Passion

Chương 96:




Jeong Taeui nhìn hắn một lúc. Thật kỳ lạ. Ilay tạo cảm giác rằng nếu gặp việc không thích, hắn sẽ mặc kệ dù ai có nói gì đi nữa. Nhưng một khi đã nhận trách nhiệm thì lại làm đến nơi đến chốn. Jeong Taeui không nghĩ Ilay có loại trách nhiệm như vậy. Thật bất ngờ.

Cứ nhìn Ilay chăm chú như vậy, cảm giác oán hận lại âm ỉ dâng lên trong lòng Jeong Taeui. Gương mặt gọn gàng trước mắt này chính là gương mặt mà tối qua cậu muốn giết. Dường như cậu vẫn sẽ ghét bỏ hắn một thời gian nữa.

Bỗng nhiên, chiếc bàn cạnh giường lọt vào tầm mắt của Jeong Taeui. Khay thức ăn mà Ilay mang vào sáng nay vẫn còn đó. Dao phết bơ và nĩa sáng lấp lánh. Chỉ cần cầm một trong những thứ đó, việc giết người đang ngủ trước mắt này sẽ vô cùng dễ dàng (tất nhiên, còn tùy thuộc vào người đó là ai). Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, Jeong Taeui thở dài. Thôi vậy. Chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra đâu, và tốn sức cho mấy việc vớ vẩn như thế cũng chẳng đáng. Thôi cứ coi như mình gặp xui xẻo đi.

Jeong Taeui gãi đầu và nằm phịch lại trên gối. Có vẻ như Ilay khẽ cười, nhưng cậu không chắc.

Cơ thể vẫn còn đau. Đặc biệt là từ thắt lưng trở xuống, gần hết cả ngày mà vẫn đau nhức tê tái. Chỉ cần da chạm vào da cũng đau. Cả ngày nằm trên giường, Jeong Taeui không chắc liệu mình có thể đứng dậy và đi nổi không.

Quỷ thật. Những gã “to lớn một cách thô bạo” đó nên đi phẫu thuật thu nhỏ để vì hòa bình thế giới. Như vậy phụ nữ sẽ không đau khi quan hệ, đàn ông cũng không tự ti khi so sánh với nhau. Và nếu gặp “tai nạn bất ngờ” như thế này, tổn thương cũng giảm đi rất nhiều.

Nghĩ đến đó, Jeong Taeui mở mắt trừng trừng. Tai nạn bất ngờ gì chứ? Đúng là nhảm nhí. Hay là mình cầm nĩa đâm trán hắn một nhát nhỉ?

Trong khi Jeong Taeui đang trăn trở và liếc về phía khay thức ăn, thì bỗng tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Ban đầu cậu nghĩ chỉ là ai đó chỉ đi ngang qua, nhưng tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa phòng. Rồi cửa mở mà không cần gõ.

“Rick, tôi vào đây.”

Người vừa nói bước vào rồi mới lên tiếng. Jeong Taeui nhận ra đó là chủ nhân căn phòng gần cuối hành lang, nơi cậu thường xuyên ghé qua. Cả hai nhìn nhau không nói gì, chỉ chớp mắt với vẻ mặt vô cảm.

“…Con bảo hôm nay ốm nên nghỉ ngơi trong phòng mà?”

“Vâng, con ốm và nghỉ suốt cả ngày ở đây.”

“Bây giờ con vẫn đang ốm,” Jeong Taeui nói thêm.

Chú lẩm bẩm “Ờ, vậy à” rồi khoanh tay, như thể đang suy nghĩ điều gì. Khuôn mặt chú có vẻ khó chịu xen lẫn nghi ngờ. Ánh mắt chuyển sang Ilay đang nằm ngay cạnh Jeong Taeui.

“Sao tên này lại giả vờ ngủ vậy?”

Dù chú nói vậy, Ilay vẫn không mở mắt. Chú quay sang nhìn Jeong Taeui và lắc đầu chán nản.

“Hôm qua còn nghe tin thằng nhóc này không biết sống hay chết, hôm nay thì đến lượt con ốm. Cái thứ độc tố vi khuẩn đó, có lây không thế?”

“Không… chắc là không đâu ạ…”

Không biết nên trả lời thế nào, Jeong Taeui chỉ ậm ừ vài câu rồi thôi. Dù vẫn giữ gương mặt vô cảm, nhưng chú trông có vẻ không hài lòng lắm. Dù vậy chú không nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ bước về phía tủ lạnh. Rồi như thường lệ, chú mở tủ lạnh của người khác một cách tự nhiên, lấy ra một lon bia và ném cho Jeong Taeui.

“Trong một ngày mà mặt mày hốc hác cả đi, mắt thì sưng húp, môi khô nứt hết cả. Uống cái này đi cho đỡ khát.”

“Vâng, cảm ơn chú ạ.”

