Passion

Chương 99:




Cuộc đời giống như những sợi chỉ đan xen, kết nối với nhau, nhưng người đàn ông này lại như bị tách biệt đứng ngoài lề. Cô độc, nhưng hắn lại chẳng nhận ra sự cô độc của mình, cũng không biết đến nỗi trống trải. Từ đầu hắn đã không hiểu được những điều ấy. Có lẽ sự thờ ơ của hắn đối với những cảm xúc đó lại là một điều may mắn. Nếu hắn chưa từng biết, thì mong rằng hắn sẽ không bao giờ biết. Nhưng điều đó khiến người ta không khỏi chua xót và tiếc nuối. Nếu nói với hắn điều này, chắc hắn sẽ cười nhạo mà thôi.

“Nếu anh bị đâm bất ngờ trong một con hẻm bẩn thỉu nào đó và không ai đến cứu, rồi cứ thế chết đi, thì ít nhất tôi sẽ buồn vì anh.”

Ngay trước khi thang máy dừng ở tầng hầm 1, Jeong Taeui lẩm bẩm. Giọng điệu thẳng thừng, không rõ là an ủi hay chế giễu. Ilay nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ như đang ngạc nhiên. Nhưng rồi hắn bật cười. Hắn không nổi giận, mà ngược lại còn cười lớn như thể vừa nghe được điều gì thú vị. “Cảm ơn vì điều đó,” hắn chỉ đáp lại đơn giản.

Jeong Taeui đứng chờ cửa thang máy mở, tự nhủ rằng mình có lẽ đã thay đổi nhiều sau khi vào nơi này, trở nên dạn dĩ hơn, hay thậm chí thô lỗ hơn. Nhưng có lẽ đó cũng không phải là thay đổi quá tệ.

Khi cánh cửa thang máy mở ra, bước chân cậu bỗng khựng lại. Trước thang máy có một người đang đứng. Nếu là tầng hầm 6 nơi đông người qua lại, thì chuyện này không lạ. Nhưng ở tầng hầm 1 nơi hiếm ai lui tới thì điều này quả thật bất ngờ.

Người đứng trước thang máy là Rudolph Jangtil. Có vẻ như chính ông ta cũng bất ngờ khi nhìn thấy Jeong Taeui và Ilay. Ông ta nhướng mày một thoáng, rồi nhận ra họ liền mỉm cười lịch sự.

“Từ tối nay, cả hai sẽ vất vả rồi.”

Rudolph chào một cách trang trọng, và Ilay cũng đáp lại tương tự.

“Chẳng có gì gọi là vất vả cả. Đương nhiên phải cẩn thận để mọi việc diễn ra suôn sẻ thôi.”

Jeong Taeui với vị trí thấp hơn nên không thể xen vào cuộc đối thoại đó. Cậu chỉ đứng yên lặng lắng nghe những lời xã giao khuôn mẫu và cảm thấy kinh ngạc. Hóa ra hắn cũng biết nói những lời đàng hoàng như thế này. Có khi ở những nơi khác, hắn còn giả vờ làm người bình thường nữa không chừng.

Sau khi trao đổi vài câu, Rudolph quay sang Jeong Taeui. Đôi mắt ông hơi híp lại.

“Cậu đã quen với cuộc sống ở đây chưa? Chắc cậu nhớ gia đình lắm khi không thể thường xuyên gặp họ.”

“À… Tôi cũng không thân thiết với gia đình đến mức đó. Nhưng cảm ơn ngài đã lo lắng.”

Jeong Taeui nhớ đến người thân duy nhất còn lại của mình khi trả lời. Dù ở đây hay nơi khác, luôn có người khéo léo hỏi thăm tin tức về anh trai cậu. Rudolph mỉm cười như hiểu ra, rồi kết thúc câu chuyện và rời đi.

Sau khi lịch sự tiễn ông ta, Jeong Taeui và Ilay vẫn đứng yên im lặng một lúc.

“Dạo này là tuần lễ gì sao, mà ai cũng nhắc đến anh trai mình thế nhỉ,” Jeong Taeui lầm bầm.

