Phá Thai [Sê-Ri Nguy Hiểm Rình Rập]

Chương 6:




[SÊ-RI NGUY HIỂM RÌNH RẬP]
PHÁ THAI (phần 6)
Tác giả: 庄小白
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Không khí trong phòng buồn tẻ.
Chỉ có Trần Hổ là không hề hay biết, vẫn nhiệt tình tán gẫu về mấy chuyện thú vị của đội bóng hồi đó.
"Tớ nhớ nhất là mỗi lần ra ngoài nhậu sau khi chiến thắng. Nhớ lại lại thấy vui vãi. Đúng rồi, khi nào thì hai người đi? Nhất định phải ra ngoài nhậu một bữa trước khi trở về Thiên Tân."
Lòng tôi khẽ động, "Nếu không thì hôm nay đi. Hồi đó, cậu nhận order nhóm Trao thưởng từ điện thoại của tớ, cũng coi như tớ là bà mối cho hai người. Cậu mời bà mối ăn bữa cơm thì không quá phận chứ?"
Trần Hổ sửng sốt, sau đó định thần lại rồi bật cười. "Ok chứ! Tớ mời."
Sau đó, cậu ta nhìn Triệu Hoan, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Tiểu Hoan, mẹ nói buổi chiều muốn gặp người chủ trì hôn lễ, em xem có đi được không? "
Triệu Hoan ngẩng đầu, lạnh lùng thản nhiên nói: "Không sao, anh đi đi. Đúng lúc hôm nay em cũng ngại ra ngoài. "
"Ừ! Cảm ơn bà xã. "
Bởi vì chỉ có ba người, nên địa điểm ăn uống tương đối dễ chọn.
Ngồi xuống ghế lô, Trần Hổ nhiệt tình giới thiệu cho tôi với Hứa Uy: "Đây là chi nhánh mới mở. Chủ quán là một cao thủ về ẩm thực Tứ Xuyên, không ăn thì tiếc lắm đấy. Trang Tử, với bạn học có kiêng món gì không?"
Tôi giơ tay ngăn người đang vùi đầu gọi món, "Hổ ca, tớ rủ cậu ra đây, thật ra có chuyện muốn nói với cậu."
"Cậu nói đi." Cậu ta cười ha hả nhìn lên, xoay bàn xoay rót trà cho tôi.
Thấy cậu ta vui vẻ như vậy, tôi lại càng do dự không biết nên nói thế nào: “Thật ra… cũng không có gì to tát.”
Sau khi ra hiệu với Hứa Uy, cậu ta hiểu ý đứng dậy, “Tớ đi vệ sinh cái đã, hai người nói chuyện trước đi. "
Trần Hổ đặt ấm trà xuống, thấy tôi vẫn không nói gì, trong lòng có chút bối rối, "Làm sao vậy, có gì rối rắm thế? "
Tôi nhìn vào mắt cậu ta, thở dài một hơi, "Cậu có từng nghĩ, Triệu Hoan bất ngờ cầu hôn, là vì lí do gì không?"
Trần Hổ sửng sốt nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó cười khổ một hồi lâu, “Thì ra là cậu biết rồi.”
“Cô ấy có thai.” Trần Hổ uống cạn nước trong tách trà, “Cho nên cô ấy không cam lòng mà gả cho tớ cũng là chuyện thường. Dù sao chuyện này là lỗi của tớ."
Không ngờ diễn biến lại chuyển biến bất ngờ như vậy, "Ý của cậu là?"
“Đợt mới tốt nghiệp trở về nhà, cô ấy không được vui cho lắm. Một hôm cô ấy chủ động tìm tớ, gặp mặt nhưng không nói gì, cứ thế mà uống rượu. Lúc đầu tớ còn tỉnh táo khuyên cổ bớt uống lại nhưng sau đó tớ cũng mơ màng, mới biết được cô ấy vừa mới chia tay, tâm tình không tốt. Sau đó lại càng uống nhiều hơn, nên đã làm một chuyện dại dột... "
Lông mày tôi nhíu chặt, "Sau đó thì sao?"
