Passion

Chương 48:




Lần này thứ cậu ném sang là một chai nước. Như thường lệ, Ilay dễ dàng bắt được chai nước đó. Nhưng dường như cơ thể hắn cũng không thoải mái, hắn đứng dậy bước đến gần bức tường. Hắn dọn dẹp vài thứ cao ngang đầu trên kệ sâu trong tường, rồi nhẹ nhàng gõ vài cái. Sau đó bật người lộn ngược, hai chân móc vào kệ, bắt đầu gập bụng từ tư thế trồng cây chuối.

“Sao không nằm xuống làm một cách bình thường được nhỉ? Nhất định phải treo ngược như con dơi thế này sao?”

“Thỉnh thoảng trồng cây chuối tốt cho tuần hoàn máu mà. Cậu chưa nghe thấy bao giờ à?”

“Ừm, tôi không giỏi giữ thăng bằng như thế đâu.”

Jeong Taeui vừa nói thêm rằng mình chỉ thích tập thể dục theo cách thông thường, vừa khởi động cổ tay, cổ chân. Nhưng chống đẩy, trồng cây chuối, gập bụng – những bài tập có thể làm một mình, cậu đã làm đến phát chán rồi.

Jeong Taeui ngây người nhìn Ilay đã gập bụng vượt qua con số 30, 40 chỉ trong chớp mắt. Người đàn ông này dường như coi thể dục vừa là sở thích, vừa là lẽ sống. Thậm chí ngay cả khi đọc sách, hắn cũng treo ngược người hoặc đứng tấn. Nếu tập luyện với cường độ như vậy đáng lẽ hắn đã trở thành một “cỗ máy cơ bắp” khổng lồ, nhưng nhìn không có vẻ gì là như thế. Chắc cơ địa bẩm sinh vốn vậy.

“Nhưng dù sao đi nữa, đây là kẻ có thể bẻ gãy cổ một người chỉ bằng một tay. Thế thì cần gì phải khoe cơ bắp làm gì.”

Jeong Taeui lẩm bẩm một mình. Trong khoảnh khắc Ilay dừng lại giữa không trung, liếc nhìn cậu. Sau vài ngày ở cùng nhau, Jeong Taeui đã bạo dạn hơn, cậu bất chợt hỏi:

“Này, anh có biết là nếu đập đúng vào đầu gối và gót chân khi một người đang treo ngược như thế này, thì người ta sẽ rơi xuống ngay không?”

Jeong Taeui nói với vẻ bình thản, khiến Ilay bật cười. Hắn ta cũng trả lời với giọng điệu bình thản không kém:

“Không được đâu. Nếu muốn thử thì cứ thử.”

“Muốn tôi  thử à? Được thôi. Đừng có hối hận đấy. Sau đó không được trút giận lên tôi đâu nhé.”

Đề phòng trường hợp Ilay rơi xuống đất rồi giận dỗi bạo lực, Jeong Taeui cảnh báo trước, sau đó đứng dậy một cách nhẹ nhàng. Cậu bước về phía Ilay, nhưng dừng lại cách anh ta vài bước chân.

“Ừm. Nghĩ lại thì có một điểm bất lợi. Nếu thản nhiên tiến đến chỗ vừa tầm tay, tôi có thể bị anh túm và đánh nhừ tử ngay giữa đường.”

Jeong Taeui nhìn Ilay đang treo ngược, chỉ có đôi chân bám vào kệ, còn hai tay thả tự do trong không trung, rồi lẩm bẩm vẻ khó xử. Nhưng ngay sau đó, cậu cười khẽ.

“Nhưng mà để đập vào đầu gối thì không nhất thiết phải dùng tay đâu, đúng không?”

Vừa dứt lời, Jeong Taeui lùi lại vài bước. Cậu lao về phía trước, chạm tay xuống đất, xoay nửa vòng trong không trung, dùng chân nhắm thẳng vào đầu gối của Ilay. Khoảng cách nằm ngoài tầm với của Ilay, mà dù có với tới, cũng không thể chặn được cú đá sử dụng lực ly tâm của cậu.

Khi vung chân, Jeong Taeui thoáng nghĩ: “Không đúng, nếu là quái vật, rất có thể sức tay của hắn vượt cả sức chân của mình.” Nhưng cơ thể cậu đã xoay nửa vòng, và gót chân đang sắp sửa đánh trúng dưới đầu gối của Ilay.

