Phật Môn Ác Thê

Chương 342: Trực đáo hoàng long phủ*




[Thẳng tiến phủ Hoàng Long – Trích từ câu Nhạc Phi nói với chúng ba quân: Ý là đánh thẳng vào vùng trung tâm]
“Không được.” Đế Minh chẳng chút nghĩ ngợi mà phản đối cách làm của Âm Tế Thiên.
Vạn năm trước, cũng bởi vì Tế Thiên đoán được bọn họ sẽ thua trong trận đại chiến kia, cho nên mới trăm suy ngàn tính, làm sao để bảo đảm an toàn cho hai người sau khi bị thất bại. Chính vì vậy, hắn không ngừng sử dụng năng lực xuyên qua thời không, hòng an bài mọi chuyện đâu vào đó.
Cuối cùng dẫn đến lực linh hồn hắn bị tiêu hao quá độ, để cho Quang Thần Vương thừa dịp đánh mạnh một chưởng, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán.
Tới giờ, chỉ cần nghĩ đến cảnh ngày ấy, trong nội tâm y vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Chính vì thế, y nhất định không cho phép chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
Quan trọng nhất là, y cho rằng mọi chuyện chắc chắn sẽ lặp lại.
Năm đó, nếu như Tế Thiên không bói ra thắng thua của trận đại chiến, thì sẽ không có sự việc xuyên qua thời không. Như vậy, hắn cũng chẳng bị tiêu hao lực linh hồn quá độ, để Quang Thần Vương thừa dịp đánh một chưởng, rồi mới phát sinh đủ mọi chuyện tiếp theo.
Dĩ nhiên, y không phải trách cứ việc làm của Tế Thiên, chỉ là đau lòng Tế Thiên muốn bọn họ chiến thắng mà luôn gây sức ép cho bản thân. Y tin, Tế Thiên cũng phát hiện ra vấn đề này, và sẽ không ngốc đến mức lập lại lần nữa.
Âm Tế Thiên biết Đế Minh đang lo lắng chuyện gì, lập tức cam đoan với y: “Yên tâm! Ta chỉ nhìn sơ qua, chứ không coi đến kết quả cuối cùng. Cho nên sẽ không dễ dàng thay đổi được cục diện của cuộc chiến đâu.”
Lần trước, hắn đâm đầu vào xem kết quả cuối cùng, mà không quan tâm đến diễn biến của cuộc chiến, cho nên mới xảy ra sai lầm
Cũng bởi thế, hắn mới rõ ràng một chuyện, có một số việc nhìn như là đã cải biến, nhưng thật ra nó đang trong quá trình thay đổi, chỉ là hắn không có chú ý tới thôi.
Đế Minh biết, Âm Tế Thiên sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định, thay vì để hắn lén lút sau lưng mình, chi bằng cho hắn bói toán công khai, thế cũng yên tâm hơn.
Âm Tế Thiên thấy cánh tay khoát trên lưng có hơi chút buông lỏng, liền biết Đế Minh đã đồng ý cho hắn làm như vậy.
Hắn nhanh chóng ngồi xếp bằng, sử dụng lực linh hồn để dự đoán kết quả của trận chiến, nhưng … chỉ thấy toàn một màu đen.
Đế Minh phát hiện trán hắn toát ra mồ hôi lấm tấm, mắt khẽ híp lại, nhưng sợ đối phương tẩu hỏa nhập ma nên không dám lay tỉnh hắn.
Âm Tế Thiên vụt mở choàng hai mắt ra, thở dài một hơi.
Đế Minh nhướng mày, đưa khăn lụa tơ tằm qua cho Âm Tế Thiên: “Làm sao vậy?”
Âm Tế Tiên nhận khăn lụa, lau mồ hôi trên trán, có chút không thể tin nổi: “Ta chẳng nhìn thấy gì cả, đừng nói là Quang Thần Vương dùng linh lực ngăn cản không cho ta xem chuyện tương lai nha?”
Đế Minh thản nhiên nói: “Nếu ông ta có bản lãnh đó, thì đã làm từ lâu rồi.”
“Nói cũng phải.” Âm Tế Thiên thắc mắc: “Nhưng sao ta lại chẳng thấy gì cả chứ?”
Không nói đến kết quả thắng thua, nhưng kể cả sự tình về sau, toàn bộ hắn đều không thấy được, dường như có một thế lực đang ngăn cản hắn vậy.
Âm Tế Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định. Xuống giường, đến trước bàn trang điểm, mở hộc tủ cầm chiếc Nhẫn không gian đã bị cất trong đó cả vạn năm lên, lấy pháp bảo mà trước đây hắn chuyên dùng để bói toán ra.
