Thời gian khi nhìn lại, không phải là một khái niệm quá dài. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, thời gian chưa đến dường như còn quá nhiều, nhưng thời gian đã qua thì lại chỉ như thoáng chốc.
Mười ngày cũng không phải ngoại lệ. Khoảng thời gian đó nếu đủ sức chịu đựng thật ra cũng không quá dài. Đặc biệt là vào ngày thứ chín, ngày mà sự chờ đợi trở nên dài nhất trong mười ngày ấy. Sáng sớm hôm đó, khi giám sát viên bất ngờ đến và bảo “Ra ngoài ngay đi”, Jeong Taeui cảm thấy như đã rút ngắn được nửa thời gian mười ngày.
Trong một thoáng, cậu ngập ngừng nhìn lại Ilay, nhưng giám sát viên chỉ gọi mỗi mình cậu. Ilay chỉ khẽ giơ tay lên với vẻ mặt không chút bận tâm. Dù không phải là chuyện bất công, nhưng việc được ra ngoài trước một mình khiến Jeong Taeui có chút áy náy. Tuy nhiên khi cậu còn đang chần chừ, giám sát viên đã hét lên: “Có muốn thối rữa thêm mười ngày ở đây nữa không?” khiến cậu không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng bước ra ngoài.
Trên đường theo sau giám sát viên, cậu nghe thấy hắn ta làu bàu với vẻ không hài lòng: “Thằng nhóc kia rồi cũng sẽ ra trong hôm nay hoặc ngày mai thôi, không cần để tâm. Loại người mất trí như vậy không đáng để bận lòng.” Những lời này khiến Jeong Taeui phần nào yên tâm và khẽ gật đầu.
Ra ngoài, người đầu tiên cậu gặp là chú của mình.
Bước qua song sắt của nhà giam Eoryeong và ra ngoài, cậu thấy thang máy từng đưa mình xuống lúc trước đang đợi sẵn ở tầng hầm thứ 7. Cậu đi thẳng vào thang máy, lên phòng sĩ quan trên mặt đất, và ở đó chú cậu đang chờ.
Vừa nhìn thấy chú, Jeong Taeui lập tức cau mày. Chú đang bày ra gương mặt rạng rỡ nở nụ cười chào đón, chỉ có thể cười gượng gạo khi thấy biểu cảm khó chịu của cậu.
“Ánh mắt chỉ trích này thật sắc bén. Eoryeong khổ lắm sao? Lạ nhỉ. Chú đã dặn đưa con đến Eoryeong phía Đông mà. Có lẽ lão già đã nghe nhầm. Dù sao ông ấy cũng có tuổi rồi.”
“Không đâu, nhờ chú mà con được nghỉ ngơi thoải mái. Cảm giác như đi nghỉ dưỡng vậy. Ở chung phòng với Ilay nữa.”
Jeong Taeui lầm bầm, lườm chú mình với vẻ mặt hậm hực. Thật ra trong tất cả chuyện này, không có điều gì thực sự đáng để cậu oán trách chú. Ngay cả việc ở chung phòng với Ilay nếu nghĩ kỹ lại cũng không tệ đến thế. Dù gì thì cậu cũng đã trải qua hơn mười ngày mà không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhiên Jeong Taeui nhanh chóng nhận ra rằng việc cậu ở chung phòng với Ilay không phải là sắp xếp của chú. Chú nhìn cậu với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.
“Ở với Rick à? Cũng may là con vẫn còn nguyên vẹn. …À, dù sao thì hắn cũng không phải loại người sẽ làm gì con.”
“Sao ạ?”
Jeong Taeui ngồi xuống ghế sofa theo lời mời bằng cử chỉ của chú và hỏi với giọng bình thản:
“Không giống lắm nhỉ, nhưng liệu hắn ta có phân loại người để quyết định xem có gây hại hay không không? Với những kẻ trông dễ bắt nạt thì gây sự, còn những người không thì để yên… Nhưng nếu nghĩ vậy thì chẳng có lý do gì để Ilay không gây hại đến con cả.”
