Pendragon 7 - Đặt Cược Sinh Mạng

Chương 8:




Nhật kí #24
Tiếp theo)
QUILLAN
Từ lúc hạ xuống Quillan, mình chạy miết. Bao lâu rồi? Một tiếng? Cứ thế này mình sẽ gục vì kiệt sức trước khi có chuyện thực sự xảy ra. Tuy nhiên, nếu để tụi dado tóm cổ cũng chẳng hay ho gì, vì vậy mình lao đi, tiếp tục chạy.
Mình quyết định gấp, không chạy dọc con phố đông đúc, vì sợ khách bộ hành sẽ tách ra nhường lối cho dado. Mình lần vào một cửa hàng có bảng hiệu THỰC PHẨM trên cửa, hy vọng có một cửa hậu. Nếu không mình sẽ bị mắc kẹt, nhưng ít ra mình cảm thấy đường này còn có một cơ hội.
Cửa hàng này chẳng giống tí nào những cửa hàng lương thực mình đã thấy. Cũng có những lối đi chạy giữa các dãy hàng như ở quê nhà, nhưng thay vì thấy trưng bày những sản phẩm khác nhau, tất cả những gì tại đây chỉ là những cái thùng chữ nhật, đủ kích cỡ và màu sắc, chồng chất lên nhau một cách ngay ngắn, như đồ chơi Lego. Mình không ngừng lại để đọc, tất nhiên, nhưng khi chạy qua, mình thấy những nhãn hiệu đơn giản với một vài thứ như RAU và THỊT. Chẳng hấp dẫn tí nào. Có thùng với chữ TRIBBUN, chẳng hiểu là cái quái gì. Bộ não Lữ khách của mình luôn dịch tiếng địa phương cho mình, trừ khi đụng phải những từ độc đáo không có từ tương tự trong tiếng Anh. Dù tribbun là gì, mình cũng không thể tìm thấy trên Trái Đất Thứ Hai. Có vẻ như món này không quá phổ biến. Mình cũng thấy một chữ giống nhau trên các nhãn hiệu. BLOK. Lại là Blok.
Đang phóng giữa lối đi dài, mình nghe tiếng mở cửa phía sau. Không quay lại, mình cũng biết dado đã bám sát đuôi.
- Quì xuống!
Một dado rống lên bằng giọng robot rè rè. Ngay lập tức, mọi người trong cửa hàng dạt sang hai bên, quỳ xuống tránh đường cho dado. Nhìn những con người này quá vâng lời mà phát khiếp. Họ sợ dado? Cho đến lúc này, từ những gì đã thấy, mình không thể trách họ. Chính mình cũng hãi chúng. Rẽ gấp sang ngả khác, mình tiếp tục chạy. Hy vọng duy nhất là cuối cửa hàng có lối ra ở phía bên kia. Trước mặt mình là một quầy thu ngân, nơi khách hàng trả tiền hàng. Ít ra là họ thường trả tiền tại đó. Lúc này, họ đang ngồi thụp xuống, co rúm vào nhau, vì có kẻ đang bị truy đuổi. Kẻ đó là mình. Mình thở phào khi thấy sau quầy có một cánh cửa. Không lưỡng lự, mình phóng tới, ngảy qua quầy, và hạ xuống ngay kế bên một nhân viên cửa hàng đang hoảng sợ. Anh ta sợ, đương nhiên, nhưng vừa thấy mình, anh ta thì thầm: “Chúc may mắn”.
Mấy lời đó nói lên rất nhiều điều. Anh ta không biết mình là ai, vì sao chạy trốn tụi dado. Nhưng chỉ một thoáng nhận xét lời nói của con người đang hoảng sợ này, mình biết họ không ủng hộ đám dado. Ít ra, cho đến lúc này, sự quan tâm của người nhân viên hoảng sợ này chứng tỏ dado không là những người tốt.
Phụt!
Một thùng trên kệ gần đầu mình nổ tung. Có tiếng thét lên. Dám là mình lắm. Mọi chuyện trở nên nghiệm trọng hơn. Mình không còn là kẻ bị đuổi bắt nữa. Mình là kẻ bị săn bắn. Mình phóng qua cửa sau quầy, mong có bất kì thứ gì ngăn chặn giữa mình và mấy tên ngốc kia. Mình nhận ra là đang ở sau quầy của một cửa hàng khác. Tất nhiên là mình không thể thấy bảng hiệu bên ngoài, nhưng có thể đoán nó viết gì. Mình vừa ra khỏi cửa hàng THỰC PHẨM để bước vào cửa hàng GIẢI KHÁT. Nơi này cũng có những lối đi nhỏ, chỉ khác là hàng hàng lớp lớp, chồng chất những lon tròn có chất lỏng màu sắc khác nhau. Vừa chạy mình vừa vội liếc nhìn nhãn hiệu: BLOCK. Blok khắp mọi nơi… trên đĩa, trên đồ ăn, trên nước uống, thậm chí cả trên những màn hình khổng lồ ngoài kia. Sớm muộn gì mình cũng phải tìm thiểu xem Blok là gì.
