Nói chuyện với người đã quen biết anh trai mình quả thật thoải mái. Khi Jeong Taeui nói về anh trai, những người chưa từng gặp hoặc chỉ nghe qua lời đồn mơ hồ thường tỏ vẻ hoài nghi, không tin làm sao mọi chuyện lại có thể như vậy được. Đối với Jeong Taeui, người đã sống chung với anh trai, đôi khi chính cậu cũng khó tin vào sự may mắn của anh mình. Thế nên những người khác không tin cũng là điều dễ hiểu.
Jeong Taeui chợt nhìn sang Ilay. Dù không cần hỏi, nhưng cậu bỗng nhiên thấy tò mò.
“Anh từng gặp anh tôi rồi, đúng không?”
“Ừm. Nói gặp thì không đúng lắm, chỉ là lướt qua thôi, một khoảnh khắc rất ngắn ngủi.”
“Là qua chú tôi à? Hay vì anh trai anh làm trung gian buôn bán vũ khí?”
Ilay cười mơ hồ và trả lời ngắn gọn: “Cả hai.” Jeong Taeui gật đầu.
Đúng lúc ấy, Ilay bất chợt hỏi:
“Nếu trong tình huống này, khi Jeong Jaeui đang mất tích, và cậu cần phải tìm anh ta gấp, cậu sẽ làm thế nào?”
Jeong Taeui cau mày nghĩ ngợi. Đó là điều cậu chưa từng nghĩ tới. Cậu luôn dễ dàng liên lạc với anh trai mỗi khi cần thiết. Những lúc không liên lạc được, thường là khi anh trai muốn tránh một việc gì đó phiền phức.
Đó chính là sự may mắn đặc biệt của Jeong Jaeui, một người mà mọi điều dường như luôn xảy ra theo ý muốn của anh ấy.
“Anh ấy không phải kiểu người mà mình muốn liên lạc thì có thể liên lạc được. Nếu anh ấy không muốn gặp, thì dù có cố gắng tìm cũng vô ích. Đó là năng khiếu bẩm sinh, không phải thứ mà nỗ lực có thể thay đổi.”
Tuy nhiên cũng có một cách để gặp được Jeong Jae-ui. Đó là khi cuộc gặp gỡ mang lại lợi ích hoàn toàn cho anh ấy. Nếu lý do tìm anh ấy là một điều gì đó có thể mang đến vận may, thì việc tìm được anh trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Vừa suy nghĩ Jeong Taeui vừa gãi đầu. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc lên kế hoạch hay tính toán để gặp anh trai, nên giờ ngẫm lại cũng không dễ dàng gì.
“Nói mới nhớ, cuối tháng sau là sinh nhật của anh ấy.”
Jeong Taeui lẩm bẩm, chợt nhớ ra điều đó. Nghe vậy, Ilay nhướng mày, cười có vẻ thú vị:
“Sinh nhật của Jeong Jaeui à? Vậy thì cũng là sinh nhật của cậu mà. Nghe cậu nói cứ như cậu không liên quan vậy.”
“À? Không phải thế, chỉ là mấy năm qua, hai anh em tự tổ chức cho nhau thôi. Sinh nhật tôi thì anh ấy lo.”
Cậu hầu như chẳng mấy khi nghĩ đến sinh nhật của mình. Cũng không phải là cậu làm gì đặc biệt vào sinh nhật của anh trai. Chỉ đơn giản là nhớ ngày, gọi một cuộc điện thoại, và nếu cả hai rảnh thì cùng nhau ăn một bữa cơm. Sau khi bố mẹ qua đời, chẳng còn họ hàng nào để liên lạc, hai anh em chỉ có nhau. Cả hai đều không có người yêu, nên việc tổ chức sinh nhật cũng chỉ quanh quẩn giữa hai người.
“Dù sao thì chúng tôi cũng không phải kiểu người chăm chỉ tổ chức sinh nhật. Thường chỉ nhớ ra sau vài ngày rồi mới hẹn nhau đi ăn gì đó.”
“Hmm, vậy thì năm nay cũng thế thôi. Jeong Jaeui sẽ tìm cậu hoặc ít nhất là liên lạc với cậu vào dịp sinh nhật.”