“Ừ thì, làm gì có ai dễ bị bắt nạt và lợi dụng hơn con chứ.”
Chú cậu nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ về câu trả lời, rồi “Ừm,” đáp lại một cách không mấy rõ ràng.
“Cũng nhiều lý do lắm, nhưng trên hết là hắn khá thích con đấy.”
“Ha…”
Jeong Taeui thốt ra một âm thanh kỳ quặc, nhìn chằm chằm vào chú mình. Chú giơ hai tay lên như muốn chứng minh điều mình vừa nói là sự thật.
“Con cứ tưởng chú nhìn người khá tinh tường… Sao chú lại nghĩ vậy được cơ chứ?”
Jeong Taeui thở dài lẩm bẩm. Dù không bằng chú mình, cậu cũng tự thấy bản thân có khả năng nhìn nhận con người. Theo cậu người đàn ông đó là kiểu người có thể không chút do dự mà lấy mạng cậu bất cứ lúc nào, miễn là có lý do, dù đó chỉ theo sở thích thất thường của hắn. Ilay dù đang đùa giỡn hay cười nói, ánh mắt hắn chưa bao giờ thiếu đi vẻ lạnh lùng băng giá. Luôn là đôi mắt hoang vu và lạnh tựa băng.
“Hắn ta không thường dễ dàng nói tên mình cho người khác, đặc biệt là ngay trong lần nói chuyện đầu tiên.”
Chú đưa ra một lý do khiến Jeong Taeui khó lòng chấp nhận. Tên gọi chỉ là một công cụ để gọi nhau, miễn là không gọi bằng biệt danh kinh khủng nào đó, thì gọi thế nào cũng có gì khác biệt đâu.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Jeong Taeui, chú dường như đoán được suy nghĩ trong đầu cậu, mỉm cười gượng gạo nói tiếp: “Thật đấy.”
“Chú à, theo cháu thấy thì nếu hắn có lý do ─ dù lý do đó chỉ là một ý thích nhất thời ─ hắn cũng có thể không chút chần chừ mà lấy mạng con.”
“Ừ, đúng là vậy. Nhưng chuyện đó không liên quan đến việc hắn có thích con hay không.”
“Làm sao mà không liên quan được?”
“Có những loại người như vậy đấy. Đáng tiếc thay, Rick là kiểu người đó.”
Chú nhún vai. Nghĩ kỹ lại thì đúng là có thể như vậy thật. Ilay Riegrow là kiểu người có thể thản nhiên giết bất cứ ai. Tuy nhiên không vì thế mà hắn không có những đối tượng hắn thích hoặc không thích. Có lẽ việc mình từng được hắn nói “Bây giờ tôi không muốn đánh nhau với cậu” cũng phần nào chứng minh cậu thuộc nhóm được hắn “thích”. Dẫu vậy, cụm từ “bây giờ” kia khiến cậu không khỏi băn khoăn.
Mệt mỏi với những suy nghĩ phiền phức, Jeong Taeui vò đầu bứt tóc, đổi chủ đề.
“Nhưng mà, sao giờ này lại yên tĩnh thế nhỉ? Lẽ ra trước giờ làm mọi người phải đi lại nhộn nhịp chứ.”
“Ừ? À, vì đang trong kỳ nghỉ mà.”
“Nghỉ ư…”
“Tuần trước, buổi huấn luyện chung đã kết thúc rồi mà. Trong khi con còn ở Eoryeong, sau khi huấn luyện chung kết thúc thì mọi người được nghỉ phép. Vì trong suốt thời gian huấn luyện chung không được nghỉ cuối tuần nên đây là kỳ nghỉ bù. Vậy nên phần lớn mọi người chắc đã ra Hong Kong, còn lại thì hoặc là đang nằm ườn trong phòng, hoặc tụ tập trên tầng năm chơi bời.”
Thêm vào đó các huấn luyện viên vẫn đang làm việc như bình thường, chú cười khẽ một cách đầy ẩn ý. Không còn nghi ngờ gì nữa, người này cũng đã nghe chuyện Xinlu đến tận Eoryeong vài ngày trước.
