Passion

Chương 47:




Jeong Taeui thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảnh báo một cách nghiêm túc:

“Cứ nói trước cho rõ, tôi không phải gu của anh đâu. Tôi không thích ôm người to hơn mình. Thế nên đừng bao giờ hy vọng điều gì từ tôi.”

Cậu còn giơ ngón tay lên như để nhấn mạnh lời mình nói. Ilay nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt đầy vẻ kỳ quặc. Nhưng dù bị nhìn như vậy, Jeong Taeui vẫn kiên quyết lườm lại.

Ilay nhìn cậu hồi lâu, rồi đột nhiên bật cười.

“Cái gì đấy?”

Bị cười ngay trước mặt thế này thì chẳng vui chút nào. Jeong Taeui nhíu mày, khó chịu nhìn Ilay. Nhưng Ilay cười đến mức như mất hết sức lực, phải dựa vào tường để thở. Mãi sau anh ta mới ngừng cười và phất tay:

“Được rồi, tôi sẽ nhớ kỹ điều đó.”

“Ừ… được rồi…”

Jeong Taeui gật đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi Ilay. Dù câu trả lời của hắn là điều cậu muốn nghe. nhưng cậu vẫn cảm thấy một chút khó chịu khi Ilay trông có vẻ vui mừng đến mức ấy chỉ vì biết rằng mình không phải “gu” của Jeong Taeui.

Dù sao thì cuộc sống trong nhà tù không tệ như cậu đã tưởng. Lúc bị đưa đến đây, cậu nghĩ rằng nó sẽ giống những lần bị nhốt trong phòng biệt giam, đồng nghiệp trước đó từng cảnh báo rằng, “Một khi bước vào Eoryeong, đảm bảo khi ra sẽ chỉ còn da bọc xương.” Nghe vậy cậu cứ ngỡ nơi này sẽ còn kinh khủng hơn gấp bội.

Nhưng thực tế, nơi đây chẳng khác gì một khu nghỉ dưỡng bắt buộc.

“Mấy kẻ ra khỏi đây mà tiều tụy đến thế, rốt cuộc đã làm gì để thành ra vậy nhỉ? Hay họ tuyệt thực phản đối?”

Câu trả lời cho thắc mắc của Jeong Taeui đến không lâu sau khi cậu đặt câu hỏi. Chính Ilay, người đang ngồi gần đó, đã cười nhẹ và đáp:

“Cậu được đưa vào khu ‘thoải mái’ là nhờ chú của mình đấy. Đây chỉ là khu tạm giam đơn thuần. Muốn biết thế nào là Eoryeong thực sự, thì phải vào bên kia kìa.”

Câu trả lời khiến Jeong Taeui nhớ lại cảnh tượng khi vừa bước vào nơi này. Khi cửa thang máy tầng hầm thứ bảy mở ra, cậu thấy hai cánh cửa sắt lớn đối diện nhau, đều đen kịt và trông giống hệt nhau. Nhìn thoáng qua bên trong cũng chỉ là những hành lang tối tăm và u ám như nhau, nên cậu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng giờ thì có vẻ như hai cánh cửa đó chính là ranh giới giữa thiên đường và địa ngục.

Jeong Taeui ngẩng đầu nhìn trần nhà một lát, rồi quay sang Ilay.

“Vậy tại sao anh lại ở bên này?”

Nếu bản thân cậu bị giam vì những cáo buộc bất công, thì việc Ilay đã giết không biết bao nhiêu người (dù hắn ta cứ khăng khăng đó là tự vệ), lại nhởn nhơ trong khu tạm giam dễ chịu này quả là bất công.

Ilay chỉ nhếch mép cười, qua loa đáp lời: “Vì tôi có chống lưng mạnh mà.”

“Thế tức là anh cũng chưa từng vào khu Eoryeong thực sự?”

“À… vào rồi  chứ.”

“Ồ? Chuyện gì khiến anh phải vào đó?”

