Pendragon 7 - Đặt Cược Sinh Mạng

Chương 33:




Nhật kí #27
(Tiếp theo)
QUILLAN
- Tưởng không bao giờ chúng tôi gặp lại cậu nữa.
LaBerge hớn hở nói khi mình bước lên bậc thềm cẩm thạch, tiến tới cửa trước lâu đài. Sau mình là hai gã an ninh dado đã gặp mình ngay khi mình bước qua cổng.
- Thật không thể tin nổi. Cậu biết không khí đang sôi nổi đến thế nào vì Đại hội X không? Thật không ngờ? Thật phi thường! Thật…
- Có, tôi biết.
LaBerge nhăn nhở:
- Ồ… Chỉ là muốn cho cậu biết chúng tôi vui mừng đến thế nào khi thấy cậu trở lại.
Quay phắt lại, hắn chạy ào vào lâu đài. Veego đứng trên đầu bậc thềm mình với đôi mắt lạnh lùng đầy toan tính.
Mình giả lả cười hỏi:
- Nhớ tôi không?
Giọng mụ lạnh băng:
- Họ nói với tôi là cậu sẽ trở lại, nhưng tôi không tin. Vậy mà bây giờ cậu đang ở đây. Thú thật, tôi không hiểu.
Mình tiến thẳng tới mụ:
- Tôi có mặt tại đây để chiến thắng cuộc thi đấu ngớ ngẩn của mấy người. Có rắc rối gì sao?
- Tuyệt đối không. Người theo dõi Đại hội X này sẽ đông đảo chưa từng có trong lịch sử các trò chơi. Vụ chạy trốn của cậu chỉ gây thêm chú ý. Bây giờ cậu tự ý trở lại, chúng tôi hy vọng cá cược sẽ rất cao.
- Vậy là tốt cho tất cả chúng ta. Tôi muốn thi đấu, bà muốn có một hình ảnh tốt đẹp đối với các sếp của mình. Tất cả đều vui vẻ.
Mình đang có vẻ khả ố, nhưng không thể làm khác được.
Vẫn trừng trừng nhìn mình với vẻ nghi ngờ, Veego nói:
- Đừng quá tự phụ, Đấu thủ Đỏ. Chúng tôi không ngốc như cậu nghĩ đâu.
- Thật sao? Hai người ngốc đến cỡ nào?
Veego không trả đũa. Mụ nói:
- Chỗ ở của cậu vẫn còn nguyên. Vào nghỉ đi, trong khi chúng tôi bắt đầu chuẩn bị.
- Tuyệt vời.
Mình nói rồi tiến qua mụ, vào lâu đài. Mụ níu cánh tay mình lại, nói:
- Còn một điều nữa.
Trước khi mình nhận ra chuyện gì, mụ đã khéo léo lùa một vật qua bàn tay mình, rồi đẩy tuốt lên cánh tay. Ngay lập tức, mình cảm thấy “thòng lọng” xiết chặt vào bắp tay.
Mụ cười mỉa mai:
- Đón mừng trở lại, Đấu thủ Đỏ.
Không để mụ thỏa lòng vì phản ứng của mình, dù cảm giác lại bị câu thúc bằng một trong những sợi xích chó của chúng làm da mình rởn ốc. Mình tiếp tục tiến vào lâu đài. Trong hành lang lớn đã có người đứng chờ mình.
Mười Bốn trịnh trọng lên tiếng:
- Xin chào Đấu thủ Đỏ. Tôi sẽ đưa anh về phòng.
- Chào Mười Bốn. Hay anh là Mười Lăm đây?
Anh bạn robot của mình thậm chí không nhếch một nụ cười. Mình nói:
- Không sao, đừng quan tâm. Rất vui gặp lại anh.
Mình nói thật lòng. Vì hắn khá tốt với mình. Mình mừng là hắn lại là dado riêng của mình. Mình và hắn bước lên cầu thang dẫn tới phòng mình.
Mười Bốn nói:
- Tôi ước là có thể nói giống như thế với anh, Pendragon. Vì sao anh trở lại?
- Vì Đại hội X. Tôi sẽ thắng.
Mười Bốn không trả lời. Nếu robot có thể tỏ ra lo lắng, thì trông hắn như đang lo lắng. Mình hỏi:
- Có chuyện gì? Anh nghĩ là tôi không thể thắng?
- Chắc chắn anh có tài. Nhưng Đấu thủ Xanh Lục không chỉ thắng bằng tài năng.
- Tôi biết, hắn là một tên gian lận xấu xa. Nhưng đừng lo. Tôi đã sẵn sàng chờ hắn.
- Tôi nghĩ, đó là chuyện khó khả thi. Ít ra là với anh. Anh không thể hạ mình thi đấu với loại chiến thuật của hắn.
- Đừng lo. Tôi có chiến thuật của mình. Nhưng cảm ơn anh đã quan tâm.
Mười Bốn đưa mình vào phòng rồi quay ra. Khi cửa đóng lại, mình nhìn quanh không gian quen thuộc. Mình có cùng cái cảm giác như mới nhảy ra khỏi xe ít lâu trước đó. Mình tự bước vào chuyện gì đây? Vì sao mình trở lại ngôi nhà khủng khiếp này? Cho đến lúc đó tấ cả chỉ như lý thuyết. Việc thấy lâu đài và căn phòng này làm tất cả thành thực tế.