Ilay bật cười. “Không phải dạo này, mà là từ trước đến giờ rồi. Chẳng qua cậu không để ý thôi. Với cả giờ anh ta gần như mất tích, nên mọi người càng tò mò hơn.”

“Hừm… Nếu có tin gì, chú tôi chắc chắn sẽ báo ngay thôi.”

Jeong Taeui gõ nhẹ vào cửa thang máy bằng đầu ngón tay rồi quay người bước đi.  Dù Jangtil là cấp trên của chú cậu nhưng ông ta vẫn là một người khó hiểu. Với Jeong Taeui, không nhất thiết phải tìm hiểu, nhưng cũng chẳng cảm thấy thích thú gì. Cậu vừa cậu rẽ về phòng chú mình vừa suy nghĩ xem có nên lấy vài lon bia không. Thì bỗng lúc này Ilay bước bên cạnh với nụ cười mơ hồ, khẽ nói như gió thoảng.

“Huấn luyện viên Jeong Changin chẳng thích Jangtil mấy đâu.”

Jeong Taeui chậm bước lại một chút, liếc nhìn Ilay, nhưng hắn không nhìn cậu. Điềm nhiên bước về phía trước, rồi bất chợt quay sang bắt gặp ánh mắt cậu, Ilay bật cười khẽ, xua tay nhẹ.

“Đùa thôi mà.”

“…”

Jeong Taeui chỉ nhún vai như muốn nói không quan tâm. Những câu chuyện kiểu này, nghĩ sâu thêm chỉ khiến mọi thứ rối ren hơn. Từ trường học đến quân đội, cậu đã sớm nhận ra điều này.

Thật ra có mấy ai thích cấp trên của mình đâu, cậu nghĩ đơn giản vậy rồi bước tiếp.

Chẳng mấy chốc, họ đến trước cửa phòng chú cậu. Phòng của Ilay nằm sâu hơn chút nữa trong hành lang. Khi mở khóa cửa, Jeong Taeui bất giác nhận ra Ilay vẫn đứng sát bên cạnh. Cậu quay lại cau mày.

“… Gì đấy?”

Cánh cửa đã mở, nhưng đây không phải phòng của mình nên cậu không muốn tùy tiện để người khác vào. Ánh mắt của Jeong Taeui vừa như hỏi còn việc gì cần làm không, vừa muốn nhấn mạnh rằng không thể cho hắn vào đây.

Ilay chỉ cười mỉm, bất ngờ đưa tay chống lên bức tường cạnh mặt cậu, tạo thành một thế như đang vây lấy Jeong Taeui giữa bức tường và thân mình. Jeong Taeui khẽ nhíu mày khó chịu.

“Làm gì đấy?”

Ilay khẽ kéo dài giọng, nói như thầm thì, “Trông cậu có vẻ khỏe lại rồi nhỉ.”

Jeong Taeui trừng mắt nhìn hắn. “Thấy anh đi lại thoải mái, hoàn thành công việc không mấy khó khăn, nên có lẽ khiến ai đó không vui thì phải.”

Cậu lắc chìa khóa, tỏ rõ sự bất mãn khiến Ilay cười phá lên.

“Từ tối nay trở đi, chúng ta sẽ phải bận rộn với đám người Nam Mỹ. Hay là nên nên thư giãn một chút nhỉ? Hơn nữa nếu khoảng cách quá xa thì làm sao mà quen thuộc được, đúng không?”

“Tôi không có ý định làm quen chút nào.” Jeong Taeui đáp thẳng thừng. Cuộc sống khắc nghiệt đã rèn luyện cậu, nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên cảm giác như sẽ có một chấn thương tâm lý. Đêm qua, thậm chí cậu còn mơ thấy một cái xúc xích to bằng cả bắp tay, sợ hãi đến toát mồ hôi. Nhớ lại lần vào nhà vệ sinh với những dấu hiệu bất thường, mặt cậu tối sầm lại. Không đời nào cậu muốn trải qua chuyện đó lần nữa.

“Jeong Taeui.” Ilay cất giọng, nửa như châm chọc. “Cậu biết không, tôi vốn chẳng nghĩ thân hình cậu có gì hấp dẫn. Vậy mà hóa ra lại là một báu vật tuyệt vời.”

