Liệu có ổn không? Có phải em ấy giận không? Tim Jeong Taeui đập mạnh đến mức như muốn vỡ ra.
Jeong Taeui không biết phải làm sao, nhưng mặt cậu lúc này muốn cười lắm rồi. Cậu cố gắng kiềm chế, nhưng môi vẫn cứ không nhịn được nhếch lên.
Jeong Taeui nhẹ nhàng đưa tay lên che miệng, rồi cẩn thận nhìn Xinlu. Khi cậu ngẩng lên, Xinlu đã ngẩng đầu nhìn cậu. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Xinlu đột nhiên cười, khuôn mặt vẫn đỏ hồng như quả đào chín mọng.
Tiếng cười nhỏ nhẹ nhưng tươi tắn của Xinlu làm Jeong Taeui ngượng ngùng nhìn cậu ấy một lúc, rồi cuối cùng cậu cũng bật cười theo.
Trong lòng Jeong Taeui có một cảm giác ngứa ngáy, khiến cậu không thể ngừng cười. Có lẽ Xinlu cũng có cảm giác tương tự.
Sau một lúc cười đùa, khi tiếng cười dần lắng xuống, không khí lại trở nên ngượng ngùng và lúng túng.
“Vậy thì, anh đi trước đây. Sau khi kết thúc huấn luyện thì gặp lại nhé… À, cảm ơn về tin nhắn. Anh đã xem rồi.”
“À, vâng. …Em sẽ tiễn anh.”
Khi Jeong Taeui đứng dậy và chuẩn bị rời đi, Xinlu cũng đứng dậy theo sau. Jeong Taeui lại không thể nhịn cười. Xinlu đi theo sau giống như một chú cún nghe lời, thật đáng yêu.
Jeong Taeui bảo Xinlu không cần phải ra ngoài, nhưng Xinlu lắc đầu và đi theo đến tận cửa phòng. Khi đi qua hành lang, cả hai hầu như không nói gì. Không có gì để nói, mà hơn hết, chỉ cần cảm nhận được hơi ấm từ tay Xinlu đang nhẹ nhàng nắm tay mình là đủ.
Hai người cứ thế nắm tay nhau và bước đi song song, với khuôn mặt đỏ bừng, im lặng. Nếu chú nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ lại có ánh mắt đó, kiểu như “hai đứa bay chơi đùa đủ rồi đấy.”
Nhưng thôi, có sao đâu. Nếu ai muốn nhìn thì cứ nhìn đi. Dù sao thì ở đây chỉ có hai chúng ta dám nắm tay nhau mà thôi.
Jeong Taeui liếc nhìn Xinlu đang đứng bên cạnh cậu. Tóc cậu ấy nhẹ nhàng lay động, vẫn còn thoang thoảng mùi dầu gội. Jeong Taeui chợt nghĩ muốn vùi mặt vào mái tóc ấy, rồi lại cảm thấy ngượng ngùng và cười khúc khích.
Không thể để Xinlu xuống cùng tới tầng hầm số 6 được, nên Jeong Taeui cảm thấy tiếc khi phải buông tay.
Ngay lúc đó, khi cả hai đến gần cầu thang. Có một người đang quanh quẩn gần bức tường cạnh cầu thang.
Jeong Taeui cảm thấy tay mình hơi căng lên, cậu hơi căng thẳng siết chặt tay Xinlu. Dù có thể đã bị camera ghi lại, nhưng bị người khác phát hiện cậu ở đây lại rất đáng sợ. Việc bị phát hiện trực tiếp sẽ mang lại một cảm giác khác hoàn toàn.
Jeong Taeui nghĩ thầm trong lòng, “Nếu là một trong những người bạn cùng tổ thì có lẽ còn dễ bào chữa hơn,”. Thế nhưng khi nhìn thấy người kia lại khiến cậu phải nhăn mặt.
Cậu không hề ngờ tới rằng sẽ gặp người này ở đây—thậm chí người này là một người không nên xuất hiện ở đây. Riegrow, gã đàn ông tàn bạo đó.
Riegrow cũng nhìn thấy Jeong Taeui. Ánh mắt hắn từ từ di chuyển sang Xinlu đứng bên cạnh, rồi nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của họ.
Đôi mắt đen láy của hắn khẽ nheo lại, không rõ là vì sự tò mò, sự thích thú, hay vì cảm giác không hài lòng, hoặc thậm chí là khao khát.