Câu hỏi của Jeong Taeui thể hiện rõ sự tò mò. Nếu giết người còn không đủ để Ilay bị đưa vào khu tử tù, thì điều gì mới đủ? Nhưng Ilay chỉ cười mơ hồ không trả lời câu hỏi đó. Jeong Taeui nhận ra hắn sẽ không trả lời và quyết định đổi chủ đề.

Nếu ở ngoài đời, Jeong Taeui sẽ không bao giờ tiếp cận người như Ilay. Không chỉ vì tính cách lạnh lùng đến đáng sợ khi hắn giết người không chớp mắt, mà còn vì cảm giác Ilay luôn che giấu điều gì đó. Mặc dù chú của Jeong Taeui cũng có phần bí ẩn, nhưng giữa gia đình và người ngoài vẫn là một khoảng cách lớn.

“Cậu từng phục vụ trong quân đội trước khi bị giam ở đây, phải không?”

Bỗng nhiên Ilay lên tiếng. Jeong Taeui liếc nhìn hắn ta với vẻ ngạc nhiên. Ánh sáng từ chiếc đèn nhỏ bên cạnh họ đổ bóng thành những hình dáng kỳ quái trên tường.

“Eoryeong giống như sự kết hợp giữa nhà giam, biệt giam và phòng tra tấn. Thực tế tra tấn không phải là chuyện thường xảy ra, nhưng nếu tội danh nặng, thì tỉ lệ bị tra tấn cũng tăng lên. Ở đó, cậu sẽ không được nằm ngửa trên sàn để ngủ. Và ngay cả khi cơ thể kiệt quệ đến mức phải gục xuống, thì cậu cũng sẽ ngủ trong tư thế quỳ hoặc ngồi.”

Ilay nói bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng Jeong Taeui nhận ra Ilay đã thực sự trải qua điều đó. Điều này khiến cậu cau mày.

Dù Jeong Taeui từng bị nhốt trong phòng biệt giam, nhưng việc phải ngồi một chỗ cả ngày đã đủ khiến lưng cậu đau buốt. Ký ức đó vẫn khiến cậu rùng mình mỗi khi nghĩ lại. Nếu nơi Ilay mô tả còn tồi tệ hơn nhiều, thì Jeong Taeui không muốn hình dung thêm.

Jeong Taeui lặng lẽ nhìn Ilay. Nếu chỉ nhìn vào dáng vẻ dựa vào tường, im lặng đọc sách, Ilay trông thật bình thường. Với vẻ ngoài chỉn chu và có phần lịch lãm, việc ngồi điềm tĩnh đọc sách thế này cũng là một cảnh tượng đáng để nhìn. Chỉ cần hắn giữ yên như thế, vẻ ngoài ấy cũng đủ để thu hút thiện cảm của mọi người. Nhưng làm sao mà tính cách của hắn lại có thể bị méo mó đến mức này? Có phải do hoàn cảnh gia đình bất hạnh đến vậy không?

Jeong Taeui thoáng cảm thấy ái ngại, khẽ chậc lưỡi trong lòng. Có vẻ như Ilay đã đọc xong sách, hắn khép cuốn sách lại và quay sang nhìn Jeong Taeui. Khi ánh mắt họ chạm nhau, một nụ cười mơ hồ thoáng hiện trên gương mặt Ilay.

“Biểu cảm của cậu khá thú vị đấy. Đang nghĩ gì thế?”

“Ừm… về quá khứ bất hạnh của anh. Tôi cảm thấy có chút tiếc nuối cho nó.”

“Quá khứ bất hạnh của tôi?”

Chỉ trong chốc lát, giọng nói của Ilay chuyển sang tông điệu đầy hứng thú. Thay vì khó chịu, hắn dường như cảm thấy chuyện này khá thú vị. Không rõ đó là vì Ilay có lòng rộng lượng hay chỉ đơn giản là không muốn để lộ cảm xúc thật.

“Quá khứ bất hạnh nào của tôi lại khiến lòng trắc ẩn của cậu được đánh thức thế?”