Năm đó, có một hôm nhân dịp sinh nhật của hắn, Đế Minh đã đặc biệt luyện chế ra một cái Càn Khôn Bát Quái chuyên dùng bói toán để tặng riêng cho hắn, là cấp tuyệt phẩm trong thần phẩm.
Thế nhưng, kết cấu của nó vô cùng đơn giản. Bên ngoài dùng gỗ Hắc Nhung đặc biệt quý báu làm thành Càn Khôn Bát Quái, mặt trên điêu khắc hoa văn cực kỳ phức tạp. Bên trong có mười lăm cây kim chỉ nam màu vàng, dài ngắn không đều nhau. Khi hắn gieo quẻ, chúng nó sẽ chuyển động không ngừng. Và khi ra được kết quả, chúng nó tức khắc sẽ dừng lại.
Âm Tế Thiên là dựa vào mười lăm cây kim chỉ phương hướng hoa văn, chỉ canh giờ, chỉ màu sắc … mà biết được điềm may hay rủi.
Hắn tiếp tục sử dụng lực linh hồn, rót vào bên trong Càn Khôn Bát Quái. Cứ tưởng rằng sẽ bói ra được kết quả thắng thua, nhưng thật không ngờ, mười lăm cây kim kia luôn chuyển động không ngừng, càng lúc càng nhanh, nhanh đến độ toàn bộ Càn Khôn Bát Quái đều bốc lên khói trắng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Đế Minh khẽ híp lại, nhanh chóng làm ra một tấm lá chắn, bảo vệ cả hai người bọn họ.
Tíc tắc sau, một tiếng ầm thật lớn vang lên, Càn Khôn Bát Quái bị nổ tung, biến thành một đống mảnh vụn.
Âm Tế Thiên vô cùng kinh ngạc nhìn những mảnh vụn kia, nói nhỏ: “Sao lại có thể như vậy?”
Càn Khôn Bát Quái phát nổ, nói rõ việc này không thể bói toán.
Đế Minh thu hồi tấm lá chắn, đưa tay gạt đống mảnh vụn ra, phía dưới xuất hiện hai chữ to màu vàng: Thiên Đạo.
Âm Tế Thiên sửng sốt, dường như nghĩ thông suốt điều gì, tức giận nguyền rủa: “Chết tiệt, ra là do Thiên Đạo ngăn cản ta tiên đoán kết quả của trận chiến này. Không biết bên Quang Thần Vương thế nào nhỉ? Nếu Thiên Đạo dám cho Quang Thần Vương biết trước, ta nhất định sẽ giết chết cả dòng họ Thiên Đạo, rồi đào luôn mồ mả tổ tiên nhà hắn lên!”
Vừa dứt lời, trên bầu trời Ám Thần Đại Điện, vang lên tiếng sấm sét kinh thiên động địa.
Người của Thần Ma Giới đều bị nó làm cho hoảng sợ, có con dân nhát gan còn vội vã trốn vào trong nhà.
Trên trời, một ngọn lôi điện màu tím thật to nhắm ngay Ám Thần Đại Điện mà bổ mạnh xuống.
Âm Tế Thiên vẫn ngồi trên giường, nhưng tay lại phi thường thành thạo, cấp tốc lấy từ Nhẫn không gian ra một tấm lá chắn màu xanh, để trước cửa sổ. Tức khắc, ngọn lôi điện bị hút hết vào bên trong đó.
Âm Tế Thiên khen ngợi: “Tính tình Thiên Đạo vẫn khó ưa như vậy. Hơi một chút là dùng sấm sét đánh người khác!”
Đột nhiên, cửa sổ phát ra âm thanh bang bang bang, nháy mắt toàn bộ cửa nẻo của tẩm cung đều đóng chặt lại, bên trong tối sầm xuống, đồng thời cũng ngăn chận sấm sét ở bên ngoài.
Âm Tế Thiên ngẩng người, liền đã bị nam nhân đặt dưới thân, từng đợt hơi thở phả vào trong tai, làm cho tim của hắn đều trở nên ngứa ngáy.
“Mặc kệ ra sao, bổn tọa nhất định sẽ không thua.” Đế Minh thì thào.
Âm Tế Thiên nhìn con ngươi đen phát ra nồng nhiệt kia, yết hầu không tự chủ được mà giật nhẹ, cảm thấy miệng khô lưỡi khô: “Nếu muốn không thua, chúng ta cũng phải nên bàn bạc một chiến sách cho tốt chứ?”