Đại hội X không diễn ra ngay. Nevva nói đúng. Veego và LaBerge muốn gây sôi nổi bằng mọi cách có thể. Khi mình tập luyện, luôn có một dado với máy quay nhỏ cầm tay theo sát. Chúng đưa hình ảnh mình lên khắp Quillan, để mọi người biết Đấu thủ Đó. Mình không thấy Đấu thủ Xanh Lục nhiều, chỉ thỉnh thoảng mình mới thoáng thấy hắn đang cử tạ hay tập thể dục ngoài trời. Cũng có một máy quay theo sát hắn. Mình đoán, việc này giống như những đoạn video về “sinh hoạt riêng tư” của các vận động viên trong thời gian Thế Vận hội Olympic trên Trái Đất Thứ Hai.
Tất nhiên, Veego và LaBerge không thể biết tất cả sự quảng bá này đang được bàn tay của những người phục hưng điều khiển. Cho đến lúc này, mọi người mới chỉ thấy mình trong hai trận Lưỡi Hái và Tock. Bây giờ họ thấy mình liên tục trong nhiều giờ. Tưởng tượng hình ảnh mình đang được chiếu trên mấy trăm màn hình dọc đường phố, thú thật mình sờ sợ. Mình bỗng cảm thấy lo lắng. Không vì Đại hội X. Mình lo không trở thành “nhà vô địch” lớn như hình ảnh những người phục hưng đang cố tạo dựng lên. Nghĩa là mình… vẫn là mình. Nếu chẳng ai bị ấn tượng vì mình thì sao? Tất cả sẽ trở thành vô ích. Mình nhận ra là đã cố tập tuyện nhiều hơn bình thường, để không uổng công họ. Chạy nhanh hơn một chút và cố gắng hết sức trong khi luyện những động tác nhanh nhẹn. Mình thật sự muốn góp phần quảng cáo một huyền thoại. Điều đó cũng quan trọng như tập luyện.
Mình không biết có kết quả gì không, cho đến một hôm mình có được một cơ hội đáng chú ý. Mười Bốn đưa mình tới võ đài đã diễn ra cuộc đấu Tato. Đang chờ mình là Veego, LaBerge và Đấu thủ Xanh Lục. Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng mình cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi:
- Chúng ta sắp bắt đầu?
Tung tăng chạy lại phía mình, LaBerge tí tởn nói:
- Không! Tôi và Veego nghĩ là sẽ rất tuyệt vời nếu hai đấu thủ nói vài câu với dân chúng Quillan. Để cho họ biết hai người cảm thấy gì và Đại hội X này phi thường đến thế nào, và… đủ thứ.
Nevva tiến lên đài, nói:
- Thật ra đây là ý kiến của tôi. Còn cách nào tốt hơn để người dân Quillan biết họ sẽ đặt cược lên ai, chứ không chỉ được nghe về các đấu thủ?
Khi nói, cô ta nhìn thằng mắt mình, như cố nhắn nhủ điều gì. Mình hỏi:
- Chúng tôi có thể nói bất cứ điều gì mình muốn?
Veego xen vào:
- Miễn là đừng làm chúng tôi hay Blok bực mình.
Mỉnh mỉa mai nói:
- Ồ không. Tôi đâu muốn làm thế!
Nevva nói:
- Hãy chỉ nói với họ là anh sẽ làm gì, và vì sao thắng trong Đại hội X lại là điều quan trọng với anh.
Một lần nữa, Vevva lại nhìn thẳng mắt mình. Mình nhận ra, cô đã thu xếp vụ này như một cơ hội bằng vàng để mình nói với mọi người lý do mình thi đấu. Tấ cả người dân sẽ nhìn thấy. Mình phải lựa lời chính xác.
Đấu thủ Xanh Lục ha hả cười, hỏi:
- Ý cô là ngoài lý do thắng để khỏi bị giết, còn lý do khác nữa sao?
LaBerge hô hố cười theo, khi thấy có mỗi mình hắn cười, LaBerge ngậm miệng. Ngố.
Mình nói:
- Để Đấu thủ Xanh Lục nói trước. Là nhà vô địch, anh ấy phải được vinh dự đó.
Thật ra, mình muốn có thêm thời gian để suy nghĩ xem sẽ nói gì.
Xanh Lục nói:
- Được thôi. Bắt đầu đi.
Veego và LaBerge đứng bên nhau. Một dado phục vụ xuất hiện với máy quay nhỏ, hướng vào hai người. Veego nói với dado:
- Cho chúng ta biết khi nào chúng ta đang lên hình trực tiếp.
Đứng bên mình, Nevva vừa nhìn Veego và LaBerge vừa nói nhỏ
- Anh sao rồi?
- Sẵn sàng.
- Nên biết đây là cơ hội phi thường. Những lời nói đúng sẽ đưa anh lên tột đỉnh.
- Hiểu. Còn những lời nói sai có thể chôn xác tôi. Đừng nói nữa, để tôi suy nghĩ.
Dado phục vụ gật đầu ra hiệu cho cặp kia bắt đầu.
LaBerge ngoác miệng cười, ngân nga:
- Thời gian cận kề, trò chơi sắp đến, đấu thủ sẵn sàng, hãy nghe họ nói!
Veego tiếp theo liền:
- Đây sẽ là lựa chọn khó khăn nhất mà chưa bao giờ các bạn gặp phải. Ai sẽ là người tài năng nhất để các bạn tin tưởng đặt cược? Chúng tôi đã làm hết khả năng để cung cấp cho các bạn thông tin về hai đấu thủ. Bây giờ là lúc nghe chính họ nói. Trước hết, hãy nghe nhà vô địch… Đấu thủ Xanh Lục.
