Passion

Chương 98:




Cậu có đủ lý do để tức giận, vậy mà từ đó đến giờ Ilay chẳng thay đổi gì. Không hề tỏ ra áy náy hay xấu hổ, cũng chẳng trở nên tử tế hơn. Nếu có, thì có lẽ thái độ của hắn giống như một người chỉ vô tình đụng vai bạn trên đường rồi qua loa nói “Ồ, đụng trúng à? Xin lỗi nhé” và bước đi, khiến người ta nghĩ rằng những lời xin lỗi sâu sắc hơn cũng khó mà mong chờ được.

Đã có lúc Jeong Taeui nghiêm túc nghĩ rằng có lẽ nhân cách của cậu thực sự tệ hại đến mức chính bản thân cũng không nhận ra. Người ta vẫn nói rằng tính cách của mình thì chính mình không biết rõ, nên chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra. Có khi nào vì thấy vậy, chú của cậu mới gọi cậu đến đây để rèn luyện nhân cách không?

Chẳng lẽ mình lại kém cỏi đến thế sao…

Giờ đây, khi ra khỏi nơi này cậu cảm thấy mình thậm chí có thể yêu thương một cách bao dung cả trung úy Kim đáng ghét kia.

“…Yên tĩnh nhỉ.”

Khi đang nghĩ đến chuyện nên quy y cửa Phật để sám hối cho những sai lầm của bản thân, Jeong Taeui bất chợt nghe thấy giọng của Ilay. Không hề báo trước, hắn đã bước vào phòng, nơi cậu đang tranh thủ nghỉ ngơi trước buổi huấn luyện chung và thản nhiên ngồi xuống một chỗ.

Nghe thấy câu nói ấy, Jeong Taeui cũng hướng sự chú ý ra bên ngoài.

Không phải là không có tiếng động. So với tầng một nơi các huấn luyện viên ở thì tầng sáu này đông đúc hơn nhiều. Nếu so với khi ở phòng của chú hay Ilay, thì giờ có thể nói là khá nhộn nhịp.

Nhưng rõ ràng bây giờ nơi này yên tĩnh hơn thường lệ. Đó là vì một nửa số người đã rời đi. Tối hôm kia họ đã rút thăm, và sáng hôm qua, một nửa thành viên trong đội đã rời khỏi hòn đảo. Có lẽ giờ này họ đang chờ để bước vào trụ sở của chi nhánh Úc tại Canberra.

“Ừ, chắc vì chỉ còn một nửa số người.”

Jeong Taeui tự gật đầu trả lời. Có lẽ vì cả những kẻ ồn ào và to tiếng như Alta cũng đã rời sang Úc nên không khí càng thêm yên lặng. Tội nghiệp Alta. Dù rất cay cú chuyện gối tre, nhưng cuối cùng cũng chẳng làm gì được.

“Nói mới nhớ.”

Ilay đột nhiên mở lời như vừa nhớ ra điều gì. Jeong Taeui quay lại nhìn với ánh mắt nghi hoặc thì thấy hắn chỉ vào lịch để bàn.

“Không phải mấy hôm trước là sinh nhật cậu sao?”

“Hả? À… Ừ.”

Cậu quên béng mất. Nghe hắn nói như vậy Jeong Taeui mới nhận ra là sinh nhật mình vừa qua. Vừa qua… Giờ mới nhớ, hôm sinh nhật năm nay cậu đã nằm cả ngày trên giường. Đó là ngày hôm sau khi bị thằng khốn kia chơi ác.

Khi nhìn vào lịch để xác nhận, Jeong Taeui thấy tâm trạng mình càng thêm khó chịu. Cảm giác uất ức lại dâng lên, nhưng cậu chỉ buông tiếng thở dài bực bội rồi im lặng, bởi lôi chuyện cũ ra nói đi nói lại cũng chẳng ích gì.

“Rồi, có ai liên lạc không?”

Không biết có phải hắn biết được sự bất mãn của cậu không, nhưng Ilay bất chợt hỏi điều gì đó khiến cậu ngơ ngác. Jeong Taeui nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ khó hiểu.

“Liên lạc gì chứ… À, à, đúng rồi. Cảm ơn nhé. Thực ra có liên lạc đấy. Bộ vest tuần sau là xong, quản lý cửa hàng còn bảo sẽ đích thân mang đến cho tôi, nhưng tôi từ chối rồi. Tôi bảo sẽ tự đến lấy. Dù sao thì ở đây cũng đâu cho người ngoài vào được.”

