Phật Kệ

Chương 3:




Chương 3: Chuyện xưa.
Hoàng Đế đăng cơ năm hai mươi tuổi, hai mươi hai tuổi dẹp yên loạn trong, hai mươi sáu tuổi chúng dân bốn biển đều cúi đầu xưng đế với y, bách tính cũng ca tụng y.
Cùng với bốn biển thái bình, các phe phái và tôn giáo lại được chấn hung, mặc dù Hoàng Đế không tin quỷ thần nhưng cũng tôn kính, nên hai bên tường an vô sự rất nhiều năm.
Mãi đến khi trưởng công chúa của Hoàng Đế lẻn ra khỏi hoàng cung, Hoàng Đế phái người tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy trưởng công chúa và một đứa bé trong một ngôi làng nhỏ.
Sau khi Hoàng Đế biết cha đứa bé là một hòa thượng liền giận tái cả mặt, cho rằng hòa thượng thân là người cửa Phật lại làm ra điều tệ hại nhường kia, thế là Đế Vương tức giận, mấy vạn thi thể, toàn bộ chùa miếu gần kinh thành đều bị niêm phong, hòa thượng trong chùa cũng bị kéo đi chặt đầu, ai nấy hoảng sợ không thôi, mãi đến khi có một hòa thượng đứng dậy.
Hóa ra hòa thượng kia là hòa thượng vẩy nước quét nhà trong một ngôi chùa nhỏ cạnh kinh thành, rất có tuệ căn, bởi vì cơn giận của thiên tử mà chốn trú ngụ duy nhất cũng bị cướp mất khiến y đành phải tới kinh thành, ngồi xuống niệm kinh trước thành Trường An uy phong to lớn, một lần ngồi này kéo dài suốt ba ngày, ai đánh cũng không đi, nói trắng nếu Hoàng Đế tiếp tục lạm sát người vô tội thì một ngày nào đó tất có họa giáng lâm.
Hoàng Đế nghe xong chỉ cười mỉm, cử người hồi lại y một câu.
Trẫm tự tay ngồi lên đế vị, cẩn trọng rốt mười mấy năm, không tin quỷ thần, không tin Phật, chỉ tin chính mình!
Sau khi hòa thượng kia nghe xong, trên mặt lộ ra sự thương xót, hai tay chắp vào nhau nói một tiếng A di đà Phật rồi nhắm mắt lại, một ngày sau thì được người khác phát hiện đã không còn hơi thở.
Hoàng Đế không mấy lo lắng, sau khi xử lý qua loa di thể tọa hóa(*) của hòa thượng kia liền ném chuyện này ra sau ót.
(*) Tọa hóa: chỉ hòa thượng ngồi chết.
Lại qua mấy năm, trong lòng chúng dân chuyện năm đó đã trôi vào dĩ vãng, song cô con gái nhỏ mà Hoàng Đế yêu thương nhất lại xảy ra chuyện rồi.
Cũng là lén trốn ra khỏi Hoàng Cung, cũng là sống tạm với hòa thượng, dĩ nhiên sau khi Hoàng Đế đã lớn tuổi tận mắt thấy nhìn thấy con gái nhỏ đi theo hòa thượng ở trong chùa liền nôn ra máu, ngã bệnh liệt giường.
Hoàng Đế nằm trên long sàn vẫn luôn nghĩ, nghĩ đến năm đó hòa thượng quái gở kia nói tới tai họa, lại nghĩ đến đứa con gái nhỏ mình yêu thương nhất, chính xác là quả báo.
Như thể thật sự đáp lại báo ứng trong miệng Hoàng Đế, bắt đầu từ đời Hoàng Đế này, mỗi một đời đều sẽ có một vị công chúa qua lại với hòa thượng, mỗi một đời Đế Vương đều vừa căm hận chuyện này song lại sợ báo ứng kia mà không dám tiếp tục ra tay với chùa chiền, đành đọa nhốt tỷ muội ruột của mình lại.
Mãi cho đến năm đó, tân đế đăng cơ chưa được bao lâu liền có chuyện xấu truyền ra, lần này công chúa có quan hệ với hòa thượng bị xử tử, vốn dĩ đại trưởng công chúa đã gả đi nghe được chuyện này liền quát mắng hoàng huynh đã đăng cơ, vì sự máu lạnh của y mà đau lòng khôn nguôi, nói trắng y đã bị mấy lời tai vạ rồng rắn lên mây kia mê hoặc tâm trí mới rốt ra tay với muội ruột của mình, hơn nữa còn thề rằng, nếu Hoàng Đế không sửa tên của muội đã chết thì nàng sẽ trụ luôn tại chùa, làm bạn với thanh đăng cổ Phật.
Nói xong, Trưởng công chúa thật sự tới chùa, cho dù kẻ nào đến mời cũng vô dụng.
Hoàng Đế vốn là đệ ruột cùng mẹ với trưởng công chúa, dĩ nhiên không nỡ để trưởng tỷ của mình đến chùa chịu khổ, chưa đến mấy ngày Hoàng Đế liền đề chiếu thư sửa tên hoàng muội bị y xử tử, cũng đích thân đến chùa đón trưởng tỷ của mình hồi cùng.