Dado chuyển máy quay về Đấu thủ Xanh Lục. Hai tay chống mạn sườn, hắn cộc cằn nói:
- Các bạn biết tôi rồi. Các bạn biết tôi không bao giờ thua. Tôi đã xem các trò chơi suốt cả đời. Chưa bao giờ Blok có một nhà vô địch đầy quyền lực như tôi. Tôi sẽ là đấu thủ đầu tiên giải nghệ mà chưa một lần bị hạ, và sẽ làm một vòng khắp Quillan để quảng bá các trò chơi cho Blok. Khi các bạn nghĩ tới Blok là các bạn nghĩ tới sức mạnh và nghĩ tới tôi.
Hắn quay lưng, nhảy xuống khỏi đài. Dado vội chuyển máy quay vào Veego và LaBerge. Cả hai có vẻ ngạc nhiên vì Đấu thủ Xanh Lục hấp tấp bỏ đi. Không gì có thể làm mình mừng hơn những lời hắn nói. Trông Nevva như đang cố kềm một nụ cười khi nói:
- Thật tuyệt vời. Anh ta hoàn toàn gắn bó với Blok.
Hướng về ống kính, Veego lên tiếng:
- Và bây giờ chúng ta sẽ nghe Đấu thủ Đỏ, đấu thủ duy nhất trong lịch sử rất tự tin, yêu cầu được tỉ thí với Đấu thủ Xanh Lục. Xin giới thiệu… Đấu thủ Đỏ
Ống kính chĩa vào mình trong khi Nevva bước tránh sang một bên. Cảm giác thật kỳ lạ khi biết hình ảnh mình đang được chuyển tới hàng triệu con người. Đó là một sân khấu lớn nhất có thể có được. Mình phải tận dụng tối đa. Khoanh hay tay trước ngực, mình nói:
- Quý vị không biết rõ tôi như biết Đấu thủ Xanh Lục, nhưng có điều quan trọng quý vị cần nên biết. Tôi không trở lại thi đấu trong Đại hội X vì bản thân mình. Tôi đã có thể biến mất và không ai thấy tôi nữa. Nhưng tôi đã trở lại như một sự biểu tỏ lòng khâm phục đối với nhân dân Quillan.
Từ khóe mắt, mình thấy Veego và LaBerge nhìn nhau lo lắng.
- Tôi có mặt tại đây để chứng minh rằng không cần phải là người vĩ đại và quyền uy mới có thể đạt được vinh quang. Tôi tin vào bản thân mình, tôi tin vào người dân Quillan. Và mặc dù tôi biết mình sẽ thắng Đại hội X, tôi yêu cầu mỗi cá nhân quý vị hãy dũng cảm phản đối những trò chơi bạo tàn này. Đừng đặt cược vào Đại hội X. Đừng đặt cược lên tôi hay Đấu thủ Xanh Lục. Đó là cách tốt nhất để chứng tỏ cho Blok biết, quý vị sẽ không sống theo luật lệ của họ lâu hơn nữa.
LaBerge gào lên:
- Cái gì?
Veego vội vàng bước tới gạt máy quay sang một bên, rít lên với dado:
- Ngừng truyền hình vụ này ngay lập tức!
Dado xách máy rời ngay khỏi võ đài.
Giả bộ kinh ngạc, Nevva hỏi mình:
- Sao anh có thể nói năng như thế? Đó là điều không được phép. Ban quản trị sẽ nổi giận. Tôi phải đi báo cáo lại ngay.
Cô vội vàng rời khỏi đài. Trước khi bước xuống, cô thoáng nháy mắt với mình. Mình vừa nện cho Blok một đòn chí mạng. Veego đứng đó, trừng trừng nhìn mình, trong khi LaBerge nện gót tới lui, lo lắng làu bàu với mụ:
- Tại hại. Quá tai hại. Chúng ta sẽ bị khiển trách. Chúng ta đang điều hành kiểu gì thế này? Mọi người có nghe theo hắn không? Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Không rời mắt khỏi mình, Veego nói:
- Không làm gì hết. Đấu thủ Đỏ sẽ không được phép tuyên bố điều gì với nhân dân nữa. Ngoài chuyện đó, chúng ta sẽ không làm gì hết.
Hấp tấp xuống khỏi đài, LaBerge lắc đầu bực tức, lẩm bẩm:
- Tai hại! Quá tai hại!
Tiến lên một bước, Veego hỏi mình:
- Anh làm gì vậy, Đấu thủ Đỏ?
Mình nói rất ư là hồn nhiên:
- Chỉ ráng làm cho thêm phần hấp dẫn thôi mà. Bà không nghĩ vụ này sẽ làm mọi người bàn tán sôi nổi sao?
Trừng trừng nhìn mình một lúc, Veego quay lưng bước đi. Không biết mình có quá đà không. Mình không tin họ sẽ hủy bỏ Đại hội X sau tất cả những gì đã được quảng cáo, nhưng mình cũng không biết chắc.
Còn một sự kiện nữa đã được lên kế hoạch trước Đại hội X. Và là một sự kiện lớn. Đấu thủ Xanh Lục và mình sẽ diễu hành qua đường phố Rune, trên hai chiếc xe hơi. Ý tưởng để mọi người thấy chúng mình bằng xương bằng thịt sẽ gây sôi động hơn và… tất nhiên, cá cược sẽ lớn hơn. Mark và Courtney, những gì xảy ra trong ngày hôm đó là điều mình mơ không thấy. Cho đến thời điểm đó, ý nghĩ người dân Quillan nhìn mình, tìm hiểu về mình, và tin mình là biểu tượng của tự do chỉ là một khái niệm. Không là thực. Mình đã phải đón nhận những gì những người phục hưng nói dựa trên sự tin cậy. Dù mình đã hoàn toàn nhập cuộc, nhưng trong thâm tâm mình vẫn tự hỏi: liệu người dân có thật sự quan tâm không? Những gì xảy ra chiều hôm đó đã bắn tan nghi hoặc của mình thành từng mảnh. Không, nó làm bốc hơi hết mọi nghi ngờ.