Ilay hỏi với vẻ thích thú. Jeong Taeui nhíu mày một chút rồi đáp:

“Tôi không biết rõ về quá khứ của anh, nhưng người ta thường nói tính cách của một người thường bị ảnh hưởng bởi những gì họ đã trải qua. Có lẽ trong quá trình hình thành tính cách, anh hẳn là gặp phải… một điều gì đó khá…”

“Một điều gì đó khá bất hạnh? Haha, một suy đoán cũng khá hợp lý đấy chứ.”

Ilay bật cười đầy vui vẻ, nhưng tiếng cười ấy nhanh chóng phai nhạt, để lại một giọng điệu man mác buồn.

“Không phải hoàn toàn sai đâu. Tôi thật sự không có một tuổi thơ hạnh phúc. Tôi luôn bị giám sát. Dù đi đâu, những ánh mắt giám sát cũng luôn bám theo. Tất nhiên tôi chẳng có bạn bè cùng trang lứa. Cha mẹ những đứa trẻ khác không thích chúng chơi với tôi.”

“Bị giám sát? …À, là vì gia đình anh kinh doanh buôn bán vũ khí…”

Jeong Taeui nghiêng đầu suy nghĩ, rồi gật gù như hiểu ra. Những vũ khí mà gia đình Ilay buôn bán chắc chắn không phải loại mà cá nhân có thể dễ dàng sử dụng, mà là vũ khí quân dụng, những món hàng đòi hỏi phải được giám sát nghiêm ngặt. Nhưng việc giám sát cả gia đình, kể cả một đứa trẻ, thì thật sự quá vô nhân đạo.

Jeong Taeui chau mày khi nhận ra một khía cạnh mà trước đây cậu không biết và cũng không quan tâm. Giống như giám sát một phần tử chính trị bất đồng chính kiến, nhưng ở đây lại là một đứa trẻ. Cuộc sống như vậy sao có thể trôi qua một cách bình thường được?

Dĩ nhiên không phải cứ sống trong hoàn cảnh như thế là tất cả đều trở thành kẻ có tính cách méo mó như Ilay. Nhưng Jeong Taeui vẫn cảm thấy tiếc nuối cho tuổi thơ của hắn ta.

“Khi ấy, người duy nhất đối xử tốt với tôi là một cậu bạn cùng lớp ở khu phố lân cận. Một cậu bé nhỏ nhắn và dễ thương. Chúng tôi học cùng trường đến tận cấp ba, và cậu ấy vẫn luôn mảnh mai, hiền lành như thế. Có lẽ sở thích của tôi đối với những người giống cậu ấy cũng bắt nguồn từ đây.”

Giọng nói thấp trầm của Ilay như đang hồi tưởng lại một thời quá khứ, nghe giống như đang tự lẩm bẩm.

Jeong Taeui cảm thấy trái tim mình thắt lại. Một người bạn thân thiết làm chỗ dựa tinh thần cho một cậu bé cô độc, thậm chí có lẽ còn là mối tình đầu. Quá khứ ấy so với hiện tại của Ilay thật khó tin. Ai có thể nghĩ rằng hắn từng có một quãng đời như vậy?

Nhưng Jeong Taeui không khỏi tiếc nuối cho những biến đổi âm thầm trong cuộc sống đã thay đổi Ilay mà hắn ta không nhận ra. Có lẽ nếu hoàn cảnh khác đi, Ilay có thể trở thành một người vui vẻ và dễ gần hơn. Một Ilay không còn bóng dáng của sự méo mó trong tính cách.

“Anh còn giữ liên lạc với người bạn ấy không?”

Tò mò về người duy nhất từng giữ được phần nhân tính trong Ilay, Jeong Taeui hỏi. Ilay thở dài, đặt cuốn sách xuống, rồi nhìn Jeong Taeui bằng ánh mắt đầy thương cảm.