Khi ý nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu, Jeong Taeui lập tức cảm thấy mặt mình cứng lại. Hình ảnh cuộc trò chuyện sáng nay với Tou lại hiện lên trong đầu cậu.
—“Không có thằng nào trẻ trung và xinh đẹp mà lại không có vấn đề cả.”
Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong ngực. Jeong Taeui theo phản xạ nắm lấy tay Xinlu, bước lên che chắn trước cậu ấy.
Xinlu hơi bối rối, động đậy phía sau cậu, nhưng Jeong Taeui vẫn đứng vững trước mặt, không nhúc nhích.
Có nguy hiểm. Một suy nghĩ tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu.
Đó không phải là một mối đe dọa liên quan đến tính mạng hay sự sống còn như cậu từng cảm nhận trước đây. Mà là sự đe dọa cấp bách, lo sợ rằng điều gì đó quý giá có thể bị cướp mất, một nỗi lo sợ thậm chí còn lớn hơn cả sự sống còn.
Riegrow nhìn thẳng vào Jeong Taeui, ánh mắt của hắn như thể đang đọc thấu tâm tư của cậu. Rồi hắn từ từ nở nụ cười mơ hồ, khó đoán, hoặc là sự thích thú, hoặc là sự khinh miệt, hiện lên trên khóe môi hắn.
“Có chuyện gì vậy…?” Hắn khẽ hỏi, giọng nói có lẫn chút gì đó như cười.
Jeong Taeui không khỏi mắng thầm trong lòng. Những điểm yếu của mình tuyệt đối không nên để người khác thấy. Đặc biệt là với một kẻ nguy hiểm và tàn nhẫn như hắn. Thế nhưng trong khoảnh khắc đó, cậu lại để lộ ra sự yếu đuối của chính mình.
“Xinlu. Em về đi.” Jeong Taeui nhẹ nhàng nói qua vai, không nhìn thẳng vào cậu.
Xinlu dường như chần chừ một lúc, ánh mắt cậu liếc nhìn Riegrow, thăm dò hắn với một cái nhìn cảnh giác, như thể đang đánh giá mối nguy hiểm.
“Anh…” Xinlu gọi khẽ, nhưng vẫn không bước đi.
“Không sao đâu, em về đi. Chúng ta sẽ gặp lại sau.”
Jeong Taeui nhẹ nhàng vỗ về Xinlu, khi cậu ấy nắm chặt lấy tay áo của cậu và lầm bầm nói. Xinlu do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng chào tạm biệt cậu rồi quay người rời đi. Trong khi đi về phòng, cậu ấy thỉnh thoảng quay lại nhìn một, hai lần. Ánh mắt của Xinlu cuối cùng dừng lại ở Riegrow. Riegrow cũng nhìn Xinlu với ánh mắt sâu xa.
Từ phía sau Jeong Taeui, cánh cửa phòng khẽ đóng lại. Riegrow, vẫn đang nhìn chăm chú vào bóng lưng của Xinlu, cuối cùng mới chuyển ánh mắt về phía Jeong Taeui.
Jeong Taeui cảm thấy khó chịu khi phải đối mặt với hắn.
Cậu không muốn gặp hắn, và chắc chắn không muốn gặp hắn trong tình huống này. Thật sự xui xẻo.
Tuy nhiên, sau khi Xinlu đã rời đi, cảm giác bất an của Jeong Taeui vẫn không biến mất. Bởi vì cậu nhìn thấy ánh mắt của Riegrow vẫn đeo bám Xinlu, xuyên qua vai cậu, cho đến khi Xinlu đã vào phòng. Riegrow không rời mắt, nhìn cậu ấy một cách thú vị, với ánh nhìn sắc lẹm.
“Cậu ta xinh đẹp đấy.”
Cuối cùng Riegrow lên tiếng, giọng hắn mang theo chút vui vẻ và khao khát. Khuôn mặt của Jeong Taeui đanh lại, không chút biểu cảm. Cậu nhìn thẳng vào hắn và lạnh lùng nói.
“Cái gì mà xinh đẹp. Cậu ta là con trai mà.”
Nghe thấy câu nói của Jeong Taeui, Riegrow lập tức nở một nụ cười chế giễu. Khuôn mặt hắn nheo lại, cặp mắt như nhíu vào.