Jeong Taeui cau mày, nghiêng đầu bối rối. Phải mất vài giây cậu mới hiểu được ý hắn.

“… Cái gì?”

“Hễ động vào là dính chặt lấy, cảm giác như bị nuốt chửng ấy. Khóc lóc kêu đau mà vẫn như thế, tôi chỉ nghĩ nếu cậu quen hơn, sẽ còn tuyệt vời đến mức nào.”

Câu nói đó như giọt nước làm tràn ly. Jeong Taeui vung tay, định dùng chìa khóa tấn công hắn, nhưng Ilay chỉ cười rồi khéo léo lùi lại tránh. Hắn như biến thành một kẻ điên rồ, nhưng khi nắm lấy cổ tay cậu, hắn lại ép sát khiến cậu bị kẹt giữa cánh cửa và cơ thể hắn.

“Thằng khốn này, đã biết là tồi tệ mà còn dám nói vậy trước mặt tôi sao?” Jeong Taeui giận dữ quát lên.

“Nghe cho rõ đây.” Ilay nói, ánh mắt lạnh băng. “Chẳng ai cưỡng lại được một cơ thể như cậu. Lời khuyên cho cậu là khi chơi nên chọn đối tượng cẩn thận. Kẻo lại gặp phải kẻ biến thái đeo bám thì phiền lắm.”

Ilay mỉm cười, nhẹ nhàng thì thầm bên tai rồi lập tức áp môi mình lên môi Jeong Taeui. Nói là hôn cũng không đúng, phải gọi là cố nuốt trọn môi cậu thì đúng hơn. Lưỡi của Ilay mạnh mẽ quét sâu đến tận gốc, lướt qua từng chân răng, lợi và môi của Jeong Taeui trước khi rời ra. Hắn xoay nhẹ hông, cơ thể dán sát vào cậu, rồi mới chịu lùi lại nửa bước.

Gương mặt Jeong Taeui lộ rõ vẻ khó chịu, dùng mu bàn tay chà qua miệng. Ilay liếm môi, vẻ tiếc nuối, rồi lại chạm tay lên phần hạ thân của mình như muốn kiểm soát nó.

“Cậu không cần làm vẻ nghiêm trọng thế đâu. Hai người quen biết giúp nhau giải tỏa một chút thì có gì ghê gớm chứ? Chúng ta đã làm chuyện này vài lần rồi mà?” Ilay nói như thể mọi thứ đều là lẽ thường tình.

“Đó là khi anh chỉ mượn tay thôi. Còn lần đó tôi suýt mất mạng. Đây không phải là giải tỏa, mà là hành hạ. Anh xong xuôi rồi bỏ mặc tôi à?” Jeong Taeui đáp lại gay gắt, ánh mắt sắc bén.

Ilay bật cười, lớn tiếng đến mức vang cả hành lang. “Được thôi, xin lỗi vì chuyện đó.” Hắn cười như thể tất cả chỉ là trò đùa. Jeong Taeui không chịu nổi nữa, định tung cú đấm vào khuôn mặt hắn nhưng rồi dừng lại. Cậu thở dài, tiếng thở nghe như một lời rên rỉ.

“Nếu muốn giải tỏa, sao anh không tìm người khác? Như anh nói đó, mấy kẻ đồng đội sẵn sàng làm chuyện này đầy ra mà.”

Ilay bất chợt ngừng cười. Hắn nhìn chằm chằm Jeong Taeui với ánh mắt trầm tư, như thể vừa nghe một ý kiến thú vị chưa từng nghĩ tới. “Cũng có lý,” hắn lẩm bẩm, gật gù đồng tình với chính mình.

Jeong Taeui chẳng buồn quan tâm thêm. Cậu xua tay, ra hiệu Ilay rời đi, rồi nhanh chóng bước vào phòng của chú mình và đóng sập cửa lại. Nhưng lòng cậu vẫn không yên. Cái gã đó thật khéo khơi dậy những mối hận cũ mà Jeong Taeui đã cố quên.

Jeong Taeui lấy hết mấy lon bia trong tủ lạnh, uống sạch một hơi. Cảm giác ngực nhẹ đi một chút nhưng bụng thì no căng, khiến cậu lăn lộn trên sàn một cách mệt mỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.