Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 133: Thâu kỹ




"Ai da! Tại hạ Ngô Cửu Chỉ. Ta vừa thấy huynh đài đã có cảm giác đặc biệt thân thiết, chẳng lẻ chúng ta kiếp trước có duyên, nào! Chúng ta hãy bái lạy cắt máu ăn thề, làm huynh đệ đi!"
Tùng Văn đạo sĩ vừa dứt lời, cái tên đang cười hì hì kia, đột nhiên chạy tới trước mặt Hàn Lập, đưa một tay kéo kéo cánh tay Hàn Lập, sau đó vẻ mặt đầy tình thâm]nghĩa trọng mà nói.
Hàn Lập lúc đầu thì cả kinh, nhưng sau đó thì nở nụ cười nhẹ.
"Làm huynh đệ không phải là không thể được, nhưng tay của các hạ, không nên rờ mó lung tung trên người ta có được không? Tại hạ sở thích cũng rất bình thường, đối với nam giới cũng không có gì hứng thú!"
Hàn Lập khóe miệng cười cười nói, cánh tay đột nhiên vung ra, nhanh như thiểm điện bắt được cổ tay của người kia, không cho tiến thêm chút nào vào trong vạt áo của Hàn Lập.
"Khụ! Khụ! Cũng thật là kỳ quái, tay của ta sao lại chạy vào trong áo của huynh đài, khẳng định là nó cũng thấy huynh đài như thấy người quen cũ, không kịp đợi đã muốn đến bắt chuyện!" Thiếu niên bị Hàn Lập bắt quả tang tại chỗ, đầu tiên là cả kinh sắc mặt chuyển hồng, nhưng sau khi ho khan vài cái đưa đẩy vài câu, cũng làm như không có chuyện gì từ từ rút cổ tay trở về.
Hàn Lập cũng không có ý nắm chắc không buông, thiếu niên dùng một chút lực, hắn đã buông tay ra.
Lúc này Hàn Lập, đối với cái người gọi là Ngô Cửu Chỉ này nổi lên sự hứng thú, rõ ràng là người tu tiên, nhưng lại dùng thâu kỹ (kỹ năng ăn trộm) của người giang hồ, để trộm đồ của hắn, thật là có chút ý tứ.
Bất quá thủ pháp của hắn có chút cao siêu thuần thục, nếu không phải bản thân cũng tu luyện qua cùng loại bí thuật, sợ rằng cũng không phát giác ra động tác đó của hắn. Nói vậy trong phòng này cũng không ít người đã phải chịu khổ với hắn ta!
Hàn Lập mới vừa nghĩ tới đây, quả nhiên nghe thấy thanh âm có vẻ hả hê của Hồ Bình Cô.
"Ngô tiểu tử, động vào chỗ khó gặm rồi sao? Lại bị Hàn huynh bắt tại trận, xem còn tự nhận là thâu kỹ nhất lưu gì đó nữa không, chỉ là trò ăn cắp vặt mà thôi!"
"Tiểu gia chỉ đùa vui, thì sao? Ngươi có muốn ta trộm một lần nữa, ta cũng không thèm làm, cả người trên dưới một chút tiền cũng không có, lại còn tới tham gia Thái Nam hội làm gì?" Ngô Cửu Chỉ bĩu môi, khinh bỉ nói.
"Ngươi nói cái gì, thằng nhỏ kia! Lần trước trộm đồ của bổn phu nhân, còn chưa tính sổ với ngươi?" Hồ Bình Cô xô ghế đứng lên, sắc mặt xanh mét nói.
Mà trượng phu của nàng, mặc dù không nói lời gì, nhưng đưa tay ra thanh đại đao ở sau lưng, trợn mắt nhìn trừng trừng vào thiếu niên. Sau này, Hàn Lập mới biết được, vị Hùng Đại Lực này bị câm bẩm sinh, cho nên tất cả mọi chuyện đều lấy phu nhân làm chủ.