Ilay khẽ động đậy. Nhưng thay vì dùng tay chặn như nỗi lo thoáng qua của Jeong Taeui, hắn vẫn giữ một chân móc vào kệ, trong khi thả chân còn lại ra. Hắn dùng đầu gối nhẹ nhàng nhắm vào cổ chân của Jeong Taeui và… dứt điểm chính xác.

Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Không kịp né tránh, cũng không kịp đổi hướng. May mắn thay vì đã làm mềm khớp cổ chân trước đó nên cậu không bị thương, nhưng vẫn mất thăng bằng.

“Ơ, …!”

Jeong Taeui kêu lên một tiếng ngắn ngủi, rồi nghiêng sang một bên và ngã nhào xuống sàn. Trong lúc chân của Jeong Taeui vừa chạm đất, Ilay đã nhấc nốt chân còn lại từ trên kệ xuống, lập tức lật người cậu lại đè xuống, hắn ngồi lên phần đùi trên, hơi dịch xuống phía dưới hông. Tay của Jeong Taeui bị khóa lại phía sau lưng, vai bị ghìm chặt.

Mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt. Jeong Taeui chỉ nói “Ơ?” một tiếng, rồi chớp mắt liên tục. Cậu vốn định trêu đùa nhẹ nhàng một chút, nhưng chẳng mấy chốc đã bị khống chế hoàn toàn.

“Muốn đùa một chút thì không sao, nhưng nếu định đùa với tôi, cậu phải cẩn thận hơn. Sơ suất như thế này thì trong thực chiến, mất đầu chỉ là chuyện trong chốc lát.”

Tiếng Ilay cười khẽ vang lên từ phía sau, giọng điệu như đang đùa cợt. Jeong Taeui thở dài, úp mặt xuống chiếc đệm trước mắt. Thất bại rồi. Mà cũng không quá bực mình. Thật ra cậu cũng hơi chủ quan, và cũng không nghĩ mình sẽ dễ dàng thắng được người đàn ông này.

Nhưng cậu cũng không khỏi ngạc nhiên. Mặc dù đã biết từ trước, nhưng phải thừa nhận rằng người đàn ông này có phản xạ và khả năng giữ thăng bằng cực kỳ xuất sắc. Cả sức mạnh, tốc độ, lẫn khả năng kiểm soát đều không cần phải bàn cãi.

“Ilay, trước khi vào UNHRDO, anh từng ở đâu?”

Jeong Taeui thở dài rồi hỏi một cách bình tĩnh. Khả năng tìm đúng thời điểm chính xác đến từng khoảnh khắc và khống chế đối thủ với tốc độ kinh hoàng như vậy, hắn ta học được từ đâu? Không thể nào chỉ từ các buổi huấn luyện trong chi nhánh mà có được.

Ilay ở phía sau im lặng một lúc lâu. Không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn. Jeong Taeui buông lỏng toàn bộ cơ thể, nằm úp xuống.

“Đội cơ động đặc biệt. … Không phải từng ở đó, nhưng đã từng được mời tham gia.”

“Đội cơ động đặc biệt nào?”

Lại thêm một khoảng lặng. Chỉ có tiếng cười khe khẽ như tiếng gió lọt vào tai. Bàn tay to lớn đang giữ chặt vai Jeong Taeui siết lại. Cánh tay bị bẻ ra phía sau càng bị kéo căng.

“Nếu không muốn trả lời thì tôi sẽ không hỏi nữa. Không hỏi là được, sao lại phải bẻ tay người ta?”

“Ha ha, tôi đâu định bẻ gãy. Nào, tôi sẽ thả một tay ra, xem cậu có thoát được không.”

“Nếu thoát được…” Ilay buông tay kia của Jeong Taeui ra, đồng thời nghiêng sát người, ép lưng Jeong Taeui xuống bằng phần ngực của mình. Đôi chân bám chắc trên sàn và cánh tay giữ chặt Jeong Taeui được ghì mạnh hơn. Có vẻ như đây là một biến thể của kỹ thuật khóa người.

Jeong Taeui bật cười. Đang buồn chán thì anh ta lại muốn đùa kiểu này đây.

“Anh cũng rảnh rỗi lắm nhỉ.”

Jeong Taeui chống tay còn lại xuống sàn. Từ tư thế bị đè, cậu thu mình lại hết mức, cố nâng cơ thể lên khỏi sàn. Cậu định gồng mình chịu sức nặng của người kia, nâng người khỏi sàn, rồi lật lại để thoát thân. Nhưng…

“Ôi trời, nặng quá! Nhìn gầy gò mà sao nặng dữ vậy!”