Trong cuộc diễu hành có ba xe. Xe đầu là Veego và LaBerge. Xe thứ hai là mình. Xe sau cùng là Đấu thủ Xanh Lục. Chúng mình đứng trên xe mui trần để mọi người đều thấy rõ. Một hàng an ninh dado đi sát sườn đoàn diễu hành, phòng có kẻ gây rắc rối hay cố tiến lại gần. Mình nghĩ, đó cũng là một ý hay, vì đường phố Rune rất đông đúc. An ninh dado chỉ mở được một đường tối thiểu cho xe qua.
Những gì xảy ra thật hỗn loạn. Mình chỉ có thể ví như một cuộc diễu hành đầy hoa và băng giấy tại thành phố New York đón mừng những nhà vô địch thể thao, hay các phi hành gia. Điên khùng hết mức. Chỗ cũng có người. Chen chúc nhau trên hè phố, vươn ra từ cửa sổ, đứng trên mái nhà mà la hét. Khi đoàn xe rẽ qua đường phụ để vào lộ trình diễu hành chính, chẳng khác nào chạm phải một bức tường âm thanh phát ra từ hàng ngàn động cơ phản lực. Cả một biến người, không thể nào nhận ra mặt ai, nhưng điều làm mình bất ngờ nhất là… mọi người đang cười! Mình thấy niềm vui trên mặt họ. Một điều mình đã không thấy trên Quillan, ngoại trừ vài người may mắn đã thắng cược trong một trò chơi. Những con người này như đê mê ngây ngất.
Không có những dải băng tung xuống, nhưng có một thứ còn tuyệt vời hơn. Mình không thể nói chắc mỗi người đều có, nhưng phải nói là hàng mấy ngàn người. Nhìn đâu cũng thấy người già, thiếu nữ, trẻ em – đủ mọi lứa tuổi mà bạn có thể tưởng tượng ra – đều đang vẫy một lá cờ đỏ. Có thể mình hơi bị chậm hiểu, hoặc có thể vì toàn bộ quang cảnh làm mình quá bàng hoàng nên không nhận ra ngay điều đó có ý nghĩa gì. Cho đến khi mình nghe tiếng hát cùng cất lên. Lúc đầu không rõ vì chỉ như một tiếng ồn ào, nhưng rồi mình hiểu họ đang hát gì: “Đỏ! Đỏ! Đỏ!”. Những người này đang cất tiếng hát dành cho mình! Những lá cờ đỏ họ đang vẫy cũng vì mình! Không thể diễn tả trong một câu nói quá đơn giản. Vì đó là một điều không thể nào tin nổi.
Phía trước, mặt mày Veego và LaBerge tươi hơn hớn như vừa trúng giải World Series. Mình nghĩ, chẳng ai quan tâm tới cặp này. Veego đứng cừng đờ với nụ cười cũng… cứng đờ trên mặt. Mình không biết mụ đang nghĩ gì. Nếu phải đoán, mình đoán mụ đang tính toán lũ ngốc này đặt cược bao nhiêu vào Đấu thủ Đỏ và công việc kinh doanh của mụ sẽ lời lãi bao nhiêu. Vì vậy, mình đoán là mụ đang khấp khởi mừng.
Quay lại, mình thấy có lẽ Đấu thủ Xanh Lục là người duy nhất tỏ ra khó chịu. Hắn đứng, hai tay nắm chặt mui xe. Mình sẽ không ngạc nhiên nếu thấy lớp kim loại bị bóp bẹp dưới nắm tay của hắn. Hắn trừng trừng nhìn mình theo kiểu người ta thường nói: nếu ánh mắt có thể giết người… thì sẽ không có Đại hội X. Mình sẽ đi vào lịch sử ngay lúc này, ngay tại đó.
Mình quay nhìn lại phía trước. Đây là thời khắc của mình, mình muốn được tận hưởng. Nếu những gì đang xảy ra tại thành phố Rune này là một tín hiệu, thì những người phục hưng đã hoàn tất phần hành của họ. Dân chúng đang cổ vũ mình. Phần còn lại là liệu họ có tiến thêm bước thứ hai: không các cược vào Đại hội X. Mình nghĩ, điều đó không quan trọng lắm. Đây không phải là vấn đề cá cược. Đây là vấn đề tạo ra một cuộc trình diễn để khai hóa dân chúng tiến vào hành động.
Ngày hôm nay quả là tuyệt vời, nhưng phần tuyệt vời nhất vẫn chưa lộ diện.
Cuộc diễu hành kết thúc tại tòa nhà Blok đồ sộ uy nghi. Dưới hàng chữ BLOK khổng lồ là một ban công rộng nhìn xuống đường. Chúng mình được đưa lên đó để hoàn tất sự kiện sau cùng. Trên ban công có mình, Đấu thủ Xanh Lục, Veego, LaBerge và vài thành viên ban quản trị. Không có ông Kayto trong số họ, nhưng mình biết Saint Dane đang theo dõi từ đâu đó. Diễn văn, giới thiệu, và đủ thứ chuyện ba hoa về sự kiện sôi nổi sắp diễn ra như thế nào, và chưa bao giờ và có lẽ chẳng bao giờ Quillan sẽ được thấy một sự kiện như thế này nữa..
