Ngay khi nhìn thấy Jeong Taeui, Maurer lập tức túm lấy cổ áo cậu và gào lên:
“Cục cưng của tôi, cậu định chịu trách nhiệm về cô gái đáng yêu của tôi thế nào đây hả, thằng khốn này!!”
Khẩu Colt mà Maurer đã cướp được từ Jeong Taeui, tất nhiên đã bị người chú tịch thu và giờ đang nằm gọn trong kho đồ kèm theo lời giải thích là, vào một ngày nào đó khi Jeong Taeui rời khỏi chi nhánh, cậu có thể lấy lại được.
Chú có vẻ như đã đoán được chủ nhân của chiếc Colt là ai, mỉm cười đầy ẩn ý rồi chậm rãi nói: “Gửi lời hỏi thăm tới người đồng phòng con nhé.” Jeong Taeui không khỏi nghĩ thầm rằng thật tội nghiệp cho những đồng đội có một cấp trên như vậy.
“Nếu một khẩu Colt mất đi vì cứu mạng người thì cũng không đến nỗi quá tệ đâu.”
“À, thì ra là của Maurer à? Thảo nào, một đứa chẳng có gì ngoài đồ đạc mà lại có thứ đó.”
“Đừng khóc nữa, đừng khóc. Cứ để tôi đi Hong Kong rồi tôi sẽ kiếm cho cậu một cái mới. Tôi biết mấy người đáng tin trong giới buôn bán đó lắm. Colt à, dễ kiếm thôi mà.”
Những người đồng đội đứng bên cạnh Maurer lần lượt đưa ra lời an ủi. Jeong Taeui chỉ lẳng lặng nhìn Maurer đang than vãn, cảm thấy hơi ngại ngùng. Cậu cào đầu rồi lẩm bẩm.
“Tôi không biết ai làm nghề đó đâu… Ừm, vậy có muốn thẻ đăng ký tạp chí câu đố một năm nhỉ.”
Ngay lập tức Maurer như phát điên, lao vào Jeong Taeui, cậu vội tránh ra phía sau lưng những đồng đội.
Dù tình huống có cấp bách thế nào đi chăng nữa, việc cướp lấy đồ của người khác và còn dùng rồi vứt bỏ như vậy thì không thể nào biện minh được. Trong vòng hai tuần tới, lại thêm một chuyện u ám sẽ xảy ra.
Sau khi vội vã tham gia vào buổi học về kỹ thuật vũ khí, Jeong Taeui bị gọi ra nói chuyện ngay sau khi lớp học kết thúc và nhận đủ lời rầy la từ giáo viên. Mãi đến khi cậu được rời khỏi phòng của giáo viên, đã gần hết giờ nghỉ trưa.
Ngày chưa qua nửa, nhưng cơ thể và tâm trí của Jeong Taeui đã mệt mỏi như thể đã trôi qua cả nghìn năm. Cậu lê bước đến căn tin, nhưng cửa đã bị đóng chặt. Trên cửa có dán tấm biển với dòng chữ đỏ “Không sử dụng trong một thời gian do sự cố,” khiến Jeong Taeui dù không phải lỗi của mình nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Dưới tấm biển có thêm dòng chữ nhỏ “Tạm thời sử dụng Phòng Đọc Tự Do thứ ba làm căn tin cho đến khi công tác sửa chữa hoàn tất,” khiến cậu vội vã rời đi.
Cậu đến phòng đọc tự do, nơi các đồng đội đã ăn xong và ngồi lại để tán gẫu. Dĩ nhiên cũng có mặt các thành viên từ chi nhánh châu Âu, không khí ở đây vẫn không khác nhiều so với buổi sáng, vẫn còn nặng nề và căng thẳng. Nhưng vì đã phá hoại căn tin vào buổi sáng, nên không ai có ý định tiếp tục gây rối trong bữa trưa.
Vừa bước vào phòng, Jeong Taeui theo phản xạ liền nhìn quanh để tránh nhìn thấy những gương mặt không muốn gặp. Dù chẳng thể tránh khỏi việc gặp mặt trong những buổi huấn luyện chung, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức để né.
May mắn thay, những gương mặt không mong muốn không xuất hiện. Thay vào đó là những tiếng hò reo chào đón từ các đồng đội, với đủ kiểu từ “thằng này dũng cảm”, “thằng này điên rồ”, đến “thằng này rất có nghĩa khí”. Dĩ nhiên, trong đó cũng có những lời than vãn: “Cái tên cướp đi cô nàng yêu quý của tôi.”