“Ah, con trai. Vậy à. Cậu không giống tôi, tôi không phân biệt ai là nam hay nữ, chỉ cần tôi thích là được. Còn cậu thì có vẻ không phải như vậy nhỉ? Thật bất ngờ──.”
Hắn kéo dài âm cuối, cười nhẹ, khiến Jeong Taeui cảm thấy khó chịu. Lời nói của hắn quá xấc xược. Hắn chắc chắn đã nhận ra ngay từ khi gặp lần đầu là Jeong Taeui đối xử với Xinlu thế nào. Có lẽ nếu cậu thừa nhận thì sẽ đỡ ngượng ngùng hơn là cố gắng lảng tránh.
Cảm giác bất an trong lòng Jeong Taeui càng lúc càng tăng lên. Ánh mắt của Riegrow khi nhìn Xinlu cứ đeo bám trong tâm trí cậu, như một dấu ấn không thể xóa nhòa. Cậu cảm thấy như thể mình đang giữ một viên ngọc thủy tinh, mỏng manh nhưng lại sắp rơi vỡ.
Jeong Taeui liếm môi, cảm thấy không có gì tốt đẹp khi tiếp tục câu chuyện này. Hơn nữa xét cho cùng, việc cậu đang đối diện với người đàn ông này cũng chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho cậu.
“Anh ở đây có chuyện gì thế? Không phải là khu vực cấm sao?”
Jeong Taeui biết rằng cậu không có quyền chất vấn, nhưng vẫn mở lời như vậy, đồng thời liếc nhìn về hướng mà người đàn ông kia vừa đi đến. Đó là khu vực có phòng của các huấn luyện viên ở đây. Các huấn luyện viên từ chi nhánh châu Âu dẫn đoàn cũng đang lưu trú tại tầng này, nhưng phòng của họ lại ở hướng khác.
Jeong Taeui chợt nghiêng đầu. Cậu tự hỏi không biết người đàn ông này có lý do gì mà lại đến gặp các huấn luyện viên của chi nhánh châu Á. Hay là hắn ta đang khám phá tòa nhà này? Nhưng lý do ấy cũng chẳng rõ ràng lắm. UNHRDO không phải là tổ chức có các đối thủ rõ ràng, nên chẳng có lý do gì để hắn ta phải điều tra hay dò xét.
Cậu thử nghĩ đến giả thuyết Riegrow là gián điệp, nhưng không tìm ra kết luận gì cụ thể.
Có vẻ như đã hiểu được suy nghĩ của Jeong Taeui, Riegrow mỉm cười nhẹ. Tuy nhiên hắn không trả lời câu hỏi của cậu mà chỉ đáp lại một cách thờ ơ.
“Chắc không phải chỉ cấm tôi vào đây đâu, phải không? Cậu đến đây làm gì? —Mặc dù tôi nghĩ câu trả lời có lẽ đã rõ rồi.”
Riegrow lầm bầm, rồi bất ngờ quay đầu nở một nụ cười khẽ.
“Nhưng mà, không biết cậu và cậu thanh niên xinh đẹp đó đã làm gì mà mặt mũi đỏ bừng như vậy.”
Lời nói nhẹ nhàng của hắn khiến Jeong Taeui ngay lập tức cứng người lại. Giọng điệu nhấn mạnh câu hỏi “Đã làm gì?” khiến cậu nhớ lại cảm giác khi đôi môi của mình chạm vào má Xinlu. Khuôn mặt của cậu bỗng trở nên nóng bừng.
Jeong Taeui vô thức đưa tay lên rồi khẽ lau mặt bằng mu bàn tay. Nhưng ngay lập tức, cậu tự cảm thấy mình đã làm một hành động vô nghĩa. Cứ như vậy, khuôn mặt cậu càng thêm nóng bừng, trong khi Riegrow ở phía trước không nhịn được mà bật cười khẽ.
Jeong Taeui cảm thấy tức giận. Không có lý do gì để phải bị cười nhạo, không phải cậu, cũng không phải Xinlu.
“Dù làm gì đi nữa, thì cũng chẳng liên quan gì đến anh đâu.”