“Tất nhiên là đã cắt đứt liên lạc lâu rồi. Trong suốt thời gian đi học, tôi liên tục ép cậu ấy đi chơi cùng và tìm đủ cách giữ chân cậu ấy. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu ta chuyển đi đâu mất, hoặc có lẽ là bỏ trốn. Tôi chưa từng thấy bóng dáng cậu ta kể từ đó.”

“…Hả?”

Jeong Taeui hơi nhíu mày nghiêng đầu khó hiểu. Câu chuyện bỗng dưng rẽ sang một hướng bất ngờ. Khi cậu vẫn còn đang ngẩn ngơ, Ilay khẽ đưa tay vuốt cằm. Qua bàn tay hơi che miệng, dễ dàng nhận ra hắn đang cố nhịn cười.

“Taeui à, cậu thật sự có điểm yếu là mềm lòng đến kỳ lạ đấy… Nghe người ta kể chuyện mà không phân biệt nổi đâu là thật, đâu là giả sao? Trời ạ. Chuyện này dễ nhận ra thế cơ mà.”

Ilay nhìn Jeong Taeui với vẻ mặt đầy thương hại, như muốn hỏi, “Cậu sẽ sống thế nào trong cái thế giới đầy rẫy gió bụi này đây?” Jeong Taeui nhìn hắn chằm chằm, rồi dần hiểu ra lời Ilay vừa nói. Nói ngắn gọn, Ilay vừa bình thản đùa cợt hoặc nói dối cậu một cách trắng trợn.

“…Cút đi.”

Jeong Taeui tiện tay vớ lấy thứ gì đó bên cạnh và ném thẳng vào Ilay. Chiếc cốc inox xé gió phát ra âm thanh sắc bén nhưng Ilay dễ dàng đón được. Hắn tiếp tục cười lớn, còn Jeong Taeui cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi tin rằng kẻ đáng ghét này từng có một quá khứ đau thương.

“Anh có cái tính này từ bé luôn à?”

“Cũng không rõ môi trường ảnh hưởng bao nhiêu, nhưng thỉnh thoảng anh tôi bảo rằng tôi là đứa chẳng biết thay đổi. Hồi nhỏ thì nghĩ là trẻ con mà, lớn lên rồi sẽ khác, nhưng tôi cứ giữ nguyên cái tính đó mà lớn. Anh ấy mới đây còn than phiền là thế thì chết dở.”

“…”

Ít nhất, ông anh đó có vẻ là người hiểu thế nào là một nhân cách đúng mực, nghĩ vậy cũng thấy an ủi. Nhưng nếu cái tính đó đã bộc lộ ngay từ nhỏ, không lạ gì khi các bậc phụ huynh cấm con mình chơi với Ilay. Rốt cuộc cái gọi là “quá khứ bất hạnh” đó vốn do chính tính cách của anh ta tạo ra. Là môi trường hình thành nên tính cách hay tính cách tạo ra môi trường bất hạnh đây?

“Đúng là câu chuyện con gà và quả trứng.”

Jeong Taeui thở dài, vò đầu bứt tóc. Rồi cậu trừng mắt nhìn Ilay đầy tức giận. Đùa cũng được nhưng lấy chuyện này ra để nói dối thì thật khó chịu.

Ilay tiếp tục cười. Trêu chọc người khác mà còn cười kiểu đó thì càng đáng ghét hơn.

“Còn cậu thì sao?”

Đang cười, Ilay đột nhiên hỏi ngược lại. Jeong Taeui vẫn giữ vẻ mặt tức tối, trừng mắt nhìn Ilay.

“Từ nhỏ đến giờ, tôi luôn được coi là đứa tử tế. À, ngoại trừ một tên ở học viện quân sự. Tôi sống một cuộc đời khá suôn sẻ, không có gì nổi bật.”

Jeong Taeui làu bàu, không quên thêm một câu bóng gió rằng, làm sao cậu có thể sống cuộc đời phức tạp như Ilay. Ilay bật cười, nói:

“Nhưng cậu lại có một người anh quá nổi tiếng. Có một người trong gia đình, đặc biệt là anh em sinh đôi, mà nổi bật như thế, tôi nghĩ cuộc sống của cậu hẳn cũng không dễ dàng lắm.”