“Có lẽ thế. Đến lúc đó gọi về nhà, biết đâu anh ấy đã về rồi.”
Jeong Taeui lơ đễnh nói, mắt nhìn lên trần nhà. Nhưng rồi cậu cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ Ilay, liền quay sang.
“Sao thế?”
“Không có gì. Chỉ là tôi luôn cảm thấy hai anh em cậu thực sự rất thân thiết. Thật đáng ngưỡng mộ.”
Ilay mỉm cười nhẹ, lắc đầu. Jeong Taeui cũng không biết liệu mối quan hệ của họ có đủ tốt để người khác ngưỡng mộ hay không, nhưng cậu vẫn lưỡng lự lắc đầu, rồi bỗng khựng lại.
Dường như có tiếng động mơ hồ phát ra từ phía trên. Trần nhà, hoặc xa hơn, là từ trên cao.
Ilay có vẻ cũng nhận ra Jeong Taeui khựng lại vì điều gì. Hắn liếc nhìn lên trần nhà, rồi gật đầu như đã hiểu rõ.
“Chắc là đang huấn luyện đối phó phơi nhiễm phóng xạ. Tuần thứ hai đã sắp kết thúc. Thường thì họ luôn làm bài tập đó vào cuối mỗi khóa huấn luyện hợp tác.”
“Huấn luyện phơi nhiễm phóng xạ… Họ kích nổ thứ gì mà rung động đến mức này cơ chứ?”
Jeong Taeui lẩm bẩm, không giấu nổi vẻ khó tin. Tòa nhà này có khoảng cách giữa các tầng rất lớn. Thêm vào đó, tường trong và ngoài đều rất dày, hầu như không có âm thanh nào truyền qua được. Chỉ ở các khu vực như hành lang của phòng trực mới có thể nghe thấy chút ít. Nhưng tầng giữa hoặc tường ngoài thì gần như được xây dựng như một hầm trú bom.
“Nếu cảm nhận được rung động đến mức này, thì chắc hẳn đang diễn ra ngay tầng trên. Tầng 6 dưới lòng đất… là nơi có phòng trực, đúng không? Họ không bao giờ tiết lộ trước sẽ làm gì và ở đâu. Có lẽ năm nay họ chọn tầng trên đây.”
“Tập huấn phơi nhiễm phóng xạ trong tòa nhà… Tôi nghĩ các quản giáo ở UNHRDO đúng là mất trí rồi. Hay họ thừa ngân sách chẳng biết tiêu vào đâu?”
“Vào cuối năm, vì ngân sách hành chính, người ta hay đào bới đường xá dù nó vẫn ổn rồi lại lấp đi. Chuyện này cũng giống thế thôi. Sau mỗi quý kết thúc huấn luyện chung, ngân sách quý mới lại được lập.”
“… Dù ở đâu thì cũng không tránh khỏi những hệ thống phi lý nhỉ.”
Jeong Taeui lẩm bẩm đầy chua chát. Nhưng mà kích nổ bừa bãi như vậy thì đúng là bất hợp lý. Nếu tầng chứa phòng trực thì không sao, vì nơi đó không có gì quan trọng, nhưng nếu là tầng mặt đất hay các tầng quan trọng gần đó, hậu quả có thể rất nghiêm trọng. Ví dụ nếu phát nổ ở tầng 5 dưới lòng đất thì trụ sở có lẽ sẽ không bị thiệt hại nhiều, nhưng các thành viên sẽ phải mất thời gian để tìm chỗ nghỉ ngơi khác.
“Dù là ở đâu thì mấy ngày tới cũng sẽ rất bất tiện… Ừm… Hay họ nên đẩy mọi người ra ngoài và làm nổ trong rừng, hoặc tầng 4 dưới lòng đất thì sao nhỉ?”
“Ở đó thì không được.”
Khi Taeui bắt đầu liệt kê từng tầng khiến Ilay bật cười. Taeui quay qua nhìn hắn.
Thật ra cậu không biết tầng 4 có gì. Đó là khu vực cấm ra vào, cánh cửa dẫn vào tầng này luôn bị khóa. Thang máy cũng không dừng ở tầng 4. Chỉ có những người liên quan mới được phép vào nên Jeong Taeui không có thông tin gì.