Jeong Taeui liếc nhìn đồng hồ. Chú nhận ra được ý tứ đó, bảo cậu mau đi nghỉ.
“Nếu muốn, con có thể ra Hong Kong chơi cũng được. Nhưng phải quay lại trước 5 giờ chiều Chủ nhật.”
“Hong Kong à… Nghe cũng thú vị đấy, nhưng giờ con không thấy hào hứng lắm. Còn các giám sát khác thì sao? Không cần gặp họ ạ?”
“Ừm, chỉ cần gặp một người sau khi ra khỏi Eoryeong là được. Gặp hết thì có gì để nói đâu. Nhiều lắm cũng chỉ là: ‘Cậu đã vất vả rồi, sau này chú ý hơn, sống thật nghiêm túc’, đại loại thế thôi.”
Dù sao thì kẻ nào gây chuyện để vào Eoryeong thì cũng sẽ lại vào, còn kẻ nào không gây chuyện thì sẽ không vào. Mấy lời kiểu đó chỉ tốn thời gian, chú lẩm bẩm miệng hơi nhếch lên một chút. Dù vẫn thực hiện quy trình gương mẫu, chú không phải là người yêu thích điều đó.
Jeong Taeui đang định rời khỏi văn phòng của chú, chần chừ một chút rồi liếc nhìn. Dù đã chạm mắt, cậu vẫn phân vân không biết có nên hỏi không. Đúng lúc đó chú đột nhiên như nhớ ra điều gì và bình thản nói:
“Phải rồi. Cái người cùng phòng với con, Riegrow sẽ ra khỏi Eoryeong tối nay. Thằng nhóc đó sẽ phải gặp mặt tất cả giám sát để nói chuyện. Dù gì nó cũng gây chuyện lớn mà.”
“Tối nay… Vậy sao.”
Thời gian ở Eoryeong thường được miêu tả như một sợi dây co giãn, nên cậu đã lo không biết liệu người kia có bị giam thêm vài tháng nữa hay không.
Jeong Taeui thở phào nhẹ nhõm, gật đầu. Cậu không muốn thấy cảnh một con thú dữ, hung tợn đến mức không thể kiểm soát, lại bị nhốt trong lồng không thể động đậy. Chú vẫn giữ giọng điệu điềm nhiên và nói thêm:
“Sáng sớm mai, nó sẽ lên chuyến bay rời đi ngay. Các thành viên khác của chi nhánh châu Âu đã rời đi ngay sau khi huấn luyện kết thúc, nhưng thằng nhóc này vì ở Eoryeong nên không thể đi cùng. Giờ thì sau khi ra khỏi Eoryeong, nó phải về lại chi nhánh của mình.”
Jeong Taeui im lặng nhìn chú, chớp mắt hai, ba lần rồi mới khẽ thốt lên:
“À… Vậy ạ.”
Cậu cảm thấy như vừa nghe một câu chuyện hết sức lạ lùng.
Chuyện là thế đấy. Buổi huấn luyện chung đã qua, và giờ là lúc gã điên Rick đó phải trở về chi nhánh châu Âu. Không còn phải đau đầu vì những chuyện kiểu “giữ lấy mạng sống” nữa, cũng không phải lo gì vì Xinlu.
Mới chỉ hơn 2, 3 tuần ngắn ngủi, cậu đã quá quen thuộc với sự hiện diện áp đảo của người đó. Việc hắn ta rời đi bỗng chốc trở nên phi thực tế. Cảm giác như một thực tại khó tin đang đến gần.
Bất giác Jeong Taeui nhớ đến khuôn mặt của Ilay khi hắn nhẹ nhàng vẫy tay chào mình ngay trước khi rời khỏi Eoryeong. Đó là một khuôn mặt với nụ cười mỉm đặc trưng, không khác gì so với mọi khi. Hắn chưa bao giờ tỏ ra bất an hay lo lắng, cứ như thể hắn luôn biết rằng mình sẽ không phải chịu đựng một tình huống khó chịu quá lâu, bất kể điều gì xảy ra.