Jeong Taeui không quan tâm nhiều, chỉ cầm hai miếng bánh mì và một hộp sữa, lặng lẽ nhai trong khi lắng nghe các đồng đội nói chuyện.
Kế hoạch huấn luyện chính thức trong hai tuần tới là các buổi học bình thường vào buổi sáng, và vào buổi chiều sẽ là các buổi huấn luyện đặc biệt hoặc các bài giảng đặc biệt. Đến chiều, các trận chiến thực sự sẽ bắt đầu.
Tuy nhiên, sẽ không thể huấn luyện cùng lúc một nhóm người gần trăm người như vậy.
“Vậy thì sẽ chia nhỏ nhóm để huấn luyện sao?” Jeong Taeui vừa nhai bánh mì vừa hỏi.
Ching liền giải thích cho cậu.
“Giống như mọi khi thôi. Chúng ta sẽ chia thành sáu đội, mỗi đội khoảng mười lăm người. Dĩ nhiên, một nửa sẽ là người của chúng ta, nửa còn lại là của chi nhánh châu Âu, nhưng đội hình sẽ được thay đổi ngẫu nhiên và mỗi lần sẽ huấn luyện với một đội khác nhau,” Ching giải thích.
Jeong Taeui nhớ lại bài giảng về kỹ thuật vũ khí mà cậu đã tham gia trước đó. Cậu lần lượt nghĩ lại những gương mặt lạ lẫm trong lớp học.
“Ngẫu nhiên… vậy có nghĩa là nếu may mắn, tôi có thể tránh gặp mặt một số người trong suốt hai tuần này sao?” Cậu hỏi với một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Ching lắc đầu, khuôn mặt của anh ta như hiểu ý cậu và tỏ ra thương cảm.
“Với chút may mắn thì có thể cậu sẽ ít gặp họ hơn, nhưng ‘ít’ thôi, chứ cuối cùng cậu vẫn phải cùng huấn luyện với nhau ít nhất một lần.”
“Đúng vậy… nếu không gặp nahu thì vào cuối tuần, tất cả chúng ta đều phải tham gia huấn luyện thể lực phải không?”
Một đồng đội đột ngột nắm lấy tay Jeong Taeui và nói.
“Vào kỳ huấn luyện thể lực, tất cả sẽ tham gia mà không ai được miễn trừ, cuộc thi sinh tồn sẽ bắt đầu. Và đó sẽ là cơ hội để cậu có thể kết thúc chuyện với tên đó một lần và mãi mãi.”
“…Nghe có vẻ như chính tôi sẽ là người ‘kết thúc’ vào ngày đó.” Jeong Taeui nói, bỏ miếng bánh xuống, khuôn mặt bỗng chốc không còn chút hứng thú nào.
Cậu cố nuốt một ngụm sữa để trôi đi cảm giác nghẹn ngào, nhưng cổ họng cậu vẫn cảm thấy khó chịu. Đúng là bữa ăn hôm nay chẳng giúp gì cho tiêu hóa cả.
Bất chợt Jeong Taeui khựng lại, và cậu lẩm bẩm một tiếng “À…”
Cậu nhìn chăm chú vào miếng bánh trong tay, nghiêng đầu rồi nói:
“Khoan đã, cuối tuần? …Sao lại có huấn luyện vào cuối tuần? Phải nghỉ ngơi sao. Từ 5 giờ chiều thứ Sáu đến hết Chủ nhật không phải là thời gian tự do sao?”
Jeong Taeui hỏi với vẻ mặt đầy hoang mang, nhưng một đồng đội ngồi bên cạnh cậu thì nhìn cậu như thể cậu vừa nói một điều gì đó rất lạ.
“Chẳng lẽ cậu không nghe nói là trong suốt thời gian huấn luyện chung, chúng ta sẽ không được rời khỏi hòn đảo này sao?”
Cậu cảm thấy như thể toàn bộ thế giới vừa sụp đổ khi nghe đến việc không có ngày nghỉ trong suốt kỳ huấn luyện hợp tác. Những hy vọng nhỏ nhoi về một ngày cuối tuần thư giãn bên cạnh những người bạn giờ đây hoàn toàn tan vỡ. Đặc biệt là khi cậu đã tưởng tượng đến việc cùng Xinlu đi dạo vào cuối tuần, dưới ánh nắng đẹp, quên đi những lo toan. Nhưng giờ đây tất cả chỉ còn lại chuỗi ngày huấn luyện mệt mỏi và nguy hiểm.