“Sao, tầng 4 dưới lòng đất có giấu một con robot bảo vệ Trái đất à?”
Nghe câu đùa của Taeui, Ilay bật cười thành tiếng nhưng không trả lời. Jeong Taeui đợi một lúc lâu cũng không nhận được câu trả lời nào nên đành thôi. Tòa nhà này có khoảng cách giữa các tầng khá lớn, nên nếu có một robot khổng lồ ở đó cũng chẳng có gì lạ. Nếu vậy khi con robot này ra trận nó sẽ đi ra từ đâu? Đào đường hầm chăng?
Đương lúc Jeong Taeui còn đang nghĩ linh tinh, cậu lại cảm nhận được rung động nhẹ và tiếng ồn từ phía trên. Có vẻ buổi huấn luyện đối phó phơi nhiễm vẫn đang tiếp tục. Ngẩng nhìn trần nhà mà chẳng thấy gì khiến cậu chỉ biết thở dài.
Dù không biết chính xác thời gian, nhưng cậu chắc chắn bây giờ đã là nửa đêm. Tập huấn vào giờ này thì thật sự chẳng dễ chịu gì, không chỉ với các thành viên mà cả những người tổ chức, là các quản giáo. Có khi chính bản thân cậu bị “giam” trong khu vực này lại là người nhàn nhã nhất.
Cậu lẩm nhẩm tính xem mình đã ở đây bao lâu. Dù cảm giác về thời gian đã bắt đầu mờ nhạt, nhưng có lẽ đã qua một nửa thời gian mà cậu phải chịu đựng ở đây.
“Ilay, anh sẽ ở đây bao lâu nữa?”
“Không rõ. Chưa lần nào tôi được thả đúng hạn cả. Có lần bảo ở đây mười ngày, nhưng ba tháng sau mới được ra. Cũng có lần định giữ tôi vài năm, nhưng chưa đầy một tháng đã thả. Nhưng vì đây không phải là trụ sở tôi thuộc về và tôi còn nhiều việc phải làm, chắc cũng không giữ tôi lâu đâu.”
Ilay trả lời thản nhiên như thể chuyện ra ngoài lúc nào chẳng quan trọng với hắn. Rồi đột nhiên hắn hỏi lại:
“Cậu nói cậu ở đây mười ngày đúng không?”
“Ừ, có lẽ giờ đã qua được nửa rồi.”
“Nếu cậu đi, chắc tôi sẽ chán lắm đây. Hy vọng có ai khác vào thay cậu.”
Jeong Taeui chỉ cười gượng và ném cây bút trên tay xuống bàn, bực bội nói: “Tôi là đồ chơi cho anh chắc?” Cậu thầm cầu nguyện người tiếp theo vào đây sẽ có tính cách giống hệt Ilay, để hắn tự biết mùi vị.
Vì ngủ nhiều hơn thường lệ, đầu óc cậu cảm thấy nặng nề. Jeong Taeui tỉnh dậy muộn hơn mọi khi, với cảm giác đầu hơi đau và mơ màng. Cậu ngồi dậy, với lấy chai nước bên cạnh để uống. Có lẽ lúc này đã khoảng bảy hoặc tám giờ sáng.
Ilay dường như đang trong phòng tắm. Ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ cửa kính. Qua vài ngày sống chung, cậu nhận ra Ilay có thói quen tắm ngay sau khi thức dậy. Ngoài ra cậu còn để ý vài thói quen nhỏ khác: khi đang suy nghĩ, Ilay thường gõ nhẹ ngón trỏ xuống mặt bàn, hoặc khi đùa, ánh mắt hắn ta hơi nheo lại.
Lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn, Taeui đi vào phòng tắm. Đứng dưới vòi sen, Ilay chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi tiếp tục công việc của mình. Taeui cầm bàn chải và bắt đầu đánh răng, mắt vẫn lờ đờ vì buồn ngủ.
Mỗi khi ngủ ít hơn, cậu thường tỉnh táo nhanh hơn, nhưng khi ngủ quá nhiều, cậu lại khó tỉnh dậy. Những lúc như thế này, cậu cứ nhắm mắt đánh răng, chờ cho cơn buồn ngủ tan dần.