Có lẽ Ilay cũng được trời ban cho vận may, dù không bằng Jeong Taeui. Đột nhiên cậu dừng bước. Một câu nói của Ilay thoáng qua trong đầu cậu.
“Chú ơi, vận may của một người liệu có bắt nguồn từ một nguyên nhân nào đó không?”
Làm sao vận may vốn có từ khi sinh ra lại có thể có nguyên nhân? Nhưng có lẽ như lời Ilay nói, có điều gì đó mang lại vận may mà người ta chưa nhận ra. Nếu thật sự tồn tại, chắc hẳn ai trên thế giới này cũng khao khát có được.
Chìm trong những suy nghĩ đó, Jeong Taeui lẩm bẩm. Không có câu trả lời nào đáp lại. Một lát sau, khi nhận ra sự im lặng kỳ lạ, cậu quay sang nhìn chú mình, nhưng lại ngậm miệng. Chú đang nhìn cậu với vẻ mặt hơi bất ngờ. Khi ánh mắt họ gặp nhau, Jeong Taeui cười bối rối.
“Rick cũng từng nói vậy.”
“Đó là chuyện không nên nói ra sao?”
“Không, không phải như vậy. …Ừ thì. Nhưng có một điều chắc chắn. Giống như mỗi người sinh ra đều có vận may khác nhau, nguyên nhân tạo nên vận may đó cũng khác nhau ở mỗi người.”
Jeong Taeui cau mày, chú lại nói những điều khó hiểu. Nhưng bằng cách nào đó lời giải thích của chú có vẻ như chạm đến điều mà Ilay từng đề cập. Cậu trầm ngâm trong giây lát nhưng không tìm được câu trả lời, và cũng không muốn tiếp tục đào sâu thêm. Cuối cùng cậu thở dài và gật đầu.
“Ra là vậy. Có lẽ là đúng…Con chỉ nghĩ rằng Ilay có thể là một người đàn ông rất may mắn.”
“Hắn à? Đương nhiên là may mắn rồi. Hắn sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng mà.”
Jeong Taeui khựng lại, ngậm thìa bạc từ lúc sinh ra. Vậy thì những khó khăn thời thơ ấu của hắn thì sao? Những hoàn cảnh đáng thương khiến tính cách hắn trở nên méo mó thì sao?
Khi Jeong Taeui nhìn chằm chằm vào chú mình như thể đang hỏi điều đó, chú vẫy tay như thể từ chối ý nghĩ phi lý của cậu.
“Riegrow không phải được sinh ra trong một gia đình tầm thường. Chắc con cũng biết gia đình đó làm nghề buôn bán vũ khí, phải không? Không chỉ những thứ vũ khí đơn giản mà còn cả quân trang chính thức nữa. Trong ngành này, gia đình họ rất danh tiếng. Họ đã hoạt động từ rất lâu, xây dựng được uy tín nên có nhiều nơi làm ăn. Hơn nữa gia đình đó còn thuê nhiều luật sư nổi tiếng với mức giá đắt đỏ để tìm các kẽ hở trong pháp luật, cho phép họ tự phát triển buôn bán vũ khí mà không bị kiểm soát. Với quy mô như vậy, ngay cả quốc gia cũng khó mà đàn áp được. …Thìa bạc gì chứ. Phải nói là người ta đã dùng cả cục kim cương để chế thành thìa rồi ngậm trong miệng ấy!”
Jeong Taeui trợn mắt nhìn chằm chằm người chú vô tội của mình. Cậu thấy mọi thứ thật kỳ quặc. Dù Ilay từng tự nhận rằng những câu chuyện về tuổi thơ bất hạnh của mình chỉ là đùa, nhưng Jeong Taeui vẫn nghĩ ít nhất một phần trong số đó là thật. Dù tính cách hắn có kỳ cục đi chăng nữa, Jeong Taeui từng tin rằng hoàn cảnh gia đình hắn hẳn cũng gặp khó khăn. Nhưng không ngờ anh chàng đó hóa ra lại là một kẻ nói dối chẳng khác gì kẻ lừa đảo.