Đế Minh thò tay vào bên trong áo hắn, đồng thời vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm vàng tai của Âm Tế Thiên, khàn giọng: “Như vậy vẫn có thể thảo luận được mà?”
Hô hấp Âm Tế Thiên cứng lại, nhìn nam nhân cởi bỏ vạt áo của mình: “Ngươi nói xem, có khi nào Quang Thần Vương cũng chẳng đoán được kết quả của trận đại chiến này không?”
Đế Minh ngẩng đầu, hôn lên cái miệng nhỏ đang líu ríu: “Đúng là không thể”.
Âm Tế Thiên không né được đôi môi của y, dây dưa một phen, cho đến khi thở không nổi nữa, mới luyến tiếc mà rời ra, thở hồng hộc nói: “Vì sao ngươi lại khẳng định như vậy?”
“Thiên Đạo!” Đế Minh tiếp tục cởi luôn quần của Âm Tế Thiên, chẳng mấy chốc hai thân thể đều không còn mảnh vải che thân, gắt gao quấn quýt.
“Ý ngươi là, Thiên Đạo cũng không cho Quang Thần Vương biết trước kết quả?” Âm Tế Thiên ôm chặt lấy thắt lưng dẻo dai trước mắt, nâng đầu lên, hôn hôn yết hầu của nam nhân.
“Ừ!”
Đế Minh cúi đầu, hôn lên trán, lên mi, lên mắt, lên mũi, lên miệng hắn. Đồng thời, tay cũng chẳng nhàn rỗi, không ngừng vuốt ve thân thể nhẵn bóng, làm cho người dưới thân không ngừng thở gấp.
Âm Tế Thiên được y vuốt ve, cả người đều chìm trong ***, không còn suy nghĩ đến việc gì khác, càng miễn bàn đến chuyện của Quang Thần Vương, hắn đã sớm quăng nó ra xa vạn dặm.
Chuyên tâm cùng người nam nhân phía trên hôn môi, ma xát thân thể đối phương.
Đế Minh bất chợt phát hiện ra người dưới thân đang cố chịu đựng, khóe miệng lạnh lùng không khỏi nhếch lên, càng muốn trêu chọc đối phương, cố ý hỏi nhỏ bên tai Âm Tế Thiên: “Muốn không?”
Hai mắt Âm Tế Thiên phủ đầy ***, nhìn khuôn mặt lạnh lùng trước mắt: “Ta đột nhiên nghĩ ra một chiến sách.”
Đế Minh nhíu mày.
Xem đi!
Là y không đủ nỗ lực, nếu không thì trong hoàn cảnh củi khô lửa bốc như vầy, hắn sao còn phân tâm nghĩ đến những chuyện khác cơ chứ.
Âm Tế Thiên cười nói: “Ngươi có thể trực đáo Hoàng Long Phủ.”
Đế Minh hiểu ý, con ngươi lạnh lùng cong cong, dốc lòng vì người dưới thân, như đối phương mong muốn, trực đáo Hoàng Long Phủ.
Ngay sau đó, trong cung điện chỉ toàn là tiếng thân thể va chạm, âm thanh thở dốc đầy ái muội, vang lên rất lâu mà không dứt. Cho đến sáng hôm sau, mọi thứ mới dần dần yên tĩnh lại.
Âm Tế Thiên mềm nhũn, nằm trên người của Đế Minh, hữu khí vô lực oán giận: “Ngươi có biết hôm nay ta vừa mới trải qua Cửu Thiên Thần Kiếp hay không?”
“Biết.” Đế Minh vỗ về hắn, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc màu xanh sau lưng Âm Tế Thiên.
“Nếu biết, sao ngươi còn làm liên tục như vậy, cũng chẳng cho ta nghỉ tạm một chút nào?”
“Bây giờ đang nghỉ ngơi một chút đây, lát nữa sẽ tiếp tục.”
“….”
Âm Tế Thiên tức giận, leo xuống người Bắc Minh: “Ta vừa nghĩ ra một chiến sách, ngươi mau chóng ra lệnh cho Ma Vương và bọn Huyết Hồn đến bàn bạc đi.”
Đế Minh trêu hắn: “Trực đáo Hoàng Long Phủ?”
Âm Tế Thiên trợn trắng mắt: “Đánh cái đầu ngươi chứ đánh.”
Đế Minh không tiếp tục trêu ghẹo hắn nữa, giờ phải bàn bạc đối sách để ứng chiến với Quang Thần Vương cho thật tốt mới được.
Y dùng truyền âm, bảo Minh Vương và Ma Vương thông báo xuống, để mọi người tập họp ở Ám Thần Đại Điện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.