Ý nghĩ đó thật buồn cười. Ngay cả khi đối với người yêu mình, chỉ cần không đúng thời điểm, tên này cũng sẵn sàng lấy mạng họ ngay lập tức.
Bất chợt, cậu nhớ lại một câu nói của Ilay ngày trước.
─…Tôi không có kinh nghiệm để hiểu được thứ cảm xúc đó, nhưng theo tôi thì nó chẳng giúp ích gì cho cuộc đời cả. Nếu là tôi, tôi sẽ khuyên cậu giải quyết ngay khi còn đang hứng thú. Hơn là cứ ôm mặt bứt rứt vì những cảm xúc bùng cháy đó…Cảm xúc chỉ là một sự thất thường thoáng qua, không đáng để cậu phải bận tâm như thế.
Những lời đó giờ đây trở thành chìa khóa để cậu hiểu con người Ilay.
Jeong Taeui lén liếc nhìn về phía hắn. Không khí nóng bức, ngột ngạt vừa rồi đã tan biến như chưa từng tồn tại. Ilay lúc này đã trở lại dáng vẻ thường ngày, điềm nhiên, lạnh lùng, lau sạch cơ thể bẩn thỉu của mình. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn không hề tỏ ra ngượng ngùng hay ái ngại, mà chỉ bình thản hỏi, “Cậu có cần lau không?” rồi chìa khăn giấy ra.
Dù đã phần nào đoán được, nhưng Jeong Taeui lại càng nhận thức rõ hơn một điều. Người đàn ông này hoàn toàn không có bất kỳ gánh nặng hay rào cản tâm lý nào liên quan đến chuyện tình dục. Với hắn, quan hệ tình dục giống như một môn thể thao.
Jeong Taeui suy nghĩ rồi thở dài.
Không cần suy nghĩ nặng nề, chỉ là tận hưởng lên đỉnh bằng tay của người khác thôi mà. Hơn nữa dù có cảm thấy nặng lòng, thì cũng chẳng thay đổi được gì. Đâu phải vì trái tim rung động mà cơ thể theo đuổi.
Thở dài thêm một hơi thật sâu, tâm trí cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Đôi mắt đen láy lạnh lùng của Ilay khiến cậu càng chắc chắn hơn. Đúng, chỉ đơn giản là tận hưởng mà thôi. Dù cảm giác đắng chát gần như hối tiếc thoáng qua, nhưng việc không cảm thấy ngượng ngùng khi đối mặt lại là điều tốt.
Điều duy nhất khiến cậu khó chịu là ở một khía cạnh khác.
“Xin lỗi, Xinlu.”
Jeong Taeui tự nói lời xin lỗi trong lòng.
“Không dậy à? Vậy tôi đi tắm trước.”
Ilay hất cằm về phía phòng tắm. “Ừ, làm gì thì làm đi, tôi không dậy đâu,” Jeong Taeui lẩm bẩm, rồi nằm nghiêng sang một bên. Dòng chất lỏng đã đọng lại trên bụng bắt đầu chảy xuống, giờ đang dần khô cứng lại. Cậu nhăn mặt vì cảm giác đó, có vẻ Ilay nhận ra, hắn bật cười, rồi dùng khăn lau sạch bụng cho cậu.
Có lẽ hắn là kiểu người có chút phép tắc lịch sự. Mặc dù thật khó để tin điều đó.
“Chết tiệt…”
Ilay vứt chiếc khăn đi, nhăn mặt khi thấy một chút chất lỏng dính trên đầu ngón tay. Hắn khẽ tặc lưỡi, rồi nhìn xuống Jeong Taeui đang nằm dưới sàn. Không biết suy nghĩ điều gì, hắn nhẹ nhàng đặt ngón tay ấy lên môi cậu và vuốt qua.