“Ừ thì…”

Jeong Taeui vừa cau có nhìn Ilay, vừa nghiêng đầu suy nghĩ. Thấy vậy Ilay lại cười, làm gương mặt của Jeong Taeui càng thêm dữ dằn.

Dĩ nhiên không phải là không có khó khăn. Anh trai Jeong Jaeui của cậu không chỉ nổi bật mà còn như một cái đinh nhọn đâm thẳng lên. Hầu như tất cả mọi người, trừ bố mẹ, đều sánh cậu với anh trai ít nhất một lần. Nhưng điều đó cũng chỉ diễn ra vài lần đầu. Khi nó trở thành chuyện thường ngày, người ta cũng tự nhiên bỏ qua. Hơn nữa mối quan hệ giữa Jeong Taeui và Jeong Jaeui tốt đến mức những khó khăn đó không thành vấn đề lớn.

“Cũng chẳng có gì nghiêm trọng, nhưng tôi có hơi ghen tị với vận may của anh ấy. Nếu tôi nhận được một nửa may mắn của anh ấy thôi, tôi đã không phải ngồi đây như thế.”

Cũng sẽ không bao giờ phải chạm mặt với kẻ điên này, Jeong Taeui nghĩ thầm nhưng không nói ra.

Nhưng nghĩ lại cậu nhận ra rằng mình cũng không hẳn kém may mắn hơn người khác – mặc dù gần đây có đôi chút nghi ngờ về điều đó. Vận may ấy là thứ anh trai cần đến. Anh trai cậu, với tài năng của mình, thường bị những kẻ không ra gì vây quanh. Thậm chí anh đã từng bị bắt cóc không chỉ một lần.

Dĩ nhiên nhờ vận may phi thường, anh chưa từng chịu tổn hại từ những sự cố như vậy. Vận may cực độ luôn cứu anh thoát hiểm. Có lần kẻ bắt cóc đang lái xe đưa anh trai cậu đi thì bất ngờ lên cơn đau tim ngay trước đồn cảnh sát, gây tai nạn và lập tức bị cảnh sát bắt giữ. Lần nào anh trai cậu cũng thoát nạn theo cách tương tự như vậy.

Hồi nhỏ, anh trai cũng từng bị ốm nặng, suýt mất mạng vài lần. Nhưng bản thân cậu cũng vậy, hồi bé sức khỏe cậu yếu đến khó tin, thường xuyên nằm viện, nên cậu không có ấn tượng rõ về những chuyện đó.

“Đúng vậy, Jeong Jaeui nổi tiếng với vận may kỳ diệu. Có lẽ vận may đó còn được biết đến nhiều hơn cả trí thông minh siêu phàm của anh ta. Ở đây chẳng ai là không biết đến Jeong Jaeui cả.”

Ilay mỉm cười nói. “Ở đây” mà hắn nhắc đến là đâu thì không rõ, nhưng việc anh trai nổi tiếng đã không còn là điều xa lạ. Cậu gật đầu đồng tình.

“Nhưng cậu chưa từng thắc mắc sao? Làm thế nào mà một người lại có thể may mắn đến mức phi lý như vậy?”

Giọng Ilay bỗng hạ thấp một chút khi hắn ta hỏi. Nghe vậy cậu bỗng muốn bật cười.

“Tìm lý do cho vận may à? Làm sao tìm được chứ? Ngay từ khi sinh ra đã vậy rồi. Có xem tử vi, vận mệnh thì tôi và anh trai có ngày tháng năm sinh và cả nhóm máu giống hệt nhau. Dù suy nghĩ thấu đáo thế nào cũng chẳng thể tìm được lý do hợp lý.”

“Chắc chắn là khó mà tìm ra nguyên nhân cơ bản cho vận may hay vận rủi. Nhưng bất cứ sự kiện nào xảy ra đều phải có nguyên nhân dẫn đến.”

