Phán Quan

Chương 91: Mưa núi




Trong ký ức ngày bé của Văn Thời, Trần Bất Đáo hiếm khi dạy dỗ bằng cách giảng giải, đa phần là cầm tay hắn luyện tập hoặc thực hành ngay trong lồng.
Anh luôn nói gặp nhiều thì sẽ tự hiểu biết hơn  vượt quá khỏi giới hạn của một đứa bé. Cho nên hắn đã từng hỏi Trần Bất Đáo nếu như gặp phải một dạng lồng, một loại bùa chú hoặc trận pháp chưa từng thấy bao giờ thì phải làm thế nào?
Trần Bất Đáo lúc ấy nói đùa rằng: Chỉ cần con ngoan ngoãn đừng làm mấy chuyện đánh lén hay ngỗ ngược với sư phụ, đừng phản bội sư môn, đừng không biết người trên kẻ dưới, lúc nên gọi sư phụ thì phải ngoan ngoãn gọi một câu, thế thì gặp phải chuyện gì cũng đều có thể tới gõ cửa hỏi ta.
Nhưng sau này anh vẫn nghiêm túc trả lời: Cho dù chưa gặp bao giờ thì thứ người khác tạo ra cũng vẫn để lại dấu vết, có thể thử dùng sự hiểu biết của mình để suy luận.
Sau này khi Văn Thời một mình bôn ba khắp nơi mới phát hiện câu nói ấy đúng là rất có ích——
Trên đời có rất nhiều người kỳ lạ nhưng thiên tài thì có hạn. Một số chuyện thoạt nhìn chẳng có chút manh mối nào chỉ cần động não phân tích là ra đáp án rồi. Những thứ chưa từng thấy đa số là dạng biến đổi của thứ thường thấy mà thôi.
Điều thật sự hay nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Văn Thời khiến hắn nhức đầu lại thuộc về chính bản thân người sư phụ Trần Bất Đáo.
Thứ Trần Bất Đáo biết quá nhiều và hỗn tạp, tùy tiện kết hợp cũng có thể thành một thứ mới mẻ.
Chẳng hạn như sợi dây đỏ, chuỗi hạt và cọng lông chim màu xanh quấn quanh linh tướng trên cổ tay anh….
Văn Thời thử suy luận———
Tác dụng của chỉ đỏ có quá nhiều, có cực tốt mà cũng có cực xấu, nhân duyên cần tới nó, đổi mệnh dùng nó, gây sự tạo nghiệp cũng có thể sử dụng nên rất khó suy đoán.
Nhưng ý nghĩa của sợi chỉ cực kỳ đơn giản, thường thì dùng để ‘dẫn dắt’ và ‘kết nối’ khiến hai thứ không dính dáng tới nhau sinh ra mối liên hệ hoặc gia tăng sâu sắc mối liên hệ đã có sẵn.
Chuỗi hạt buộc trên tay không chỉ mang ý nghĩa tính toán mà còn có ý trừ nghiệp hóa giải tai ương.
Chỉ có cọng lông chim màu xanh thì Văn Thời nghĩ mãi không ra mục đích thường dùng của nó.
Nếu như biết được suất xứ của lông chim, hắn có thể suy đoán được những thứ trên cổ tay Tạ Vấn dùng để làm gì….
Khi Văn Thời nghĩ tới những thứ này, ánh mắt không tự chủ dừng trên tay Tạ Vấn. Con ngươi đen nhánh sâu thẳm đầy chăm chú.
Không biết trải qua bao lâu, Tạ Vấn hơi nghiêng đầu sang phía hắn và nói bằng giọng chỉ đủ mình hắn nghe thấy: “Hoàn hồn đi, tay nào cũng không chịu nổi ánh nhìn chằm chằm của em đâu.”
“Nhìn nữa là đỏ mất.” Tạ Vấn bổ sung thêm một câu.
