Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 174: Lý sư tổ




Sau khi nghe Chưởng môn Chung Linh Đạo phát biểu cổ vũ xong, hai gã chấp sự đệ tử đem hai cái khay vào trong điện.
Một cái bên trên có túi trữ vật bằng tơ vàng, cái còn lại chứa linh thạch bậc trung đủ loại màu sắc, xem ra là thực hiện lời hứa trước, xem như là ủng hộ trước khi ra trận! Hàn Lập có chút ác ý thầm nghĩ.
Một lượng lớn linh thạch bậc trung để cho mọi người tự do lựa chọn. Hàn Lập đã có một khối linh thạch thuộc tính thổ, nên lấy thêm một khối linh thạch thuộc tính thủy, cũng không ai tranh giành cùng với hắn.
Nhưng đến thời điểm lấy mẫu linh khí trong túi trữ vật, các đệ tử thần sắc cũng thận trọng hẳn lên.
Túi trữ vật này so với các túi trữ vật bình thường không giống nhau, các túi trữ vật khác, thì chỉ cần đưa thần thức vào, sau đó dùng linh lực để lấy vật ra, mà cái túi này người tu tiên không thể đưa thần thức vào được, cũng không thể đưa linh lực vào, mà chỉ đưa tay vào, rồi xuất ra một lượng linh khí rất nhỏ, rốt cuộc là thu được vật gì, thì tùy thuộc vào cảm giác cùng phán đoán của bản thân.
Xem ra túi trữ vật này chuyên dùng để lấy mẫu linh khí mà đặc biệt luyện chế ra, chứ không thì túi trữ vật này có công dụng thua xa các túi trữ vật bình thường, ai mà thèm dùng đến nó!
Tuy nhiên bên trong đều là thượng phẩm pháp khí, nhưng pháp khí phòng ngự rõ ràng là rất hiếm so với pháp khí tấn công, hơn nữa đều là thượng phẩm pháp khí, hiệu quả cũng có không ít sự đặc thù.
Có thể ngẫu nhiên có được một món pháp khí thích hợp, cho tăng thêm cơ hội sinh tồn cho bản thân tại Huyết sắc thí luyện, những người này, đặc biệt là các đệ tử đang thiếu pháp khí, cũng đặc biệt quan tâm.
Hàn Lập đối với cái này cũng không quá để ý.
Lần trước hắn đi đến phường thị, Tại Vạn Bảo các bảo vật trân quý nhiều năm toàn bộ đã trở thành hư không, pháp khí hàng đầu cũng có thêm hai món, càng không nói đến sau lại có được Thanh Giao kỳ cùng với một số món thượng phẩm pháp khí khác.
Thêm một món thượng phẩm pháp khí, đối với hắn mà nói, cũng không đến nỗi kích động.
Đợi đến khi Hàn Lập tiến lên, thì đại đa số đã lựa chọn, cũng đã tìm được pháp khí gì đó, tất cả mọi người cũng không nói gì, càng không cho người khác biết.
Hàn Lập một tay tiến vào trong túi, ở bên trong sờ soạn lung tung, chợt một vật có hình dáng kỳ lạ xuất hiện trong tay. Hắn trong lòng vừa động, đem vật lấy từ trong túi trữ vật lén nhìn sơ qua, sau khi có chút ngẩn ra, liền lập tức thu vào.
Lúc này, người sau cũng đang muốn tiến lên, Hàn Lập thấy vậy, thì cũng lui lại chỗ cũ, trả lại vị trí.
Lựa chọn pháp khí đã chấm dứt, ngoài điện tiến vào thêm một số người, có rất nhiều người Hàn Lập lúc mới tiến vào Hoàng Phong cốc đã từng gặp qua như các quản sự, Vương sư thúc cùng với Diệp Tính lão giả mà Hàn Lập cực kỳ khinh bỉ.
Những người này thần khí khác với ngày thường, vẻ mặt đều cung kính đứng xung quanh một lão giả, không một người nào dám tùy ý lên tiếng.
Lão giả này cỡ năm sáu mươi tuổi, tóc hơi bạc, nhưng tinh thần tràn trề, khí sắc hồng kiện, một đôi mắt hổ không giận mà có uy, vừa thấy đã biết là người có tính cách cương liệt.
Sau khi đưa ánh mắt nhìn qua một lượt các đệ tử bên này, Hàn Lập có cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều bị người này xem qua rõ ràng, làm cho Hàn Lập trong lòng hoảng sợ.
Lúc này Chung đại chưởng môn vừa thấy lão giả tiến đến, vội vàng tiến lên nghênh đón, không ngớt xưng "Lý sư thúc", không dám một chút xao lãng, làm cho các đệ tử vạn phần ngạc nhiên.
Nhưng các quản sự khác lại thần sắc như thường, chẳng những không có vẻ xem thường, ngược lại khi thấy lão tùy ý đáp lại Chung Linh Đạo vài câu, lại có ý hâm mộ cùng với đố kỵ, phảng phất như có thể nói với lão này vài lời, cùng với một câu sư thúc, chính là một loại vinh dự khó được.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người Hàn Lập, Chung chưởng môn giới thiệu với các đệ tử. Thì ra "Lý sư thúc" mà hắn luôn miệng gọi, chính là một vị sư tổ Kết đan kỳ mà bọn người Hàn Lập lâu nay chỉ nghe danh mà chưa từng thấy - Lý sư tổ.
Chuyến đi đến cấm địa lần này, là do Lý sư tổ dẫn đường, còn có Vương sư thúc cùng với năm vị quản sự nữa đi cùng.
