ㅡNgười ở chi nhánh Nam Mỹ thì đầu óc hơi bất thường, chi nhánh Châu Phi thì khó đoán, chi nhánh Châu Úc thì hơi xui xẻo, còn bọn chi nhánh Châu Âu thì cực kỳ xui xẻo đến phát điên.
Chú từng nói vậy với vẻ thích thú. Đó là trước khi có buổi huấn luyện chung với Châu Âu không lâu. Ít nhất, nhận xét về Châu Âu là không sai. Dù rằng đó là một đánh giá đầy cảm tính, nhưng rõ ràng chi nhánh Châu Âu thực sự xui xẻo đến mức phát điên.
Ngay bây giờ cũng có thể chỉ ra ngay trường hợp điển hình ở quanh đây. Nếu vậy, liệu nhận xét về Nam Mỹ, Châu Phi hay Châu Úc có đúng không? Điều đó thì vẫn chưa biết được. Có lẽ về Châu Phi hay Châu Úc, cậu sẽ chẳng bao giờ biết được. Vì sau khi kết thúc huấn luyện chung với Nam Mỹ, chẳng bao lâu nữa Jeong Taeui sẽ rời khỏi UNHRDO. Dạo gần đây, ngày nào cậu cũng chỉ cầu mong đến lúc đó có thể trở lại với cơ thể lành lặn.
“Chi nhánh Nam Mỹ à. Ừ thì, bọn nó đầu óc hơi bất thường thật. Bọn Nam Mỹ thường hay thế mà. Không thấy rõ à? Nhìn bọn nó đá bóng là biết ngay. Mấy tay nóng tính, trên đầu cứ như cắm một bông hoa ấy.”
Nghe Carlo nói vậy, Jeong Taeui vỗ đùi cái bốp gật gù. Hóa ra đó là ý nói “đầu óc bất thường”. Dù rằng đó là một phát ngôn mang tính phân biệt chủng tộc khá nặng nề, nhưng bỗng dưng lại rất dễ hiểu. Nếu bọn nóng tính như cắm hoa trên đầu đó nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Từ phía hàng ghế chéo trước mặt, Alta nhăn mặt lầm bầm u ám.
“Nam Mỹ… Tôi có thù với bọn đó. Năm ngoái trong buổi huấn luyện chung, một thằng Nam Mỹ đã dùng phòng của tôi và làm gãy cái gối tre tôi cất đi từ trước. Lần này mà nó tới đây, tôi sẽ cho nó biết tay. Tôi đã đợi cơ hội này từ năm ngoái rồi.”
“Nếu thằng đó đến đây, còn cậu thì lại phải chuyển sang Úc, thì dù cậu có đợi cũng chẳng ích gì đâu.”
Dù Tou nói một điều rất hợp lý, nhưng có vẻ như Alta không nghe lọt tai.
“Dù sao thì tối nay bốc thăm xong, chuyện của Alta sẽ rõ ràng thôi. Còn bọn từ bên kia qua đây là ai thì phải xem mới biết.”
“Giải quyết mối thù cũng không phải chuyện dễ dàng đâu.”
“Thậm chí nếu không cẩn thận, muốn trả thù lại thành ra ôm thêm thù. Chuyện của Ching lần trước là vậy mà. Đụng mặt thằng đã ném cậu ta té trong lần đấu trước, tính phục thù, nhưng lại bị vấp ngã, tự mình đè lên mà bị thương.”
“À, nhớ rồi. Lần đó nó bị trật mắt cá chân, đi khập khiễng cả một thời gian dài.”
Dù đang trong giờ học, tiếng cười khúc khích xen lẫn những lời thì thầm vẫn vang lên khắp nơi. Ching ở xa nghe thấy tiếng cười đó, gào lên oang oang nhưng chẳng ai thèm để ý.
Jeong Taeui khẽ cười.
