Pháo Hôi Tấn Cấp Thư

Chương 39: Nhật ký chế tạo mỹ nữ võ lâm 7




Tuy Thất Nguyệt không bị bắt đi làm lô đỉnh nhưng quyết định đi Bách Hoa Cốc vẫn không thay đổi.
Khi mới tới Bách Hoa Cốc, tâm trí Thất Nguyệt đều bị cảnh sắc nơi đây mê hoặc, Bách Hoa Cốc cực kỳ đẹp, đẹp tới mức nơi này không phải là nhân gian vậy. Vị trí địa lý của Bách Hoa Cốc khá kỳ lạ, vì có suối nước nóng ngầm nên nơi này bốn mùa đều như mùa xuân, có cá loại hoa tươi nở suốt quanh năm, hơn nửa có hơi nước của suối nước nóng bao phủ, nơi này càng giống tiên cảnh hơn. Các loại chim chóc trong cốc có màu sắc sặc sỡ, động vật nhỏ cũng đa dạng nhiều chủng loại.
Trong cốc đẹp như thế nhưng ngoài cốc lại khác biệt hoàn toàn, ngoài cốc là một đầm lầy rộng khoảng năm mươi dặm, hơn nữa ở đó còn có bày trận pháp nên muốn tiến vào cốc phải bay trên trời.
Dọc theo đường đi, Thất Nguyệt không nhịn được cảm khái, ngoại công của Thủy Phong Khinh quá giàu, một nơi thế này có thể coi là một thắng cảnh đủ điều kiện ngỉ mát luôn rồi. Mua một nơi thế này phải tốn bao nhiêu bạc đây?
Không chỉ ngoại công có tiền mà Thất Nguyệt phát hiện cha mẹ mình cũng rất có tiền. Tuy phái Thủy Nguyệt chỉ có một ít đồng ruộng bên ngoài và ha sản nghiệp là tiêu cục nhưng điều kiện của phái Thủy Nguyệt rất tốt, khi Thủy Phong Khinh xuất giá, hồi môn của nàng rất dày.
Thất Nguyệt hỏi ra nghi vấn của mình với Thủy Hạo Nguyệt, Thủy Hạo Nguyệt cười to rồi trả lời:
- Cuối cùng heo con nhà chúng ta cũng thông suốt rồi đấy!
Với người khác, Thủy Hạo Nguyệt tất nhiên không thể nói thật toàn bộ, nhưng với con gái cưng, Thủy Hạo Nguyệt lại cẩn thận phổ cập một chút kiến thức cho Thất Nguyệt.
Nói tới kiếm tiền thì phải nhắc tới Ma giáo.
Giang hồ có các môn phái lớn, các môn phái lớn phải nuôi đám đồ tử đồ tôn. Giang hồ chỉ có thể làm mấy ngành sản xuất như tiêu cục, thủy vận (vận chuyển bằng đường thủy) nếu không thì có nơi chịu danh tiếng xấu để mở đổ phường (sòng bài), kỹ viện, mà mấy thứ này cũng không dễ làm ăn. Kiếm được lợi nhiều nhất là thủy vận, ngành này còn phải có qua lại với quan phủ, quan phủ đánh thuế rất cao, lợi nhuận rơi vào tay môn phái chỉ còn một, hai phần. Còn đồ phường, kỹ viện tuy kiếm nhiều nhưng môn phái lớn chú trong thanh danh nên cũng chỉ thu một chút tiền cống nạp chứ bản thân sẽ không tự mở.
Như vậy vấn đề cũng nảy sinh, rốt cuộc tiền đi giang hồ, tán gái, ăn cơm, ở trọ, mua quần áo, vũ khí của mấy thiếu hiệp giang hồ và những môn phái này lấy từ đâu?
Trong tiểu thuyết, mấy vị đại hiệp vào tửu điếm đều gọi nửa cân thịt bò kho tương, một vò Nữ Nhi Hồng, đây chính là cách tiêu phí tiền ít nhất của các đại hiệp. Chưa từng có đại hiệp nào vào tửu điếm mà kêu lên là:
- Tiểu nhị, mang một tô mì, không thêm trứng gà, một ấm trà vụn, một phòng phổ thông!
Nếu kêu như thế thì vô cùng mất mặt, nếu bên cạnh còn có một vị nữ hiệp xinh đẹp thì mặt mũi gì cũng mất hết sạch.
