chưa nói ra, các bạn nhỏ đáng yêu khác liền cho ra đáp án.
Người quân đoàn số bảy, phòng phát sóng trực tiếp nổ tung, má ơi bắt sống quân đoàn số bảy.
Thẩm Bân im lặng không nói, chỉ nhìn thấy mọi người đánh chữ spam không ngừng, kể cả người quân đoàn số bảy cũng đang tiếp tục giải thích.
Sau đó liền tổng kết ra chân tướng sự thật, trùng tộc đã biết Diêm Hình xảy ra chuyện, hơn nữa phái trùng tới thế giới trò chơi muốn giết chết hắn.
Cho nên?
Thẩm Bân biết chuyện rất khẩn cấp, nhưng vẫn không biết Diêm Hình ở đâu!
Cậu đành phải thở dài một tiếng tắt phòng phát sóng trực tiếp: "Tôi tự mình tìm."
Một người một mèo tiếp tục đi về phía trước, đi chưa bao lâu, bọn họ tìm thấy một gian thạch thất khá lớn khác, bên trong còn có quan tài.
[Lúc trước không phải người trong phòng phát sóng trực tiếp nói xung quanh Diêm Hình tối om sao? Có phải anh ấy cũng ở trong quan tài hay không? Ta muốn đi cạy nắp quan tài một chút.] Thẩm Bân nói.
Mèo đen không ngăn cản, thậm chí còn xúi giục nói: [Cạy đi, thà đào mộ tổ tiên nhà người ta ra, cũng không thể buông tha manh mối.]
Thẩm Bân: "....." Cậu do dự, phần mộ tổ tiên, bới ra còn có thể sống mà đi ra ngoài được không?
Mèo con thấy cậu đứng tại chỗ bất động nói tiếp: [Nơi này là thế giới trò chơi, cũng không phải kim tự tháp của địa cầu cổ chân chính, cho dù tương tự cũng không có gánh nặng tâm lý nhỉ? Hơn nữa không gây chuyện sao có thể tìm được manh mối thông quan? Đi cạy đi.]
Thẩm Bân: [Ta biết rồi, ta đang lấy tinh thần] cậu nói rồi chậm rãi đi tới trước một quan tài: [Ngươi có phát hiện hình dáng cái quan tài này không đẹp bằng cái lúc trước ta nằm không?]
Mèo đen: [....Thì sao? Vì soa ngươi muốn so quan tài đẹp với người chết?]
Thẩm Bân không nói, hai tay đặt trên nắp quan tài bắt đầu dùng sức nâng lên.
Nhưng nắp quan tài chỉ nhích một chút, hoàn toàn không dễ dịch như cái lúc trước cậu nằm.
[Sao lại thế này? Cái quan tài này hi sinh bề ngoài để tăng điểm thuộc tính bền vững lên à?] Thẩm Bân nói.
Mèo đen: [Nói linh tinh gì vậy, tìm gậy mà cạy.]
Thẩm Bân: [Trực giác nói cho ta Diêm Hình chắc chắn không ở nơi này, nhưng Trung Quốc có câu ngạn ngữ nói rất đúng, tới cũng tới rồi, vẫn cứ cạy quan tài ra thôi.]
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, bên cạnh sao cso thể có gậy được, nhưng đá thì không ít, Thẩm Bân cầm lấy một tảng đá gõ bên cạnh nắp quan tài, không vội, chậm rãi dịch.
Chờ quan tài mở ra một chút, Thẩm bân liền nhìn vào bên trong quan tài.
[Bên trong là một đứa bé? Trên người đều quấn đầy vải, thoạt nhìn năm sáu tuổi, chúng ta không cần cạy, không phải Diêm Hình.]
Thẩm Bân lắc đầu xí một tiếng: [Làm bậy rồi, nhỏ như vậy đã chết non.]
Xung quanh không có dị thường nào khác, Thẩm Bân và mèo đen nhìn quét xung quanh một vòng liền tính toán rời đi tiếp tục tìm Diêm Hình.
Kịch——
Một người một mèo còn chưa đi tới cửa thạch thất, liền nghe thấy sau lưng có tiếng động vang lên, Thẩm Bân quay đầu lại nhìn phía sau.
Thẩm Bân: [Ngươi nghe thấy không?]
Lúc này mèo đen cũng đã xoay người: [Hình như tiếng động phát ra từ nắp quan tài?] ý tứ là có người đẩy nắp quan tài.
Thẩm Bân: [Xung quanh không có người mà.]
Kịch——
Lại một tiếng, Thẩm Bân cùng mèo đen lần này đều nhìn thấy rõ ràng, là nắp quan tài động đậy!
Sau đó một bàn tay nhỏ quấn vải từ trong quan tài thò ra, lại ló ra một cái đầu nhỏ: "Mẹ."
Là tiếng trẻ con, nhưng lại có cảm giác cổ họng bị tổn hại, trong đáng yêu cất giấu tràn đầy khủng bố.
Thẩm Bân hít sâu một hơi, trừng lớn đôi mắt nhịn không được lùi lại hai bước: [Ngoạn ý gì đây?]
Mèo đen vèo một cái lẻn ra sau chân Thẩm Bân trốn tránh, lại ló cái đầu đen ra nhìn một màn nơi xa: [Không biết, không nhất định sẽ có nguy hiểm, chúng ta xem một chút, không được thì chạy trốn.]
Nếu có thể, Thẩm Bân muốn giơ chân đá bay mèo đen đi.