Jeong Taeui vừa định nằm thêm chút nữa vì mệt mỏi, ngay lập tức thay đổi sắc mặt và bật dậy. Cậu dùng mu bàn tay chà mạnh lên môi, miệng không ngừng càu nhàu đầy ghê tởm. Nhìn thấy hành động đó, Ilay chỉ cười khẩy. Khuôn mặt hắn khiến Jeong Taeui nổi điên, cậu lập tức giáng cho hắn một cái tát thật mạnh.
***
Tách…
Tách, tách…
Âm thanh của những giọt nước nhỏ vọng lại từ xa, dội lên bức tường xung quanh, phá tan màn đêm yên tĩnh trong căn phòng tối tăm.
Jeong Taeui mở mắt. Ánh sáng vàng vọt từ đâu đó là thứ duy nhất hiện hữu. Khi xoay đầu cậu nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng mờ tối. Chỉ có âm thanh nước nhỏ giọt thỉnh thoảng vang lên. Những người trong các căn phòng khác có vẻ đã ngủ cả.
Không cần nhìn đồng hồ,cậu cũng có thể đoán giờ. Chắc khoảng 2 hoặc 3 giờ sáng.
“Chết tiệt… Giấc mơ kinh khủng như vậy, làm sao ngủ yên được.”
Cậu dụi mắt cố xua đi cảm giác nặng trĩu. Cậu biết, nếu ngủ lại ngay lúc này, chắc chắn cậu sẽ mơ lại giấc mơ đó.
“Giấc mơ tồi tệ đến thế sao? Cậu mơ thấy tôi hay sao mà sợ vậy?”
Jeong Taeui khựng lại.
Giọng nói ấy vang lên gần đến mức khiến cậu giật mình. Nó đến từ một người đang nằm sát tường, ngay bên cạnh.
Khi quay đầu lại, đôi mắt Ilay ánh lên dưới ánh sáng yếu ớt.
“Là anh sao? Làm sao tôi phải gặp anh cả trong mơ chứ.”
Cậu đáp lại với giọng lười biếng, đầy bực bội. Ilay khẽ cười, âm thanh như tiếng gió rít qua khe cửa.
“Cậu ghét gặp tôi đến vậy à? Ngay cả trong mơ?”
“Không phải sợ, chỉ là ghét thôi.”
Jeong Taeui chép miệng đầy cay đắng rồi lẩm bẩm. Kể từ khi vào đây, vì đã trải qua quá nhiều khó khăn, cậu cứ ngỡ rằng một khoảng thời gian dài đã trôi qua. Nhưng khi nghĩ lại, chỉ mới nửa năm kể từ khi xuất ngũ. Thời gian ấy vẫn còn quá gần để những ký ức đó không xuất hiện trong giấc mơ.
“Lúc ở trong quân đội, có một thằng cực kỳ xui xẻo mà tôi phải chịu đựng. Mà chắc hắn cũng nghĩ tôi là cái gai trong mắt hắn thôi. …À, đúng là hết biết. Có bao nhiêu đàn em ngoan ngoãn, đáng yêu, rồi cả các tiền bối tốt bụng, đáng tin cậy, vậy mà người xuất hiện trong giấc mơ lại là thằng xui xẻo đó.”
“Ồ, xui xẻo à. Nghe cậu nói thế, tôi cũng thấy tò mò rồi đấy.”
Ilay tỏ vẻ ngạc nhiên. Jeong Taeui vốn không hay nói chuyện về người khác, mà nếu có, cũng rất hiếm khi nói xấu ai. Có lẽ vì thế mà câu chuyện này khiến Ilay thấy thú vị.
Jeong Taeui gãi đầu bứt tóc. Cậu không muốn kể lắm. Không phải vì đây là chuyện gì khó nói, mà vì cậu chẳng muốn nhớ lại chút nào về gã xui xẻo đó.
“Những chuyện khiến mình bực tức, nói ra là cách tốt nhất để giải tỏa. Thế nào, gặp phải một ông sếp xui xẻo trong quân đội và chịu đủ khổ sở à? Nói thử xem. Tôi đây là người rất giỏi lắng nghe đấy.”
