Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1458: Mưu đồ




"Quả nhiên người này có chút thần thông, nhưng nếu ta đã đuổi theo mà lại còn có thể chạy thoát thì đúng là thiên hạ chê cười." Thanh âm một nữ tử truyền ra.
Trong hắc sắc hà quang rõ ràng là hắc ảnh nữ tử cùng huyết độc.
Cũng không biết bọn họ dùng thủ đoạn gì mà lại có thể truy tung chính xác Hàn Lập, nữ tử cười khẽ bắt quyết.
Hắc sắc quang hà đang vây lấy hai người đột nhiên xoay tròn, biến thành một hắc sắc quang trận.
Bên trong quang trận lưu chuyển quang mang kỳ lạ, thân hình huyết độc hơi mơ hồ, sau một khắc liền biến mất, một màn không thể hình dung hiện ra.
Thanh bạch tế ti đang phi độn thì cách đó không xa, không gian đột nhiên ba động, một hắc sắc pháp trận lớn quỷ dị hiện ra.
Hàn Lập cả kinh, muốn dừng độn quang lại thì đã trễ.
Phong lôi sí toàn lực phi độn dĩ nhiên rất nhanh, nhưng lại không có cách nào tùy tâm sở dục khống chế độn tốc.
Chỉ thấy thanh bạch tế ti lóe lên rồi đâm thẳng vào trong pháp trận.
Hàn Lập chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bốn phương tám hướng đều là hắc sắc quang hà, cũng có từng trận âm phong thổi đến, cả người phảng phất như tiến vào minh giới chi môn.
Hàn Lập hoảng sợ, không suy nghĩ nhiều, trên người phát ra một tiếng sét đánh, nhất thời vô số kim hồ bắn ra, hóa thành một kim sắc điện xà, chuyển động không ngừng.
Sấm sét ầm ầm!
Vô luận là hắc hà hay âm phong khi đến gần kim sắc điện hồ, tất cả đều như gặp phải khắc tinh, đều tự bạo liệt biến mất.
"Ích Tà Thần Lôi! Ngươi dĩ nhiên lại tu luyện thần lôi này!" Bốn phương tám hướng vang lên tiếng giật mình của nữ tử. Hàn Lập ngẩn ra, còn chưa biết ý của đối phương thế nào thì chợt thấy hắc hà bốn phía xoay tròn một trận, hơn nữa lại càng lúc càng nhanh.
Hàn Lập kinh hãi, kim hồ trên người nhất thời quay về, biến thành một kiện kim sắc lôi y bao lấy chính mình.
Nhưng đúng lúc này lại truyền đến tiếng cười khúc khích của nữ tử.
"Đạo hữu không nên kinh hoảng, thiếp thân không có gì ác ý, chỉ là muốn mời đạo hữu đến chỗ tại hạ một đoạn thời gian mà thôi."
Hàn Lập sao có thể thật sự nghe lời của đối phương, hai cánh sau lưng vừa động, muốn chạy trốn. Nhưng nữ tử kia tựa hồ đã sớm đoán được, đột nhiên vỗ lên hư không.
Một cổ cự lực vô hình ập đến người Hàn Lập, thấy thân thể mạnh mẽ của hắn mà cũng không khỏi phải ngừng lại.
Trong lòng Hàn Lập trầm xuống, mà chỉ trong chốc lát trì hoãn này, hắc mang chợt lóe, thân hình ba người cùng biến mất. Sau khi Hàn Lập trải qua một trận thiên toàn địa chuyển thì trong lòng thầm kêu không tốt, vội vận chuyển Đại Diễn Quyết, thần thức mới thanh tỉnh trở lại. Lúc này hắn mới phát giác mình đã được truyền đến một tế đàn trên đài cao, dưới chân rõ ràng là một cái Truyền Tống Trận.
Cách đó không xa, nữ tử kia và huyết giao vẫn đứng đó không nhúc nhích, phảng phất như chưa bao giờ di động.
Mà dựa theo hắc ám chi khí nồng đậm trên không, hắn xác nhận nơi này đúng là tầng hai.
Càng làm cho hắn ớn lạnh chính là trên đài cao còn có bảy tám gã yêu vật hình thái khác nhau, mỗi tên cũng đều có bộ dáng nửa người nửa yêu.
Tu vi không cao, bộ dáng chỉ có Nguyên Anh Kỳ cùng Hóa Thần Kỳ.
Nhưng nhìn thấy kiến túc to lớn trên đài cao, hắn hiển nhiên nhận ra mình đã bị đưa đến sào huyệt của yêu vật.