Xác ướp nhỏ trong quan tài hoạt động rất chậm, nhưng sức lực đủ lớn, nắp quan tài Thẩm Bân không đẩy nổi nó lập tức hất bay, sau đó từ trong quan tài đứng lên nhìn Thẩm Bân ở phía xa: Mẹ"
Giọng nói chờ mong và kinh hỉ, Thẩm Bân đều hoài nghi nếu nó có đuôi chắc chắn có thể vểnh lên.
Độ cao của quan tài đại khái đến eo xác ướp nhỏ, bởi vì bị vải quấn, hành động rất không tiện, cho nên xác ướp nhỏ nỗ lực rất lâu, lâu đến mức Thẩm Bân đều muốn đi tới giúp nó một phen, nhưng lo lắng có thể có nguy hiểm nên vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Bịch một cái, xác ướp nhỏ cuối cùng thoát khỏi quan tài, rơi xuống mặt đất, nhưng nó giống như không cảm thấy đau đớn, chậm rãi bò lên chạy tới chỗ Thẩm Bân: "Mẹ"
Thẩm Bân lúc này mới vươ tay làm động tác ngăn cản: "Chờ một chút! Ai là mẹ nhóc? Nhóc đừng tới đây!"
Không ngờ xác ướp nhỏ cực kỳ nghe lời, cư nhiên dừng bước đứng yên tại chỗ.
"Mẹ...." nó lại gọi một tiếng, Thẩm Bân cư nhiên nghe ra chút tủi thân.
Thẩm Bân: "Ta không phải mẹ nhóc, nhóc gọi ai thế? Ta là nam."
Xác ướp nhỏ vẫn lắp lại: "Mẹ...." càng thểm tủi thân.
Thẩm Bân: "....." Nhóc con cứng đầu.
Thẩm Bân hỏi mèo đen: [Đây là thứ gì? Chúng ta cần chạy trốn không?]
Mà mèo đen lúc này đã rời khỏi chân Thẩm Bân: [Không cần, trải qua kiểm tra đo lường, xác ướp trước mặt không có lực sát thương đối với ngươi, nếu nó coi ngươi trở thành mẹ, có lẽ có thể mang theo, nói không chừng sẽ hữu dụng cho thông quan.]
Một câu cuối cùng đương nhiên là mèo đen nói lung tung, đến tận bây giờ còn chưa phát hiện thứ gì, chỉ nhảy nhót ra một cái tiểu xác ướp, tạm thời coi như không phải manh mối trong manh mối đi.
Thẩm Bân thở phào nhẹ nhõm, do dự một lát mới vươn tay với tiểu xác ướp: [Được rồi, tiểu bảo bối lại đây.]
Tiểu xác ướp lúc này mới tung ta tung tăng chạy tới, thuận tiện đem bàn tay đặt trên tay Thẩm Bân.
Người nào đó vẫn có chút nổi da gà, cưỡng chế cảm giác không khỏe: "Chúng ta thương lượng chuyện này nhé, nhóc có nên đổi cách gọi từ mẹ sang ba không?"
Tiểu xác ướp nghiêng đầu nhìn Thẩm Bân, cư nhiên có chút đáng yêu nói: "Ba?"
Thẩm Bân lộ ra tươi cười: "Đúng vậy, ba."
Tiểu xác ướp quơ quơ bàn tay Thẩm Bân, bỗng nhiên nhấc cổ họng kêu lên: "Ba!!!!"
Thẩm Bân lập tức rụt tay lại che hai lỗ tai, thanh âm gầm rú này khiến cậu cảm thấy xung quanh đều lung lay sắp đổ.
Chờ bình ổn lại, Thẩm Bân buông tay lắc lắc đầu: "Ta sắp điếc."
Cùng lúc đó ở nơi xa cũng truyền tới một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, nhưng vì khoảng cách quá xa nên cũng không có lực sát thương lớn như tiểu xác ướp.
Tiểu xác ướp hưng phấn nhìn Thẩm Bân nói: "Ba." Nói rồi chạy về nơi vừa phát ra thanh âm lúc nãy.
Thẩm Bân đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Mèo đen: [Có phải nó muốn đi tìm xác ướp cha của nó không? Chúng ta đi theo nhìn xem sao?]
Tiểu xác ướp chạy hai bước quay đầu lại nhìn Thẩm Bân: "Mẹ." GIống như đang đợi cậu đuổi theo.
Thẩm Bân: "...." Hừ, không đổi cách gọi mẹ mà còn muốn đi tìm ba nó, tiểu xác ướp không nguy hiểm nhưng lớn thì không biết được.
[Trước cùng đi qua nhìn xem, không ổn thì lập tức chạy trốn, nếu muốn thông quan trò chơi chắc chắn hoặc nhiều hoặc ít sẽ gặp phải nguy hiểm, chúng ta tự mình lang thang cũng lãng phí thời gian.] Thẩm Bân nói rồi cất bước đi theo.
Mèo đen có chút do dự, nếu có thể, nó muốn chuồn đi, không muốn quản manh mối thông quan của Diêm Hình gì đó một chút nào, tìm nữ trang không tốt hơn sao?
Không biết vì sao tốc độ của tiểu xác ướp bỗng nhiên cực kỳ nhanh, không hề giống trạng thái gập ghềnh như lúc vừa mới bước ra từ quan tài trước đó không lâu một chút nào. Mang theo Thẩm Bân rẽ trái rẽ phải sau đó cuối cùng mới tới nơi, một gian thạch thất siêu cấp lớn.
Ánh mát đầu tiên của Thẩm Bân liền thấy được Diêm Hình đưng cách đó không xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.