“Mặc đồ vào thì thường bị nói là trông gầy. Nhưng cậu đã từng thấy tôi cởi đồ, thế mà còn nói vậy à? Khi không mặc, đi đâu cũng chẳng ai bảo tôi gầy cả.”

Câu nói đó đúng là sự thật. Lần đầu nhìn thấy thân hình không mặc áo của người này, Jeong Taeui đã khá bất ngờ. Cảm giác khác hẳn so với khi hắn ta mặc đồ. Nhưng kể cả đã biết được điều này, hắn vẫn quá nặng so với tưởng tượng. Dù Jeong Taeui có thể dễ dàng nâng một người có vóc dáng tương tự, nhưng người này thì vượt xa dự đoán.

“Cả mạch máu cũng được làm từ cơ bắp chắc? Sao nặng thế không biết.”

Dù lẩm bẩm những lời oán trách, Jeong Taeui vẫn nỗ lực xoay người và đẩy người kia ra khỏi mình. Trong lúc đó, khi cảm nhận được Taeui nâng cơ thể lên, Ilay bỗng nở nụ cười.

“Tuyệt đấy. Dù ở hoàn cảnh nào cậu cũng sẽ không dễ dàng chịu để mất mạng.”

“Đương nhiên là… ha… rồi chứ…!”

Ngay khoảnh khắc đó, Taeui bẻ người để thoát khỏi thế bị đè. Chỉ cần không bị đè xuống, cậu tự tin có thể thoát ra được bằng một tay. Nhưng đúng lúc ấy, cảm giác như có một khối sắt nghìn cân áp lên lưng và vai khiến cậu không thể chống đỡ nổi. Đồng thời Ilay chạm vào khuỷu tay của cậu khiến Taeui mất thăng bằng và cúi gập đầu đập xuống đất, đau đến chảy cả nước mắt.

“Á! A… Cái đồ khốn, nếu tôi cắn phải lưỡi thì sao hả?!”

“À, xin lỗi, xin lỗi. Tôi không nghĩ đến điều đó.”

Ilay cười nhẹ, xin lỗi một cách hời hợt. Nhưng ngay sau đó, hắn lại thở dài, tỏ vẻ khó xử.

“Phiền thật. Cậu lẽ ra phải né nhanh hơn, đằng này lại giãy giụa ở dưới thế này, Taeui.”

“Nói vớ vẩn gì thế? Nặng chết đi được. A, tránh ra! Cằm tôi sắp gãy đến nơi rồi đây!”

Cảm thấy một chút vị máu trong miệng, Taeui mất hết sức lực và nằm bất động trong sự bực bội. Nhưng rồi cậu bỗng khựng lại. Cơ thể Ilay cũng thả lỏng phía trên, khiến Taeui nghĩ rằng mình có thể dễ dàng đẩy hắn ra. Tuy nhiên, cảm giác nặng nề kỳ lạ từ phía đùi trong lại khiến cậu nhíu mày.

“…”

Vị trí tiếp xúc có gì đó không ổn. Một cảm giác rắn chắc và kỳ lạ liên tục chạm vào vùng giữa hông và đùi của cậu. Lúc này đầu óc Taeui bỗng trở nên trống rỗng. Cậu chậm rãi đưa tay xuống phía dưới mình và chạm vào thứ đang chuyển động không ngừng ấy.

“…A.”

“…Hả?!”

Một tiếng thở hổn hển bật ra từ miệng Ilay. Gần như cùng lúc, Taeui hét lên một tiếng đầy hoảng loạn. Cậu nhận ra thứ mà mình đang cầm là gì, và khuôn mặt nhăn lại ngay lập tức.

Đó là của Ilay. Thứ đang dựng lên một cách lộ liễu, đầy trơ trẽn. Taeui không biết phải xử lý sao với thứ mà mình vô tình nắm lấy, cảm giác như cả thế giới đang quay cuồng.

“Cái quái gì thế này…”

“Cậu tự nhiên nắm lấy nó mà hỏi tôi thế thì tôi biết trả lời sao đây. À, từ từ, đừng siết chặt, nếu không thì…”

Giọng Ilay vẫn điềm tĩnh, nhưng hơi thở của hắn đã trở nên nặng nề hơn. Taeui lập tức thả tay ra, hay đúng hơn là định thả ra, nhưng một bàn tay to lớn đã phủ lên tay cậu, giữ chặt nó.