“Với tý máu đấy của anh thì đỏ cái quái gì.” Văn Thời vô thức đốp lại một câu rồi thu hồi ánh mắt lộ liễu của mình.
Với tư cách là người có thể điều khiển cùng lúc 12 con rối cao cấp trong thời kỳ đỉnh cao, một công đôi ba việc với hắn chẳng phải vấn đề khó gì. Cho nên khi hắn suy nghĩ về những thứ trên tay Tạ Vấn thì vẫn không bỏ sót câu nói nào của Bốc Ninh, càng không bị ảnh hưởng nhiều.
Hắn mở mắt, vẻ mặt bình thản nhìn về phía bọn Chu Húc.
Tạ Vấn mơ hồ ‘ừm’ một tiếng rồi bảo: “Tôi nhớ trước kia từng dạy em đừng lấy thứ mình có thừa để so bì với thứ ít của người khác.”
Văn Thời hừ mũi coi như trả lời.
Đáp lời xong hắn mới cảm thấy câu nói kia càng nghe càng không đúng lắm, kết hợp với câu đốp chát ban nãy của hắn lại càng thêm sai.
Bảo hắn máu nhiều….thế chẳng phải bảo hắn dễ đỏ ửng như con tôm luộc à?
Văn Thời nhếch môi híp mắt.
Đúng lúc này Bốc Ninh vừa vặn kể xong toàn bộ nội dung, hắn quay đầu nói với bọn họ: “Cho nên thứ Chu Húc nhìn thấy năm đó chắc là có người trong nhà họ Trương luyện tà thuật.”
“Có người?” Chu Húc thò đầu ra chen vào một câu, “Căn phòng đó là phòng của ông cụ, cái áo tôi trông thấy…nếu không nhầm thì cũng là áo khoác ngắn của ông ấy, thế không phải chứng tỏ bản thân ông ta làm những chuyện ấy à? Sao lại bảo là có người.”
Hai người họ cần thời gian để hoán đổi vị trí, không đợi Bốc Ninh xuất hiện giải thích thì Văn Thời đã mở miệng nói: “Coi ‘có người’ là một cách nói khiêm tốn đi.”
Bốc Ninh vừa đổi xong, còn chưa kịp há miệng lại bị thằng ngốc Chu Húc chiếm chỗ: “Úi—thế thì em hiểu rồi, chính là lời lẽ uyển chuyển đây mà.”
Bốc Ninh: “…”
Có người từ nhỏ đã như vậy, hễ cứ lép vế với sư phụ là sẽ liên lụy cả núi Tùng Vân. Chẳng qua trước kia Chung Tư ngứa mồm tự đưa mình tới cửa tìm vận xui, đúng là đáng đời.
Hiện giờ Chung Tư không ở đây, người gặp nạn thoắt cái biến thành hắn.
Bốc Ninh thở dài yếu ớt trong lòng, ép mình tổng kết sơ lược: “Nhìn chung mọi việc như thế. Không biết sư phụ———”
Hắn hơi nghẹn lời.
Nếu là lúc trước hắn chỉ cần hỏi một câu “sư phụ định thế nào” là xong, dù sao có sư phụ ở đây, đám học trò bọn họ đương nhiên tự giác trở thành một nhóm. Đợi hỏi ý kiến của sư phụ xong thì bọn họ có thể đóng cửa thảo luận lại ý kiến của sư huynh đệ.
Nhưng bây giờ….
Cho dù sư đệ muốn đóng cửa thảo luận thì cũng không phải với hắn.
Bốc Ninh hơi ngập ngừng, yên lặng bổ sung nửa câu sau: “Cả sư đệ nữa, hai người có ý kiến gì?”
Văn Thời nói: “Về phương diện tà thuật huynh hiểu biết hơn đệ mà.”