Khi buổi huấn luyện chung với Nam Mỹ đến gần, Jeong Taeui cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Không phải vì lý do gì khác mà vì khi có kẻ thù bên ngoài, nội bộ sẽ có xu hướng đoàn kết hơn. Đám đồng đội thường hay gây khó dễ cho Jeong Taeui giờ chẳng có thời gian rảnh để nhắm vào cậu nữa, bởi tất cả đều hừng hực khí thế chuẩn bị đối phó với bên ngoài.
Đúng vậy, thật tuyệt. Chỉ cần cứ như thế này đến khi buổi huấn luyện chung kết thúc, không ai làm khó tôi nữa, thì tôi càng khỏe. Hơn nữa, khi buổi huấn luyện kết thúc, những sóng gió này cũng sẽ chấm dứt.
Jeong Taeui gật đầu hài lòng.
Hơn thế, không khí lúc này cũng cho thấy rõ. Buổi huấn luyện chung với Nam Mỹ chẳng thể nào sánh với lần huấn luyện với Châu Âu trước đây. Lần đó, càng gần đến ngày huấn luyện, mọi người càng căng thẳng và u ám. Còn lần này, không khí lại giống như chuẩn bị cho một giải đấu thể thao chính thức, mọi người nhiệt huyết nhưng rất lành mạnh. Tuy rằng vẫn là đối thủ cạnh tranh nên không hề có những hành động kiểu “lâu rồi không gặp, mừng lắm,” nhưng nếu so với Châu Âu, thì Nam Mỹ quả thực thân thiết như bạn chí cốt.
“Các cậu, đừng có lơ là mà bị gãy chỗ nào, tập trung vào tài liệu đi.”
Có vẻ như tiếng xì xào ấy đã lọt vào tai, nên huấn luyện viên phía trước nghiêm nghị lên tiếng. Các đội viên giả vờ không nghe thấy, lập tức im lặng và dồn ánh mắt trở lại vào tài liệu video trước mặt. Jeong Taeui cũng thoải mái tiếp tục theo dõi tư liệu. Dù xem từ đầu đến cuối, vẫn không thấy bóng dáng một kẻ điên rồ như Ilay. Tất cả đều tham gia chiến đấu với sức chiến đấu không vượt ra ngoài phạm vi của một người bình thường.
Khi nhìn những cuộc tranh đấu căng thẳng nhưng vẫn nằm trong giới hạn ấy, lòng Jeong Taeui bỗng thấy ấm áp.
Tối nay sẽ có buổi bốc thăm để quyết định ai sẽ đi và ai sẽ ở lại. Rồi ngày mai sẽ qua đi, và chủ nhật đội Nam Mỹ sẽ đến. Jeong Taeui không cần tham gia bốc thăm. Cậu chỉ cần theo chân huấn luyện viên của mình. Nếu huấn luyện viên trực tiếp của cậu phải rời đi, cậu cũng sẽ đi theo, nếu ở lại thì cậu cũng ở lại. Dù có đi công tác, phần lớn các trường hợp đều đi cùng nhau. Trong đợt huấn luyện này, Ilay sẽ ở lại. Đương nhiên, Jeong Taeui cũng vậy.
Jeong Taeui liếc nhìn huấn luyện viên đang ngồi cạnh màn hình với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt dán chặt vào màn hình trước mặt.
“Hãy ở lại đây. Và giúp đỡ McKinn một chút.”
Jeong Taeui nhớ lại lời của chú mình và nhìn huấn luyện viên. Cậu chưa từng trò chuyện nhiều với McKinn, thực ra điều này cũng đúng với những người khác. Cậu không biết gì nhiều về ông ấy. Mối quan hệ giữa họ chỉ dừng lại ở mức huấn luyện viên và đội viên.
Chú từng bảo khi huấn luyện viên này cần giúp đỡ, cậu chỉ cần giúp là được. Nhưng liệu có chuyện gì khiến ông ấy cần nhờ đến mình? Jeong Taeui không biết chú mình đã dặn dò ông ấy những gì, nhưng cậu cũng không thể đoán ra được việc gì mà ông ấy cần sự giúp đỡ.