“Thôi nào, một chút nữa thôi.”

“Một chút cái gì chứ? Buông tay tôi ra!”

Taeui hét lên đầy sợ hãi, cố gắng thoát ra bằng mọi cách. Nhưng trái ngược với sự hoảng loạn của cậu, Ilay lại bật cười khẽ, hơi thở phả sát vào tai khiến sống lưng Taeui lạnh toát.

“Xin lỗi, xin lỗi. Có lẽ do mấy ngày qua tôi bị giam mình quá lâu. Nhưng cũng chẳng sao, chúng ta có thể tận hưởng một chút mà – Bình tĩnh. Bình tĩnh nào…”

Ilay thì thầm bên tai, hơi thở nóng bỏng phả lên dái tai khiến Taeui rùng mình. Cậu không thể hiểu nổi vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Taeui không hề mong đợi phải đối mặt với một tình huống đáng nguyền rủa thế này, nhất là với Ilay.

Khi Taeui còn đang quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn, bàn tay to lớn của Ilay đã từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở nơi nhạy cảm. Taeui cứng đờ người, bất lực thốt lên một tiếng nghẹn ngào. Tay Ilay giữ chặt lấy nơi đó, nhấn nhá từng chút, khiến mọi thứ trở nên quá mức chịu đựng.

“Khụ…” Jeong Taeui bất giác hít vào một hơi ngắn, thở hổn hển.

Ilay đang nắm lấy bộ phận mềm nhũn bên trong lớp quần áo, đột nhiên siết chặt bàn tay một cách thô bạo hơn. Lực ép không đủ đau để khiến cậu hét lên, nhưng lại đủ mạnh để làm anh giật mình. Khi Jeong Taeui vừa định mở miệng nói gì đó, bàn tay ấy lại bắt đầu di chuyển, vuốt dọc từ gốc lên đỉnh. Bàn tay thô ráp ấn mạnh vào phần da mỏng manh, trong khi ngón tay trêu chọc, ve vuốt phần đỉnh qua lớp vải. Những ngón tay như đang cố chọc vào lỗ niệu đạo qua lớp quần mỏng khiến Jeong Taeui rùng mình.

Ilay bật cười, tay vẫn giữ chặt bộ phận đang cương cứng một cách không tưởng. Cảm giác ấy không chỉ là ảo giác – vật trong tay Jeong Taeui cũng bắt đầu cứng lên, vươn cao hơn đến mức không thể nào nắm gọn được trong tay cậu. Jeong Taeui sợ hãi rụt tay lại, nhưng bàn tay của Ilay lại nhanh chóng đè lên, giữ chặt nó tại chỗ, không cho cậu cử động.

“Này, khoan đã! Tôi đã nói là tôi không có hứng thú với mấy chuyện này mà!”

Dù đã hét lên như vậy, nhưng có lẽ vì quá gấp gáp hoặc vì cảm giác mãnh liệt kéo từ phía dưới, giọng nói của Jeong Taeui khàn đặc, xen lẫn âm thanh như tiếng kim loại ma sát. Từ phía sau, Ilay cất giọng trầm khàn giờ đây đã rõ ràng và nặng nề hơn:

“Thật lòng mà nói, cậu không phải gu của tôi. Nhưng đâu cần phải là gu mới có thể giải tỏa dục vọng. Đừng nghĩ gì cả. Đây chỉ là chuyện xả hết những gì tích tụ lại thôi. Cậu cũng vậy, chẳng khác gì tôi. Chúng ta chỉ đang mượn tay nhau một chút thôi, có gì mà không được? Chuyện này ai mà chẳng làm với bất kỳ ai.”

Trong lúc nói, giọng của Ilay dần dần trở nên nóng rực hơn. Rồi bỗng nhiên bàn tay đang siết chặt lấy thứ nơi đó của Jeong Taeui có vẻ như buông ra.

“Với ai cũng được” á? Đó là chuyện của anh, không phải của tôi… cậu định bụng hét lên như thế, nhưng Jeong Taeui lại vô thức cau mày khi cảm giác kích thích biến mất. Trước cơn khao khát mãnh liệt như sắp bùng nổ, việc mất đi sự kích thích ấy dường như đánh thức con thú sẵn sàng nghe theo bản năng thay vì lý trí trong cậu.