Trần Hổ ngẩng đầu nhìn tôi, "Sau đó? Sau đó tớ không liên lạc với cô ấy nữa. Một thời gian sau cô ấy gọi điện nói là có thai, hỏi tớ phải làm sao. Cô ấy còn nhỏ mà phá thai sẽ bị tổn thương, nên tớ cam đoan sẽ chịu trách nhiệm, liên lạc với gia đình nói muốn kết hôn... Tớ thật đúng là đê tiện, biết rõ cô ấy không coi trọng mình, nhưng khi nghĩ đến việc có thể chung sống với cô ấy cả đời, tớ vẫn rất hạnh phúc."
Tôi nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể đưa tay lên vỗ vai cậu ta, "Không phải, thật ra cậu rất có trách nhiệm..."
Cậu ta không lên tiếng, chỉ vùi đầu mở một chai rượu trắng, rót đầy ly trước mặt.
Tôi cũng đưa chén của mình sang, định tiếp rượu cùng cậu ta, nhưng chợt nhận ra có gì đó sai sai.
Tôi tìm kiếm thông tin trên điện thoại để xác định, sau đó mới hỏi cậu ta: "Sau bao lâu thì cô ấy gọi cho cậu báo có thai?"
"Chưa đầy hai tuần...... Lúc ấy tớ cũng mông lung, không nhớ rõ lắm."
“Thời gian cụ thể như nào? Có đến bệnh viện xét nghiệm không? "
Trần Hổ cau mày, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói về chủ đề này.
"Ý cậu là sao? Nghi cô ấy giả vờ mang thai lừa tớ? Đừng nói nhảm, Tiểu Hoan không phải loại người như vậy!"
Tôi cảm thấy có chút phức tạp, nhưng cũng không thể nói thẳng ra. Tôi không nghi ngờ Triệu Hoan giả mang thai, mà nghi đứa trẻ này căn bản không phải của cậu ta.
Tôi mới kiểm tra, dù là dùng que thử thai thì cũng phải sau 15 ngày mới kiểm tra ra được, nhưng chưa đầy hai tuần Triệu Hoan đã công bố mình mang thai.
Hơn nữa lại còn đột ngột chủ động rủ cậu ta đi uống rượu, rượu vào loạn tính, tình cờ có thai… Nghĩ cũng hiểu, e rằng cậu ta đã bị lừa.
Trạng thái người bên cạnh đang chán chường, hiển nhiên là đang dùng rượu trút nỗi buồn, vốn không nên vạch trần vết sẹo ấy.
Nhưng cứ để cậu ta chẳng hay biết gì, có khi còn tàn nhẫn hơn.
Hứa Uy nhìn qua khe cửa, nhép miệng hỏi tôi, “Nói xong chưa?”
Tôi lắc đầu bảo cậu ta đừng vào.
Sau đó cắn răng mở miệng nói: “Hổ ca, có bao giờ cậu nghĩ đứa con của Triệu Hoan có thể … không phải là của cậu không?”
Người bên cạnh uống một hơi cạn sạch.
Không bao lâu sau, ly rượu bị đập xuống bàn "rầm" một tiếng.
“Cậu có ý gì?”
Trần Hổ quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm.
Khu ghế lô yên lặng ngay lập tức.
Tôi mở miệng: "Cô ấy từ chối cậu với lý do không muốn yêu xa, chứng tỏ ban đầu cô ấy định ở lại Thiên Tân. Vậy tại sao cô ấy lại đột ngột trở về. Cô ấy là một cô gái có tính cách hướng nội. Đột nhiên lại rủ cậu đi uống rượu mà không phòng bị gì. Bởi quan hệ của hai người vốn đã tốt như vậy, hay là bởi cố tình? "
"Tiểu Hoan, cô ấy, không phải, người như vậy!"
Trần Hổ trừng mắt nhìn tôi, cảm giác áp bức mãnh liệt.
Tôi thở dài, "Tớ không có ý gì khác, chỉ đang muốn nói rõ. Dù sao tớ đến đây, chính là vì việc này."