Nhưng không là lúc này.
Phụt! Phụt!
Hai thùng “nước uống” màu xanh nổ tung, văng tung toé lên đầu mình. Không ngừng lại, mình nhào tới một cái cửa có vẻ như cửa hậu để ra ngoài. Sá vào mấy cửa hàng này trở thành tối kiến. Ít ra, ở bên ngoài, giữa đám đông, chúng ít có cơ hội bắn mình hơn, vì sợ trúng người vô tội ngoại cuộc. Vô tội ngoại cuộc? Mình cũng là người vô tội ngoại cuộc mà. Mình có tội gì chứ? Chẳng tội tình gì. Nhưng không ai nói cho tụi dado biết điều đó. Hoàn toàn không. Ngoại cuộc không dành cho mình, dù vô tội hay không. Mình phải chạy. Vọt khỏi cửa, trở lại đường phố, va chạm phải mấy người đi đường.
- Xin lỗi.
Mình gào lên, nhưng họ không quan tâm, gục đầu tiếp tục đi, như không có gì xảy ra. Mình tiếp tục chạy, cố tìm một nơi ẩn núp. Chạy chậm lại, mình băng qua đường, hy vọng chúng không thấy mình. Quá đông người, mình không thể chạy hết tốc lực được.
Tới một ngã tư, một điều làm mình chợt có hy vọng. Đang đi trước mình là ông già tóc bạc đã la mắng người phụ nữ lao mô tô vào dado. Ông đang dắt xe dọc hè phố. Phải tin vào bản năng của mình. Mình cảm thấy như ông già này có điều gì đó. Nếu mình đứng, ông ta đã cứu người phụ nữ kia thoát khỏi dado, mình phải hy vọng ông ta cũng sẽ cứu mình.
Quay lại, mình thấy mấy tên dado đã ra khỏi cửa hàng và đang dáo dác nhìn hè phố đông đúc. Mình chạy cho tới khi vượt qua ông già. Giống như những người khác, ông ta đang đi, đầu cúi gầm. Mình quay người, đi ngược lại.
Mình thở hổn hển nói:
- Tôi cần giúp đỡ.
Ông ta ngước vội lên. Mình thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt ông ta. Không biết vì một thằng khùng bất ngờ nhảy ra yêu cầu giúp đỡ, hay vì mình đang mặc áo của một đấu thủ. Hay cả hai.
Không ngừng bước, ông ta nói nhỏ với một thoáng bối rối.
- Tôi có thể giúp cách nào?
Giọng nói bình tĩnh không hợp với vẻ ngạc nhiên của ông ta. Nhìn lại mấy tên dado, mình nói:
- Chúng đuổi theo tôi. Tôi không làm gì hết. Không cá cược trận đấu, nhưng chúng đang bắn vào tôi.
Ông ta nhìn lại mấy tên dado, rồi nhìn mình:
- Tôi ngạc nhiên thấy một đấu thủ ngoài đường phố.
Không có thời gian bàn cãi. Dado sắp tới nơi rồi. Nếu không làm cho ông già này hiểu, mình tiêu luôn. Cầu may, mình nắm bắp tay trái bằng bàn tay phải – giống tín hiệu mình đã thấy ông ta trao đổi với người phụ nữ đi mô tô kia. Không hiểu ông ta có phản ứng gì không, hay tiếp tục đi như điều đó chẳng có ý nghĩa gì với ông ta.
Thình lình ông ta nói với giọng hoàn toàn vì công việc:
- Lên đi.
Ôi! Ông già vắt chân qua mô tô. Mình nhảy phóc lên phía sau khi ông ta nổ máy. Tiếng nổ rì rì không nói lên được sức mạnh thật sự của chiếc xe này, vì khi ông ta đạp ga, chúng mình vọt đi. Nhanh cực.
- Bám chắc.
Ông ta ra lệnh rồi bẻ ngoắt tay lái sang phải, tiến vào dòng giao thông. Đúng lúc đó mình nghe thấy tiếng súng nổ quen thuộc.
Phụt! Phụt! Phụt!
Sức mấy tụi dado không muốn làm bị thương người vô tội. Một người bên phải mình nhã nhào. Một phụ nữ trúng đạn, quay vòng vòng nhưng còn đứng nổi. Thật khủng thiếp. Những người quanh mình sắp chết hết sao? Lý do gì tụi dado quá điên rồ, sẵn sàng bắn người vô tội chỉ để bắt mình? Chúng coi rẻ mạng sống đến thế sao? Hoặc mình quan trọng đến thế sao? Nếu muốn có câu trả lời, thì điều đầu tiên là mình phải sống. Số phận mình bây giờ nằm trong tay ông già bí ẩn này và chiếc mô tô của ông.
