“Xem cái biểu cảm kìa, biểu cảm. Này, này, giãn mặt ra đi. Cậu nhăn nhó như thế này thì may mắn đến cũng phải bỏ chạy mất.”
Chát! Một âm thanh đau đớn vang lên từ lưng cậu. Và giống như âm thanh ấy, cú đánh mạnh đến mức khiến lưng cậu đau nhói. Lau đi khóe mắt ầng ậc nước, Jeong Taeui quay sang phàn nàn với Alta, người đang ngồi bên cạnh.
“Sao không nói bằng lời mà phải đánh?”
“Gặp được một tay môi giới khó liên lạc như thế mà cậu lại làm bộ mặt nhai phải thứ gì khó nuốt! Nếu hắn nhìn cái bộ mặt đấy mà khó chịu, hủy luôn giao dịch rồi bỏ đi thì sao?! Cậu không mua hàng thì thôi, nhưng tôi lại cần giữ liên lạc với hắn để còn liên hệ về sau đấy!”
“Biết rồi. Biết rồi, nói nhỏ thôi.”
Vì bản thân cậu có thể sẽ còn liên lạc thường xuyên với người đó nữa, Jeong Taeui vừa lầm bầm vừa cầm lấy tách trà trước mặt. Hơi ấm bốc lên từ tách trà tỏa ra một mùi hương quen thuộc ở đâu đó. Hương lan.
“Giống như trà Kimon nhỉ… Hồi trước Xinlu cũng đã pha cho tôi một lần.”
Alta vốn dĩ chỉ coi trà đen nào cũng như nhau, vừa nhấp một ngụm vừa nhướn mày khi nghe Jeong Taeui bất ngờ lẩm bẩm. Vì chọn đại từ menu nên hắn cũng không biết đây là loại trà gì. Đối với hắn, nó chỉ là trà đen mà thôi. Thế thì sao nào, Alta lầm bầm và nhún vai. Trong khi đó, Jeong Taeui chỉ lặng lẽ nhìn xuống tách trà đỏ thẫm. Hương vị này giống y như loại trà Xinlu từng pha cho cậu.
Và cậu lại nhớ đến Xinlu. Những điều nhỏ nhặt như thế này lại khiến cậu nhớ đến Xinlu. Mà mỗi khi nhớ đến Xinlu, cậu lại thấy buồn.
Thấy nét mặt Jeong Taeui tối sầm lại lần nữa, Alta vội giơ tay lên. Ngay lập tức, Jeong Taeui nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thản.
“Ê, dạo này cậu làm sao đấy? Bị Xinlu từ chối sau khi tỏ tình hả? À không, không phải. Cậu bảo tối nay có hẹn gặp Xinlu cơ mà. Thế sao trông cậu cứ buồn rũ ra thế kia?”
“Ừm… Lộ rõ thế à?”
“Đúng vậy, rõ mồn một, ngay bây giờ luôn!” Alta nhăn mặt hét lên.
“Không thể như thế được,” Jeong Taeui lẩm bẩm rồi dùng hai tay xoa mặt mình. Sau đó, cậu đưa mắt nhìn quanh để chuyển hướng suy nghĩ. Vị môi giới lúc nãy có điện thoại nên đã xin phép ra ngoài, đến giờ vẫn chưa quay lại.
Đây là một khách sạn nằm ven biển ở khu Cửu Long, Hồng Kông. Những con hẻm ngoằn ngoèo tỏa ra như mê cung, ở giữa chúng là những dãy nhà cũ kỹ nối tiếp nhau, nằm ở rìa cuối của một khu phố sầm uất lâu đời. Nơi đây có vài khách sạn lớn nổi tiếng, đứng chen nhau cạnh tranh. Tại một trong số đó, Alta và Jeong Taeui đang ngồi trong sảnh ở tầng trên cùng, cách vài tầng dưới đỉnh cao nhất. Vì là cuối tuần nên đáng lẽ phải đông người, nhưng thời gian hơi lửng lơ trước bữa tối khiến không gian khá vắng vẻ.