Dù sao có thể xưng là tà thuật thì tất nhiên sẽ có cái giá mà số ít người bình thường  khó chấp nhận nổi. Cái giá như thế này thường sẽ hung hiểm và đau khổ. Người biết rõ phải trả giá mà còn khăng khăng cố chấp thường sẽ có mục đích na ná nhau, hầu hết chúng đều xuất phát từ những ham muốn nguyên thủy nhất ——
Mưu cầu đường sống, mưu cầu tình yêu, mưu cầu danh lợi.
Hoặc là vì thoát khỏi nỗi đau khổ khổng lồ sâu sắc.
Mà liên quan sâu tới những thứ này luôn là quẻ thuật và trận pháp, thỉnh thoảng xen lẫn chút bùa chú, thuật con rối ít được sử dụng nhất.
Trong mấy sư huynh đệ trên núi Tùng Vân, người tiếp xúc nhiều nhất với tà thuật chính là Bốc Ninh. Những người khác nhiều lắm chỉ gặp rồi dùng sự am hiểu của riêng mình để giải quyết mà thôi. Nhưng Bốc Ninh lại khác, hắn chẳng những biết cách giải mà còn biết cách tạo.
Sau Bốc Ninh là Trang Dã.
Thật ra theo lẽ thường thì Trang Dã mới phải là người hiểu rõ nhất, dù sao hắn tu tạp, cái gì cũng biết nên dễ dàng hiểu rõ một vài tà thuật phức tạp.
Nhưng bản tính của Trang Dã lại quá ngay thẳng, thậm chí còn hơi lý tưởng hóa và đơn thuần. Thái độ của vị đại sư huynh này với tà thuật luôn là có thể không nhắc thì không nhắc, cho nên hắn biết giải nhưng không hề muốn hiểu rõ thêm về nguyên lý hoạt động.
Về phần hiểu biết hơn Bốc Ninh thì trên núi Tùng Vân cũng chỉ có Trần Bất Đáo mà thôi.
Vì anh sống lâu hơn bất cứ ai khác, sự từng trải cũng nhiều hơn. Theo mức độ nào đó thì chính là chứa đựng vạn vật, mức dung nạp cao hơn người bình thường rất nhiều.
Tựa như đám sương đen mà ai cũng cảm thấy ô uế kia, trong miệng anh lại chính là trần duyên không đáng khen hay chê. Tà thuật trong mắt một số người với anh cũng chỉ là người nào đó sử dụng sai mục đích mà thôi.
Mỗi người đều có yêu và ghét, miễn là không lầm đường lạc lối trầm trọng thì Trần Bất Đáo sẽ ít khi nhúng tay can thiệp, càng chẳng yêu cầu học trò phải có cách nghĩ và tu luyện theo con đường của mình.
Cho nên Bốc Ninh gọi thẳng “tà thuật” thì anh cũng chỉ bình thản nghe, dù sao kiểu hình dung này dễ khiến người khác hiểu nhanh hơn.
“Kiến thức con hạn hẹp, nghĩ tới nghĩ lui cũng vẫn dính dáng tới mấy trận cục kéo dài số mệnh, con không dám khẳng định bừa.” Bốc Ninh chắp tay với Tạ Vấn, “Không biết sư phụ đã từng gặp trường hợp này bao giờ chưa ạ?”
“Gặp khá nhiều rồi.” Tạ Vấn nói, “Nhưng trường hợp như nhà họ Trương thì không khác với suy đoán của con cho lắm.”
Anh trước giờ hiếm khi ngạc nhiên, nhắc đến chuyện gì cũng có vẻ nằm trong dự đoán. Mấy học trò đã sớm quen với tính tình và giọng điệu của anh nên Bốc Ninh chỉ ‘À’ khẽ một tiếng, gật nhẹ đầu như chỉ cần câu nói đó là đủ để xác định mọi chuyện rồi.
Nhưng Văn Thời lại khác.
Thời gian hắn ở bên Trần Bất Đáo nhiều và lâu nhất, cộng thêm từng lặng lẽ ngắm nhìn đối phương vô số lần mà không bị vạch trần nên đương nhiên phân biệt được khá nhiều chi tiết nhỏ.