Hồi còn là học sinh thì phải tuân theo quy định của trường học, sau khi tốt nghiệp lại phải thích nghi với đời sống quân đội, nên từ khi trưởng thành Jeong Taeui luôn duy trì lối sống quy củ. Vì vậy dù chỉ phải ở trong bốn bức tường vài ngày, nhịp sống sinh hoạt của cậu cũng chẳng thay đổi.
“Thường thì cậu dậy đúng giờ mà. Này, đừng nuốt vào, nhổ ra mau.”
Ilay vừa tắm xong, bước lại gần Jeong Taeui, người vẫn còn đang mơ màng đánh răng, rồi khẽ tặc lưỡi và vỗ lưng cậu. Lúc này Jeong Taeui mới mở mắt lờ đờ và nhổ những gì đang ngậm trong miệng ra. Sau vài lần súc miệng, cậu mới lấy lại được chút tỉnh táo.
“Chết tiệt. Đầu đau như búa bổ. Tôi thề sẽ không bao giờ đụng vào cái đống câu đố chết tiệt đó nữa.”
Jeong Taeui rời khỏi phòng tắm, lẩm bẩm với vẻ khó chịu rồi ném cuốn tạp chí đố chữ lên giường. Chiều hôm qua, trong lúc đi tuần, một người huấn luyện viên đã dừng lại trước buồng giam của cậu và bất ngờ đưa cho cậu một chồng sách. Ông ta bảo rằng đây là quà của mấy đồng đội trong đội gửi để an ủi tinh thần người bạn bị cầm tù oan.
Dù không có quyển sách nào ra hồn, nhưng vì đang chán ngán nên Jeong Taeui đã nhận lấy với tâm trạng cảm kích. Tuy nhiên khi mở ra xem, cậu mới thấy đúng là không có thứ gì đáng giá thật. Hai quyển tạp chí người lớn, một quyển tiểu thuyết trinh thám đã đọc từ lâu, và một quyển tạp chí đố chữ.
Nhìn qua cách chọn sách, cậu gần như đoán được ai là người đã chọn từng quyển. Tạp chí người lớn hẳn là do vài tên hợp lực gom lại. Quyển tiểu thuyết trinh thám chắc chắn là của Tou. Còn quyển tạp chí đố chữ khiến cậu hơi bối rối, nhưng vì trong đội không ai có hứng thú với đố chữ, nên chín phần mười là của Maurer, người từng ở chung phòng với Tou và cả Jeong Taeui một thời gian.
Dù từ khi khẩu Colt của gã bị tịch thu, Maurer luôn nhìn Jeong Taeui với ánh mắt như muốn phóng ra lửa, nhưng có vẻ khi biết cậu bị giam, lòng trắc ẩn của gã vẫn trỗi dậy.
Trong số đó, quyển đáng để giết thời gian nhất lại chính là tạp chí đố chữ, nên Jeong Taeui mở nó ra với lòng biết ơn thực sự dành cho Maurer. Cậu còn tự hứa rằng lần tới nếu có dịp ra Hồng Kông, nhất định sẽ tìm một tên buôn đồ trộm cắp để mua một khẩu Colt về trả cho gã.
Nhưng ngay lúc này, những suy nghĩ đó đã biến mất hoàn toàn. Cậu nhận ra Maurer hẳn phải căm ghét mình đến nhường nào. Quyển tạp chí mà gã gửi cho cậu thuộc hạng “Cực khó”. Trên bìa thậm chí còn có dòng cảnh báo dễ thương: “Người mới cấm lại gần”. Maurer biết rõ Jeong Taeui thích giải đố nhưng không giỏi lắm, lại đưa cho cậu cuốn sách này.
Kết quả là cậu thức tới tận khuya để vắt óc với mớ câu đố, mãi gần sáng mới thiếp đi. Ilay cau mày hỏi: “Cái đó quan trọng lắm à?”, nhưng Jeong Taeui chỉ lắc đầu kiên quyết. Một khi đã chạm vào câu đố nào, cậu phải giải cho bằng được, dù đó có là quyển sách sai lầm đi chăng nữa.