Có vẻ như nhìn thấy Jeong Taeui suốt ngày bị Maurer trách mắng thật đáng thương, nên Tou đã đề nghị Alta giới thiệu một tay buôn bán vũ khí. Jeong Taeui thực ra không nghĩ mình bị trách mắng―ngược lại cậu còn đồng tình với lời Maurer thường nói, rằng chính cậu mới là người hay bắt nạt Maurer. Dù sao thì cậu cũng đã quyết định sẽ tìm một khẩu Colt mới để bù vào cái mà cậu đã lấy mất và làm hỏng bét. Vì vậy, khi Alta đưa ra lời đề nghị, Jeong Taeui đã vui vẻ gật đầu và đi theo.
Tại Hồng Kông, người môi giới mà Jeong Taeui đã hẹn gặp nói rằng mẫu Colt mà cậu muốn tuy khó tìm ngay lập tức nhưng họ có thể kiếm được. Khi cả hai đang trò chuyện, bỗng nhiên có một cuộc gọi đến khiến người môi giới tạm rời đi.
Jeong Taeui quay đầu, nhìn qua cửa sổ ngay bên cạnh bàn. Phía dưới là một dải biển hẹp, và giữa biển đó là đảo Hồng Kông. Lúc này Xinlu chắc đang ở đó. Cậu ấy nói sẽ gặp một người bạn sống trên đảo Hồng Kông, và cả hai đã thống nhất sẽ tự lo công việc riêng rồi gặp lại nhau vào buổi tối.
Với nụ cười trong trẻo, Xinlu đã ngại ngùng nói:
“Vậy thì tối gặp nhau trước cửa khách sạn Peninsula nhé… Em đã đặt chỗ rồi.”
Jeong Taeui cũng gật đầu với vẻ hơi lúng túng, nhưng ngay khi Xinlu khuất khỏi tầm mắt, cậu lại chìm vào nỗi buồn vô tận.
Không phải vì cậu ghét Xinlu. Ngược lại cậu cảm thấy tiếc nuối và áy náy. Ít nhất thì ngày hôm đó, việc Xinlu tự mình đi tìm Ilay cũng là vì cậu. Chính điều đó khiến Jeong Taeui cảm thấy đau lòng. Ilay, Xinlu, và cả tình cảnh này đều khiến cậu u sầu.
Tuy nhiên cậu cũng hiểu rằng tiếp tục đào sâu vào nỗi buồn chẳng giúp ích gì. Dù sao đi nữa, giờ đây Ilay cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Thế là mọi trở ngại đã được loại bỏ, và giờ chỉ cần nắm tay Xinlu cùng nhau hạnh phúc mà thôi.
Nhưng dù vậy…
Vẫn có điều gì đó không thoải mái. Trong lòng cậu như bị phủ bởi một lớp sương mờ, khiến tâm trạng càng thêm nặng nề.
“Xinlu…”
“Này tôi đã dẫn cậu đến đây đấy. Aisssh. Nếu cậu cứ định như thế này, thì đừng bao giờ đi cùng tôi nữa!”
Alta ở bên cạnh nghiến răng, tỏ vẻ chán ngán. Jeong Taeui chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm về phía đảo Hồng Kông. Em ấy chắc vẫn đang ở đó. Hoặc có lẽ thời gian hẹn đã gần đến, nên em ấy đã qua đây rồi. Cũng có thể Xinlu đang ở trên thuyền.
Xinlu từng cười ngượng ngùng nói rằng đã đặt khách sạn trước, cậu không thể không hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Vì vậy trước khi đến Hồng Kông, Jeong Taeui đã dọn dẹp lòng mình bằng một buổi tắm thanh tịnh dù tâm trạng còn nặng nề.