Nhìn lon bia, Jeong Taeui đột nhiên thấy khát. Cậu nghĩ nếu uống cái này vào, chắc sẽ cảm thấy sảng khoái hơn. Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.

“Làm gì có ai cho người bệnh uống đồ có cồn chứ. Đừng uống.”

Ilay vẫn đang nằm nhắm mắt lên tiếng.

“Bia chứ có phải rượu gì đâu. Có khi rượu rum anh cũng tu hết cả chai ấy chứ.”

Jeong Taeui bật cười mỉa mai rồi uống một ngụm bia. Cảm giác mát lạnh hơi cay nồng chảy qua cổ họng. Chú ngồi xuống ghế nhìn Ilay với ánh mắt không hài lòng.

“Không ngờ lại nghe được lời khuyên lành mạnh như không nên cho người bệnh uống rượu từ cậu đấy.”

Chú lẩm bẩm như nói với chính mình, còn Ilay thì mở mắt có vẻ khó chịu. Ilay ngồi dậy và ngay lập tức giật lon bia từ tay Jeong Taeui. Trước khi Jeong Taeui kịp đưa tay giành lại, Ilay đã uống cạn lon bia chỉ trong một hơi. Chú bỗng chặc lưỡi, rồi như mọi khi khẽ nhún vai và cười nhạt.

“Người ta bệnh một trận là thay đổi luôn cả tính cách. Bệnh xong mà còn hiền lành đến độ cho người khác ngủ trên giường mình nữa cơ.”

Ilay khẽ cau mày. Hắn mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại cười mỉa.

“Huấn luyện viên Jeong Changin. Tôi nghĩ tôi cũng hiểu được phần nào chú đang nghĩ gì. Nhưng dù sao đi nữa, tôi không đến mức tàn nhẫn đến độ đuổi một người bất tỉnh ra khỏi phòng đâu. Hơn nữa đây lại là đứa cháu yêu quý của chú, một người quan trọng như Jeong Taeui đây. Chẳng phải nên đối xử tốt với cậu ấy sao?”

Nực cười.

Ngay khi Ilay nói dứt câu, Jeong Taeui thầm rủa trong lòng. Tốt cái quái gì chứ. Làm người ta đến mức gần chết, để ngất xỉu rồi không đuổi ra ngoài thì gọi là tốt sao?

Jeong Taeui trợn tròn mắt nhìn Ilay, rồi bật cười nhạt và quay đầu đi.

“Huấn luyện viên Jeong đến đây làm gì vậy?”

Ilay hỏi, giọng đầy vẻ phiền phức. Chú dường như không định dài dòng, liền chuyển ngay chủ đề.

“Vừa nãy tôi nhận được liên lạc từ Kyle. Nên đến để lấy danh sách từ cậu.”

Chú nói chậm rãi, ánh mắt khẽ lướt qua Jeong Taeui. Từ lúc bị giật mất lon bia, Jeong Taeui vẫn giữ gương mặt bực bội thì bỗng bắt gặp ánh mắt của chú, cậu chợt thốt lên một tiếng “À,” rồi đứng dậy.

“Vậy hai người cứ nói chuyện đi. Con xin phép về phòng trước.”

Chỉ nghĩ đến việc phải xuống tầng 6 thôi đã thấy mệt, chưa kể đến việc gặp những đồng đội khác trên hành lang còn khiến cậu kiệt sức hơn. Nhưng ngồi đây nghe người khác nói chuyện thì càng không muốn, nhất là khi đó là chuyện liên quan đến công việc. Không thuộc về bộ phận, cũng chẳng có cảm giác gắn bó với nơi này, cậu lại sắp rời đi, nên nghe chuyện nội bộ chẳng để làm gì.

Ngay khi vừa bước khỏi giường, cậu thở dài. Vừa đặt chân xuống sàn, cơn đau từ phía dưới lại nhói lên. Nỗi căm hận vừa nguôi ngoai lại trỗi dậy ngay lập tức.

Jeong Taeui ngồi thẳng người dậy, nuốt tiếng thở dài rồi đứng lên. Dù sao thì đi chậm cũng được, miễn là vẫn đi nổi.

“Đi được không? Đau đến mức phải nghỉ một ngày cơ mà.”

Chú hỏi. Jeong Taeui cảm thấy chẳng buồn trả lời, chỉ phẩy tay qua loa. Dù có cố gắng làm ra vẻ bình thường, tươi cười bước đi trước mặt họ thì cũng chẳng ích gì. Thà cứ để lộ mình đang đau, như thế còn đỡ kỳ cục hơn. Ilay nhìn cậu như định nói gì đó, nhưng lại thôi. Ánh mắt của chú thật sự rất sắc bén, Jeong Taeui vừa lẩm bẩm trách đời, vừa lê bước đi ra. Nếu có ngày được ghi lại câu chuyện về những gian truân của Jeong Taeui gặp qua, chắc chắn chỉ cần những ngày gần đây thôi cũng đủ để viết thành một chương dày cộm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.