Năm lớp 11, kênh dạy tiếng Anh của Giang Dục Nhiên dần có thành tích, cậu mở thêm dịch vụ tư vấn giảng dạy một kèm một trên mạng.
Kỳ nghỉ đầu tiên của lớp 11, cậu vẫn tập trung làm video, nhưng đến kỳ nghỉ hè thứ hai, cậu dành nhiều tâm sức hơn vào việc dạy học trực tuyến.
Cậu không hỏi Lạc Vọng Xuyên, nhưng đã đọc nguyên tác và biết rằng sau khi tốt nghiệp trung học, anh sẽ ra nước ngoài học đại học. Giang Dục Nhiên không dám chắc mình có thể đi du học hệ cử nhân không, nhưng cậu muốn nâng cao điểm tiếng Anh để giành được học bổng toàn phần và có cơ hội đến cùng một đất nước với Lạc Vọng Xuyên. Nhưng tất cả những điều này, cậu không hề nói với anh. Khi Lạc Vọng Xuyên tò mò hỏi cậu vì sao lại dốc sức kiếm tiền như vậy, Giang Dục Nhiên chỉ nói qua loa vài câu—cậu không muốn tạo áp lực cho anh.
Vì vậy, suốt mùa hè lớp 11, Giang Dục Nhiên không còn gặp mặt Lạc Vọng Xuyên thường xuyên như trước, mà dồn thời gian vào ôn thi TOEFL, làm nội dung kênh tiếng Anh và dạy học trực tuyến.
Hôm nay, sau khi kết thúc buổi livestream, cậu nhận được một tin nhắn riêng. Người nhắn nói rằng có một học sinh lớp 10 trong thành phố đang rất cần một gia sư tiếng Anh. Người này tin tưởng vào năng lực của cậu, hy vọng có thể thuê cậu làm gia sư một kèm một. Thời gian là suốt một tháng trong các ngày làm việc, từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, địa điểm là một khu biệt thự. Mức lương là con số 5 chữ số.
Giang Dục Nhiên lập tức gật đầu đồng ý, vội vàng nhắn tin nhận công việc. Đối phương thêm WeChat của cậu, xác nhận thời gian và địa điểm, sau đó chuyển ngay một nửa tiền đặt cọc. Nhìn số tiền 5 chữ số vừa nhảy vào tài khoản, Giang Dục Nhiên không khỏi cảm thán: "Kiếm tiền thật dễ dàng." Một tháng kiếm hơn hai mươi ngàn tệ, cảm giác thế nào nhỉ?
Ngày hôm sau, Giang Dục Nhiên bắt taxi đến khu biệt thự. Khi nhấn chuông cửa, nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Chưa kịp ngạc nhiên, cửa vừa mở ra, người đứng trước mặt cậu là—Lạc Vọng Xuyên, đi chân trần trong đôi dép lê.
Vừa thấy Giang Dục Nhiên, anh liền kéo cậu vào lòng, bế bổng lên, rồi hôn lấy hôn để: "Sao không chịu đến tìm anh..."
Giang Dục Nhiên bị hôn đến choáng váng, nhưng lại tham luyến hương thơm trên người anh, nên cũng đáp lại thật lâu. Mãi đến khi bình tĩnh lại, cậu mới lí nhí nói mấy câu kiểu "đang chăm chỉ học hành".
Hai người ôm nhau thêm một lúc, Giang Dục Nhiên mới bừng tỉnh: "Anh thi xong TOEFL rồi mà? Vậy đây chẳng phải là lừa em sao?"
"Không có đâu." Lạc Vọng Xuyên lắc đầu: "Anh thực sự cần em giúp dạy kèm một người."
"Ai?"
"Cháu trai anh." Lạc Vọng Xuyên bất đắc dĩ nói: "Nó chỉ mê chơi game, chẳng chịu học hành. Mẹ nó không quản nổi, nên gửi sang chỗ anh, nhờ anh thuê gia sư. Nhưng thằng nhóc đó chỉ kém anh vài tháng tuổi, từ nhỏ đã thích tranh giành với anh, còn muốn phân hóa thành Alpha trước anh. Cuối cùng thấy anh phân hóa trước, nó tức đến nỗi không chịu phục. Bây giờ anh nói gì, nó cũng phản bác lại, thật sự không trị nổi nó nữa."
"Nó đang ở đâu?" Giang Dục Nhiên lập tức vào trạng thái làm việc.
"Đi theo anh." Lạc Vọng Xuyên nắm tay cậu đi lên tầng.
Trong phòng giải trí trên tầng, một thiếu niên tuấn tú đang chăm chú chơi game. Trò chơi mà cậu ta đang chơi là "Liên Minh Chiến Giới", một game 5v5 cực kỳ nổi tiếng. Người chơi sẽ đảm nhận các vị trí như đường trên, đường giữa, hỗ trợ, đi rừng và xạ thủ.
Bậc xếp hạng cao nhất của trò chơi này là "Bá Vương", nhưng thiếu niên này lại đang mắc kẹt ở bậc ngay dưới—Bán Bá Vương cấp 5.
Lạc Vọng Xuyên đứng bên ngoài phòng kính, bất lực nhìn cảnh này. Nhưng Giang Dục Nhiên thì không vội, cậu đẩy cửa bước vào. Đúng lúc đó, cứ điểm chính của đội thiếu niên bị phá hủy, màn hình hiện lên dòng chữ "Thất bại" to đùng.