Nhưng liệu mọi chuyện có ổn không? Đã lâu rồi cậu mới có cơ hội gần gũi, liệu cậu có thể làm tốt để Xinlu không bị tổn thương? Hơn nữa có lẽ đêm đó, đêm trước khi Ilay rời đi, Xinlu đã chịu tổn thương khá nặng. Giờ thì chắc vết thương đã lành, nhưng không thể nào em ấy bình an sau khi chịu đựng một kẻ hung hãn như vậy. Liệu cậu có thể ôm lấy một người từng bị tổn thương đến thế mà không gây hại gì thêm không?
Nếu Alta hay những đồng đội khác nghe thấy suy nghĩ này, họ hẳn sẽ nhìn cậu bằng cậu mắt khinh thường, nhưng càng nghĩ, lòng cậu càng nặng trĩu.
“Không cần như vậy đâu. Giờ không còn ai cản trở nữa, chỉ cần hạnh phúc là được.”
Jeong Taeui tự nhủ, cố an ủi bản thân, rồi thở dài. Khi cậu vô thức nhìn quanh, ánh mắt cậu chạm phải một người đàn ông ngồi một mình ở bàn kế bên.
Cậu không biết vì sao mình lại bị hút cậu nhìn vào người đàn ông đó. Đó là một người đàn ông bình thường, mặc bộ vest chỉn chu, cầm bút máy như một món phụ kiện đang trầm ngâm suy nghĩ. Người đó không có gì đặc biệt, nhưng kỳ lạ thay, cậu lại cảm thấy quen thuộc. cậu không hiểu lý do khiến ánh mắt mình dừng lại ở người đó.
“Này, Alta.”
“Sao?”
Alta không thèm quay đầu mà trả lời với vẻ mặt hờn dỗi. Jeong Taeui nắm lấy tai hắn kéo mạnh rồi thì thầm:
“Này, anh có biết người đàn ông ngồi bên cạnh không?”
Nghe thấy giọng thì thầm khác thường đó, Alta có vẻ cảm nhận được điều gì không ổn, liền liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Hắn nhìn người đó từ đầu đến chân một cách kín đáo để không bị phát hiện, rồi nghiêng đầu nói:
“Không, tôi không biết. Nhưng với thân hình cao lớn và phong thái gọn gàng như thế kia, nếu tôi từng gặp qua thì chắc chắn sẽ không quên được. Tôi không quen anh ta. Nhưng sao thế? Có chuyện gì à?”
“Ừm… Không có gì. Chỉ là cảm giác hình như đã gặp ở đâu rồi. Nhưng cũng có thể tôi nhìn nhầm.”
Nghe lời của Alta, Jeong Taeui suy nghĩ. Dù người đàn ông đó trông khá bình thường, nhưng nếu từng nói chuyện một lần thì không thể dễ dàng quên được như vậy. Có lẽ anh ta trông giống ai đó mà Jeong Taeui từng biết, hoặc chỉ là sự nhầm lẫn.
Jeong Taeui nghiêng đầu băn khoăn rồi chuyển ánh mắt sang tờ giấy mà người đàn ông đang chăm chú nhìn. Vì khoảng cách khá xa nên không thể thấy rõ, nhưng có vẻ đó là một bản thiết kế. Một vài phần được vẽ chi tiết, nhưng cũng có những chỗ chỉ được phác thảo sơ sài. Bên cạnh đó, trên tờ giấy có rất nhiều chữ viết nguệch ngoạc, trông giống như nét vẽ tùy hứng.
Jeong Taeui nhìn bản thiết kế một cách thờ ơ, rồi đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Hình như cậu cũng đã từng thấy bản vẽ này ở đâu đó. Một tờ giấy mà thoạt nhìn khó đoán được nội dung, cùng với những ký hiệu trông giống công thức hóa học hay phương trình được viết lộn xộn.
“Kỳ thật… Con người trông quen thì cả bản vẽ cũng thấy quen theo. Tôi cứ nghĩ chỉ có anh trai tôi mới vẽ và viết lộn xộn như thế.”