Ilay khích lệ, khiến Jeong Taeui bật cười. Cậu không cảm thấy mình cần ai đó lắng nghe, nhưng để giữ mình tỉnh táo, có lẽ cử động miệng một chút sẽ tốt hơn. Dù sao đây cũng chẳng phải bí mật gì.
“Gã đó là nguyên nhân khiến tôi xuất ngũ sớm đấy. Tôi quyết tâm ‘xử đẹp’ hắn, đánh hắn một trận tơi bời và phải nhập viện. Nhưng tôi xuất viện trước hắn nửa tháng.”
“Vậy là tôi thắng,” cậu nói thêm, khiến Ilay bật cười. Đúng là khi nghĩ lại, cả hai cùng phải nhập viện mà còn bàn chuyện thắng thua thì thật nực cười.
“Ở trường học, tôi vốn che giấu rất giỏi, nhưng rồi cũng có vài chuyện xảy ra, và tin đồn rằng tôi thích đàn ông lan tràn. Anh hiểu đấy, quân đội ở nước tôi cực kỳ bảo thủ. Tin đồn đó theo tôi từ trường học cho đến quân đội sau khi tôi tốt nghiệp và được phong hàm. Và xui xẻo thay, một gã đồng đội, cái tên thích lan truyền tin đồn đó, lại nhận nhiệm vụ gần chỗ tôi.”
“Ồ, vậy cậu đánh hắn vì cái tin đồn đó à?”
“Không. Tin đồn đó đã xuất hiện từ lâu rồi. Nó theo tôi mấy năm liền, và dù không thích cách hành xử của gã, tôi không đánh hắn chỉ vì chuyện đó.”
“Thế thì vì cái gì?”
“Thời điểm đó, cuộc sống của tôi cực kỳ mệt mỏi. Cấp trên, cấp dưới, tất cả đều khiến tôi bực bội. Tôi đã mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác. Rồi cái gã đó dám tung nắm đấm vào tôi. Thế là, như giọt nước tràn ly, bao nhiêu uất ức tôi chịu đựng suốt mấy năm qua bùng nổ. Tôi chỉ nghĩ, ‘Được thôi, hôm nay mày chết chắc rồi.’ Và tôi lao vào đánh hắn. Khi tôi tỉnh lại, cả hai chúng tôi đã nằm trong bệnh viện.”
Tất cả những chuyện đó đều thật tồi tệ. Đã quyết tâm không bao giờ gặp lại hắn nữa, vậy mà vừa tỉnh lại đã phải chạm mặt. Thậm chí còn phải nằm sát bên nhau trong cùng một không gian, không thể nhúc nhích. Thật sự không thể tồi tệ hơn được nữa. Nếu xét về mức độ kinh khủng về mặt cảm xúc, thì ở cùng không gian với tên đó còn khó chịu hơn cả tình huống hiện tại.
Hơn nữa trong thời gian ở bệnh viện, hắn ta không những không làm lơ hay phớt lờ đi cho xong chuyện, mà còn liên tục gây sự. Vừa im ắng một chút là hắn lại buông vài câu khiến người ta tức điên, vừa định phớt lờ thì lại bị cái miệng độc địa đó châm chọc tiếp. Từ những điều cơ bản như vậy cũng đủ thấy tính cách của hắn hoàn toàn khác với Jeong Taeui, người luôn phớt lờ những kẻ mình ghét và xem họ như không tồn tại.
“Dám giơ nắm đấm với tôi sao. Thật là một kẻ gan lì. Mà tôi cũng chẳng muốn đánh nhau với cậu.”
Ilay cười nói. Nếu là người khác nói câu đó, có lẽ Jeong Taeui sẽ nghĩ rằng người ta xem mình là kẻ mạnh. Nhưng khi câu nói đó phát ra từ cậu, chỉ có thể hiểu là đang chế nhạo. Có lẽ hắn ta cũng biết điều đó.