Nhờ vậy vào sáng nay cậu đã ngủ dậy muộn, đầu đau nhức, mắt thì khô khốc.
“Maurer… cậu gửi cái này là muốn tôi phát điên phải không…”
Jeong Taeui lầm bầm, nhìn quyển tạp chí với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Từ đằng xa, Ilay đang chống đẩy nhẹ nhàng để khởi động buổi sáng, nhìn cậu với vẻ ngán ngẩm.
“Nếu không giải được thì bỏ đi. Sao cứ ôm khư khư nó làm gì?”
“Đã cầm vào tay thì phải giải cho xong chứ! …Mà thôi chắc tôi suy nghĩ nhiều quá rồi. Đói quá. Sao mãi chưa có bữa sáng vậy nhỉ?”
Jeong Taeui lẩm bẩm, cảm thấy đã đến giờ ăn sáng, liền đảo mắt tìm đồng hồ đeo tay.
Đúng lúc đó như muốn chứng minh lời nói thành hiện thực, tiếng mở cánh cửa sắt ở cuối hành lang vang lên. Có vẻ đến giờ phát cơm rồi. Cơm tù ở đây phải nói là khá ổn. Đúng giờ, đầy đủ món ăn kèm và còn khá ngon. Như thường lệ ánh đèn sáng trưng chiếu rọi dọc hành lang của khu giam giữ. Ánh sáng bất ngờ làm Jeong Taeui chói mắt, không mở ra được.
“Cơm, cơm, cơm─, đói quá đi─, nhanh cho cơm nào─.”
Jeong Taeui mắt vẫn nhắm hờ, bắt đầu nghêu ngao hát và gõ tay lên song sắt. Đây là thói quen mỗi khi cậu cảm thấy đầu óc mơ màng, không còn chút sức lực. Ilay liếc nhìn cậu một cái, như thể thấy buồn cười vì cậu có thể tự chơi đùa một mình, nhưng không nói gì, chỉ lấy ra một chiếc bàn nhỏ và bắt đầu mở ra.
“Hình như cậu thiếu canxi thì phải. Cảm giác như đầu óc cứ lơ lửng trên mây vậy. Hy vọng bữa sáng nay sẽ có món nào giàu canxi.”
Ilay lẩm bẩm. Jeong Taeui bật cười khẽ. Những câu nói đùa nhảm nhí như thế đôi khi lại khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Nghĩ lại thì có lẽ Ilay cũng không phải một kẻ điên khó chịu như mình nghĩ. Nhưng rồi mỗi chiều, khi hắn tập luyện bằng cách đấm vào tấm thép gắn trên tường hoặc treo ngược người lên để gập bụng, thì suy nghĩ đó tan biến ngay lập tức.
Dẫu không phải một kẻ điên khó ưa, Ilay chắc chắn cũng chẳng phải người bình thường.
Điều này có thể dễ dàng chứng minh qua vài ví dụ mà chẳng cần đến tấm thép bị đấm lõm. Ví dụ rõ ràng nhất là vết thương trên vai hắn ta. Chúng không chỉ hồi phục nhanh hơn người bình thường, mà còn nhanh đến mức phi lý. Ngay cả các quản giáo thường xuyên đi tuần mỗi buổi chiều cũng phải nhìn Ilay với ánh mắt nghi hoặc: “Liệu cậu ta có thực sự là con người không?”.
Nhưng nghĩ lại dù là con người hay không, miễn không gây hại đến mình thì chẳng phải vấn đề gì to tát.
Jeong Taeui nhìn Ilay đang xếp bàn, tay vẫn gõ nhẹ lên song sắt.
Và rồi đúng lúc đó.
“Anh Taeui.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên ngay phía trước, chỉ cách vài bước chân. Jeong Taeui khựng lại, ngón tay ngừng gõ, rồi quay đầu nhìn về hướng phát ra giọng nói với vẻ không tin nổi. Bên ngoài song sắt, chỉ cách vài bước chân, Xinlu đang đứng đó.
“Ơ, …sao em lại ở đây? Tại sao em lại đến đây? ─Có chuyện gì à, Xinlu?”