Sức sản xuất ở cổ đại thấp, trâu bò là sức lao động chủ yếu, hầu như là không thể mua bán, thậm chí, người giết trâu cày còn bị gán tội danh mưu phản, chỉ có trâu già hoặc té chết mới được mổ bán thịt và thịt bò được bán với giá cũng không rẻ.
Rượu cũng thế, hiện tại cũng chưa có cây trồng cao sản, lương thực vẫn thiếu nhiều, rượu cất cũng là thứ xa xỉ, huống chi còn là rượu thượng đẳng thì cũng chỉ kẻ có tiền mới hưởng dụng.
Chuyện ăn uống bỏ qua cũng được nhưng là thiếu hiệp thì ít nhất cũng phải có đao kiếm, mà kỹ thuật tinh luyện kim loại cũng chưa tiến bộ, đồ sắt lại bị hạn chế, muốn có được mấy thanh kiếm tốt thì tất nhiên giá cũng chẳng dễ ăn. Có câu nói là “Cùng học văn, phú học võ” (Nghèo học văn, giàu học võ). Nhóm các thiếu hiệp ít nhất cũng có con ngực để cưỡi, chưa từng thấy thiếu hiệp nào cưỡi la đi lưu lạc thiên nhai cả nhưng loại động vật như ngựa này còn quý hơn, ngựa hơi tốt đã có giá tương đương với một chiếc Cadillac rồi, muốn nuôi một đám thiếu hiệp thì phải thấy được áp lực của môn phái lớn cỡ nào.
Những thứ này thì nhóm nhân sĩ chính phái khong thể đi cướp đoạt được nhưng Ma giáo thì có thể, còn nhân sĩ chính phái lại có thể dùng cớ tiêu diệt Ma giáo để cướp đồ của họ. Điểm tốt của việc diệt trừ Ma giáo không chỉ như thế mà còn có thể xóa bỏ ý định tiêu diệt võ lâm của quan phủ, mà nhân sĩ chính phái tiêu diệt Ma giáo cũng sẽ không khiến quan phủ cử lính đi trấn áp Ma giáo. Vì vậy, tuy hai phái chính- tà vẫn đấu đến mức ngươi chết- ta sống nhưng đám người thủ lĩnh hai bên vẫn duy trì quan hệ hài hòa vi diệu.
Thủy Hạo Nguyệt là người bên chính phái, theo lý thì loại người không có căn cơ như Thủy Hạo Nguyệt sẽ không có tư cách chia một chén canh trong đó nhưng mệnh ông tốt, cười được một thê tử là hiệp nhị đại hàng thật giá thật nên dưới sự trợ giúp của nhạc phụ (cha vợ), Thủy Hạo Nguyệt có thể thể hiện ra năng lực của bản thân, tuổi còn trẻ mà đã có thể tiến vào hàng ngũ phân chia.
Đó là lý do vì sao phái Thủy Nguyệt chỉ là môn phái mới xuất hiện nhưng đệ tử trong phái lại có phúc lợi rất tốt. Phúc lợi tốt thì chiêu sinh sẽ dễ dàng,chỉ trong thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, phái Thủy Nguyệt đã có địa vị vững chắc trên giang hồ.
Hiển nhiên, chuyện nội bộ thì không thể nói ra, mặt ngoài thì phải nói cho mọi người nghĩ là Ma giáo độc ác cỡ nào, sau đó lại lừa dối mấy vị thiếu hiệp phẫn nộ tiến lên. Chính đạo cũng hao tổn tâm huyết trong việc lừa dối này, ngoài từ tích cực tuyên truyền ra ngoài lúc bình thường, nhóm những môn phái lớn còn hợp tác lập ra một danh sách ví dụ như người giết nhiều tên Ma giáo thì có thể có tên trên bảng Hiệp Khách; mấy vị thiếu hiệp có diện mạo đẹp thì có bảng Mỹ Nam; nữ hiệp đẹp lại có võ công cao thì có bảng Quần Phương (hoa thơm cỏ lạ); trong đại hội luận võ hàng năm, mười người đứng đầu sẽ có tên trên bảng Anh Hùng; ngoài ra, còn có mấy giải thưởng dánh cho người có cống hiến nhiều nhất, hay nhất, sáng tạo nhất, mười tay cừ khôi tiêu diệt Ma giáo nhiều nhất. Tất cả đều không cần trao tiền mà chỉ cần một tờ giấy khen được in ấn tốn mấy đồng tiền là có thể nâng cao tính tích cực của mọi người, còn thuận tiện in quảng cáo chống lại Ma giáo trên mấy bảng danh sách, lừa dối mọi người để họ chống lại Ma giáo. Thủy Hạo Nguyệt nói xong thì vuốt cái đầu đầy thịt của Thất Nguyệt:
- Khinh Khinh! Con đừng buồn vì chuyện hòa ly, bây giờ sắp bao vây tiêu diệt Ma giáo rồi, cha trở về sẽ làm cho Mục An trở thành người tiên phong!