Dù già, nhưng ông ta biết cách điều khiển xe mô tô. Tới lui, luồn lách qua dòng xe hơi chậm rì rì. Mình không dám nhìn lại, sợ cả hai đều ngã vì mất thăng bằng. Chiếc xe phóng lên lề, người đi bộ phải vội vàng dạt sang hai bên, nhưng ông ta không quan tâm, tiếp tục phóng một cách nguy hiểm. Mình thoáng nhớ lại lần ngồi sau lưng cậu Press, khi ông phóng mô tô đưa mình tới điểm hẹn đầu tiên với ống dẫn. Xa xôi như một – hay sáu – đời người đã trôi qua.
Ông già rẽ gấp qua phải, tiến vào một hẻm nhỏ giữa những toà nhà, lại rẽ phải để vào một hẻm nhỏ hơn. Hình như ông ta biết chính xác phải đi đâu. Mình đã gõ đúng địa chỉ. Thêm vài khúc rẽ nữa, tới những con phố ngoằn ngoèo ẩn sau những toà nhà, không có người đi bộ. Mình tưởng ông ta sẽ ngừng lại, vì mình nghĩ dado không thể bám theo lộ trình phức tạp này. Nhưng ông ta vẫn lao tới. Mình nín thinh. Đây là việc của ông ta
Sau cùng, ông ta thình lình bẻ tay lái, làm mình xém văng khỏi xe. Mô tô lướt nghiêng vài mét, rồi phóng vào một cửa ga ra. Vừa vào trong, ông ta đạp thắng mạnh tới nỗi, mình tưởng sắp bay vọt qua đầu ông. Trước khi xe ngừng hẳn, cánh cửa ga ra đóng xuống sau mình. Cửa ga ra chưa chạm sàn, ông ta đã xuống khỏi xe, quay lại nhìn mình. Mắt ông ta không còn vẻ bình tĩnh nữa. Đúng thôi. Vừa phóng xe như điên mà. Ông ta hỏi:
- Cậu là ai?
Chà chà. Vừa mới liều mạng cứu mình, bây giờ ông lại tra vấn.
- À… ừ…
Mình chỉ ậm ừ như thế. Quá lo lắng vụ chạy khỏi dado, mình chưa thể bịa ra được một chuyện nào có vẻ hợp lí.
- Cậu trốn chạy cách nào? Chưa đấu thủ nào đã đào thoát nổi.
Mình cười cười, cố làm ra vẻ bình thản:
- Tôi… ừ… ông biết không, chuyện buồn cười lắm. Tôi không phải đấu thủ. Áo này không phải của tôi.
Vẻ nghi ngờ, ông ta hỏi:
- Vậy thì… thòng lọng này cũng không của cậu?
Mình nhìn xuống thòng lọng bạc trên bắp tay. Nó vẫn đang nhấp nháy ánh sáng tía. Mình… bẽn lẽn nhìn ông ta. Ông ta làm mình nhớ tới cha. Cao cỡ mình, tóc nâu ngả bạc cắt ngắn. Lúc đó mình thật sự cảm thấy như đang bị cha mẹ la rầy vì nghi ngờ. Cố kéo cái vòng ra, nhưng một lần nữa, nó bám riết cánh tay mình. Mình nói:
- Không phải thòng lọng của tôi. Tôi tìm thấy quần áo này và…
- Ai đó?
Một giọng nữ hỏi. Nhìn sâu vào vùng tối của ga ra, mình thấy một người đang tiến ra. Bước thêm mấy bước, người đó tiến vào vùng sáng rọi từ cửa sổ trên đầu. Mình nhận ra ngay đó là người phụ nữ lao xe vào dado, để anh chàng khiếp đảm chạy thoát thân. Tóc đen ngắn gần như đầu đinh. Cổ sơ mi đen lật ngược. Chút phá cách đó là bộ đồ buồn tẻ bỗng có vẻ… đẹp hẳn lên.
Ông già trả lời:
- Một đấu thủ đào thoát. Bị dado truy đuổi, cậu ta nhờ tôi giúp đỡ.
- Vậy là ông đưa cậu ta về đây?
Chị ta giận dữ hỏi, như việc làm đó là một việc hoàn toàn ngốc nghếch. Khi người phụ nữ này gây tai nạn, ông già đã xử sự như một bề trên, một ông chủ tức giận. Lúc này, vài trò đã đổi thay. Cô ta mới có vẻ là người quản lí. Điều đó càng xác định mối nghi ngờ của mình: tai nạn trên đường là một màn dàn cảnh đề giúp gã kia chạy thoát.