Nhưng cũng không quan trọng lắm. Nếu cần tìm một người kín miệng để giao phó một nhiệm vụ, thì điều này cũng dễ hiểu thôi. Hơn nữa với một người sắp rời đội, chắc hẳn giao việc cho cậu sẽ càng thuận tiện. Hy vọng rằng đó là việc gì nhẹ nhàng, không phải tốn sức nhiều.
“Nhắc mới nhớ…”
Jeong Taeui quay đầu khi nghe giọng nói khe khẽ bên cạnh. Carlo chống cằm, mắt vẫn hướng về phía trước, người hơi nghiêng về phía Jeong Taeui, khẽ lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình.
“Hình như Xinlu đang cân nhắc rời khỏi UNHRDO. Thằng nhóc đó đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cũng như Carlo, mắt Jeong Taeui vẫn dán về phía trước nhưng đôi tai cậu lập tức căng ra. Cậu ngừng lại và từ từ quay đầu, ngơ ngác nhìn Carlo. Đây là lần đầu cậu nghe chuyện này.
Carlo liếc nhìn Jeong Taeui, nhận ra ánh mắt này của cậu cho thấy đâu cũng là lần đầu tiên cậu nghe được, liền nhướn mày và nhún vai.
“Tôi cũng không rõ. Chỉ là lúc đi ngang qua phòng làm việc để giải quyết chút việc, vô tình nghe thấy. Có thể tôi đã nghe nhầm.”
Carlo trông có vẻ ngập ngừng như thể vừa buột miệng nói điều gì đó không nên, nhưng sau đó hắn ta khoát tay và nói tiếp. Jeong Taeui vẫn nhìn chằm chằm vào Carlo, lẩm bẩm.
“Rời đi ư? Tại sao chứ?”
“Tôi đã bảo là tôi không biết rồi mà. Chỉ là nghe loáng thoáng vậy thôi nên mới hỏi cậu có biết gì không. Nhưng mà tôi không rõ.”
Carlo chậc lưỡi. Jeong Taeui vẫn nhìn Carlo với vẻ mặt hoang mang, nhưng Carlo giả vờ như không thấy, chẳng buồn đáp lại.
Xinlu có ý định rời đi sao? Jeong Taeui chưa từng nghe chuyện này trước đây. Cậu cũng chưa từng thấy cậu ấy có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy điều đó. Việc nghe được điều mà bản thân chưa từng nghĩ tới khiến cậu bối rối. Những ngón tay cậu gõ nhẹ lên mặt bàn theo thói quen, để lộ sự bồn chồn trong lòng.
Nghĩ lại thì dạo gần đây, cậu không có cơ hội trò chuyện nhiều với Xinlu. Hoặc có lẽ đúng hơn là cậu chưa bao giờ nói với Xinlu rằng sau đợt huấn luyện ở Nam Mỹ, cậu sẽ rời khỏi UNHRDO.
Ngay khi nhận ra điều đó, Jeong Taeui cảm thấy buồn cười với chính mình. Nếu Xinlu đang cân nhắc rời đi thì cậu cũng không ở vị trí để ngạc nhiên. Chắc có lẽ đối với Jeong Taeui việc rời đã quá hiển nhiên nên cậu quên mất nói việc ấy với Xinlu.
Jeong Taeui vò đầu bứt tóc như muốn tự trách mình.
Ở nơi này, việc nói với mọi người rằng cậu chỉ ở lại trong thời gian ngắn chẳng mang lại lợi ích gì. Nhưng ít nhất, cậu nên nói điều đó với Xinlu. Đó là phép lịch sự tối thiểu đối với người mà cậu đang hẹn hò, dù việc này có chút mơ hồ.