Cuối cùng chỉ có một điều quan trọng. Bất kể gia đình hắn có thế nào, thì Ilay vốn đã như vậy từ khi sinh ra.
Khi thấy Jeong Taeui lộ rõ vẻ bực bội, chú ngạc nhiên hỏi lý do. Nhưng sau một lúc im lặng, Jeong Taeui thở dài và dịu mặt lại. Xét cho cùng cậu chẳng giỏi giữ cơn giận trong lòng quá lâu.
“Thôi được rồi. Dù sao thì sau khi về lại châu Âu, cháu cũng sẽ chẳng phải gặp lại anh ta nữa.”
Jeong Taeui cố nghĩ theo hướng tích cực. Tối nay Ilay sẽ ra ngoài, và sáng sớm mai sẽ lên đường về châu Âu. Sau đó cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại hắn. Một năm sau khi có buổi huấn luyện hợp tác với châu Âu, Jeong Taeui cũng sẽ không còn ở đây nữa. Nghĩ như vậy,cậu cảm thấy mọi thứ dường như dễ tha thứ hơn. Vừa buồn vừa nhẹ nhõm.
Nghe Jeong Taeui nói vậy, chú thoáng lộ vẻ mặt khó tả. Điều này khiến Jeong Taeui nghiêng đầu nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu. Nhưng chú nhanh chóng trở lại với nụ cười thường ngày và chỉ đơn giản nói, “Ừ, con vất vả rồi.”
Cảm thấy có chút đáng ngờ, Jeong Taeui nhìn chú một lúc lâu. Nhưng vừa lúc đó, một sĩ quan ghé qua tìm chú để bàn việc, khiến Jeong Taeui phải rời khỏi văn phòng. Mặc dù vậy cảm giác bất an vẫn không thôi đeo bám cậu. Thường thì mỗi khi chú tỏ ra như vậy, đó là lúc chú đang nghĩ đến điều gì đó bất chợt hiện lên trong đầu.
“…?”
Jeong Taeui nghiêng đầu nhưng không nghĩ ra điều gì, đành bước đi chậm rãi. Khi đang trên đường đến thang máy, cậu vô tình đi ngang qua văn phòng chỉ huy.
Lời nói của chú khi trêu rằng “Bên hậu cần vẫn đang làm việc như mọi ngày” chợt lóe lên trong đầu Jeong Taeui. Ở đây hẳn là có Xinlu. Dù chắc chắn còn các nhân viên khác, nhưng điều đó không quan trọng. Jeong Taeui đứng chần chừ trước cửa văn phòng một lúc, sau đó đưa tay gõ cửa. Từ bên trong cậu nghe thấy tiếng động.
Khi mở cửa, Jeong Taeui nhìn thấy hầu hết các nhân viên đang có mặt trong văn phòng. Vì lúc này đang là khoảng thời gian trước khi bắt đầu công việc, có vẻ như tất cả đều tập trung ở đây. Chưa từng thấy đông đủ như vậy trước đây, Jeong Taeui khựng lại một chút. Nhưng ngay lập tức, Xinlu ngồi gần cửa nhất, đứng bật dậy với vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu.
“Anh đã ra ngoài sớm vậy sao? Không phải ngày mai mới ra ngoài sao?”
Xinlu nhìn cậu rồi nhanh chóng quay sang lịch bàn. Ở phần ngày mai, một vòng tròn nhỏ được vẽ xung quanh, bên dưới ghi chú “Anh Tei” bằng nét chữ tròn trịa nhỏ xíu. Chỉ nhìn dòng chữ nhỏ nhắn ấy, Jeong Taeui cảm thấy niềm vui bất ngờ trào dâng.
“Ừ, anh cũng tưởng thế, nhưng sáng nay họ bảo anh ra ngoài luôn. Lịch bên đó hình như lúc nào cũng thay đổi như dây cao su ấy. …Dạo này em thế nào?”