Giang Dục Nhiên bật cười: "Lại thua à?"
"Liên quan gì đến anh!" Thiếu niên liếc mắt nhìn cậu, lập tức đoán được Giang Dục Nhiên cùng phe với Lạc Vọng Xuyên, liền phản ứng đầy phản nghịch.
"Chơi xạ thủ à?" Giang Dục Nhiên hỏi: "Biết vì sao vừa rồi lại thua không?"
"Còn sao nữa, gặp phải đồng đội ngu chứ gì."
"Câu trước là vì cậu thua." Giang Dục Nhiên nói.
"Anh đùa à! Tôi xếp hạng hai trong đội đấy!" Thiếu niên tranh cãi.
"Cậu đẩy xong trụ một nhưng không đổi đường, lại còn đi thẳng vào rừng đối phương mà không có tầm nhìn, bị rừng bên kia bắt lẻ. Hỗ trợ phải vào cứu cậu nên cũng chết theo. Rừng đối phương giết xong cậu, chiếm rừng của cậu, còn đẩy trụ, thế là lăn cầu tuyết thắng trận."
"Cái đó... chỉ là tình cờ thôi!" Thiếu niên không phục.
"Không phải tình cờ." Giang Dục Nhiên nhấn mạnh: "Cậu chơi xạ thủ máu giấy, có chiêu khống chế và chạy trốn nhưng thời gian hồi chiêu rất ngắn. Nếu cậu chạy kịp thì không chết. Nếu chơi hổ báo, có thể dùng khống chế để bắt rừng đối phương, rồi phản công. Nhưng cậu vừa không chịu chạy, vừa thao tác lỗi, kỹ năng hụt, tự đẩy mình vào thế bị bắt."
"Anh thì biết gì!" Thiếu niên tức giận: "Đây là tướng tủ của tôi! Sao tôi lại không hiểu nó được!"
"Ồ? Hiểu à?" Giang Dục Nhiên cười nhạt: "Vậy thì cậu nói xem, trang phục cậu vừa dùng là 'Yến Tiệc', đúng không? Nó có nguồn gốc từ bài văn nào trong sách ngữ văn lớp 10?"
"Hồng, Hồng Môn yến?" Thiếu niên lắp bắp thử hỏi.
"Thiếu tự tin như vậy, chứng tỏ là không biết rồi." Giang Dục Nhiên nhúnh vai.
"Em chỉ chơi game thôi mà! Tại sao em phải hiểu những thứ này?" Thiếu niên bốc lộ.
"Em biết vì sao kỹ năng thứ nhất của tướng mà em hay chơi lại có tên 'Vũ Kiếm' không?"
"Tại sao...? Có liên quan đến Hồng Môn yến sao?"
"Có liên quan."
"Anh lại làm màu làm mà tầm! Giỏi thì vào chơi đi!" Thiếu niên không phục.
"Được. Anh chơi." Giang Dục Nhiên nhận lấy trò chơi, chọn ngay vào tướng mà thiếu niên đã dùng vàng trận trước.
"Hủy diệt ngay lập tức!"
"Ngũ sát!"
"Chiến thắng!"
Những lời quáng bá theo nhau vọc lên, chỉ trong chốc lát, trận đã kết thúc với chiến thắng áp đảo.
Thiếu niên nhìn Giang Dục Nhiên với ánh mắt hoàn toàn thay đổi.
Giang Dục Nhiên mỉm cười: "Muốn thắng không?"
"Muốn!"
"Lấy tài khoản phụ, đi hỗ trợ anh."
Thiếu niên lập tức nghe lời, vào game làm trợ thủ. Trong trò chơi, cậu theo sự chỉ đạo của Giang Dục Nhiên mà di chuyển, dẫn dắt nhìn Giang Dục Nhiên dùng tài khoản chính liên tiếp thắng mười ván, lên đến bậc Quách Vương, đôi mắt thiếu niên đã hoàn toàn lấp lánh sự ngưỡng mộ.
Dưới ánh mắt sựng sốt của thiếu niên, Giang Dục Nhiên đặt điện thoại xuống: "Em biết vì sao mình luôn thua không?"
"Tại sao?" Thiếu niên gật đầu lia lịa, như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe giảng.
"Em không hiểu về kỹ năng tướng và số liệu trang bị, dù đó là tướng em chơi giỏi nhất, em vẫn không biết nó sẽ bị đánh bại sau mấy đòn khi đụng trước một đối thủ cùng cấp."
"Vậy làm sao đây?" Thiếu niên bắt đầu trầm tư.
"Anh chỉ nói chuyện với những người học giỏi." Giang Dục Nhiên cuối cùng cũng kéo ra điều kiện: "Hơn nữa, học và chơi game vốn dĩ có chung một logic."
"Được! Em học!"
"Rất tốt, gọi anh là thầy Giang." Giang Dục Nhiên cười nhè nhẹ.
"Vâng! Thầy Giang!" Thiếu niên từ bỏ bộ dáng ngang ngạnh, trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
"Tốt." Giang Dục Nhiên gật đầu. Trẻ ngoan có thể dạy dỗ.
Thế là, sự nghiệp gia sư của Giang Dục Nhiên chính thức bắt đầu, với chế độ nửa ngày học tập, nửa ngày chơi game.