Hàn Lập âm thầm kêu khổ không ngừng, trong lúc nhất thời cũng không dám làm ra cử động liều lĩnh gì, chỉ nhìn nữ tử đối diện không nói gì.
Hiển nhiên vị nữ tử này chính là chủ nhân của huyết giao, nếu không thì sao lại có loại thần thông này, nhấc tay nhấc chân là đưa được hắn đến đây.
"Trước tiên mời đạo hữu theo thiếp thân đến đại điện một chuyến." Hắc ảnh nữ tử cúi đầu cười, thân hình vừa động liền bay đến kiến trúc phía xa.
Huyết độc dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá Hàn Lập một cái, sau đó cũng bay theo hắc ảnh nữ tử, bộ dáng không hề sợ Hàn Lập đào tẩu.
Hàn Lập đảo qua kiến trúc, ánh mắt lại nhìn lên trời cao vài lần, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ cười khổ.
Chỉ thấy trên không trung là hôi vân, ẩn ước còn có hắc sắc lôi điện thiểm động, có một cổ linh áp như ẩn như hiện, rõ ràng là có người dùng đại pháp lực hạ cấm chế, nhất thời hắn cũng không có cách bài trừ trong thời gian ngắn.
Nhưng nghe nữ tử nói vậy, hình như cũng không phải lập tức hạ sát thủ, nếu đã như thế thì trước tiên cứ đi theo xem đối phương muốn gì, nếu khiến đối phương tức giận thì không hay.
Hắn hiện tại không thể ngoan cố.
Hàn Lập tự định giá xong, hơi an tâm một chút, thanh quang trên người chợt lóe, hóa thành một đoàn thanh quang theo sau.
Dưới sự dẫn đường của hắc ảnh nữ tử, Hàn Lập đến một tòa kiến trúc được chế từ gỗ, hắc ảnh nữ tử và huyết giao liền đi vào trong.
Ánh mắt Hàn Lập khi đảo qua trên người mấy yêu vật canh cửa thì trên mặt hiện ra vẻ cổ quái.
Yêu vật cảnh cửa rõ ràng là mấy viên hầu thấp bé, dưới thân là hắc sắc cự linh hoa, bộ dáng như cắm thẳng vào đất.
Ánh mắt hắn chợt động, lộ ra vẻ như nghĩ tới người nào đó.
Hàn Lập cảm giác mình dường như đã hiểu được một chút nguyên nhân.
Không hề trì hoãn, hắn hít một hơi, rời ánh mắt khỏi yêu viên, bước vào trong cửa điện.
Trong đại điện trống rỗng.
Ngoại trừ hắc ảnh nữ tử và huyết giao thì không còn ai khác.
Hai bên đại điện là hai hàng ghế sắp thẳng tắp.
Mà nữ tử thì đi đến một đóa kim sắc cự hoa ngồi xuống, huyết giao thì thành thật đứng thúc thủ một bên.
"Người đâu, dâng trà cho khách quý!" Nữ tử ý bảo Hàn Lập ngồi xuống ghế ở gần đó, rồi vỗ nhẹ tay hai tiếng.
Một lát sau, một thị nữ mi thanh mục tú không biết từ đâu xuất hiện, trong tay nâng một cái khay, trên đó đặt hai chén trà màu trắng.
Thị nữ đưa một chén cho Hàn Lập, chén kia thì đưa cho hắc ảnh nữ tử, còn huyết giao thì không có.
Huyết độc thần sắc vẫn như thường, dường như không để ý việc này. Hàn Lập nhìn nước trà trong tay, khóe miệng co quắp một chút, cũng không dám uống.
Trong chén trà trắng noãn như ngọc kia, mơ hồ tản ra một cổ tinh khí, nhưng nước lại là màu đen.
Không nói đên việc uống, chỉ cần ở gần như thế cũng đã làm sắc mặt Hàn Lập biến đổi vài lần.
Lấy kiến thức của hắn, trong phút chốc đã nhìn ra trong nước trà hiển nhiên có không ít vật kỳ độc, ước chừng mấy chục loại. Bất quá hắn cũng chỉ có thể phân biệt được một phần nhỏ mà thôi.
Nhưng những loại độc vật hắn nhận biết được này, chỉ cần người bình thường dính một chút là sẽ chết ngay tức khắc.
Ngay cả khi Hàn Lập tự tin đối với thân thể của mình thì cũng không dám dễ dàng uống trà độc.