“… Ừ, mà đúng thật. Tôi cũng không muốn đánh nhau đâu. Vì tôi chẳng biết mình sẽ sử dụng thủ đoạn bỉ ổi nào.”
Sau một lúc suy nghĩ, Jeong Taeui gật đầu thừa nhận. Những ai hiểu chút ít về cậu đều sẽ có chung suy nghĩ đó. Dù không phải là người giỏi đánh đấm hay có khả năng đặc biệt gì, nhưng chẳng ai muốn tự mình chọc tức cậu trước. Nhờ vậy mà cậu cũng ít phải dính vào những trận đánh nhau vô cớ.
Thực tế thì cái tên trung úy Kim cũng chỉ toàn dùng miệng châm chọc người khác chứ hiếm khi nào thật sự giơ nắm đấm. Ngay cả cái kẻ nhỏ mọn và hèn nhát đó cũng biết rằng, nếu bắt đầu đánh nhau, Jeong Taeui sẽ không ngần ngại dùng bất kỳ thủ đoạn nào, cho dù bỉ ổi, để hạ gục đối thủ. Và điều đó chắc chắn không mang lại kết quả tốt cho hắn.
Vậy mà trung úy Kim đã giơ nắm đấm với Jeong Taeui, điều này thật sự bất ngờ nếu nghĩ kỹ lại. Dù mỗi lần trung úy Kim nói lời cay nghiệt, Jeong Taeui cũng chẳng chịu thua và đáp trả tương tự, nhưng rất hiếm khi hắn ta nổi khùng đến mức ra tay. Thêm nữa Jeong Taeui cũng đâu có chửi rủa hắn quá nặng lời.
“Mỗi lần chạm mặt, hắn cứ lải nhải mấy chuyện đồng tính, nghe khó chịu quá nên tôi chỉ buông một câu đáp lại thôi. Tôi bảo: ‘Này, thật ra anh thích tôi đúng không, nên mới lượn lờ xung quanh tôi, nói những câu vớ vẩn như thế để gây chú ý chứ gì.’ Chỉ đùa vậy thôi mà hắn nổi điên giơ nắm đấm. … Hình như hắn thật sự ghét đồng tính. Nhìn phản ứng mạnh như thế là biết. Hắn đúng là một tên khó ưa. Đã thế còn hay kiếm chuyện.”
Jeong Taeui lắc đầu, nói như thể tự lẩm bẩm với bản thân. Nói xong ký ức lúc đó lại ùa về khiến cậu càng thêm bực bội. Ngay cả trong mơ hắn ta cũng xuất hiện, lại lải nhải về chuyện đồng tính, trông khó ưa như thường. Thật là,trong mơ hay ngoài đời, gặp hắn đều xui xẻo cả.
Ilay im lặng nãy giờ lắng nghe. Người đàn ông vừa cười và hưởng ứng câu chuyện bỗng nhiên không nói gì nữa, khiến Jeong Taeui quay sang nhìn hắn. Tưởng hắn ngủ mất rồi, nhưng đôi mắt đen vẫn ánh lên phản chiếu ánh sáng. Hắn đang nhìn Jeong Taeui chằm chằm, như đang chìm trong suy nghĩ.
“Sao nhìn tôi như thế?”
“Không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ, thông thường con người tức giận nhất vào lúc nào thôi.”
“Ừm hừm, thường thì là khi nghe phải điều khiến mình cảm thấy bị chạm đến. Nói không chừng hắn ta thật sự thích con trai ấy chứ. Nghe bảo đôi khi người ta không nhận ra điều đó ở bản thân mình mà.”
Jeong Taeui cười, nửa đùa nửa thật. Nhưng không có câu trả lời, Ilay chỉ nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Sau đó hắn bật cười nhẹ hỏi thêm.