- Cậu ta sẽ không ở lại đâu. Tôi biết nơi này an toàn mà.
- Nhưng còn thiếu gì nơi khác, sao lại là đây? Lỡ chúng truy lùng ông Pop thì sao?
Không kịp suy nghĩ, mình bật hỏi:
- Ông Pop là ai?
Cả hai trợn mắt nhìn mình. Chết cha! Sai lầm rồi. Cô ta tiến một bước, miệt thị nhìn mình. Mình không quay đi.
Như để bào chữa, ông già nói:
- Cậu ấy biết thủ hiệu. Tôi phải đáp lại.
Đúng. Thủ hiệu. Nắm bàn tay lên bắp tay. Nếu mình biết làm thủ hiệu đó, mình phải biết ông Pop là ai chứ.
Không rời mắt khỏi mình, cô ta hỏi:
- Cậu thoát ra bằng cách nào?
Tới lúc bịa chuyện rồi. Tại sao không? Mình đâu còn gì để mất. Mình nói:
- OK, OK. Chuyện là thế này, tôi tháo thòng lọng ra…
Cô ta nói ngay:
- Vô lý.
Ông già vội nói:
- Sao biết chắc là vô lý. Có thể cậu ta đã làm như thế thật.
Cô ta rít lên:
- Hoặc có thể là một tên gián điệp.
Cha cha! Phải làm cô ta dẹp bỏ ý nghĩ đó ngay. Mình tuyên bố:
- Tôi không là gián điệp. Tôi đã tháo thòng lọng, nhờ vậy mới trốn thoát. Nhưng ngay sau khi ra ngoài, không muốn quá nổi bật, tôi lại đeo lên.
Mình chẳng biết đang lảm nhảm gì, nhưng cô gật đầu như thấy có điều hợp lý. Mình tưởng thuyết phục họ bằng khả năng Lữ khách gây ảnh hưởng lên suy nghĩ người khác, nhưng hai người này quá mạnh. Chỉ có thể áp dụng khả năng này với những người đang suy nghĩ không tỉnh táo. Hai người này rất trầm tĩnh và tỉnh táo. Mình vẫn phải làm gì đó. Đánh liều, mình nói thêm:
- Tôi chỉ muốn được gặp ông Pop.
Mắt cô ta trợn trừng như mình vừa yêu cầu được gặp Phù thuỷ xứ Oz. Cô ta nhìn ông già. Ông nhún vai. Quay lại nhìn mình, cô ta nói:
- Tôi tin là cậu sẽ được gặp. Nhưng cậu không thấy đeo lại thòng lọng là ngu xuẩn đến thế nào sao?
Không, thật sự mình không biết.
- Tôi nghĩ là không còn cách nào khác nữa.
Không biết còn phải kéo dài kiểu nói ấm ớ này cho đến bao giờ họ mới nhận ra là mình thật sự chẳng biết là đang nói gì.
Ông già lên tiếng:
- Có lẽ không còn cách nào nữa thật. Nhưng rõ ràng là cậu phải rời đây ngay lập tức.
- Vì sao?
Cô gái hỏi:
- Cậu khùng hay là ngu?
Mình cảm thấy vừa ngu vừa khùng… chút chút.
Ông già hỏi thêm:
- Cậu không thấy là chúng có thể truy ra cậu vì cái thòng lọng này sao?
À! Hiểu.
Rầm. Cả ba chúng mình nhảy dựng lên khi một cái xe tông sập cửa ga ra. Cánh cửa sắt to lớn đổ rầm xuống sàn. Một xe tải đen húc mạnh vào cửa như một búa máy. Cô ta kêu lên:
- Cậu tự lo đi. Chúc may mắn.
Cô ta biến vào cuối ga ra. Ông già theo sát phía sau. Mình thật sự sai lầm khi nhìn lại cái xe tải. Từ cả hai cửa xe nhảy ra hai tên dado, súng đã rút ra khỏi vỏ. Chúng đưa vũ khí lên nhắm, mình mới xoay người bỏ chạy. Một tiếng phụt vang lên.
Lần này chúng không bắn trượt.
Mình bị bắn trúng lưng, mạnh tới nỗi đầu mình lật ra sau. Chưa bao giờ bị bắn, nên mình không biết cảm giác như thế nào và cũng không hề tưởng tượng nó ra sao. Hơi hộc ra khỏi mình như mình vừa bị nện bằng một cây gậy bóng chày. Cảm giác rần rần tê dại từ chỗ trúng đạn mau chóng truyền tới chân tay. Mình như bị điện giật, dù không biết điện giật thế nào. Chỉ đoán thế thôi. Cảm giác đó lan khắp xương sống, lên tới đầu mình. Mình lờ mờ biết má mình áp trên mặt sàn. Một lát sau tất cả chỉ còn là một màu đen và mình qua đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.