"Được rồi! Chúng ta đều là người tu tiên, nên lấy hòa khí làm trọng, hai bên cxung nhượng bộ một bước đi, không nên tranh chấp nữa" Tùng Văn đạo sĩ thấy như vậy cau màu, nhưng vẫn đứng ra khuyên giải, sau đó đặc biệt trịnh trọng nói với Ngô Cửu Chỉ:
"Ngô huynh đệ, ta biết ngươi trộm đồ chỉ là đùa vui mà thôi, hơn nữa mỗi lần đều đem trả lại cho chủ nhân, cũng không có ác ý. Nhưng ngươi làm như vậy, sớm muộn cũng sẽ gây ra đại họa, cũng không phải mỗi lần mất đồ chủ nhân đều nói chuyện hòa nhã, vạn nhất người của gia tộc tu tiên trách tội ngươi, chẳng phải là làm cho chúng ta có muốn giúp ngươi, căn bản là cũng không thể ra mặt được? Cho nên không nên đối với các đồng đạo khác mà chơi mấy cái trò này!"
Thiếu niên nghe được Tùng Văn đạo sĩ khuyên bảo như thế, cũng có chút ngượng ngùng đứng lên, hắn gãi gãi đầu, có chút thành khẩn nói:
"Thật ra là khi ta trên đường đến Thái Nam cốc, trong lúc vô ý có được thâu kỹ này, chỉ vì cảm thấy rất vui, nên bất tri bất giác mà luyện nó, rồi trên người mọi ngoời mà thử nghiệm một chút, thật sự là mọi người đều không biết! Bất quá nếu vị Hàn huynh này có thể làm cho tiểu đệ thất thủ, vậy nói rõ rằng đại hội lần này người lợi hại sẽ có rất nhiều, cho nên mọi người cứ yên tâm, tiểu đệ sẽ không dám đem cái mạng nhỏ ra mà đùa giỡn nữa, tại đại hội lần này sẽ không sử dụng thâu kỹ nữa".
Đạo sĩ nghe thiếu niên nói thế, trên mặt cũng đầy vẻ vui mừng.
"Ngô huynh đệ tư chất hơn người, tuổi còn trẻ mà đã luyện tới tầng thứ tám cảnh giới đại viên mãn, thật sự là kỳ tài trong tán tu chúng ta, chính là muốn phải trân trọng hơn mới đúng!"
"Tiểu đệ sẽ không phụ sự kỳ vọng của đạo trưởng, xin mọi người sau này chiếu cố nhiều hơn!" Ngô Cửu Chỉ cũng thi lễ ra bốn phía, xem như muốn giảng hòa với mọi người.
Hồ Bình Cô mặc dù trên mặt còn có chút bực bội, nhưng sắc mặt so với vừa rồi tốt hơn nhiều, xem ra cũng miễn cưỡng nhận lấy thiện ý của đối phương.
Tùng Văn đạo sĩ lúc này mới quay đầu lại, cười cười nói với Hàn Lập:
"Nghĩ cũng không thể không nói, Hàn huynh đệ vừa mới gia nhập, đã lập công lớn, bần đạo cũng phải đa tạ!"
Hàn Lập cười, trầm giọng chối từ: "Cái đó cùng với tại hạ nào có quan hệ, tất cả đều là do đạo trưởng có công hóa giải!"
Đạo sĩ lắc đầu cười cười, cũng không nói gì nữa. Nhưng lúc này một thanh âm ông ông hàm hồ vang lên.
"Đạo sĩ, người tập trung chúng ta lại đây, là vì sao? Hòa thượng sao lại không tham gia?"
Thì ra là người mập mạp da trắng nõn, không chút khách khí hỏi một câu.
Bất quá người này, cũng có tư cách có thái độ như thế đối với Tùng Văn đạo sĩ!
Bởi vì Hàn Lập sớm đã phát giác, trong số mọi người tập trung ở đây thì người mập mạp này pháp lực cường đại nhất, tựa hồ so với Tùng Văn còn muốn thâm hậu hơn một phần. Cho nên cũng không ai dám dám cười nhạo thanh âm khó nghe như thế của người mập mạp này, ngay cả Ngô Cửu Chỉ nọ, bộ dáng cũng nghiêm trang, không dám có chút khác thường.