“Cái kiểu đó, chỉ mỗi hắn thôi sao?”
“Hả?”
“Từ trước đến nay, có ai từng gây sự với cậu kiểu như vậy chưa?”
Jeong Taeui lặng đi một lúc, chìm trong suy nghĩ. Trung úy Kim là kẻ khiến cậu nhớ nhất, một kẻ thật sự đáng ghét. Nhưng ngay cả vậy, theo thời gian, nếu không phải vì những giấc mơ bất chợt thế này, thì hắn ta cũng chẳng còn xuất hiện trong suy nghĩ của cậu. Ký ức về hắn cũng đã phai nhạt khá nhiều.
Cậu không có nhiều ký ức về việc đặc biệt ghét ai, ít nhất là không ghét đến mức như với Trung úy Kim. Suốt mấy năm liền, từ trường học cho đến đơn vị, hắn ta không ngừng xúc phạm và gây sự với cậu trong mọi chuyện lớn nhỏ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu cũng từng gặp vài kẻ kỳ lạ trong đời. Như người đàn anh hồi trung học chẳng hạn? Nhưng cậu không thực sự ghét người đó. Có vẻ như mỗi năm trôi qua, cậu đều gặp phải những kẻ kỳ quặc nào đó. Dẫu vậy phần lớn những chuyện đó cậu đều nghĩ là vì anh trai mình.
Anh trai của Jeong Taeui luôn thu hút những kẻ kỳ lạ, từ bọn bắt cóc đến những kẻ có vấn đề theo kiểu khó hiểu. Hồi nhỏ vì thường xuyên ở cạnh anh trai, Jeong Taeui cũng hay gặp phải những tình huống như vậy hơn người khác. Nhưng những kẻ này không hoàn toàn giống như cách người ta thường nói về “biến thái” hoặc “kẻ lệch lạc”. Họ không làm gì cụ thể cả—mặc dù đôi lúc cũng có vài kẻ làm chuyện quá đáng—mà kỳ lạ ở chỗ luôn cố bám riết lấy họ.
Dẫu vậy từ khi bước vào tuổi dậy thì, cơ thể cậu phát triển và cậu có thêm sức mạnh, những tình huống kiểu này cũng ít dần. Có lẽ bởi vì cậu luôn tránh xa những kẻ có vẻ kỳ quặc, và nếu cần, cậu sẵn sàng dùng sức mạnh để đẩy họ ra xa. Hoặc không chắc lắm nhưng cũng có thể, vì khi còn nhỏ, cậu và anh trai đều rất xinh xắn khiến ai nhìn cũng bị thu hút, nhưng khi lớn lên, vẻ ngoài ấy đã phai nhạt đi.
Dù sao đi nữa, vào thời trung học và đại học, khi đã cao lớn và trưởng thành hơn, Jeong Taeui không còn gặp phải những người kỳ lạ đó nữa. Hầu hết những người xung quanh cậu lúc đó đều tốt bụng.
“Hoặc cũng có thể là vì lúc đó tôi không còn đi cùng anh trai nữa, nên những người kỳ lạ mà tôi không gặp đều tìm đến anh ấy hết rồi. Hmm, vậy kết luận ở đây là mấy kẻ đó vốn dĩ nhắm đến anh trai tôi chứ không phải tôi. Dù sao thì tôi cũng chẳng gặp mấy chuyện như thế nữa.”
Cậu nhún vai và nói thêm: “Dù sao thì tôi cũng chẳng phải kiểu người dễ bị bắt nạt hay gây sự.”
Có lẽ vì lý do đó mà Jeong Taeui luôn yêu thích những người hiền lành, dễ thương. Và vì cậu thích những người như vậy, nên cậu cũng hiếm khi giữ lại những kẻ có thể gây hại cho mình ở bên cạnh.