“Dạ, hơi bận nhưng không có gì đặc biệt xảy ra cả. Nhưng… hình như anh gầy hơn đấy.”
“Thật á? Trong đó anh ăn uống đầy đủ mà, kỳ lạ thật.”
“…Có phải là tại anh ở cùng phòng với tên đó nên khó chịu gì không?”
Cậu chưa kịp nói gì thì khuôn mặt của Xinlu tối sầm lại. Thấy vậy, Jeong Taeui vội vàng xua tay trấn an.
“Không, không phải thế đâu. Không có gì phải lo cả. Nhìn xem, anh vẫn bình an trở về mà.”
Jeong Taeui cố gắng xoa dịu Xinlu, nhưng một nhân viên gần đó thuộc bộ phận y tế đang lục tìm hồ sơ cũ trong tủ hồ sơ liếc mắt nhìn họ, rồi cố ý lẩm bẩm đủ lớn để cả hai nghe thấy.
“Ôi trời, ai mà nhìn vào cứ tưởng hai người xa nhau mấy năm trời mới gặp lại ấy chứ. Hơi lố rồi đấy.”
Vừa dứt lời, những tiếng cười khẽ vang lên quanh đó. Đó là những tiếng cười mang tính trêu chọc nhẹ nhàng chứ không hề khó chịu, nhưng Jeong Taeui vẫn đỏ bừng cả mặt. Xinlu cũng vậy. Không đợi thêm giây phút nào, Xinlu đứng phắt dậy, kéo Jeong Taeui ra ngoài văn phòng.
Ra đến hành lang, Xinlu đóng cửa văn phòng lại, cách âm hoàn toàn với tiếng ồn bên trong. Cả hai đứng trong hành lang vắng lặng. Xinlu ngập ngừng nhìn Jeong Taeui, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cậu ấy. Nhìn biểu cảm ngại ngùng ấy, lòng Jeong Taeui lại nhói lên một cảm giác lành lạnh dễ chịu. Nhưng trước khi kịp nói gì, Xinlu bỗng đưa tay lên vuốt tóc cậu . Đôi tay mềm mại lướt qua má cậu khiến Jeong Taeui giật mình.
“Không đâu. Anh thực sự gầy đi rồi. Anh đã khổ sở nhiều lắm đúng không? Phải làm sao đây…”
“A, không mà. Thật đấy, chẳng có chuyện gì cả. Anh chỉ như đi nghỉ dưỡng thôi. Dù sao thì anh chỉ bị giam giữ tạm thời, không phải lao động khổ sai gì đâu. Không có gì phải lo cả, thật mà.”
“Nhưng mà anh phải ở cùng phòng với người đó!”
Giọng Xinlu bất chợt cao lên. Cậu như bị kích động thốt lên rồi lại ngay lập tức tự chột dạ, cúi gằm mặt im lặng. Cả Jeong Taeui cũng ngẩn ra trước phản ứng dữ dội của Xinlu. Từ trước đến giờ cậu chưa từng thấy Xinlu hét lên như vậy. Ban đầu khi mới gặp, Xinlu có vẻ không hài lòng với cậu, nhưng chưa bao giờ lại bộc lộ sự kích động mãnh liệt như thế. Jeong Taeui bối rối nhìn Xinlu, trong lòng vừa thấy cảm kích trước sự quan tâm vừa thấy khó xử.
Trước khi cậu kịp lên tiếng, Xinlu đã cúi gằm mặt, vẻ mặt ủ rũ. Cậu ấy thì thầm như tự nói với chính mình.
“Người đó… ở cùng phòng với anh suốt… cả mười ngày trời…”
“Ờ thì… đúng là thế, nhưng… anh ổn mà…”
Cuộc trò chuyện dường như đang đi theo hướng rất kỳ lạ. Jeong Taeui chợt cảm thấy bất an, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Xinlu sắp rơi lệ, một ý nghĩ vụt qua đầu cậu. Không thể nào, liệu có phải Xinlu đang hiểu nhầm theo hướng hoàn toàn sai không?