Mình nhìn xuống biển người. Không cường điệu đâu. Đúng là một biển người. Đường phố chật cứng. Mình bảo đảm chỉ những người đứng trước mới có thể nhìn thấy tụi mình, nhưng hình ảnh tụi mình đang được chiếu trên các màn hình từ đầu tới cuối phố.
Khi đứng đó, cố không nghe những bài diễn văn lảm nhảm, mình bỗng có một cảm giác kỳ lạ.
Mình không lo lắng hay sợ hãi, Tất nhiên mình đã từng chơi bổng rổ nhiều lần trước một đám đông lớn, nhưng đám đông lớn tại trường trung học cơ sở Stony Brook là khoảng một ngàn người. Còn tại đây, mình đang bị ngắm nghía, phân tích bởi hàng mấy triệu người. Mấy triệu theo đúng nghĩa đen. Mình tự hỏi, vì sao điều đó không làm mình phát hoảng. Có lẽ nhờ niềm tin vào sứ mệnh của mình. Nhìn những con người này, mình biết đời sống của họ sẽ tốt đẹp hơn. Kỳ lạ hơn, dường như họ cũng cảm thấy như thế. Ngày hôm đó, những gì mình thấy trên mặt họ chính là niềm hy vọng. Đúng vậy, đó là niềm hy vọng mình phải thắng trong Đại hội X. Có thể mình đã mong mỏi quá nhiều, nhưng nếu những con người này có khả năng hy vọng, thì họ cũng có khả năng thay đổi cuộc đời của họ. Mình có cảm giác như họ bắt đầu nhận ra điều đó.
Đương nhiên tất cả vụ này còn có một ý nghĩa lớn hơn. Nếu mình có thể giúp làm xoay dòng sự kiện trên Quillan, Saint Dane sẽ bị thất bại. Mình tin chắc thế. Mục đích của hắn là đẩy mình vào thi đấu trong Đại hội X, để làm nhục mình. Nhưng mình đã đứng trên ban công đó, để được hàng triệu người hoan hô. Mình đoán, Saint Dane đã tức sùi bọt mép. Hình như đưa mình tới Quillan, hắn đã bị một cú phản đòn. Trước khi mình tới đây, Quillan đã bị mất. Nhưng mình tới – và thi đấu trong những trò chơi – đã khởi động một cuộc cách mạng sẽ đưa Quillan khỏi bờ vực thẳm. Phần tuyệt nhất trong vụ này hả? Chính là Saint Dane đã mời mình. Mục đích hủy diệt mình của hắn, ngược lại, đang dẫn tới việc giải thoát lãnh địa. Nhìn những khôn mặt chứa chan hy vọng, mình tưởng tượng đến tất cả những khuôn mặt trên Halla. Những con người của tất cả các không gian và thời gian. Điều đó thật dễ chịu. Tự đáy lòng, mình không thắc mắc gì nữa.
Chúng mình sẽ cứu được Halla.
Mình và Đấu thủ Xanh Lục không được phép nói. Có lẽ bài diễn văn nhỏ của mình mấy ngày trước đã dẫn tới vụ cấm đoán này. Tuy nhiên cả hai chúng mình đều được giới thiệu và yêu cầu bước lên phía trước. Veego giới thiệu Đấu thủ Xanh Lục trước. Đừng tưởng anh ta bị la ó, xua đuổi khỏi ban công. Không đâu. Có nhiều tiếng hoan hô. Dù sao anh ta là nhà vô địch và mọi người đã từng đặt cược lên anh. Mình không nghe một tiếng la ó. Không hiểu vì họ vẫn còn hâm mộ anh ta hay vì họ không có khái niệm về la ó.
Trái lại, những gì xảy ra tiếp theo mới thật sự sôi động. Mình được giới thiệu và nơi này như hóa rồ. Tiếng ồn lớn đến nỗi mình tưởng kính cửa sổ vỡ tan từng mảnh. Đám đông trở thành một biển đỏ với hàng ngàn người phất cờ. Mình không biết phải làm gì. Vẫy tay lại? Chắp hai tay đưa khỏi đầu như kiểu cổ điển của nhà vô địch? Hay dang rộng hai tay như kiểu vua chúa vẫn làm? Trong khi đứng đó chịu đựng cơn lốc của âm thanh, mình chợt nẩy ra một ý. Không biết làm vậy là khôn hay ngốc, mình không có thời gian phân tích, nên cứ làm. Mình bước bên một bệ nhỏ, để đám đông thấy rõ mình hơn. Hành động nhỏ đó làm họ gào thét khủng khiếp thêm. Nhìn lên, mình thấy hình ảnh của mình xuất hiện trên hàng trăm màn hình dọc đại lộ. Bối cảnh thật hoàn hảo, vì vậy mình làm điều đó:
Đưa tay phải lên nắm bắp tay trái, mình chào họ theo kiểu của phục hưng.
Phản ứng quá mạnh và quá bất ngờ, mình tưởng tòa nhà sắp sụp đổ. Toàn thể nơi này rung lên. Mình thề đó, tòa nhà đồ sộ làm bằng đá đen này run bần bật như cái nhà xếp bằng những lá bài. Phản ứng của đám đông cứ như đường phố bị địa chấn. Tiếng chân thình thịch của mấy ngàn con người nhảy nhót làm móng nhà rung chuyển. Mình nhớ lại quang cảnh trong sân vận động Yankee, khi nơi đó tràn ngập những con người đang nhún nhảy làm rung động cả sân. Cảm giác tại đây giống như vậy. Tiếng gào thét lớn đến khó chịu. Nhưng… rất tuyệt vời. Bây giờ không thể phủ nhận được nữa. Người dân biết chính xác lập trường của mình và họ ủng hộ mình. Ước gì mình có thể lưu giữ mãi khoảng khắc đó. Mới thoáng thấy hình ảnh mình trên các màn hình với bàn tay nắm bắp tay, màn hình vụt tắt và mình bị mấy gã an ninh dado thô bạo kéo xuống khỏi bệ. Mình bị đưa ngay vào trong tòa nhà. Đám đông vẫn không ngừng gào thét. Tòa nhà vẫn rung lên. Mình nghĩ: dám họ dùng tay không xé toạc tòa nhà ra mất.