Jeong Taeui nhíu mày gãi đầu. Cậu cảm thấy lạ khi nghe Ilay nói chuyện như thể đang bàn về định mệnh. Vốn dĩ Ilay không phải kiểu người quan tâm đến những chủ đề như may mắn hay rủi ro. Nhớ lại thì lần trước, trong một cuộc gọi hắn cũng nhắc đến điều tương tự.

“Nếu ai cũng biết lý do, chắc hẳn mọi người đều sẽ lao vào tìm kiếm thôi.”

Jeong Taeui lẩm bẩm, giọng điệu đầy chán nản. Những câu chuyện như vậy không bao giờ dẫn đến kết luận rõ ràng. Chúng thường kết thúc với những lời như “thật đáng ghen tị” hoặc “đồ may mắn đáng ghét.” Cậu không thấy chúng thú vị chút nào.

“Có khi anh trai cậu biết lý do đấy.”

Nhưng dường như Ilay lại thấy câu chuyện này thú vị, mặc dù Jeong Taeui không mấy hứng thú, chỉ nhún vai.

“Không biết. Tôi chưa từng hỏi anh ấy kiểu ‘Tại sao anh lại may mắn thế này?’ Lần tới gặp, tôi sẽ hỏi thử và kể lại cho anh.”

Cậu vừa nói vừa nằm dài xuống, xoay người tỏ vẻ đã chán ngấy chủ đề này. Nhận ra điều đó, Ilay im lặng không nói thêm gì nữa. Jeong Taeui liếc nhìn bức tường đá trước mặt, sau đó quay lại nhìn Ilay và cười nhạt.

“Nhớ lần trước anh gọi điện không? Anh thực sự quan tâm đến anh trai tôi nhỉ. Gặp rồi mà vẫn thấy kỳ lạ sao? Chỉ là người có trí thông minh và vận may vượt trội thôi, ngoài ra thì rất bình thường. Nếu trông mong điều gì đặc biệt thì chắc chắn sẽ thất vọng.”

“Trông mong gì đâu. Với cái đầu và vận may đó, anh ta đã là một người đặc biệt rồi. Dù tính cách anh ta thế nào, Jeong Jaeui không bao giờ có thể là người bình thường.”

Jeong Taeui nghĩ ngợi một lát. Có lẽ đúng thật, vì cậu ở bên anh trai từ nhỏ nên không cảm nhận được sự phi thường của anh ấy. Đối với cậu anh trai chỉ là người làm việc mình cần làm. Nhưng đối với người ngoài có lẽ anh ấy giống như một người đến từ thế giới khác. Tuy nhiên việc nghe tên anh trai mình từ miệng Ilay vẫn khiến cậu cảm thấy lạ lẫm.

“Được thôi, sau này tôi sẽ chuyển lời đến anh ấy. Nói rằng có người tên Ilay Riegrow rất tò mò về anh.”

Sau khi nói xong, Jeong Taeui mới chợt nghĩ liệu mình có đang gặp nguy hiểm không. Có một câu mà chú đã nói rất nhiều lần: “Đừng có dính dáng đến thằng điên đó, đừng để nó nhìn thấy con.” Nếu xét theo lời nói đó thì cậu đã quá muộn rồi. Người đã lọt vào mắt tên đó thì không thể chạy thoát được. Vận may đã che chở cậu, đó là điều duy nhất đáng mừng.

“Dù sao đi nữa… ngồi trong này thư giãn mà không bị thương tích gì thì cũng tốt, nhưng kéo dài thêm vài ngày thì quả là nhàm chán. Người tôi cứng đơ cả rồi. Thà chạy marathon toàn tuyến còn thấy sảng khoái hơn.”

“Marathon toàn tuyến à. Nếu chạy theo tường căn phòng này, chắc được khoảng 20 mét – giữ khoảng cách hợp lý với tường thì khoảng 10 mét, vậy thì chạy khoảng 4,200 vòng là được. Tôi sẽ đếm giúp, cứ thử chạy đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.