Pháp Y Vương Phi 2

Chương 9: Vết Thương Trí Mạng






Nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huyên liền ngây người:
"...Ngươi...!Có ý gì?"
Trong trí nhớ, Nhiếp Cẩn Huyên khẳng định nàng không quen biết nam tử bí ẩn trước mắt này nhưng đối phương lại nhận thức nàng! Hơn nữa còn giải thích rõ là vì thi thể này mà đến.
Nếu nói, chính mình đêm khuya tới đây là để chứng minh trong sạch, điều tra rõ chân tướng thì người nam nhân trước mặt này là vì cái gì?
Chẳng lẽ nói, hắn cũng là tới điều tra? Hay là nói hắn...!Chính là hung thủ?
Trong đầu Nhiếp Cẩn Huyên hiện lên hàng ngàn ý tưởng.
Dường như xem thấu tâm tư của nàng, nam tử trẻ tuổi kia nhướng mày cười:

"Ha hả ~, yên tâm đi, ta cũng không phải là hung thủ.
Ta đã nói rồi, mục đích của ta và Vương phi là giống nhau, nếu Vương phi không phải hung thủ, ta tự nhiên cũng không phải ~!"
"Đương nhiên, ta cũng rất hiếu kì, nếu lúc nãy ta không xuất hiện thì Vương phi sẽ làm gì? Ha hả...!Chẳng lẽ Vương phi muốn đích thân nghiệm thi?"
Nghe ra trong lời nói của nam tử có ý đùa giỡn, Nhiếp Cẩn Huyên chỉ hừ lạnh, lười biếng duỗi tay đem nam tử đang dựa vào mộc án đẩy ra một bên, sau đó trực tiếp cởi y phục của người chết ra.
...!
Bắt đầu nghiệm thi!
Nhiếp Cẩn Huyên nhấp môi không nói nhưng động tác lại rất lưu loát, trước khi động vào thi thể còn cúng bái vài cái! Thái độ nghiêm cẩn, không chút hời hợt.
Đây cũng chính là quy tắc và ý thức của một người làm pháp y để bày tỏ sự tôn trọng của mình đối với người chết.
Mà nàng, đời trước là pháp y nổi tiếng nhất trong nước, nguyên tắc nghề nghiệp luôn được nàng coi trọng hơn cả.
Dù bây giờ thời gian rất gấp nhưng nàng vẫn không bỏ qua bước khởi đầu này.
Thấy một cảnh như vậy, nam tử đang cười kia cũng không nhịn được cả kinh, lắp bắp nói:
"Ngươi...!Ngươi..."
Bộ dáng của nam tử lúc này là hoàn toàn trợn tròn mắt, nói không lên lời! Mà người đang nhìn chằm chằm vào thi thể - Nhiếp Cảnh Huyên chỉ ngẩng mặt liếc hắn một cái:
"Câm miệng của ngươi lại, cầm đèn dầu lại đây!"
"Ừ...!Ừ..."
Nam tử nghe lời khép miệng lại, rồi thật sự chạy đi lấy đèn dầu lại cho nàng.
Ánh nến xóa tan màn đêm u tối càng khiến diện mạo người chết hiện lên rõ ràng hơn cũng làm cho hai mày Nhiếp Cẩn Huyên nhíu mỗi lúc một chặt hơn.
"Làm sao vậy, có vấn đề gì?"
Nam tử trẻ tuổi thấp giọng hỏi nhưng Nhiếp Cẩn Huyên lại không có lập tức trả lời hắn, chỉ duỗi tay chạm vào tay chân của thi thể, sau đó ngưng mắt:
"Bụng trướng, thi thể đã bắt đầu phân giải, điều này chứng minh thời gian tử vong đã vượt qua hai mươi bốn giờ...à mười hai canh giờ.
Bất quá, các vết thi ban cũng không quá rõ, cộng thêm hiện tượng lớp võng mạc ở tròng mắt xuất hiện đốm đen, có thể suy đoán, thời gian tử vong của người chết rơi vào khoảng từ mười hai đến mười ba canh giờ trước!"
"...!Ý của Vương phi chính là người chết bị sát hại vào giờ Dậu tối hôm qua?"
Trên mặt nam tử không còn nụ cười cợt nhả ban đầu mà thập phần nghiêm túc.
Nhưng lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không thèm để ý đến hắn, nàng nói tiếp:
"Đúng vậy.
Hơn nữa, sau khi máu đông vết thương trước ngực của nạn nhân liền trở nên trắng bệch, chứng tỏ vết thương này là sau khi chết mới tạo thành.
Có thể thấy được, đây không phải là nguyên nhân dẫn đến cái chết của tử thi! Nhưng trừ bỏ chỗ này có vết thương ra, toàn thân người chết không còn bất cứ vết thương nào khác, ngay cả vết trầy xước do tranh chấp gây ra cũng vậy...!Giúp ta lật người chết lại!"

Vừa nói ra kết luận, Nhiếp Cẩn Huyên còn không quên thuận tiện nhờ hắn giúp một chút.
Lúc hai người hợp lực đem người chết kia lật qua, Nhiếp Cẩn Huyên cùng nam tử trẻ tuổi gần như ngẩn người cùng một lúc.
Chỉ thấy, toàn bộ phần lưng của tử thi đã bị thi ban che mất nhưng ở giữa lưng có một dấu bàn tay vô cùng nổi bật.
"Này..."
Ánh mắt nam tử kia chợt lóe lên tia sáng nhưng thật nhanh biến mất, sau đó giương mắt nhìn Nhiếp Cẩn Huyên bên cạnh mình.
Nhưng lúc này đây, Nhiếp Cẩn Huyên lại đang bận rộn, một mình lật thi thể về trạng thái nằm ngửa.
"Hẳn là vì cái này!"
Thấp giọng mở miệng, Nhiếp Cẩn Huyên đi vòng qua mộc án, đến cạnh sườn của thi thể...!Bất quá, thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên định mở miệng nói thêm gì đó thì bỗng nhiên nghe thấy từ bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo cửa phòng đóng chặt liền bị người bên ngoài đẩy ra.
"Ngươi đang làm gì?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.