Jeong Taeui nói thêm rằng nếu là chuyển phát nhanh thì không sao, nhưng việc đích thân mang đến lại khiến cậu thấy hơi ngại. Lần này đến lượt Ilay nhíu mày khó hiểu. Sau một lúc, hắn như nhận ra mình đang nghe lầm và lẩm bẩm “À, ra vậy” nhưng vẻ mặt vẫn không giãn ra.

“Không, tôi không nói chuyện bộ vest.”

Hắn lẩm bẩm như thở dài rồi đưa tay vuốt trán.

“Ý tôi là điện thoại ấy. Từ Jeong Jaeui. Sinh nhật thì cậu anh ta không gọi sao?”

“Anh Jaeui á? Không, chẳng thấy anh ấy gọi gì cả.”

Jeong Taeui nhún vai rồi lắc đầu. Nói xong mới nhận ra là đúng thật, không có liên lạc gì cả. Dù không phải đã hứa là nhất định sẽ liên lạc vào ngày sinh nhật, nhưng cả hai dường như ngầm thỏa thuận rằng vào những dịp như thế thì luôn tìm đến nhau. Nếu lỡ quên mất vào đúng ngày, thì vài ngày sau cũng sẽ gọi. Khi còn sống chung là vậy, và ngay cả khi phải sống xa nhau vì công việc hay học tập cũng thế.

“Không biết năm nay có liên lạc không… Nghe anh nói thế lại thấy nhớ. Không biết giờ ảnh đang ở đâu.”

Jeong Taeui ngước nhìn lên trần nhà rồi lẩm bẩm. Nếu có thể, cậu muốn chủ động liên lạc, nhưng cậu không biết làm cách nào để tìm được anh trai mình nên chỉ còn cách ngồi chờ.

Khi đang thẫn thờ nghĩ về người anh sinh đôi của mình, Jeong Taeui bất giác cảm nhận ánh mắt ai đó nên liếc sang. Ilay đang chăm chú nhìn cậu. Ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.

“……”

À, bất chợt cậu bỗng nghĩ, dù không có cơ sở gì rõ ràng nhưng cậu nhận ra Ilay đang có chút thất vọng. Có lẽ vì không nhận được tin gì từ Jeong Jaeui. Không biết là do tò mò hay vì lý do nào khác, nhưng hắn dường như cũng mong chờ tin tức từ Jeong Jaeui.

Thấy Jeong Taeui chăm chú nhìn mình, Ilay hơi nhướng mày, có vẻ như nhận ra rằng Jeong Taeui đã đoán được tâm tư của mình.

Hắn có chút ngại ngùng, chà tay lên cằm rồi tặc lưỡi. Jeong Taeui ngồi thẳng dậy từ tư thế dựa vào lưng ghế, hỏi:

“Anh có việc gì cần gặp anh Jaeui sao?”

Ilay im lặng một lúc, rồi đáp ngắn gọn với vẻ không mấy vui vẻ:

“Nói chính xác thì là người quen của tôi.”

“À.”

Jeong Taeui gật đầu. Đúng là thế, người muốn tìm Jeong Jaeui chắc đầy rẫy khắp nơi. Ngay cả người ít quan tâm đến chuyện của người khác như hắn mà còn để tâm đến tung tích của anh ấy, thì nói gì đến những người khác. Chắc chắn tất cả mọi liên lạc đến anh trai đều bị kiểm soát chặt chẽ.

Jeong Taeui thở dài.

Chết tiệt. Hóa ra mấy ngày nay cứ lượn qua lượn lại gần đây là vì chuyện này à. Thảo nào dạo này thấy cứ xuất hiện nhiều đến lạ.

Từ sau cái ngày Ilay hồi phục hoàn toàn, và đổi lại Jeong Taeui bị đổ bệnh nằm bẹp, mỗi ngày hắn đều ghé đến phòng Jeong Taeui vài lần. Khi Jeong Taeui còn đang rên rỉ nằm đó, hắn thò đầu vào như thể để kiểm tra tình trạng sức khỏe rồi lại rời đi. Đến khi Jeong Taeui có thể cử động chút đỉnh, quay lại với công việc của một trợ lý huấn luyện viên, mỗi tối Ilay đều ghé qua phòng, chẳng lý do gì, nói chuyện phiếm linh tinh rồi mới đi.

Vì thế, Jeong Taeui đã nghĩ, Tên này bên ngoài thì làm như không có gì, nhưng biết đâu bên trong lại thấy áy náy cũng nên. Nghĩ thế cho dễ chịu, để mối hận trong lòng nguôi ngoai ít nhiều.

Nhưng hóa ra là thế này đây.

Jeong Taeui khẽ thở dài. Không buồn chất vấn, cũng chẳng mong chờ gì nhiều từ nhân cách của hắn ta, mà cậu có tư cách gì để giận thêm chứ. Dù nói là không thấy thoải mái thì cũng không hẳn là nói dối.