"Không phải cậu bảo, người hướng dẫn của cậu..."
"Xin lỗi."
Quấy rầy cuộc hôn nhân của người ta, ít nhất cũng phải có một lý do hợp lý.
Vì vậy, tôi giải thích đầu đuôi câu chuyện một cách ngắn gọn nhất có thể.
Vòng kết nối bạn bè đã bị xóa, vì vậy tôi chỉ có thể cho cậu ta xem ảnh chụp màn hình để chứng minh mình không nói dối.
Trần Hổ đọc xong vẻ mặt vô hồn.
Giọng điệu vẫn thẳng thừng, nhưng sự kiên định trước đó rõ ràng đã bắt đầu dao động.
"Tớ sẽ tự mình tìm chứng cứ. Nếu chứng minh được điều cậu nói là giả, thì nhất định không tha cho cậu đâu."
Tôi gật đầu tán đồng.
Trần Hổ cầm máy, đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, cậu ta còn đập mạnh vào cửa, rõ ràng là đang rất tức giận.
Một lúc sau, Hứa Uy mới đẩy cửa đi vào, tặc lưỡi: “Thằng bạn này, cũng khổ sở lắm.”
Phía sau có mấy người phục vụ bưng đĩa chuẩn bị dọn món, nhưng sợ đến mức không dám lên tiếng.
Tôi cười khổ, "Được rồi, mau ngồi xuống ăn đi."
Chờ người phục vụ đóng cửa rời đi, Hứa Uy mới hỏi tôi, "Cậu ta tin chứ?"
"Gần như vậy."
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Hôm nay có ở lại đây không? Hay về nhà? Nhưng người phụ nữ này đúng là đỉnh thật đấy, chưa nói đến việc làm tiểu tam, đằng này xảy ra chuyện liền tìm người đổ vỏ."
"Ăn cơm của cậu đi, nói nhiều thế."
Chuyện này đã đi chệch hướng ban đầu.
Người phụ nữ đó đã rời Thiên Tân, thậm chí muốn tìm một người nào đó trong vùng để kết hôn. Xem ra sẽ không còn liên quan gì đến bố tôi nữa, vì vậy trên thực tế, nó không ảnh hưởng gì đến tôi và gia đình.
Nhưng tôi luôn cảm thấy mình không thể rời đi, bởi vì còn rất nhiều chuyện không thể hiểu rõ.
Ví dụ, tại sao cô ta đột ngột rời khỏi Thiên Tân, đứa trẻ là của ai, mục đích giữ đứa trẻ là gì và tại sao lại rời khỏi Thiên Tân. Hơn nữa, theo lời của Trần Hổ, cậu ta đã chuẩn bị cho hôn lễ từ một tuần trước, nhưng tại sao người phụ nữ đó vẫn còn gửi WeChat cho bố tôi, thậm chí còn bị tôi nhìn thấy?
Vì vậy, tôi nói với Hứa Uy: "Chờ chút nữa. Cũng báo với lão Lý nữa. Ước chừng phải mất vài ngày."
Hứa Uy gật đầu, "Được rồi, dù sao cũng gần cuối tuần rồi, lão Lý sẽ không gây khó dễ đâu.”
Ăn xong thì tìm chỗ nghỉ ngơi ổn định trước đã.
Bởi vì sáng sớm đã phải dậy lên đường, nên vừa đặt lưng xuống giường cả hai người liền ngủ ngay.
Ngủ một mạch cho đến ngày hôm sau.
Tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cáu kỉnh quơ lấy điện thoại, lúc đó mới nhìn thấy dòng chữ lớn "Trần Hổ" trên đó.
Màn hình sáng rồi tối lại, tôi ngay lập tức trở nên tỉnh táo.
Đột ngột ngồi dậy, bỏ qua cơn choáng váng, nhanh chóng ấn vào nút trả lời.
“Alo?”
Sau một hồi im lặng, mới truyền tới tiếng nói chuyện, “Là tớ, Trần Hổ, cậu ở đâu?”
Tôi báo địa chỉ khách sạn.