Veego ra lệnh cho mấy dado:
- Đưa chúng ra khỏi đây.
Mình và Đáu thủ Xanh Lục cấp tốc được đưa vào hai thang máy khác nhau, xuống tầng hầm. Chúng mình bị tống vào hai xe, phóng khỏi tòa nhà bằng đường ngầm. Dù ở dưới lòng đất, mình vẫn nghe được tiếng huyên náo bên trên. Mình có thể cảm nhận được một điều. Thành phố chết đã sống lại. Ngồi một mình sau xe, mình tủm tỉm cười. Phục hưng đã thành công. Hình ảnh mình chào theo kiểu phục hưng đã có hiệu quả. Hình ảnh đó đã phát đi trên khắp Quillan. Thông điệp đã được gửi. Sự thay đổi đang tiến gần.
Bây giờ tất cả những gì cần làm là: mình phải thắng.
Về tới lâu đài, Mười Bốn đón mình và đưa ngay về phòng. Hắn hỏi:
- Hôm nay anh hài lòng chứ?
Bước vào phòng, mình thấy Veego đã đang chờ tại đó. Mình không thể biết mụ vui hay bực tức về những gì vừa xảy ra.
Mình kênh kênh nói:
- Trình diễn tốt đấy chứ?
- Cậu nghĩ là chỉ huy ở đây, phải không… Pendragon?
Oa! Chết cha rồi! Thế là hết “tiệc”. Sao mụ biết tên mình? Nhìn mặt mình chắc mụ biết mình đang kinh ngạc đến ngần nào. Mụ nói:
- Phải, tôi biết tên cậu, Bobby Pendragon. Aja Killian đã nói với tôi tất cả về cậu.
Đầu gối mình bủn rủn. Mình có nghe lầm không? Mụ vừa nói đến tên Aja Killian? Mình lắp bắp:
- Tôi… Tôi không hiểu…
- Đừng giả bộ nữa. Tôi không biết cậu hy vọng làm trò gì tại đây, nhưng tôi không làm việc quá lâu, quá vất vả xây dựng hoạt động này để cậu phá hủy đâu. Tôi không rời bỏ một tai họa để bước vào một tai họa khác.
- Tôi không biết bà đang nói gì.
Mình không hiểu, thật sự là không hiểu.
Mụ quát lên:
- Đừng giả vờ ngu ngơ nữa, Pendragon. Tôi và LaBerge đã biết sự thật. Chúng tôi không là dân Quillan.
Đầu óc mình rối tung lên:
- Thật ư? Hai người từ đâu tới?
Ve vẩy ngón tay vào mình, mụ nói như một bà giáo nghiêm khắc.
- Tôi biết cậu. Tôi nhớ là đã thấy cậu. Cậu suýt phá hủy Nguồn Sáng Đời Sống. Tôi không để cậu tái diễn trò đó trên Quillan này.
Mình muốn gào lên. Chuyện gì đang xảy ra đây?
- Bà đến từ Veelox? Nhưng… không thể.
- Rõ ràng là có thể. Vì chúng tôi đang có mặt tại đây.
- Nhưng… bằng cách nào?
Căm ghét nhìn mình, Veego nện gót tới lui. Thật tình mình không biết chuyện gì đang diễn ra. Mụ là Saint Dane? LaBerge là Saint Dane? Không. Không thể. Saint Dane có thể làm nhiều thứ, nhưng hắn không thể tách làm hai. Cả mụ và LaBerge đều đã cùng ở trong phòng quản trị với ông Kayto. Kayto là Saint Dane. Người đàn bà này là ai?
Sau cùng mụ nói:
- Tôi và LaBerge là phader trên Veelox. Chúng tôi theo dõi những cuộc nhảy của Nguồn Sáng Đời Sống. Aja Killian là giám sát của chúng tôi.
Tâm trí mình bối rối, cố bắt kịp ý nghĩa của chuyện này, nhưng không thể.
- LaBerge và tôi xâm nhập vào thế giới ảo của nhiều người. Từ đó chúng tôi nảy ra ý tưởng về các trò chơi. Cậu thật sự nghĩ LaBerge đã sáng tạo ra những trò đó, đúng không? Nó là một thằng đần độn. Nếu nó không là em trai tôi, tôi đã tống khứ từ lâu rồi.
Em trai mụ? Điều đó giải thích nhiều chuyện, nhưng vẫn còn nhiều điều khác cần phải tìm hiểu.
- Chúng tôi tìm ý tưởng trò chơi từ hàng ngàn nguồn khác nhau. Hàng ngàn thế giới ảo. Chúng tôi đã tiếp cận trí tưởng tượng tập thể của Veelox và… xa
- Xa hơn? Xa hơn cái gì?
- Wippen. Chúng tôi phát hiện ra trò chơi đó trên Eelong. Không hoàn toàn sôi động với ngựa như với zenzen, nhưng vẫn thành công.
- Bà đã tới Eelong?