Chung chưởng môn giới thiệu xong, Lý sư tổ chỉ lạnh nhạt một câu "xuất phát", liền dẫn nhóm vãn bối lần đầu tiên gặp mặt Hàn Lập rời khỏi đại điện.
Đám người Hàn Lập trợn mắt ngạc nhiên, nhưng dưới sự thúc giục của các quản sự khác, mới cuống quít cùng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại điện, các đệ tử cũng đều hít vào một hơi.
Chỉ thấy ngoài cửa đại điện ở giữa không trung, có một con quái vật dài hơn hai mươi trượng, có những vằn bạc lấp lánh, đang lơ lửng tại đó, thân hình không lồ mang đến khí thế cùng áp lực, làm mọi người không khỏi sinh ra cảm giác nghẹt thở, mà vị Lý sư tổ lại đứng ở trên đỉnh đầu của quái vật, mắt lạnh nhìn chăm chú vào bọn họ.
Hàn Lập ánh mắt tò mò, tim đập thình thịch nhìn kỹ không chớp mắt, lúc này mới thấy rõ, đây là một con rắn cực lớn hiếm thấy, mà con rắn lớn này thật sự thần kỳ, trên đỉnh đầu còn có một cái sừng lớn màu đen, có vẻ càng thêm dữ tợn đáng sợ.
"Đây là thực lực của tu sĩ Kết đan kỳ, yêu thú như vậy cũng có thể tùy ý hàng phục điều khiển, quả thật khó mà tin được!" Hàn Lập bị thủ đoạn của vị sư tổ này làm cho thán phục.
Tưởng tượng khi mình đến Kết đan kỳ, cũng sẽ có pháp lực lớn như vậy, Hàn Lập liền cảm thấy máu trong thân tựa hồ đều nghịch lưu, cả người trên dưới đều thấy hưng phấn.
Trước khi nhìn thấy Lý sư tổ, Hàn Lập cho đến bây giờ con đường tu tiên của mình vẫn mơ mơ hồ hồ, không có nhận thức rõ ràng.
Nhưng sau lần kinh hãi này, thấy được đại uy của vị sư tổ cao thâm khó lường này, đã trở thành mục đích của hắn trên con đường tu tiên, đối với việc tu tiên đắc đạo càng thêm tin tưởng như bàn thạch.
"Toàn bộ lên đi, cố mà đứng! Ngân giáp giác mãng này của ta tốc độ phi hành, có thể còn nhanh hơn các ngươi ngự khí, chỉ cần hai ngày là có thể tới!"
Lý sư tổ đối việc mọi người xôn xao, cũng làm như không thấy, sau khi khẽ vuốt cái sừng của ngân mãng (con rắn lớn màu bạc), thần sắc bình tĩnh mà phân phó.
Cứ như vậy, Hàn Lập cố gắng đứng ở trên lưng rắn, liên tiếp đi hai ngày hai đêm, rốt cục đã bay đến một ngọn núi hoang vô danh.
Vị sư tổ này thật đúng là nói không sai, quái vật này tốc độ phi hành đích xác là nhanh kinh người, vượt xa tốc độ ngự khí của đệ tử cấp thấp như Hàn Lập, đương nhiên, cái này cũng có quan hệ lớn với pháp khí phi hành của bọn họ.
Đến nơi đây, các đệ tử mới từ miệng vài vị quản sự biết được, nơi này là chỗ ước định gặp nhau với các phái tu tiên khác, chỉ khi người của thất đại phái tụ tập đủ, mới có thể cùng xuất phát mở ra cấm địa. Nếu không chỉ với lực của một môn phái, thì cũng không thể tiến vào cấm địa.
Thời gian ước định, là sáng ngày mai. Nhưng bởi vì cấm địa thuộc Kiến châu, Hoàng Phong cốc coi như là một nửa của chủ nhà, cho nên tới trước một ngày, ở tại đây đợi các phái khác.
Hiện tại các đệ tử có thể tự do hành động, chờ đợi đến ngày mai.
Một khi các quản sự đã nói như vậy, đám người Hàn Lập tự nhiên tản ra, tìm hiểu sơ qua khu vực sắp xảy ra đại chiến, để có những sự chuẩn bị cuối cùng.
Vì thế, hơn hai mươi đệ tử áo vàng, có người khoanh chân ngồi, duy trì sức khỏe; có người không ngừng lấy pháp khí ra lau chùi; còn có người ngơ ngác xuất thần, bộ dáng suy tư.
Nhưng cũng có mấy người, thần sắc tự nhiên, cười nói như thường, thoải mái giống như ra ngoài dạo chơi, Hàn Lập đối với những người này cũng có sự chú ý.
Vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, Hàn Lập cau mày lại. Hắn không muốn có sự chú ý, đã cố ý chọn một góc ít người chú ý đến, sao lại còn có người đến đây.
"Hàn sư đệ! Tại hạ Hướng Chi Lễ, muốn cùng sư đệ bàn việc vào cấm địa ngày mai! Việc này liên quan đến sinh tử tồn vong của sư đệ, chẳng biết có thể nói chuyện hay không?"
Một thanh âm già nua, nhưng tràn đầy sự linh hoạt truyền đến, làm cho Hàn Lập chân mày càng cau lại hơn.
Hư trương thanh thế như vậy, tuy nhiên khuôn mặt của chủ nhân thanh âm, Hàn Lập cũng không thể tìm được một dấu hiện gì, có thể tạo nên chuyện gì không hay đối với mình!
Nhưng Hàn Lập hiểu được, đắc tối với quân tử, không thể đắc tội với tiểu nhân, tuy nhiên lòng tràn đầy sự không tình nguyện, nhưng vẫn miễn cưỡng xoay người lại, nhìn hai người một già một trẻ ở phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.