Nghĩ kỹ lại, hình như đã nhiều tháng rồi Jeong Taeui chưa giải tỏa dục vọng. Từ khi chuyện xuất ngũ còn chưa đâu vào đâu, cậu đã không có cơ hội nào, có lẽ… đã gần cả năm trời.

Chết tiệt thật. Làm sao mà khi một tên sát nhân điên rồ như hắn dính sát sau lưng, bên dưới cậu vẫn có thể căng lên được cơ chứ.

“Này, khoan đã, chỉ một chút nữa thôi…! Này, này, làm lại đi, làm lại!!”

Thôi, kệ đi. Đằng nào mọi chuyện cũng đã đến nước này, chi bằng giải tỏa dục vọng rồi tính tiếp. Hơn nữa tay của Jeong Taeui vẫn bị giữ chặt ở vùng hạ thân của Ilay. Dù sao thì tên này cũng định dùng tay mình để giải tỏa, nếu cứ thế này thì chỉ cậu là thiệt thôi.

Jeong Taeui túm lấy cổ tay đang rời xa của Ilay và hét lên. Hắn có vẻ hơi khựng lại một chút, rồi bật cười khẽ. Sau đó hắn hất tay Jeong Taeui ra và nói:

“Nhìn xem, quần cậu đã ướt hết rồi đấy. Định để như vậy mà xong à?”

“Khụ…” Jeong Taeui co rụt tay lại, cúi đầu khi cảm giác mặt mình nóng bừng lên.

Ilay thọc tay vào trong quần của Jeong Taeui và kéo nó xuống. Một luồng hơi lạnh lập tức ùa tới phía dưới, nhưng cảm giác mát lạnh đó chẳng tồn tại được lâu khi bàn tay của hắn lại đặt lên vùng hạ thân rồi siết chặt lấy.

Cúi đầu nhìn xuống, Jeong Taeui thấy bàn tay trắng ngần và xinh đẹp kia đang siết lấy chính mình. Giữa những ngón tay dài và tinh tế, dư*ng vật của cậu hiện ra đỏ ửng, như đang ngẩng cao đầu, quy đầu đã ướt đẫm đúng như lời Ilay nói.

Những ngón tay trắng ngần và thanh thoát ấy tinh nghịch vuốt ve, nghịch ngợm đến mức khiến lớp da mỏng manh ở phía dưới đau nhói. Cảnh tượng đó gợi lên cảm giác quá sức dung tục, đến mức Jeong Taeui không thể chịu nổi phải quay mặt đi.

Trong lúc đó, Ilay đã đan chặt tay mình vào tay của Jeong Taeui, kéo cả hai tay vào trong quần của hắn. Khi khóa quần được kéo xuống, thứ nóng rực và đầy sức sống của Ilay bật ra ngoài.

“Khụ…” Jeong Taeui một lần nữa phải nuốt lại tiếng rên trong cổ họng. Khi còn được che bởi lớp vải, cậu chỉ thấy nó khó chịu. Nhưng giờ đây, cảm giác trần trụi từ thứ đó chạm vào lòng bàn tay cậu — quá lớn, đến mức không thể nắm trọn, thậm chí còn tràn ra ngoài — khiến cậu rùng mình vì kinh hãi.

“Được rồi, cúi xuống nào… nâng hông lên.”

Ngực của hắn áp sát từ phía sau, nóng bỏng đến mức như truyền cả hơi nóng đó vào đầu óc Jeong Taeui, khiến cậu cảm thấy mơ màng.

Jeong Taeui làm theo, hạ thấp người xuống. Nhưng ngay khi cảm nhận được thứ gì đó chạm vào giữa hai bên mông trần cậu bỗng bừng tỉnh. Một lớp mồ hôi lạnh túa ra, bởi ký ức về cảm giác khủng khiếp đó hiện rõ trong đầu cậu.

“Khoan đã! Không phải như thế này! Không được! Tôi không có sở thích đó đâu! Lúc nãy bảo là chỉ mượn tay nhau thôi mà, thế mà giờ lại định làm trò gì thế này, tên khốn này!”

Jeong Taeui vùng vẫy hét lớn. Đây không phải trò đùa. Cậu không thích, cũng chưa bao giờ phải chịu cảnh bị áp đảo. Hơn nữa nếu cái thứ đó thực sự tiến vào, chắc chắn cậu sẽ bị xé làm đôi mà chết.

Khi Jeong Taeui vùng vẫy, gương mặt tái xanh, định tung một cú đá thì Ilay đang giữ lấy “vật” của mình và cố gắng áp vào giữa hai bên mông của cậu bỗng cau mày. Nhưng rồi hắn nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu.