Hắn nhìn chằm chằm Tạ Vấn mấy giây nói: “Anh biết từ trước rồi?”
Chu Húc và Hạ Tiều đột nhiên quay sang, lão Mao thì vẫn ngoan ngoãn ườn trên ghế sô pha không hóng hớt cũng không lắm miệng, hệt như lão cũng biết chút chuyện.
“Sao em cứ luôn phá đám tôi vậy?” Tạ Vấn tức giận ngoảnh mặt nhìn ai đó vừa ra khỏi cửa đã trở mặt ngay.
Văn Thời đổi thành câu trần thuật: “Cho nên anh thực sự biết.”
“Coi như vậy đi.”
“Cái gì gọi là coi như?”
Văn Thời nhớ tới mối liên hệ giữa hắn và Tạ Vấn trong trận pháp ở núi Tùng Vân, nhờ sợi dây rối mà nhìn thấy thế giới trong mắt anh, cảm nhận được cảm giác của anh, còn nghe anh nhắc tới lý do quay về trần thế. Nhưng tình thế lúc đó hỗn loạn cấp bách, lòng hắn chỉ có câu nói ‘Phải đi’ của anh, những thứ khác nhạt nhòa mãi đến lúc này mới nhớ ra một chút.
“Anh nói anh để lại cơ thể này là do tính được nghìn năm sau sẽ có chuyện.” Văn Thời nhíu mày, “Chính là chỉ việc này?”
Tạ Vấn lắc đầu nói: “Điềm báo sao cụ thể như vậy được, chỉ biết là sẽ có chuyện phiền toái thôi.”
Nếu là trước kia thì kiểu trả lời này của anh coi như xong chuyện.
Nhưng Văn Thời cau mày nhìn chằm chằm anh, bướng bỉnh chờ câu tiếp theo. Thế là anh đắn đo một lát, dứt khoát nói nhiều hơn một chút: “Khi mảnh linh thần của tôi có ý thức rõ ràng thì đã ở trong cơ thể này rồi, có lẽ từ hai năm trước.”
Anh ít khi tính kỹ thời gian nên đành ước lượng một con số.
“Hiện giờ tôi không thấy tình hình của trận phong ấn ra sao nhưng vẫn có thể cảm nhận một chút nhờ linh thần.” Tạ Vấn không kiêng kị chuyện phong ấn mà như đang nhắc về một câu chuyện xưa, “Phong ấn của trận pháp chắc vẫn chặt nhưng có người động tay động chân ở xung quanh.”
“Ban đầu tôi tưởng là mấy đứa nhỏ đời sau không biết tự lượng sức mình có hứng thú với phong ấn, liều lĩnh muốn thăm dò chút gì đó, thậm chí muốn phá phong ấn. Về sau mới phát hiện không phải.”
“Sau khi tôi mượn cơ thể này tỉnh lại không bao lâu thì đụng phải một xoáy lồng ngay tại khu vực Thiên Tân này.” Tạ Vấn ngừng nhịp chốc lát, đưa mắt nhìn về phía Văn Thời: “Có lẽ em đã quên chuyện ngày trước rồi, hiện giờ không biết nhớ lại chút gì chưa. Rất lâu về trước, tôi đã từng nhắc tới xoáy lồng với em.”
“Lúc nào?” Não Văn Thời chưa kịp nảy số.
Tạ Vấn nghĩ ngợi, hạ bàn tay thấp hơn chân bàn một chút: “Lớn chừng này, động một tý là chảy nước mắt cá sấu ấy.”
Văn Thời: “…”
“Đệt?” Hạ Tiều và Chu Húc khẽ phun ra một câu, khiếp sợ nhìn sang.
Đệt bà.
Văn Thời mặt lạnh tanh đóng đá hai thằng ngốc kia.
“Không nhớ rõ, quên sạch rồi.” Hắn mấp máy môi nhả ra sáu chữ vàng.