“Ở cùng phòng với hắn ta mười ngày liền… nếu anh bắt đầu có tình cảm với hắn ta thì… vậy em phải làm sao đây.”
Cuối cùng đôi mắt Xinlu cũng ngấn lệ, những giọt nước mắt dường như chỉ chực rơi xuống. Jeong Taeui cảm thấy như mình cũng sắp khóc theo. Tại sao Xinlu lại hiểu lầm theo hướng như vậy chứ? Hoàn toàn không phải như thế.
Jeong Taeui ngập ngừng một lúc. Có nên nói ra không? Hay là giữ im lặng? Không nói có lẽ sẽ có lợi hơn cho cậu. Trong tình huống này, việc tên đó nhắm đến Xinlu là điều nên giấu. Nhưng nhìn người thanh niên trước mặt đang rơi nước mắt lã chã, lòng cậu nhói đau. Vừa mới đây thôi, em ấy còn mỉm cười rạng rỡ, vậy mà giờ đây nước mắt đã tuôn rơi. Điều đó cho thấy Xinlu đã dằn vặt bởi hiểu lầm ấy suốt thời gian qua.
Việc quan trọng hơn bây giờ không phải là lợi ích của bản thân mà là xoa dịu trái tim Xinlu.
“Xinlu… chuyện không phải như vậy đâu. Tên đó… đang nhắm vào em.”
Jeong Taeui ngập ngừng mở lời, nghe thấy vậy Xinlu lập tức ngẩng phắt đầu lên. Đôi mắt còn vương nước, tròn xoe nhìn cậu, như thể vừa bị ai đánh vào sau gáy.
Có lẽ mình không nên nói ra. Khi ai đó biết rằng mình đang bị theo dõi, họ thường không thể không ý thức về người kia. Jeong Taeui hiểu rõ rằng những cảm xúc nảy sinh từ sự ý thức ấy cũng không hề ít. Dẫu không muốn nói, nhưng nhìn Xinlu như thế, cậu không thể không mở lời. Dẫu rằng Xinlu vốn là người nhạy bén, những chuyện như thế này cậu ấy cũng chẳng khó để nhận ra.
“Ilay thích những người như em. Dịu dàng, xinh đẹp… Vì vậy mà hắn với anh cũng chẳng ưa gì nhau. Anh… cảm thấy bất an.”
Cậu cúi đầu, ánh mắt như kẻ nhút nhát, lẩm bẩm bằng giọng u ám. Xinlu vẫn nhìn cậu gương mặt đầy vẻ khó hiểu. Một lúc sau, như thể đã dần nhận ra điều gì, nét mặt buồn bã cùng những giọt nước mắt bắt đầu dịu đi, nhưng vẫn còn đó bóng tối của những lo lắng chưa tan.
“Vậy… anh… không làm chuyện gì kỳ lạ với tên đó, đúng không?”
Giọng nói đầy lo lắng cất lên, Jeong Taeui lập tức đáp lại bằng một tiếng “Đương nhiên rồi!” đầy quả quyết. Nhưng ngay khi thốt ra, cậu lập tức cảm thấy bối rối. Những ký ức lướt qua trong đầu cậu. Hôm đó mặc dù theo lời hắn chỉ là “mượn tay nhau để giải tỏa nhu cầu,” nhưng việc hai người áp sát vào nhau để đạt đến khoái cảm cuối cùng là điều không thể phủ nhận.
Câu “Đương nhiên” vừa thoát ra, gương mặt Jeong Taeui đột nhiên cứng lại. Xinlu đang quan sát cậu, cũng lập tức thay đổi nét mặt, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào Taeui như muốn xuyên thấu mọi lời nói dối.
“Không, không phải như thế… Đó chỉ là hiểu lầm thôi. Anh không có ý gì khác cả…”
“Đã làm gì?”
“Hả?”