Thất Nguyệt nhìn gương mặt hiền lành của cha già đẹp trai, mồ hôi lạnh chảy từ trên đầu xuống.
Âm hiểm quá!
Ở lại với Thất Nguyệt hai ngày, cha già đẹp trai và mẹ đẹp nóng tính trở về kiếm tiền, để Thất Nguyệt và Thu Đào ở lại Bách Hoa Cốc. Bách Hoa Cốc có đủ thứ rau dưa và trái cây, còn có hai người hầu bị câm lo việc quét tước, trồng trọt, nếu không phải cần giảm béo, Thất Nguyệt nghĩ nơi này đúng là một nơi thoải mái.
Trừ việc phải ăn uống điều độ, mổi ngày, Thất Nguyệt còn phải kéo tấm thân mập mạp chạy bộ xung quanh Bách Hoa Cốc, Thu Đào chạy theo phía sau cầm một cây gậy nhỏ làm huấn luyện viên ma quỷ, giám sát Thất Nguyệt, chỉ cần cô chạy chậm một chút là cây gậy sẽ đâm qua đây.
- Tiểu thư, người nhớ lại sự nhục nhã của giáo chủ Thiên Ma giáo đi, lòng tự tôn của người có thể cho phép người tiếp tục nghỉ ngơi sao?
Thất Nguyệt mệt tới mức không động đậy nổi nhưng Thu Đào ở phía sau lại bắt đầu la lên nhằm khích lệ Thất Nguyệt tiếp tục chạy bộ.
Khi Thất Nguyệt còn ở trong trại huấn luyện, cô cũng chưa từng khổ sở như thế này, điều kiện thể chất khi đó của cô rất tốt, huấn luyện viện trong trại huấn luyện sẽ chế định phương pháp huấn luyện thích hợp dựa theo thể chất mỗi người, còn có chuyên gia dinh dưỡng, còn có bác sỉ chăm sóc, mệt mỏi thì có thợ mát xa giúp dỡ giảm bớt mệt nhọc, cực kỳ có tính người.
Nhưng bây giờ, Thất Nguyệt đã bắt đầu từ bảy giờ sáng, ba tiếng rồi mà chưa nghỉ ngơi. Thu Đào thấy Thất Nguyệt thật sự không thể động đậy nữa thì dùng một xe đẩy bằng tay đẩy cô về.
Ngày qua ngày, trong sự huấn luyện gain khổ này, qua ba tháng ngắn ngủi, Thất Nguyệt đã gầy xuống được năm mươi cân (1 cân=10 lạng). Nhắc tới khoảng thời gian này, tất cả đều là nước mắt, có điều, khi nhìn thấy bản thân yểu điệu, tinh tế trong gương, Thất Nguyệt đã cảm thấy hi vọng của cuộc đời rồi.
Theo thân thể từng ngày gầy xuống, võ công của Thất Nguyệt cũng bắt đầu được luyện tập. Sách này cũng không uổng giá hai trăm điểm kinh nghiệm, nếu như đưa vào giang hồ chắc sẽ gây nên một trận tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).
Công pháp này tên là bí tịch Lăng tiêu, trong đó có công pháp về nội công, kiếm thuật, chưởng pháp, khinh công. Bí tịch Lăng Tiêu này thiên và tốc độ, trong đó có một công pháp khinh công tên Bích Lạc Khinh vũ, nếu luyện thành công thành thì tốc độ sẽ quỷ mị như bóng ma.
Đúng như lời Tiêu Thất Nương, tu chất của thân thể này rất tốt, cộng thêm nỗ lực của Thất Nguyệt, trng khoảng thời gian này đã tiến vào sơ cấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.