Tạ Vấn: “Không nhớ tý xíu nào luôn à?”
Nói thế thì khó tránh lộ chuyện não cá vàng, Văn Thời vẫn tỏa ra hơi lạnh, cuối cùng bới ra một câu từ trong mớ ký ức dần hồi phục: “Anh bảo xoáy lồng rất hiếm, nếu có thì cũng chỉ xuất hiện ở bãi tha ma, nơi mất mùa, ổ dịch bệnh hoặc nơi xảy ra chiến tranh liên miên.”
Bởi vì chết quá nhiều người, trần duyên quá nặng, mảnh đất ấy chốc lát không được thanh lọc sạch sẽ nên mới biến thành xoáy lồng tự nhiên.
Ví dụ như tòa thành nhặt được Văn Thời ngày trước đã bị tàn sát đến mức không còn một mống vì chiến tranh.
“Nhưng hiện giờ xoáy lồng rất nhiều.” Chu Húc đột nhiên cất lời.
Tạ Vấn: “Không chỉ nhiều đâu mà còn có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào.”
“Đúng, đúng là như vậy.” Chu Húc gật đầu thật mạnh.
“Tôi nhìn thấy ở Thiên Tân chính là dạng này.” Tạ Vấn ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi chỉ vào nóc nhà: “Một căn phòng bé hơn căn phòng này, địa chỉ cũ vừa không phải sườn núi mộ hoang càng chẳng phải mảnh đất cực hung, không hiểu vì sao lại trở thành xoáy lồng. Tôi còn chưa tới gần đã có mấy người lặng lẽ tung bùa chú ở phía sau muốn dẫn tôi sang con đường khác.”
“Thao tác này nghe quen tai ghê….” Chu Húc tỏ vẻ ‘mất mặt’, ghét bỏ nói: “Xoáy lồng thường do gia chủ nhà chính, vài bậc cha chú và dì nhỏ chú nhỏ của tôi phụ trách. Người anh gặp có lẽ là đám con cháu nhà họ Trương trực luân phiên ở vùng đó sợ có người vào nhầm, cộng thêm sợ giải thích không rõ ràng cho nên mới dùng chút mánh khóe thần không biết quỷ không hay ấy.”
Nhưng giờ nghe xong…..
Đúng là thần không biết quỷ không hay cái quần què.
Không biết những người đó sẽ phản ứng ra sao nếu một ngày nào đó biết bản thân đã từng thả bùa dẫn dụ tổ sư gia.
Dù sao nếu là Chu Húc…thì có khi nó mất mặt đến mức tìm lỗ chui xuống mất.
“Thời gian mấy người kia quanh quẩn gần xoáy lồng cũng không ngắn cho nên trên người ám chút mùi hương.” Tạ Vấn khi ấy vừa ngửi là nhận ra ngay, “Nó khá giống trong trận phong ấn.”
“Móa!” Chu Húc nói: “Đó chẳng phải là…”
“Nếu như chỉ có một hai cái thì không loại trừ khả năng trùng hợp.” Tạ Vấn nói, “Sau đó tôi lần theo hành tung của mấy người kia vào Ninh Châu, trên đường đi lại phát hiện không ít, chỉ riêng khu vực Ninh Châu đã có chín cái lồng thì nơi khác sẽ như thế nào?”
“Cho nên anh nói có người dẫn thứ trên người anh đổ khắp nơi tạo thành xoáy lồng.” Sắc mặt Văn Thời trở nên khó coi.
Nơi vốn không nên hình thành xoáy lồng lại đều có mùi hương của trận phong ấn.
Kết hợp với việc xung quanh trận bị động tay động chân và sự giám sát của nhà họ Trương với xoáy lồng….
Hết thảy khỏi nói cũng biết.
“Cho nên——” Chu Húc há hốc mồm: “Con quái vật không biết có phải ông cụ mà em nhìn ngày nhỏ, bao gồm cả tà thuật đều có mối liên hệ với những xoáy lồng này?”