Cậu lẩm bẩm nhìn bản vẽ không chút hứng thú. Đúng lúc đó, người đàn ông bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau.
Đôi mắt lạnh lùng sau cặp kính gọng bạc nhìn thẳng vào Jeong Taeui. Ban đầu cậu có chút lúng túng vì bị bắt gặp khi đang nhìn chằm chằm, nhưng cũng không có lý do gì để né tránh, nên cậu tiếp tục nhìn lại người đàn ông một cách thản nhiên.
Có vẻ như họ chưa từng gặp nhau trước đây. Dù ánh mắt chạm nhau vài giây, ký ức của Jeong Taeui vẫn không hé mở điều gì. Chỉ có cảm giác rằng đâu đó trong ký ức bị lãng quên, có lẽ cậu đã gặp ai đó trông giống người này.
Người đàn ông nhìn Jeong Taeui với vẻ mặt thản nhiên, nhưng bất chợt cau mày như thể định nói gì đó. Tuy nhiên đúng lúc đó, người môi giới quay lại sau cuộc gọi dài. Ông ta cười gượng, tỏ vẻ thân thiện, cố giải thích để xua tan sự khó xử vì đã để họ chờ lâu.
“Xin lỗi vì để cậu đợi lâu thế. Hôm qua, có một nhân vật lớn đã đến Hồng Kông. Đến người như tôi cũng khó mà gặp được, nhưng anh trai tôi đã sắp xếp được cuộc hẹn với người ấy.”
“Ồ, vậy sao? Nghe ông nói thế thì hẳn là một người rất quan trọng. Nhưng người đó đến đây vì chuyện gì vậy?”
“Đó là một dự án rất lớn. Có vẻ như họ chuẩn bị mở một chi nhánh lớn tại Hồng Kông. Công ty này trước giờ chỉ có một trụ sở chính để điều hành, nhưng đây sẽ là lần đầu tiên họ mở chi nhánh, và nó sẽ được đặt tại Hồng Kông. Điều này đang thu hút sự quan tâm đặc biệt trong ngành, từ việc ai sẽ quản lý chi nhánh này đến nhiều thứ khác nữa…”
“Ồ, nếu vậy, liệu cuộc gặp của anh trai ông với người đó có liên quan gì không?”
“Cũng khó nói trước, nhưng không hẳn là không liên quan gì.”
“Thật đáng kinh ngạc!”
Alta vẫn không ngừng buông lời nịnh nọt với môi khô khốc, trong khi Jeong Taeui chỉ nghe hời hợt và bất giác chuyển ánh mắt về phía bàn bên cạnh.
Người đàn ông ngồi ở bàn bên vẫn nhìn Jeong Taeui với ánh mắt đầy ngờ vực, nhưng cuối cùng chẳng nói gì mà lại cúi xuống, tiếp tục chăm chú vào bản vẽ trên bàn. Đôi khi anh ta lại viết vài chữ lên một tờ giấy riêng, trông như đang giải một câu đố hóc búa vậy.
Dù thế nào đi nữa, Jeong Taeui vẫn cảm thấy bản vẽ đó rất giống phong cách của anh trai mình. Nhìn bản vẽ, tuy không rõ từng chi tiết nhưng những gì hiện ra cũng đủ để cậu khẳng định điều đó. Cậu thoáng suy nghĩ liệu có nên hỏi người đàn ông kia xem anh ta có biết tung tích của anh trai mình không, nhưng ngay lập tức lắc đầu từ bỏ ý định.
Dù bản vẽ đó thật sự là của anh trai thì sao chứ? Biết được anh ấy đang ở đâu thì mình sẽ làm gì? Hơn nữa, cũng không thể chắc chắn rằng người đàn ông này biết được điều gì.