Một lần không nhớ chính xác là khi nào, nhưng có lẽ là không lâu sau khi cậu tốt nghiệp hoặc mới được phong hàm. Lúc đó Jeong Taeui phát hiện ra rằng mình sẽ phải gặp lại Trung úy Kim tại đơn vị mới. Điều này khiến cậu vô cùng khó chịu, đến mức về nhà và phàn nàn với anh trai.
Khi đó cậu uống liền mấy lon bia, vừa uống vừa lẩm bẩm than phiền. Anh trai cậu ngồi đối diện và chỉ nhâm nhi một lon bia, thở dài và nói một câu rất kỳ lạ:
“Những kẻ ham muốn em là những kẻ bản năng luôn tham lam. Chẳng có gì tốt đẹp khi đến gần bọn chúng đâu.”
Nghe anh trai nói vậy, Jeong Taeui nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu, tự hỏi liệu anh có phải đã uống say chỉ với một lon bia, hay ăn phải thứ gì đó không ổn. Cảm giác rùng mình khiến cậu không thể không quay sang chất vấn:
“Này anh, Jeong Jaeui, anh đang nói gì vậy? Để hồn ở đâu rồi mà bỗng dưng nhắc đến chuyện kỳ lạ thế? Không phải là chuyện ham muốn gì cả, mà là kẻ cứ suốt ngày gây sự với em. …Mà sao anh lại thất thần thế? Có gì lo lắng à?”
Trước thái độ và lời nói chẳng ăn nhập gì của anh trai, Jeong Taeui không khỏi lo lắng, vội đổi chủ đề. Anh trai có vẻ định nói điều gì đó, nhưng rồi ngậm miệng lại. Trong cơn say nhẹ, Jeong Taeui lay mạnh anh và ép anh nói ra nếu có điều gì đang khiến anh bận tâm. Cuối cùng anh trai thú nhận rằng anh ấy lo lắng đứa em trai duy nhất của mình dường như ngày càng trở thành một kẻ nghiện rượu.
“…”
Nghĩ lại thì anh trai của Jeong Taeui luôn có một số mặt thật khó hiểu. Đôi khi Jeong Taeui tự hỏi liệu người đàn ông này có thực sự là anh trai song sinh của mình không. Nhưng dù thế nào, họ vẫn là anh em hòa thuận chưa từng đánh nhau. Nếu có thì cũng chỉ là hồi nhỏ, hoặc trong những cuộc tranh luận xem mì tương đen hay mì cay ngon hơn.
“Giờ anh ấy đang làm gì ở đâu, tôi chẳng biết nữa. Nhưng chắc là anh ấy đang sống tốt thôi.”
Jeong Taeui nằm dài ra ghế. Ilay nhìn cậu và mỉm cười nhẹ nhàng.
“Có vẻ cậu lo lắng vì anh trai vẫn đang mất tích. Nghe lời huấn luyện viên Jeong nói thì anh ta vẫn chưa trở về nhà.”
Jeong Taeui cười khẩy phẩy tay. Lo lắng ư? Điều đó không cần thiết với anh trai của cậu. Jaeui là kiểu người nếu muốn gặp em trai mình, thì bằng cách nào đó, dù đi trên đường vô tình gây tai nạn với ai, người đó hóa ra lại là giám đốc UNHRDO, và bằng một sự trớ trêu nào đó, giám đốc ấy đưa anh đến chi nhánh gần nhất—chính là nơi này.
“Nhưng biết đâu được, có khi anh ta bị một cơ quan phát triển vũ khí nào đó bắt giữ bí mật, giam cầm và khai thác trí óc thì sao.”
“Nếu đúng vậy, thì chắc anh ấy đã bị bắt đi đâu đó từ trước khi lên mười tuổi rồi.”
Jeong Taeui trả lời chắc nịch không chút do dự trước câu nói của Ilay. Nghe có vẻ như Ilay cũng biết về vận may phi thường của Jeong Jaeui, nên hắn chỉ gật đầu đồng ý.