“Không có liên lạc đâu… Dù sao tất cả đều đang bị theo dõi mà, phải không?”

Jeong Taeui vừa thở dài vừa chỉ tay về phía chiếc điện thoại. Ilay nhìn cậu một lúc, rồi như bỏ cuộc việc vòng vo, quay lại với nụ cười thường ngày.

“Vì cặp song sinh này đặc biệt quá, tôi nghĩ không chừng hai người có cách liên lạc phi khoa học gì đó cũng nên.”

“Ừm, nếu có thì tôi cũng muốn học. Có vẻ sẽ rất hữu dụng khi thi cử hay phỏng vấn.”

Jeong Taeui lẩm bẩm, nghĩ rằng nếu thật sự có cách nào đó để liên lạc với Jeong Jaeui một cách phi khoa học, thì trên đời này chẳng còn gì phải sợ nữa.

Cậu đứng phắt dậy khỏi giường, bỗng chốc cả người ngứa ngáy như lên cơn thèm bia. Có lẽ phải qua phòng chú lục vài lon, biết đâu còn tìm được soju. Cậu không thích soju lắm, nhưng đôi khi tâm trạng không vui thì cũng thấy ổn.

“Vậy nếu anh liên lạc được với anh ấy thì định nói gì? Nhờ làm vũ khí hả? Tôi nghe nói sau khi rời khỏi UNHRDO anh ấy không làm nữa mà.”

Chú đã sang Úc, nên đương nhiên phòng sẽ bị khóa. Nhưng trong ngăn kéo của Jeong Taeui có chiếc chìa khóa do chú trực tiếp đưa cho. Cậu cầm chùm chìa khóa khẽ lắc nhẹ, tiếng leng keng vang lên, rồi quay lại nhìn Ilay. Sau đó, cậu khuyên hắn với thiện ý:

“Anh Jae một khi đã nói không làm thì nhất định sẽ không làm. Anh ấy ít nói, tính cách cũng hiền lành, nên nhiều người tưởng dễ bắt nạt mà thử thuyết phục anh ấy làm trái ý mình. Nhưng chẳng ai từng thành công. Anh ấy cũng không phải người sẽ bị đe dọa đâu.”

Rồi cậu thêm vào như để nhấn mạnh: liệu có thể dọa dẫm đúng cách một người may mắn như thế không? Jeong Taeui vừa nói vừa tỏ ý muốn rời khỏi phòng. Thế nhưng, Ilay lẽ ra phải hiểu ý và đi cùng, vẫn ngồi yên trên ghế, không nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn cậu.

“… Tôi định ghé phòng chú một lát. Anh vẫn định ngồi đây à?”

“… Không. Tôi cũng đứng dậy đây.”

Jeong Taeui vừa lên tiếng, Ilay liền lập tức đứng dậy và đi theo cậu. “Phải rồi, phòng của hắn ngay sát phòng chú mình,” Jeong Taeui nghĩ thầm khi bước về phía thang máy. Trong lúc đi, cậu cách Ilay khoảng nửa bước chân, thỉnh thoảng họ gặp vài đồng nghiệp. Vừa trông thấy Ilay, ánh mắt những người kia lập tức trở nên lạnh lùng như muốn xuyên thấu cả Jeong Taeui. Dẫu đã quen với ánh mắt đó, Jeong Taeui vẫn không khỏi thở dài.

Chỉ khi bước vào thang máy, cánh cửa khép lại, cậu mới tạm thoát khỏi những ánh mắt đầy ác ý ấy. Jeong Taeui lẩm bẩm như nói một mình:

“Một kẻ giống như quái vật ở trong lòng địch thì đương nhiên phải sợ và ghét. Nhưng nếu hắn đã đứng về phe mình rồi chẳng phải nên hoan nghênh sao? Đó là sức mạnh bổ sung mà.”

“Còn tùy vào chiến tích của cái kẻ giống quái vật đó chứ. Nhưng cái kẻ giống quái vật mà cậu nói là ai vậy?”

Ilay đứng bên cạnh, dịu dàng hỏi lại. Jeong Taeui lặng im, chỉ buông một tiếng “… Ai mà biết.” Phải rồi, ngay cả khi kẻ ấy đứng về phe mình, đồng đội chắc gì đã tin tưởng hay yêu thích.

Hồi tưởng lại khi hắn còn ở chi nhánh châu Âu, những thành viên ở đó cũng chẳng mấy ai kính trọng hay làm theo hắn. Một nỗi buồn thoáng qua tâm trí Jeong Taeui, nhưng đó là nỗi buồn mà cậu chẳng thể chia sẻ cùng ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.