Jeong Taeui quay lại nhìn người môi giới, đúng lúc ông ta bắt đầu nói:
“À, nhắc đến khẩu Colt thì…”
Lúc này điều cậu cần quan tâm không phải là những bản thiết kế mà bản thân cũng không hiểu được của anh trai, người vốn luôn kiên cường tự lo liệu mọi việc. Thứ quan trọng với cậu lúc này là khẩu Colt từ người môi giới, và cuộc gặp gỡ sắp diễn ra với Xinlu.
Kế hoạch ban đầu cho buổi hẹn là ăn tối tại nhà hàng đã đặt trước trong khách sạn, sau đó ghé qua quán bar để uống một chút, rồi với chút hơi men lâng lâng – vì tỉnh táo hoàn toàn thì có lẽ cậu không đủ can đảm – cả hai sẽ lên phòng. Nhưng kế hoạch ấy đã tan vỡ ngay tại nhà hàng. Trong lúc chờ đồ ăn, gương mặt Xinlu bỗng trở nên tái nhợt đến mức khiến người khác không khỏi lo lắng.
Từ lúc gặp ở trước khách sạn, sắc mặt của Xinlu đã không được tốt. Dù vậy khi thấy Jeong Taeui, cậu ấy vẫn cố nở một nụ cười trên gương mặt xanh xao và gầy gò của mình. Trên đường đến nhà hàng, Jeong Taeui đã hỏi cậu đến sáu lần rằng cậu có ổn không. Và cả sáu lần, Xinlu đều lắc đầu kiên quyết, nói rằng mình ổn.
Dù nhìn thế nào, sắc mặt của cậu ấy vẫn tái nhợt như thể sắp ngã quỵ bất cứ lúc nào. Nhưng vì Xinlu tỏ ra kiên quyết đến vậy, Jeong Taeui không thể dễ dàng đề nghị quay về. Hơn nữa dường như Xinlu đã rất mong chờ ngày hôm nay. Cậu ấy không còn mặc bộ đồng phục thường thấy ở chi nhánh, mà thay vào đó là một chiếc áo len sạch sẽ, như thể vừa được mua hôm qua, không có lấy một sợi lông xù. Bên trong là một chiếc áo sơ mi được là phẳng phiu, cổ áo cứng cáp.
Chiếc quần vải đơn giản nhưng thanh lịch không dính chút bụi nào. Bộ trang phục trông không khác mấy so với phong cách thường ngày của cậu, nhưng lại toát lên sự chỉn chu và tinh tế trong từng chi tiết. Ngay cả mái tóc cũng bóng mượt, khiến người ta không khỏi chú ý.
Jeong Taeui thoáng ngây người trước diện mạo không tì vết của Xinlu, nhưng rồi lại thấy lo lắng khi nhìn vào gương mặt tái nhợt của cậu ấy. Jeong Taeui đề nghị quay về, nhưng Xinlu lắc đầu từ chối.
“Chỉ là em hơi căng thẳng thôi. Đây là lần đầu tiên em gặp riêng anh, nên cảm giác vậy đấy… Nhưng em thật sự không sao đâu.”
Nói xong Xinlu bước vào khách sạn trước, để lại Jeong Taeui đỏ mặt lặng lẽ bước theo sau. Nhìn cậu thanh niên dễ thương và đáng yêu này, Jeong Taeui tự hỏi tại sao mình lại từng phân vân về cậu.
Xinlu chẳng hề thay đổi. Trong mắt Jeong Taeui, cậu vẫn luôn dịu dàng, chu đáo và tử tế. Khi ánh mắt họ gặp nhau, cậu ấy vẫn ngượng ngùng đỏ mặt và mỉm cười. Khi Xinlu lén nắm tay cậu, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ bối rối dễ thương.
Jeong Taeui vừa tự trách bản thân vì đã buồn bã vô cớ, vừa đi theo Xinlu. Nhưng rồi sự cố đã xảy ra trong nhà hàng.
Trong lúc chờ đồ ăn được mang ra, sắc mặt Xinlu ngày càng trắng bệch, cuối cùng tái nhợt đến mức không thể chịu nổi. Trước khi món khai vị kịp dọn ra, cậu đã vội đưa tay che miệng rồi lao thẳng vào nhà vệ sinh. Dĩ nhiên Jeong Taeui bị bất ngờ và lập tức chạy theo, cậu không có thời gian để đắn đo.