"Xem ra tu tiên giới này cùng với thế tục giang hồ cũng không sai biệt lắm, người chỉ cần có thực lực cường đại, mới được người khác tôn kính!" Hàn Lập thấy vậy có chút trào phúng thầm nghĩ.
"Ha ha! Hoàng huynh tính tình vẫn nóng nảy như vậy! Được rồi, bần đạo sẽ nói nguyên nhân mời mọi người tập trung tại đây" Tùng Văn vung phất trần lên, không chút nóng giận nói.
"Thái Nam hội đã qua một nửa thời gian, còn có mười mấy ngày nữa sẽ chấm dứt, mọi người có phải cũng nên ra tay rồi hay không? Nếu như phải bày bán, tốt nhất là nên cùng hành động, bởi vậy ta mới tập trung mọi người để thương lượng một chút. Về phần Khổ Tang đại sư, những gì hắn mang đến đây đều đã được trao đổi, cho nên sẽ không tham gia thương nghị!"
"Như vậy, đích thật là phải ra tay đem đồ vật đổi lấy linh thạch còn có thể mua thêm một chút đồ khác nữa!" Nhất thời, mọi người đều lên tiếng.
Sau khi trải qua một hồi nghị luận, những người này đều đồng ý ngày mai đồng loạt bán đồ, ngoại trừ Hàn Lập ra.
"Hàn huynh không muốn cùng hành động sao?" Ngô Cửu Chỉ có chút ngạc nhiên hỏi.
Những người khác cũng đều nghi hoặc nhìn về phía Hàn Lập.
"Tại hạ đem theo vốn rất ít, lại tối hôm qua vừa lúc gặp mấy người cần mua, nên tất cả đều đã trao đổi hết! Cho nên cũng không càn phải hành động cùng với mọi người" Hàn Lập ánh mắt thản nhiên giải thích.
"Như vậy! Đích xác là không nên cùng với chúng ta chịu tội! Hàn huynh đệ thật đúng là vận tốt, vừa tới đã bán được hết" Hồ Bình Cô có chút hâm mộ nói.
Những người khác, cũng đều lộ ra ánh mắt "Người nầy vận thật sự tốt!"
Hàn Lập nghe vậy, chỉ cười mà không nói gì.
Tùng Văn đạo sĩ thấy chuyện đã thương nghị xong, cũng cao hứng đứng dậy nói: "Vậy đêm nay mọi người hãy nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lấy tinh thần mà làm việc, hy vọng đều có thu hoạch tốt!"
Mấy người vừa nghe vậy, cũng đều đứng lên, mỉm cười chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, Tùng Văn đạo sĩ tựa hồ nhớ ra cái gì đó, đột nhiên ánh mắt trở nên trịnh trọng nói với mọi người.
"Được rồi, đợi sau khi Thái Nam hội chấm dứt, mọi người cũng đừng hoảng hốt mà rời đi! Ta nghe nói mấy lần trước sau khi Thái Nam hội chấm dứt, có một số tán tu giống như chúng ta, đều bị mất tích một cách khó hiểu. Mọi người cũng nên cẩn thận một chút! Sau khi Thiên vụ dài Thăng tiên đại hội kết thúc! Mọi người nên cùng nhau rời đi, như vậy sẽ an toàn hơn nhiều!"
Nghe đạo sĩ nói có những tán tu mất tích, trong số những người ở đây thì Hắc Mộc huynh đệ cùng vợ chồng Hồ Bình Cô nghe vậy biến sắc, Ngô Cửu Chỉ cùng vị Hồng Liên tán nhân kia vẻ mặt lại mờ mịt, mà người mập mạp Hoàng Hiếu Thiên lại hừ lạnh một tiếng, nhưng ánh mắt cũng âm trầm hẳn lên.
"Đúng, Tùng Văn đạo trưởng nói vậy, huynh đệ chúng ta cũng đồng ý, sau này nên cùng nhau rời khỏi đây".
"Vợ chồng chúng ta cũng không phản đối!"
Hắc Mộc huynh đệ cùng vợ chồng Hồ Bình Cô đều luôn miệng đồng ý, xem ra đối với việc này rất là kiêng kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.