“Tớ tới đó tìm cậu.”
Chỉ bằng một câu này, Trần Hổ cúp máy không nói thêm.
Tôi mặc áo cộc tay vào, đi rửa mặt, lúc đó mới nhớ ra phải đánh thức Hứa Uy.
Sau khi nghe xong tình hình, cậu ta nghiêm túc hỏi tôi: “Cậu có chắc là cậu ta không tới đây để đánh người không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào cái đầu bù xù của cậu ta rồi lắc đầu, “Không chắc.”
Sau cùng Trần Hổ chỉ nói một câu. Giọng điệu bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc.
Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau, đột nhiên có tiếng gõ cửa, đồng thanh nói: "Đến đây,"
Tôi định mở cửa, nhưng bị Hứa Uy ngăn lại.
Cậu ta ghé vào trước mắt mèo, sau khi nhìn thấy liền nhẹ nhàng thở ra, "Mở cửa đi, cậu ta ở bên ngoài một mình."
Sau khi cửa được mở ra, Trần Hổ đứng bên ngoài, quần áo vẫn như ngày hôm qua, trên cằm râu ria xồm xoàm, quầng thâm nghiêm trọng. Cùng với bộ dạng hăm hở hôm qua như là hai người khác nhau.
Nhìn cậu ta như thế này, tôi thấy có chút áy náy.
"Cậu này, không có việc gì đấy chứ?"
Trần Hổ lắc đầu, bước vào, "Không có việc gì, đêm qua không ngủ nên hơi mệt." Nói xong cười khổ, "Nhưng về sau, sau tất cả, đám cưới bị hủy bỏ."
Cảm xúc lẫn lộn, nghĩ tới mặt mũi của Trần Hổ, tôi ra hiệu với Hứa Uy định bảo cậu ta đi trước.
“Còn chưa ăn gì. Hay cậu ra ngoài mua gì ăn đi?”
Hứa Uy gật đầu lia lịa, bất chấp quả đầu bù xù như nhím, đi dép lê ra ngoài.
Trần Hủ lại ngăn người lại, “Không cần, tớ không đói. Chủ yếu là qua đây nói chuyện một chút, lát nữa còn phải về nhà, rất nhiều việc đang chờ.”
Tôi chất đống chăn vào trong nhường chỗ cho cậu ta ngồi.
“Cảm ơn.” Trần Hổ chống tay lên chân, vừa dùng tay xoa xoa thái dương vừa nói, “Cô ấy thừa nhận đứa trẻ không phải của tớ, là của thằng súc sinh người yêu cũ. Cái thai đã hơn hai tháng rồi, phá thai thì quá nguy hiểm. Cô ấy sợ người ta đàm tiếu nên muốn tìm người cưới rồi sinh con. "
Hứa Uy nghe vậy liền quan sát sắc mặt tôi, ngập ngừng thăm dò, “Đừng... đừng nói là súc sinh.”
Trần Hổ liếc nhìn cậu ta một cái.
Chờ Hứa Uy ngừng nói, mới quay đầu lại nhìn tôi, "Nhưng cậu có nhầm không? Người cũ của cô ấy học chung cấp ba. Cô ấy bảo hắn là một tay xã hội đen không học hành gì, rất ưa bạo lực. Không thể là bố cậu được!"
Tôi sửng sốt, theo bản năng hỏi lại, "Làm sao có thể... "
Trần Hổ lấy điện thoại ra, lật tìm album, đưa cho tôi.
"Hôm qua tớ đã xem điện thoại di động của cô ấy. Đây là lịch sử trò chuyện giữa cổ và gã đàn ông kia. Họ vẫn liên lạc, tên đàn ông kia tiếp tục níu kéo cô ấy."
Tôi vẫn mù mịt, cầm lấy theo bản năng.
Đó quả thực là ava hình đầu chó đã thấy vô số lần, đang cùng trò chuyện với một người khác.
Quả đúng như lời Trần Hổ nói, người đàn ông đó ăn nói khép nép, khẩn cầu giải thích, không hề tôn nghiêm, tuyệt đối không thể là bố tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.