“À, thật sao? Tôi lại thấy rất thú vị đấy. Không biết cậu sẽ phản ứng thế nào nếu tôi làm vậy với cậu thanh niên xinh đẹp đó. Cảm giác hơi ấm ra sao, tiếng khóc sẽ dễ thương đến mức nào. Những thứ như thế… biết rồi đấy.”
Riegrow luyến láy từng lời, thì thầm. Jeong Taeui tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
Chết tiệt. Cảm giác cứ lờ mờ không ổn từ nãy, đúng là thế này mà.
Cậu cảm thấy bất an, lo lắng, miệng lưỡi khô lại. Nếu hắn ta nhìn Xinlu với ánh mắt tham lam, chắc chắn ai cũng không vui, nhưng đối với người đàn ông này, cảm giác đó càng mạnh mẽ hơn. Cảm giác không chỉ khó chịu, mà còn có sự lo sợ, sự căng thẳng tràn ngập. Một cảm giác nguy hiểm đến mức áp đảo.
Hơn nữa tên điên này dù tính cách và thái độ là vậy, nhưng nhìn bề ngoài lại rất bình thường. Cứ vung tay một cái là sẽ có cả tá người vây quanh hắn, với cơ thể và ngoại hình hoàn hảo.
Thật lòng mà nói, phải công nhìn nhận rằng cậu chỉ hơn hắn ở cái gọi là nhân cách thôi.
Về mặt ngoại hình hay cơ bắp, chẳng có gì để cạnh tranh. Ít nhất cậu có thể tự hào rằng mình hơn hắn về nhân cách, không phải vì cậu tốt hơn, mà vì hắn quá tệ
“Vậy ý anh là, anh thích Xinlu à?”
“Xinlu? À, vậy ra cậu thanh niên đó tên là Xinlu. Không tệ đâu. Không, khá ổn đấy.”
Riegrow nói, đồng thời bước thêm một bước về phía Jeong Taeui. Lại thêm một bước nữa.
Ngay khi hắn bắt đầu tiến lại với những bước đi đầy tự tin, Jeong Taeui nhíu mày.
Jeong Taeui chợt nhận ra rằng mình đã quên mất một điều. Gặp phải tên đàn ông này không có gì tốt đẹp cả. Thậm chí khi nhìn thấy một sợi tóc của hắn từ xa, phải lập tức chạy trốn. Cảm giác khi đầu súng chạm vào cổ hắn, vẫn còn rõ ràng trong tâm trí.
Cảm giác bất an khiến cậu khẽ giật mình định lùi lại, nhưng ngay lập tức, Jeong Taeui tự sửa lại suy nghĩ và đứng vững tại chỗ. Nghĩ lại thì giờ mà chạy trốn cũng quá muộn rồi. Chạy lùi chỉ khiến mình càng trông như một trò hề. Và dù sao thì liệu có khả năng hắn sẽ giết người ngay trong hành lang này không… nhưng có lẽ, cũng không phải không thể.
“Cậu sao vậy?”
Riegrow cười, nhún vai rồi hỏi, nhưng nụ cười đó lại khiến Jeong Taeui cảm thấy rợn người hơn. Hắn không hề dừng lại tiếp tục tiến đến gần hơn, đã cách Jeong Taeui chỉ vài bước. Dù vậy hắn vẫn không dừng lại.
Một bước, hai bước, rồi một bước nữa.
Jeong Taeui cảm thấy cơ thể mình căng cứng, đôi mắt đen của Riegrow không hề rời khỏi cậu.
Hắn định đến đâu đây? Đã gần đến mức chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào.
Nhưng dù vậy Riegrow vẫn tiến thêm một bước nữa. Một bước nữa, rồi cuối cùng hắn dừng lại.
Chỉ còn cách Jeong Taeui một, hai bước. Riegrow đứng đó nhìn xuống Jeong Taeui. Đôi mắt lạnh như băng, mặc dù khóe miệng và ánh mắt hắn có chút nụ cười, nhưng trong đôi mắt lại sắc lạnh như dao.
Vị trí này quá nguy hiểm. Không, thực ra là nó đã vượt qua mức độ nguy hiểm rồi. Jeong Taeui lại tự trách mình. Nếu cứ đứng đây, hắn ta chỉ cần hành động một chút là mình sẽ chẳng có cửa nào thoát được. Nếu cố gắng sử dụng mánh khóe để thoát, chẳng những không được mà còn khiến bản thân rơi vào thế khó hơn. Ít nhất phải giữ khoảng cách để hắn phải dừng lại ngay từ mấy bước trước.