"Đạo hữu yên tâm, đây là Âm Sát Trà, là do ta dùng tám mươi mốt loại kỳ độc luyện thành, trong đó một số loại hiển nhiên là kỳ độc, nhưng độc vụ lại có tác dụng hỗ trợ, không làm hại, ngược lại còn có lợi đối với thần thức." Tựa hồ nhìn ra vẻ chần chờ của Hàn Lập, nữ tử lạnh nhạt cười, cúi đầu nhấp một ngụm trà. "Âm Sát Trà!"
Thần sắc Hàn Lập vừa động, cúi đầu nhìn cẩn thận nước trà trong tay, sau khi do dự thì cũng nhẹ giọng nói một tiếng.
Lấy thần thông của đối phương, nếu muốn giết hắn thì hắn cũng không có cách chống đỡ, chi bằng biểu hiện tốt một chút. Mà xem bộ dáng đối phương, tựa hồ việc này cũng không cần nói dối.
Nước trà vừa vào miệng thì đầu tiên là một trận kỳ khổ, xuống cổ họng thì hóa thành một đoàn kỳ nhiệt, chỉ chốc lát đã lan ra khắp kinh mạch, đồng thời trong đầu truyền tới một trận lạnh lẽo, thần trí rõ ràng thanh tỉnh hơn vài phần.
Thần niệm nhanh chóng dò xét khắp cơ thể, không hề có độc tính tồn tại.
Hàn Lập lúc này mới an tâm.
"Đa tạ tiền bối khoản đãi, nhưng không biết vì sao tiền bối lại đem vãn bối đến đây. Vãn bối lần đầu tiên đến Địa Uyên, tựa hồ chưa đắc tội lần nào!" Hàn Lập buông chén trà xuống bàn, ngưng trọng hỏi.
"Ta mời đạo hữu đến đích thật là có chút chuyện quan trọng cần thương lượng, bất quá việc này không vội, trước tiên đạo hữu có ở đây vài ngày. Vài ngày sau ta sẽ nói rõ ràng. Được rồi, xin hỏi đạo hữu xưng hô thế nào, thiếp thân là Mộc Thanh!" Hắc ảnh nữ tử nhìn Hàn Lập đánh giá một phen, thấy Hàn Lập có chút sợ hãi thì mới nói.
"Hóa ra là Mộc Thanh tiền bối, vãn bối họ Hàn!" Hàn Lập sau khi do dự một chút thì thành thật nói.
Nếu lừa gạt cấp trên thì đúng là không thông minh.
"Hóa ra là Hàn đạo hữu, Bích Nhi, ngươi mang Hàn đạo hữu đến quý tân lâu nghỉ ngơi một chút, bất luận có nhu cầu gì thì cũng nhất định phải làm đạo hữu hài lòng." Mộc Thanh gật đầu, nhưng thanh âm đột nhiên mười phần băng hàn.
Thị nữa kia ngẩn ra, nhưng lập tức lĩnh mệnh.
Hàn Lập bất đắc dĩ chỉ có thể đứng dậy, đi theo lục sam nữ tử ra đại điện, nháy mắt, trong điện chỉ còn lại Mộc Thanh và huyết độc.
Hắc ảnh nữ tử nhìn phương hướng Hàn Lập biến mất, ánh mắt chớp động không biết đang nghĩ gì, nhưng huyết độc bên cạnh lại không nói một lời, phảng phất như đã câm điếc.
"Huyết độc, ngươi không hỏi tại sao ta lại thay đổi chủ ý sao?" Đột nhiên nữ tử mở miệng.
"Chủ nhân đã làm vậy thì hiển nhiên có đạo lý của chủ nhân, tiểu nhân không cần hỏi nhiều."
Huyết độc khom người, bình tĩnh trả lời.
"Hắc hắc, ngươi rất sáng suốt. Kỳ thật đây cũng không phải là bí mật gì, nói cho ngươi cũng không sao. Ta sở dĩ đột nhiên thay đổi chủ ý, không bắt hắn làm huyết thực đương nhiên là vì phát hiện tên này có giá trị lợi dụng rất lớn." Nữ tử cười nhẹ.
"Giá trị lợi dụng lớn, chủ nhân chẳng lẽ ám chỉ Ích Tà Thần Lôi của người này!" Huyết giao rùng mình, tự định giá rồi hỏi.
"Hắc hắc, người này đúng là có thần thông này, cực phẩm huyết thực đương nhiên khó tìm, nhưng cũng có thể tìm thấy. Nhưng với sự trợ giúp của thần lôi thì giúp cho mưu đồ đại sự của ta có thêm một phần nắm chắc." Mộc Thanh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.