Jeong Taeui quyết tâm khi nào gặp Xinlu, cậu sẽ nói điều đó. Và sau đó, cậu cũng sẽ hỏi về chuyện Xinlu có ý định rời đi. Bỗng nhiên trong lòng cậu có cảm giác như trước mắt là một đống vấn đề cần được giải quyết.
* * *
“Nghe nói tổng chỉ huy sắp tới gần như đã được quyết định là Rudolph.”
Trong lúc Jeong Taeui đang nhấm nháp nước, Ilay bất chợt nói như thể vừa nhớ ra điều gì. Jeong Taeui, vốn đang mải nghĩ về việc muốn uống bia, thứ mà mấy ngày nay cậu chưa được thấy bóng dáng, liếc nhìn Ilay.
“Còn lâu mới quyết định mà? Sau khi hoàn thành huấn luyện ở Nam Mỹ, phải tổng hợp kết quả rồi mới đánh giá toàn diện được chứ, đúng không?”
Jeong Taeui nghiêng đầu hỏi khi nghe một điều khác với những gì mình biết. Nếu Rudolph Jangtil trở thành tổng chỉ huy, thf điều đó chẳng có gì tệ với Jeong Taeui cả. Thực ra, dù vị trí tổng chỉ huy kế tiếp thuộc về Rudolph hay Maori thì cậu cũng chẳng quan tâm. Nhưng vì chú của cậu đứng về phía Rudolph, nên cậu có chút thiên vị.
Nếu đúng như lời Ilay rằng tổng chỉ huy kế tiếp đã được chỉ định, thì cũng đồng nghĩa với việc Jeong Taeui sẽ không còn lý do gì để bị ràng buộc ở đây nữa, đó cũng là điều tốt. Ngày cậu rời khỏi nơi này cũng chẳng còn xa. Theo lời chú, sau khi huấn luyện hợp tác với chi nhánh Nam Mỹ kết thúc và mọi việc dọn dẹp hoàn tất, tổng chỉ huy mới sẽ được bổ nhiệm, và khi đó Jeong Taeui cũng hoàn thành thời hạn mà chú đã đề ra.
Ilay như một thói quen, lướt mắt qua kệ sách của Jeong Taeui, nơi mà cậu chắc chắn đã thuộc lòng mọi cuốn sách rồi thản nhiên nói:
“Bề ngoài thì thế, nhưng qua đánh giá giữa chừng, Rudolph vẫn chiếm ưu thế. Có lẽ nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra trong đợt huấn luyện này, kết quả sẽ không thay đổi đâu.”
“Vậy à?”
Jeong Taeui định thêm vào câu “Chú chắc sẽ mừng lắm,” nhưng bất giác cậu để ý đến phản ứng của Ilay. Nghĩ kỹ lại thì chẳng phải người này vốn thuộc phe của Maori sao? Nếu Rudolph trở thành tổng chỉ huy, thì Ilay vốn gắn bó với Maori sẽ khó mà thăng tiến được.
Jeong Taeui che miệng bằng một cuốn sách, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi lặng lẽ hỏi:
“Vậy ra với anh, chuyện này chẳng phải tin tốt lắm nhỉ? Việc thăng tiến của anh sẽ bị ảnh hưởng chứ gì.”
“Hử?”
Ilay đang vuốt qua kệ sách, dường như không hiểu ý câu hỏi của Jeong Taeui, ngẩng lên nhìn cậu. Vài giây sau, hắn mới bật cười:
“Thăng tiến à? Ừ, cũng đúng. Nếu ở trong chi nhánh này, việc lên chức trên cấp huấn luyện viên sẽ khó hơn. Nếu không chọn phe đúng thì lãng phí vài năm cũng chẳng phải chuyện hiếm.”