- Một nơi thú vị. Tôi rất muốn ở lại đó lâu hơn, nếu không vì những con người-mèo đó tưởng chúng tôi là món ăn của chúng.
- Nhưng bà… có là Lữ khách không?
- Tôi không hiểu câu hỏi này.
Mình la lên:
- Có. Bà có hiểu. Phải hiểu. Chỉ Lữ khách mới có thể sử dụng ống dẫn. Nếu không phải Lữ khách thì các người đã phá hủy ống dẫn rồi. Chắc chắn Saint Dane đã cho bà biết.
- Trước đây cậu cũng nhắc đến cái tên này. Con người tên Saint Dane này là ai?
- Đừng dối tôi. Bà phải biết Saint Dane. Đó là kẻ đã gửi thiệp mời tôi tới đây.
- Rất tiếc. Chưa từng nghe tên này. Hắn cũng tới từ Veelox sao?
Phát điên lên mất. LaBerge và Veego không thể tới từ Veelox, vì nếu vậy chúng đã làm sụp đổ ống dẫn rồi.
- Tôi không tin bà. Nếu thật sự đến từ một lãnh địa khác, mà lại không là Lữ khách, khi nhảy vào ống dẫn bà đã hủy hoại ống dẫn rồi. Chấm hết!
- Tôi nhớ hình như có nghe về vụ này.
Mụ bình thản nói. Tình thế xoay chiều. Veego lại nắm quyền chủ động. Mình lại mò mẫm tìm đường. Thoáng giây kiểm soát của mình đã tan biến. Cảm giác có được khi đứng trước đám đông thị dân Rune chỉ còn là kỷ niệm.
Mụ nói:
- Ông Kayto đã giải thích về vụ này. Ông bảo, khi nào chúng tôi còn vượt qua ống dẫn cùng ông, thì sẽ không có rắc rối gì. Rõ ràng là ông ấy nói đúng, vì không có bất kỳ rắc rối gì thật. Các ống dẫn đó đúng là những thiết bị lạ lùng. Nhưng thú thật, tôi không hiểu chúng hoạt động bằng cách nào, sự khác biệt giữa các lãnh địa ra sao. Có lẽ cậu có thể giải thích cho tôi.
- Ông Kayto, ủy viên ban quản trị, là người đưa bà tới đây?
- Ông ấy tới Veelox tìm nhân tài để phục hồi ngành kinh doanh trò chơi trên Quillan, và đã tìm ra chúng tôi. Veelox đang trong tình trạng rối ren. Nguồn Sáng Đời Sống đang hư hỏng dần. Không còn ai săn sóc. Mọi người đều chọn cách ở lại trong thế giới ảo của họ… và chết mòn trong đó. Nhân dân đói khát. Nhà máy điện yếu dần. Không lương thực. Thậm chí các nhà máy gloid cũng tan hoang. Đúng là ác mộng. Khi ông Kayto đề nghị cho chúng tôi một sự đổi đời, phải nói là chúng tôi đã nhảy lên nắm lấy dịp may đó.
- Còn Aja thì sao?
- Cô ấy cố sức vượt qua một cuộc chiến thất bại. Rất đáng khâm phục. Cô cố gắng giữ sự sống cho những con người khốn khổ đó. Nhưng không thể. Đó là lý do tôi đang nói chuyện với cậu tại đây.
Thì ra vậy. Đó là đầu nối. Saint Dane tới Veelox trong hình dạng ông Kayto. Veego và LaBerge không biết nhân dạng thật của hắn. Đó là nguyên nhân hắn có thiệp mời để gửi cho mình. Mọi chuyện đang rơi vào đúng vị trí và… đang tách ra.
Veego nói tiếp:
- Tôi đã nói lý do tôi có mặt tại đây, bây giờ hãy cho tôi biết cậu làm gì tại nơi này?
Sao mình có thể trả lời câu hỏi đó một cách đơn giản được? Người đàn bà này không có một chút manh mối gì về Lữ khách, Halla, và những gì là mục tiêu thực sự của Saint Dane. Mình nghĩ, cố giải thích cho mụ những điều đó cũng không ích gì. Không thể cho mụ biết. Không thể giải thích những chuyện đó cho một kẻ sử dụng con người như con cờ thí để phục vụ cho mục đích ích kỷ của riêng mình.
- Tôi… tôi nghĩ mình tới đây để thi đấu trong Đại hội X.
Đó là sự thật.
Mụ hỏi lại:
- Cậu nghĩ?
- Phải. Tôi nghĩ. Rất tiếc, tôi chỉ có thể nói vậy thôi.
Mình bỗng cảm thấy quá mỏi mệt.
Mụ nói:
- Tôi không biết cậu thật sự là ai, hay cậu từ đâu tới, hoặc Lữ khách là gì, nhưng tôi đã thấy cậu cố làm gì trên Veelox. Cậu đã muốn phá hủy Nguồn Sáng Đời Sống, và cậu đã suýt thành công. Với những gì tôi biết, có thể đó cũng là một điều hay. Tôi không quan tâm nữa. Tôi chỉ còn quan tâm tới những trò chơi của tôi và đời sống của tôi trên Quillan này. LaBerge và tôi dự định sống lâu dài tại đây. Chúng tôi sẽ không để cậu hủy hoại những gì quá hoàn hảo đâu.
- Bà sẽ làm gì chứ? Hủy bỏ trận đấu? Kéo tôi ra? Bà đã thấy tôi được hâm mộ thế nào rồi đó. Blok sẽ tống khứ bà nhanh tới mức em trai bà không có đủ thời gian đóng gói mấy con búp bê hề bé nhỏ của hắn đâu.