Hành động lần này của đại trưởng công chúa không chỉ giành được sự khen ngợi của Hoàng Đế mà còn giành được tiếng thơm của thiên hạ, vài năm sau, nàng nở mày nở mặt gả vào phủ Quốc công, hưởng một đời vinh hoa phú quý.
Một hòn sỏi nhỏ bị ném xuống hồ, âm thanh nặng nề rơi xuống nước khiến tiếng ếch kêu râm rang và ve hót chí chách bốn phía càng thêm ầm ĩ, A Loan ngồi xuống bên bờ, hai tay ôm đầu gối, nhìn mặt hồ rợp ánh trăng rực rỡ gợn sóng, nhẹ nhàng mở miệng:
“Đại trưởng công chúa nhận được hết thảy tiếng thơm, lại không có ai quan tâm cô công chúa chết oan kia, cũng không ai biết thật ra công chúa kia có sống cùng hòa thượng không, mà người thật sự sống cùng hòa thượng chính là đại trưởng công chúa.”
A Loan tỳ đầu mình trên cánh tay, hơi nhắm mắt: “Sau khi thành niên đại trưởng công chúa luôn dây dưa với hòa thượng trong hoàng tự, những điều này Hoàng Đế đều biết, song vì đó là trưởng tỷ của y nên y dĩ nhiên sẽ che chở, mãi đến khi bụng của đại trưởng công chúa lộ rõ, giấy không thể gói được lửa nữa nên bọn họ liền nghĩ đến chuyện gắp lửa bỏ tay người. Thất công chúa là con của một tỳ nữ trong cung, từ nhỏ đã sống trong cung nhưng thậm chí không bằng một mấy gã thái giám trước mặt nương nương, cho nên người như nàng chết rồi, cũng sẽ chẳng có ai thương chăng hay chớ.”
“Song không một ai biết, thật ra Thất công chúa đã có con, là chính tay Hoàng Đế đưa nàng lên giường đích trưởng tử phủ Quốc công.”
Minh Hoa bất giác đến gần A Loan, nhìn A Loan đang cuộn người trên mặt đất mà lòng hơi thắt lại, thế là chàng duỗi tay ra, dừng lại trên đầu nàng một chốc rồi thả xuống.
“Lúc trưởng công chúa mang thai, vì che giấu câu chuyện xấu xa này mà Hoàng Đế và trưởng công chúa đổ hết tội danh lên đầu Thất công chúa, còn đại trưởng công chúa lại mượn danh nghĩa vào chùa thanh tu rồi phá đứa bé, sau đó an dưỡng tại chùa.”
“Đứa bé kia…?” Minh Hoa chau mày hỏi.         
“Nàng không được hoan nghênh, sinh ra không có cha cũng không có mẹ, suốt ngày lượm đồ ăn thừa của người ta ở trong cung để gượng sống qua ngày…” Giọng A Loan thấp dần, vùi toàn bộ mặt vào trong tay, giống như một con thú nhỏ đang lặng lẽ liếm láp vết thương, chung quy Minh Hoa là không đặng, nên giơ tay xoa xoa đầu A Loan.
A Loan chợt ngẩng đầu lên, trên gương mặt đa cảm của Minh Hoa vương nét cười, A Loan cười hì hì nói: “Phải chăng bị em lừa rồi phỏng! Ha ha ha ha tiểu hòa thượng ngốc thật!”
Tiếng cười của A Loan sáng lạn lanh lảnh, Minh Hoa nhìn dáng vẻ nháy mắt của nàng mà không khỏi vừa tức vừa buồn cười, chỉ đặng lắc đầu một cái.
A Loan cười một hồi, nhìn Minh Hoa ngồi bên cạnh, lúc này trăng đã treo lửng lơ giữa trời, ánh sáng lờ mờ phủ lên người Minh Hoa, đột nhiên giống tiên trong tranh, A Loan hơi ngẩn ngơ nhìn Minh Hoa, rốt sau nhẹ nhàng mở miệng:
“Tiểu hòa thượng, qua đêm nay, em còn có thể quay lại tìm chàng không?”
Minh Hoa lòng hơi thắt lại, nhớ đến Minh Diệp sư thúc, nhìn mặt hồ trầm mặt không nói, A Loan giả vờ không biết, nhoẻn miệng cười: “Ôi chao, đã muộn như vậy rồi ư, em phải về đây, tiểu hòa thượng, lần sau gặp nhé.”
Nói xong cũng không đợi Minh Hoa đáp lại, A Loan đã lon ton chạy đi.
Minh Hoa nghe tiếng thấy tiếng bước chân phía sau dần xa, cuối cùng nhắm mắt, không quay đầu lại nhìn, cứ như vậy ngồi trên mặt đất rồi niệm kinh với mặt đất ngập ánh trăng.
“Người hành đạo như con trâu mang nặng, đi trong bùn sâu, mệt nhọc đến mấy cũng không dám ngoái lại nhìn hai bên, mà phải rời khỏi bùn lầy mới được nghỉ ngơi. Sa môn(*) coi ái dục còn hơn bùn lầy, nên một đường hành đạo, mới có thể thoát khỏi mọi sự khổ lụy(*).”
(*) Kinh tứ thập nhị chương.
(*) Sa môn: Chỉ người xuất gia tu hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.