Giọng nói của Xinlu bỗng nhiên trầm xuống. Khuôn mặt dịu dàng và mềm mại dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt xa lạ, lạnh lùng dữ dội. Giọng nói thấp và lạnh băng khiến người nghe không khỏi rùng mình.
Jeong Taeui im lặng nhìn vào Xinlu. Cậu ấy bỗng như một người hoàn toàn khác. Từ một chàng trai hiền lành và đáng yêu, cậu đã hóa thành một người đàn ông đầy dữ tợn và tàn nhẫn.
Jeong Taeui nắm chặt tay, như thể đang cố giữ chặt lấy trái tim không cho nó nhìn bộ dạng lúc này của Xinlu. Nhìn thấy bộ dạng này của Xinlu, cậu theo bản năng cảm thấy một sự cảnh giác trỗi dậy. Một cảm giác rất đỗi tự nhiên mà ai cũng có khi đứng trước một người mạnh mẽ và nguy hiểm.
Không, không sao cả. Xinlu không phải người cần phải đề phòng. Em ấy chỉ đang tức giận và bất an thôi. Có lẽ cậu nên cảm thấy vui, vì em ấy quan tâm đến mình như vậy.
Jeong Taeui thầm nhủ với chính mình hai lần, ba lần. Lòng cậu dần bình tĩnh lại.
“Không có gì đâu, đừng giận nữa, Xinlu.”
Vừa nói cậu vừa vỗ nhẹ lên vai Xinlu. Ngay khoảnh khắc tay cậu chạm vào, Xinlu hơi giật mình, mặt thoáng nhăn lại. Nhưng chính biểu cảm ấy khiến Jeong Taeui thở phào nhẹ nhõm, vì khuôn mặt đáng yêu của Xinlu dường như đã trở lại một chút.
Ngay sau đó Xinlu vòng tay ôm lấy lưng cậu. Một cơn đau nhói chợt truyền đến môi. Jeong Taeui mở to mắt, không kịp phản ứng, bởi Xinlu đã áp sát môi mình vào môi cậu. Đôi môi cậu ấy hơi hé ra, rồi cắn vào môi dưới của Taeui, đau đến mức nhói lên.
Không phải vì đau, mà là vì quá bất ngờ cơ thể Jeong Taeui khẽ run lên. Ngay lập tức Xinlu siết chặt vòng tay, kéo cậu sát hơn. Hơi thở của Xinlu phả vào môi cậu.
Chuyện này… phải làm sao đây?
Đầu óc Jeong Taeui trống rỗng, hoang mang suy nghĩ. Mọi việc diễn ra quá đột ngột. Nhưng rõ ràng Xinlu đang bất an và lo lắng. Đột nhiên cậu nhớ đến lúc mình hỏi chú về cậu thanh niên gặp trong phòng tắm, khi ấy chú đã thì thầm với vẻ đầy ẩn ý: “Hừm, Xinlu à…” và ánh mắt kỳ lạ chú nhìn cậu khi đó.
Nhưng Jeong Taeui không có thời gian để suy nghĩ về những mảnh ký ức vụn vặt ấy, bởi Xinlu đang ôm chặt lấy cậu. Jeong Taeui khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy cậu ấy và vỗ nhẹ lên lưng. Cơ thể mềm mại ôm sát vào cậu như một con thú non sẵn sàng nhảy đi bất cứ lúc nào.
Xinlu hơi căng thẳng, nhưng khi Jeong Taeui vỗ về lưng, cậu ấy dần thả lỏng bờ vai. Cuối cùng đôi môi đang cắn vào môi cậu cũng rời ra.
“Anh Taeui…” Xinlu thì thầm, ngón tay siết chặt cổ áo cậu áp sát vào lưng. Jeong Taeui có cảm giác gì đó thật kỳ lạ. Không biết cụ thể là gì, nhưng cậu thấy có điều gì đó không ổn. Tuy nhiên cậu chỉ nghiêng đầu băn khoăn rồi tiếp tục vỗ về lưng Xinlu, như cách người ta xoa dịu một chàng trai dễ thương.