Kể từ khi gặp mụ, lần đầu tiên mình thấy Veego trông có vẻ kém tự tin. Mụ cắn môi rồi nói:
- Không. Cậu vẫn sẽ thi đấu. Tôi không quan tâm cậu thắng hay thua. Tôi không quan tâm nếu cậu chết hay trở thành đấu thủ vĩ đại nhất mọi thời đại. Tôi chỉ cần cậu thi đấu.
- Vậy thì chúng ta đồng quan điểm rồi. Đó cũng là tất cả những gì tôi muốn. Tôi muốn thi đấu và muốn thắng. Bà phải tin vào lời hứa của tôi.
Veego nhìn mình, gật đầu:
- Chúng ta sẽ tiến hành từng bước một. Nếu cậu còn sống sau Đại hội X, chúng ta sẽ quyết định bước tiếp theo.
- Đồng ý.
Veego vươn thẳng người, trở lại là người đàn bà lạnh lùng, trầm tĩnh. Vừa bước tới cửa mụ vừa nói:
- Đêm nay hãy cố ngủ ngon, Đấu thủ Đỏ. Ngày mai là Đại hội X.
Mụ kéo mạnh cửa, bước ra rồi đóng sập lại.
Mình ngồi đó một lúc lâu, cố hiểu những gì mụ đã nói. Mụ và LaBerge đến từ Veelox. Điều này thì mình tin. Vì nếu không, mụ không thể biết những chuyện tại đó. Nhưng cặp này không là Lữ khách, điều đó mở ra một chương hoàn toàn mới lạ và đáng sợ trong câu chuyện đã quá đ rắc rối rồi. Người bình thường có thể du hành một cách an toàn, miễn là đi cùng một Lữ khách. Chúng không biết ông Kayto thật sự là con quỷ tên Saint Dane. Điều đó cũng có nghĩa chúng không biết mưu đồ hủy hoại Halla của hắn.
Ý nghĩ tất cả những điều này sẽ dẫn tới đâu thật khủng khiếp. Lữ khách không được phép xáo trộn các lãnh địa. Cậu Press nhắc đi nhắc lại điều này nhiều lần. Mình cũng đã tự tìm hiểu không biết là bao nhiêu lần rồi. Các lãnh địa phải tự giải quyết số phận riêng, không để ô nhiễm từ các thế giới, nền văn hóa và thời gian khác. Lữ khách có thể giúp đỡ, nhưng luôn phải hành động trong đường lối đã được xác định của một lãnh địa. Đó là phương pháp bắt buộc phải tuân thủ. Lữ khách luôn phải cố gắng tuân theo luật lệ đó.
Nhưng bây giờ Saint Dane đang hiên ngang bất chấp luật lệ đó. Hắn cố làm mất sự cân bằng tự nhiên của mỗi lãnh địa hắn đã ghé qua. Hắn phát hiện bước ngoặt của mỗi lãnh địa và sử dụng sự tàn ác của hắn để đẩy mọi sự kiện đi chệch hướng. Bây giờ có vẻ như hắn đang tiến bước tiếp theo, bằng cách cố tình xáo trộn các thế giới với nhau. Đây là âm mưu cuối cùng của hắn? Hắn sẽ tạo ra sự hỗn mang bằng những xung đột của con người và văn hóa? Đây là cách hắn mưu đồ chinh phục Halla? Mình không hiểu sự cân bằng tự nhiên của tất cả những gì tồn tại và điều gì có thể xảy ra khi sự tự nhiên đó bị mất, nhưng hình như Saint Dane hiểu.
Mình đã nghĩ chính vì Saine Dane, Quillan đang thu xếp cho mình bị đánh bại. Khi gặp những người phục hưng và thấy kế hoạch thu hồi lãnh địa của họ, mình càng hiểu hơn nhiều. Nhưng dường như Saint Dane đã chuyển sang một phương án khác. Hắn đang cố làm tan rã Quillan bằng cách đưa những người bình thường và những ý tưởng độc đáo từ các lãnh địa khác tới. Thậm chí mình không thể đoán vụ này sẽ dẫn Quillan và Halla tới đâu.
Đầu mình như nổ tung. Mình cần nói chuyện với Nevva. Cô ấy phải dùng ảnh hưởng với ban quản trị, để tống khứ Veego và LaBerge khỏi Quillan. Phải dẹp bỏ các trò chơi. Chúng mình cần bắt hai kẻ đó trở về nơi của chúng, Veelox. Quillan cần được đặt trở lại đúng phương hướng tự nhiên của nó. Đây là chuyện lớn hơn Blok. Đây là việc về tương lai của Halla. Mình chạy tới cửa. Cửa khóa. Cửa phòng mình không bao giờ khóa. Mình húc vai vào cánh cửa. Cửa không lay chuyển. Mình đã là một tù nhân. Nửa giây sau, cửa bật mở. Ba an ninh dado đứng lù lù tại đó. Một tên hỏi:
- Cần chúng tôi lấy gì không?
Mình đóng sập cửa. Mình mắc bẫy rồi. Veego sẽ kiểm soát chặt chẽ Đấu thủ Đỏ.
Đấu thủ Đỏ. Đúng rồi. Nhận ra điều đó, mình giật thót người. Hết đường tránh né. Ngày mai là Đại hội X. Phải gạt bỏ những ý nghĩ mâu thuẫn khỏi đầu, cố gắng tập trung. Nếu không, mình sợ sẽ thật sự là khởi đầu cho màn kết thúc của… không chỉ Quillan, mà cả Halla.
Điều duy nhất phải làm là: chiến thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.