Ilay nói như thể đang nói về chuyện của ai khác. Jeong Taeui thì thầm, “Xem ra, anh chẳng quan tâm lắm nhỉ.” Nhưng Ilay không trả lời, chỉ cười lớn như thể điều gì đó rất buồn cười. Nghe vậy, Jeong Taeui nhăn mặt. Có vẻ như cậu đã hỏi một câu ngớ ngẩn. Nghĩ lại thì đối với một người như sinh ra đã ngậm thìa kim cương như hắn thì chuyện thăng tiến chẳng phải là điều to tát. Chẳng phải hắn đã giữ một vị trí quan trọng trong công ty của anh trai rồi sao?
“Dù sao thì thăng tiến cũng chẳng phải chuyện quan trọng. Và nó cũng không phải lúc nào cũng tỉ lệ thuận với năng lực.”
Jeong Taeui lẩm bẩm, cảm thấy bực mình và dùng cuốn sách che khuất Ilay khỏi tầm mắt mình.
“Đúng vậy. Dù có năng lực đến đâu, nếu không có điều kiện phù hợp thì vẫn khó mà thăng tiến được. Mà những điều kiện ấy lại chẳng phải thứ chỉ cần nỗ lực cá nhân là có được.”
Giọng nói của Ilay vọng lại gần hơn, từng bước tiến sát về phía cậu. Jeong Taeui chậc lưỡi khó chịu.
“Nếu năng lực của mỗi người tỉ lệ thuận với vị trí của họ trong xã hội, thì thế giới này đã khác hoàn toàn rồi. Có khi anh đã trở thành em trai của một kẻ độc tài thống trị thế giới cũng nên.”
“Em trai của độc tài… anh trai tôi á? Đó không phải là vấn đề về năng lực và thăng tiến, mà là vấn đề về tính cách. Theo tôi thì dù có chết đi sống lại, chuyện đó cũng không thể xảy ra.”
Jeong Taeui hình dung về người anh trai mà dù có đủ năng lực để đứng đầu thế giới, cũng sẽ bỏ chạy khỏi vị trí đó vì tính cách của mình, rồi lẩm bẩm. Trong lúc ấy, Ilay đã đến gần trước mặt cậu. Hắn bất ngờ nắm lấy cuốn sách mà Jeong Taeui đang dùng để che mặt, giật nó lên. Đôi mắt hai người chạm nhau. Jeong Taeui theo phản xạ nhăn mặt lại.
“Ồ, vừa nhìn nhau đã nhăn mặt thế này, cậu quá đáng thật đấy. Sao có thể thẳng thắn đến thế chứ.”
“Đặt mình vào hoàn cảnh của tôi mà nghĩ thử xem, anh có làm khác không?”
Jeong Taeui làu bầu với vẻ không hài lòng. Thời gian kể từ cái ngày cậu suýt chết và may mắn sống sót vẫn chưa qua lâu. Những ký ức rõ mồn một về những ngày nằm bất động trên giường, lê từng bước chân đến phòng tắm hay lục lọi tủ lạnh, rồi lại kiệt sức quay về giường nằm úp mặt xuống vẫn còn nguyên vẹn. Thậm chí đến giờ, chỉ cần nghĩ lại khoảng thời gian đó, lồng ngực cậu vẫn dâng lên cảm giác tức giận như muốn bùng nổ. Đôi khi, ý nghĩ “Chắc phải giết chết thằng đó mới hả giận được” lóe lên rồi biến mất. Nếu ai đó ở vào hoàn cảnh của cậu, chẳng lẽ không nhăn mặt? Không, ngược lại, việc cậu chỉ lẩm bẩm “Chết tiệt, bị chơi ác thật đấy” rồi bỏ qua mọi chuyện có lẽ là dấu hiệu cho thấy nhân cách của cậu đã đạt đến mức hoàn thiện. Nếu đổi lại là Ilay ở vị trí của cậu thì kẻ kia chắc hẳn đã tan biến đến mức chẳng còn lại một mẩu tro xương nào, chỉ nghĩ đến thôi cũng đã đáng sợ rồi.