“Được thôi. Dù sao thì cậu cũng không phải gu của tôi. Nhìn cũng chẳng có gì hứng thú… Vậy lại đây nào. Không, nằm xuống. Đúng rồi.”

Jeong Taeui còn đang lưỡng lự thì Ilay có vẻ đã mất kiên nhẫn, đẩy cậu nằm xuống và ghì chặt lại. Rồi hắn đè lên người cậu, dùng bàn tay lớn của mình siết chặt “vật” của cả hai lại với nhau. Hắn bắt đầu vuốt ve mạnh bạo.

Bàn tay của Ilay như cố ý không cho Jeong Taeui cơ hội để nói thêm lời nào. Những cử động thô bạo và mạnh mẽ đến mức đau đớn khiến cậu há hốc miệng không thể kêu thành tiếng. Trong ranh giới mong manh giữa đau đớn và khoái cảm, cơ thể của Jeong Taeui càng lúc càng căng tràn.

Thứ đó của hắn đang áp sát và cọ xát vào vật của cậu, nóng bỏng đến mức như muốn đốt cháy tất cả.

Jeong Taeui chỉ có thể cau mày, không nói được lời nào. Trong khi đó, Ilay đang rên rỉ ngay trước mặt cậu, đột nhiên đưa tay lên. Bàn tay lớn của hắn che lên mắt cậu, khiến mọi thứ chìm vào bóng tối.

Khi tầm nhìn bị chặn lại, các giác quan khác lại trở nên nhạy cảm hơn. Mọi cảm giác, mọi dây thần kinh trong cơ thể đều tập trung tại một điểm duy nhất, khiến Jeong Taeui cảm thấy cơ thể mình như bị nung nóng từ trong ra ngoài. Từng chút, từng chút một.

Rồi, tại một khoảnh khắc nào đó—

Một chất lỏng nóng bỏng và dính nhớp bắn tung tóe lên bụng cậu. Khi bàn tay của Ilay rời khỏi mắt Jeong Taeui, cậu thấy cảnh tượng đó ngay trước mặt mình. Lần một, lần hai, rồi lần ba, dòng chất lỏng trắng đục và sền sệt được giải phóng gần như cùng lúc của cả hai, tụ lại trên bụng cậu trước khi chảy xuống.

Cảm giác nóng bỏng còn sót lại của nó khiến Jeong Taeui không nhịn được mà kêu khẽ.

Đầu nóng bừng, trước mắt trắng xóa, cảm giác như đang chìm trong một giấc mơ phi thực tế kéo dài trong giây lát.

Khi tầm nhìn dần trở nên mờ mịt, Jeong Taeui nhắm mắt lại. Cơ thể cậu mềm nhũn, buông thõng trên sàn.

Có lẽ mình sẽ ngủ thiếp đi mất, cậu nghĩ, nhưng rồi cảm giác hơi ấm trên cơ thể bỗng rời đi. Khi mở mắt, cậu thấy Ilay đã ngồi dậy. Hắn ngồi bên cạnh, liếc nhìn Jeong Taeui đang nằm bẹp trên sàn, nhếch môi cười khẩy rồi lẩm bẩm.

“Thấy không, đâu có tệ. Giải quyết nhu cầu thì làm với ai chẳng được.”

“…Không đâu… Nhưng mà tôi vẫn muốn là người hợp gu mình. Dù sao thì sau khi xong chuyện vẫn phải nhìn mặt nhau mà.”

Jeong Taeui thì thầm, vẫn nằm yên bất động. Lúc này lý trí trong đầu cậu mới từ từ trở lại.

Cậu tự cười nhạo chính mình vì sự ngu ngốc. Dù chưa đến mức hoàn toàn mất trí mà làm ra chuyện đó với tên này, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình ngày càng lún sâu vào vũng lầy, trái ngược với lời dặn của chú. Chú đã bảo rằng tốt nhất không nên dây dưa với hắn, nhưng mọi chuyện càng lúc càng rắc rối hơn.

Không. Ai mà biết được. Dù gì thì hai người cũng đã “thân mật” đến mức dùng tay giúp nhau giải tỏa. Biết đâu sau này nếu có chuyện gì xảy ra, hắn sẽ nể tình mà tỏ chút lòng nhân từ?

Nghĩ đến đây Jeong Taeui khẽ thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.