“Thật kỳ lạ… Cái dũng khí mà cậu có hôm trước đâu rồi, hả?”
Riegrow nói nhẹ nhàng, giọng hắn vang lên thanh thoát như khe khẽ hát, có vẻ hắn đang rất thích thú.
Jeong Taeui nhìn thẳng vào hắn. Đôi mắt lạnh giá đến mức có cảm giác cậu không coi hắn giống một con người. Một cảm giác rùng rợn chạy dọc sống lưng. Cậu không thể tin được rằng một người như hắn lại tồn tại.
“Jeong Taeui.”
Tiếng gọi tên cậu từ từ vang lên. Cách phát âm rõ ràng và chính xác đến mức như thể hắn đang tuyên bố rằng, “Tôi biết rõ về cậu,” đúng như cách hắn phát âm vậy.
Riegrow nghiêng đầu một chút. Tay hắn từ từ vươn lên. Cậu dường như đã đóng băng, không nhúc nhích nổi, đôi tay hắn chầm chậm chạm vào cổ tay của Jeong Taeui, rồi từ từ di chuyển lên, nhẹ nhàng vuốt ve như một con rắn. Cảm giác từ găng tay da lạnh lẽo, mượt mà như nước. Găng tay màu xanh đen, không một chút dấu vết của máu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy như có mùi máu đang lan tỏa.
Bàn tay đó di chuyển từ má lên tai, rồi lướt qua tóc, vuốt lên. Đó là một cử chỉ nhẹ nhàng và âu yếm. Bàn tay ấy, một khi muốn có thể xoắn cổ Jeong Taeui bất cứ lúc nào.
Tay hắn chạm vào gáy Jeong Taeui. Lòng bàn tay rộng lớn ôm lấy đầu Jeong Taeui, kéo nhẹ cậu lại gần, như thể muốn ôm cậu vào lòng. Vai hắn tiến gần đến mặt Jeong Taeui.
Giọng nói nhẹ nhàng, đầy yêu thương, thì thầm bên tai.
“Đó là…của cậu à?”
Jeong Taeui khẽ rùng mình, một cơn run rẩy nhẹ như thể đang hiểu mà không hiểu.
Riegrow nhìn qua đầu Jeong Taeui về phía phòng của Xinlu. Có lẽ là nhìn xuyên qua cánh cửa, thẳng vào Xinlu ở trong phòng. Đôi mắt sắc lạnh, đầy sự tàn nhẫn.
“Không phải sao?”
Thay vì đợi Jeong Taeui trả lời, Riegrow tự tìm ra câu trả lời cho mình.
Hắn cười vui vẻ. Sau vài cái vuốt đầu nhẹ nhàng, hắn thả tay ra. Jeong Taeui đang bị cuốn vào cánh tay của hắn, lùi lại một bước. Cậu chỉ có thể trừng mắt nhìn Riegrow, không làm gì được.
“Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi không có ý định hoàn toàn cướp lấy thứ của cậu đâu. Đối với tôi, chỉ cần thỉnh thoảng thưởng thức một chút là đủ.”
Hắn cười, giọng nói lười biếng khiến sự lo lắng trong lòng Jeong Taeui càng trở nên dày đặc.
“Riegrow. Đừng làm vậy.”
Jeong Taeui nói với giọng cứng rắn. Tuy nhiên hắn không đáp lại gì. Dường như Jeong Taeui đã không còn quan trọng đối với hắn nữa. Hắn lại liếc nhìn về phía phòng Xinlu một lần nữa rồi quay đi.
“Riegrow!”
Jung Taeui hét lên. Riegrow đang đi vài bước phía trước, thoáng quay đầu lại, nhưng không dừng bước hay đổi hướng, cứ tiếp tục đi xa hơn, rồi chỉ cười nhạt mà nói:
“Nếu muốn nhận được phần xứng đáng, thì ít nhất phải có tư cách chứ. Cậu có tự tin giữ được mạng mình không, khi bị quăng xuống địa ngục?”
Hắn vẫy tay nhẹ nhàng. Sau đó rẽ về phía cầu thang và biến mất.
Jung Taeui đứng lặng một mình, chỉ nhìn trừng trừng vào hành lang trống rỗng, nơi không còn một bóng người.