Từ nhỏ nó đã nghe những câu chuyện đồn thổi kỳ lạ từ Trương Lam và Trương Nhã Lâm, do đó tích được một mớ hàng tồn đồ sộ trong đầu, chốc lát nghĩ tới đủ loại quan hệ dây mơ rễ má.
Đúng như dự đoán, Bốc Ninh giải đáp cho nó: “Nếu kết hợp với xoáy lồng thì  tôi biết là loại tà thuật nào rồi.”
Mặc dù Văn Thời không hiểu rõ tà thuật bằng Bốc Ninh nhưng khi hắn ở trong chiếc lồng chứa mộ trăm nhà kia đã từng gặp Trương Uyển, nghe Trương Uyển kể chuyện.
Cô nói ban đầu người đệ tử họ Trương dưới núi Tùng Vân đã chuyển tai họa vốn thuộc về chân núi Tùng Vân cho thôn Liễu, còn liên lụy tới cô cho nên họ phải mang theo sự trách phạt của trời cao vào luân hồi, mỗi đời đều phải trả nợ, cả đời phải chịu số mệnh không được chết tử tế.
Kiếp này cô đầu thai thành Trương Uyển.
Đệ tử họ Trương kia đầu thai thành gia chủ Trương Chính Sơ đời này.
Cho nên tất cả những điều này lập tức trở nên dễ hiểu ——
Trương Chính Sơ biết trên người có dấu ấn trời phạt, cần tốn không biết bao nhiêu kiếp để tẩy sạch, thế nên đã định trước đời này của ông ta chẳng thể có kết cục tốt đẹp.
Có lẽ ông ta cho rằng mình vừa sinh ra đã phải gánh tội nghiệt là một chuyện cực kỳ bất công, cũng có lẽ là không cam tâm cho nên nghĩ cách đổi số mệnh của mình nhờ tà thuật từ sớm.
“Em vẫn không hiểu lắm, ông ta tạo nhiều xoáy lồng như vậy làm gì, đừng bảo với em là xoáy lồng có thể tẩm bổ dưỡng sinh đấy nhá!” Chu Húc hoảng sợ nói.
“Đúng là có thể.” Tạ Vấn nói.
“Sao có thể?! Thứ gì có thể dùng xoáy lồng để tẩm bổ chứ?”
Tạ Vấn: “Chẳng phải có Huệ Cô đó thôi.”
Chu Húc mờ mịt chốc lát, đột nhiên hít sâu.
Huệ Cô….
Thứ có oán sát sâu nặng được sinh ra từ lòng đất, chúng mọc lên như rơm rạ, giết rồi lại mọc ra, không thể tiêu diệt hết. Chỉ cần mảnh đất ‘ô uế’ vẫn còn thì bọn chúng cũng vẫn sẽ tồn tại.
Bọn chúng cực kỳ mẫn cảm với mùi hương từ linh tướng của người sống và phúc lộc thọ hỉ, chúng coi những thứ này là thức ăn. Vài gia tộc không tuân thủ cho lắm sẽ lén nuôi một ít, thỉnh thoảng để chúng tìm linh tìm vật.
Cách nuôi chúng là tích sương đen oán sát trong một cái ao nhỏ và hạn chế trong tầm quy mô có thể khống chế để đảm bảo chúng còn sống. Nhưng vẫn sẽ có nguy hiểm.
So với ao nhỏ giấu trong nhà thì thả ở nơi có xoáy lồng an toàn hơn nhiều.
Thảo nào xoáy lồng luôn do một số người trong nhà chính phụ trách, những tiểu bối trực luân phiên chỉ có trách nhiệm báo cáo chứ không được phép tham dự.
Thảo nào những xoáy lồng kia chưa đến mức bất đắc dĩ thì sẽ không phái người đi thu dọn, ngoài nói là phiền phức khó giải quyết, lý do thực sự thì ai có thể nói rõ ra được đây?