Vừa vào đến nhà vệ sinh, Xinlu đã bám lấy bồn cầu nôn dữ dội. Cậu tiếp tục nôn đến mức chẳng còn gì trong bụng, chỉ còn lại dịch vị chua ngắt. Mặt cậu xanh xao, nhợt nhạt đến đáng sợ, nhưng vẫn cố nói: “Em không muốn để anh thấy mình trong tình trạng này,” rồi cương quyết đẩy Jeong Taeui ra ngoài.
Đột nhiên Jeong Taeui trở thành người canh cửa nhà vệ sinh, đứng ngoài với vẻ mặt đầy lo lắng. Cậu nghe tiếng Xinlu nôn ọe liên tục, nhưng khi âm thanh dần im lặng, cậu sốt ruột lên tiếng:“Em ổn không?”
Không có câu trả lời khiến Jeong Taeui hốt hoảng đẩy cửa bước vào thì thấy Xinlu nằm bẹp dưới sàn, không còn chút sức lực. Cậu bỏ qua kế hoạch buổi tối, chẳng còn để tâm đến bữa ăn hay rượu nữa, lập tức dìu Xinlu về phòng đã đặt trước.
Bây giờ Xinlu đang nằm bất động trên giường, ngủ thiếp đi như người kiệt sức. Sau khi thay bộ quần áo dính bẩn của cậu và sắp xếp lại đồ đạc, Jeong Taeui ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ quan sát.
Gương mặt Xinlu đã có chút sắc hồng, không còn vẻ nhợt nhạt hay đau đớn như trước. Cậu ngủ rất say, biểu cảm bình yên. Jeong Taeui thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt lướt qua thân hình Xinlu. Bộ quần áo bị bẩn đã được cởi ra ngay khi về phòng, hiện giờ cậu chỉ mặc đồ lót.
Cơ thể thon gọn, làn da mịn màng, cùng vóc dáng cân đối đầy quyến rũ lộ rõ trước mắt Jeong Taeui. Cậu tự cười thầm trong lòng: “Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tối nay mình có thể đã ôm cơ thể này. Dù hôm nay không được, nhưng chắc chắn sẽ còn cơ hội.”
Jeong Taeui nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Xinlu. Cậu lẩm bẩm vừa như trách móc vừa như trêu đùa:“Em làm người ta kỳ vọng bao nhiêu, cuối cùng lại ngủ lăn ra thế này. Thật là…”
Cậu cười khẽ chạm nhẹ vào chóp mũi Xinlu, rồi nằm xuống bên cạnh. Chiếc giường đủ rộng cho cả hai, khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn. Thật ra Jeong Taeui không cảm thấy thất vọng. Cậu đã từng mong đợi điều gì đó lãng mạn hơn cho tối nay, nhưng trước tình huống này, mọi thứ dường như không còn quan trọng.
Nhìn Xinlu đau đớn và xanh xao như vậy, cậu chỉ cảm thấy thương xót. Ngay cả khi không có gì xảy ra, chỉ cần cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Xinlu cũng đủ khiến cậu hạnh phúc. Jeong Taeui nghĩ thầm: “Chắc mấy ông chú hay đồng nghiệp sẽ cười nhạo nếu thấy mình thế này.”
Cậu quay sang nằm nghiêng, yên lặng ngắm nhìn Xinlu. Gương mặt em ấy giờ đã hồng hào trở lại, trông đáng yêu vô cùng. Đôi môi từng e thẹn gọi cậu là “anh” giờ đây khép lại, nhưng trong ký ức, chúng vẫn tràn đầy sự dịu dàng. Không nhịn được, cậu nhẹ nhàng véo má Xinlu rồi thì thầm:“Đúng là một cậu nhóc dễ thương mà.”