Chu Húc không khỏi nhớ tới cảnh tượng mình trông thấy trong phòng ngủ Trương Chính Sơ ——
Trên mặt đất bày hằng hà lư hương, trong mỗi lư hương đều cắm ba nén nhang, trên nhang xâu giấy bùa vàng. “Quái nhân” giống Huệ Cô kia trườn trên đất, thỉnh thoảng áp sát lư hương trước mặt hít hà một ngụm khói nhang.
Hệt như…..thông qua khói nhang hấp thụ thứ gì khác, nhờ vậy đạt được sự sống.
Nó càng nghĩ càng sợ nổi gai ốc ——Người sống ở nhà chính không biết bao nhiêu năm, gia chủ Trương Chính Sơ khiến các nhà phán quan phải nhún nhường một phép ấy thế mà lại là quái vật như vậy.
Nó xoa mặt hoảng hốt ngẩng đầu, lập tức trông thấy gương mặt lạnh như sông băng, bão táp mịt mù của Văn Thời.
“Anh, anh sao vậy?” Chu Húc hỏi.
Bốc Ninh tốt bụng trả lời thay: “Những xoáy lồng kia chuyển động khắp nơi được nhà họ Trương củng cố che chở, cứ trì trệ mãi không giải, hàng năm mỗi ngày đều dẫn người vô tội vào lồng hoặc là ăn mòn người ở xung quanh, khi oán sát trên cơ thể những người đó tích tụ đến một mức nhất định sẽ lại hóa thành lồng, đồng thời trở thành một phần của xoáy lồng. Từ đó tuần hoàn ác tính, xoáy lồng càng ngày càng lớn, dần dần mở rộng phạm vi…”
Thế thì gay go rồi.
Chu Húc nghĩ.
Tiếp đó nó nghe thấy Bốc Ninh bổ sung: “Mà những thứ đó bản chất là dẫn ra từ trên người sư phụ cho nên vẫn phải để người gánh vác.”
“Đậu xanh.”
Chu Húc lần này bị dọa thật rồi.
Cuối cùng nó cũng hiểu vì sao thái độ của Văn Thời lại khủng khiếp như vậy….
Dáng vẻ nào nó cũng đều hiểu.
Đúng lúc này điện thoại di động của nó rung lên.
Chu Húc móc điện thoại ra xem, trên màn hình nhảy ra dãy số lạ quen thuộc, mặc dù nó chưa kịp lưu nhưng đã nhớ kỹ đuôi số này rồi.
Là số của Trương Chính Sơ.
“Bắt máy đi.” Không biết ai lên tiếng.
Chu Húc run tay lặng lẽ ấn nghe.
Nó khẽ ‘alo’ dưới ánh nhìn chăm chú của một phòng đầy lão tổ tông, sau đó giọng Trương Chính Sơ vang lên ở đầu bên kia điện thoại: “Tiểu Húc à, ông tới rồi.”
Chu Húc giật mình thon thót: “Mọi người ở đâu?”
Trương Chính Sơ nói: “Cổng thôn.”
Chu Húc thầm nhủ ông đâu có hỏi bọn tôi thôn nào đâu, sao biết được vị trí?  Sau đó nghĩ lại, tốt xấu còn có mấy thứ như bùa truy tung, thế nên cần gì nó khai đâu.
“Hay là.” Chu Húc nghĩ ngợi bảo, “Hay là mọi người tới ——“
Lời còn chưa nói hết đã bị Văn Thời cắt ngang.
Tay hắn chẳng biết đã quấn dây rối từ bao giờ, sợi dài sợi ngắn rủ trên đầu ngón tay.
Hắn nói: “Không cần, để bọn tôi xuống.”
Lúc cúp điện thoại, chẳng hiểu sao Chu Húc lại nghĩ tới bốn chữ.
Thần chết tới rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.