Cậu ngã người xuống bàn, tay chống trán, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Dù biết rằng mình chỉ còn lại ít thời gian, nhưng cậu cũng không muốn bỏ lỡ giây phút nào trong những ngày cuối cùng, đặc biệt là với Xinlu. Đang lúc cậu đắm chìm trong suy nghĩ, những lời lảm nhảm của các đồng đội bắt đầu lọt vào tai cậu.
“Chết thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên,” một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Đợt huấn luyện này sẽ là cơ hội tốt nhất để loại bỏ những tên không cần thiết.”
“Chắc chắn rồi,” một giọng khác tiếp lời, “Đúng như cậu nói, lúc mà tất cả những thứ vướng bận biến mất thì lúc đó mới là lúc an toàn.”
Cậu chỉ có thể thở dài, cảm giác lạnh lẽo dâng trào trong lòng. Việc này thật sự quá khó khăn, nhưng dù sao, đó cũng là thực tế mà cậu phải đối mặt.
Chỉ mới lúc nãy, dù đang chìm trong tuyệt vọng, nhưng cậu vẫn còn giữ lại một chút hy vọng để gượng dậy, thế nhưng hy vọng đó cũng đã biến mất. Còn lại chỉ có tuyệt vọng mà thôi.
Cậu mệt mỏi ngã đầu xuống bàn không nhúc nhích. Nhìn thấy thế, Tou như hiểu ra mọi chuyện, vỗ vai cậu an ủi.
“Không sao đâu, không sao đâu. Có chúng tôi ở đây mà. Liệu chúng tôi có thể đứng nhìn cậu chết ngay trước mặt mà không làm gì sao?”
“Đúng vậy. Nếu cậu gặp nguy hiểm, lần này tôi sẽ cướp khẩu Colt từ tay Maurer và bắn cho hắn một phát.”
Maurer vẫn đang la hét và chỉ trỏ nãy giờ bị đẩy sang một bên, trong khi những người khác bắt đầu an ủi cậu bằng những câu nói động viên. Tuy nhiên, những lời ấy không mang lại sự an ủi gì cả, ngược lại chúng chỉ làm rõ thêm một tương lai u ám đang chờ đợi phía trước.
“Hãy cố lên, Taeui. Nếu ngay từ bây giờ cậu đã mất hết sức chiến đấu như vậy thì làm sao được. Từ chiều trở đi sẽ là lúc thực sự bắt đầu đấy.”
“Ah, đúng rồi. Cơ thể mệt mỏi quá, phải giải tỏa thôi. Cũng lâu rồi chưa được đấm một bao cát người rồi.”
Đột nhiên, giọng nói xung quanh bắt đầu lớn lên, rồi những thành viên từ chi nhánh châu Âu, đang ngồi nói chuyện ầm ĩ với nhau bắt đầu gầm lên.
“Mới bắt đầu đã bị đánh bại rồi, chúng mày chỉ biết học cách khoe khoang thôi à?”
“Ở chi nhánh châu Á chỉ dạy cách đấu khẩu thôi à? Nhưng cái đó thì chẳng ra gì cả.”
Lại bắt đầu rồi. Với tâm trạng u ám, Taeui vẫn nằm gục xuống bàn, để mặc những lời lải nhải ở phía sau. Những tiếng la hét từ hai bên ngày càng gần.
Taeui ngẩng đầu lên với vẻ mặt ủ rũ. Mọi người đều đứng đối diện với nhóm châu Âu, liên tục chửi rủa và la hét, còn những tiếng ồn ào từ bên kia cũng không kém phần dữ dội. Đứng sau những người đồng đội tạo thành một bức tường vững chắc, Taeui nhìn về phía Maurer đang ngồi sau mình, hỏi gã với khuôn mặt mệt mỏi.
“Có nghĩa là trong suốt nửa tháng tới, mỗi ngày đều như hôm nay sao….”
“Hôm nay còn đỡ vì lâu rồi mới gặp, nhưng càng về sau thì sẽ càng bùng nổ đấy.”
Maurer vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Taeui, mặc dù phàn nàn, nhưng vẫn trả lời. Taeui than vãn một cách buồn bã.
“Hơn nữa, chiều nay là lúc bọn họ thật sự bắt đầu đấu với chúng ta.”
“Ừ. Hôm nay là đấu tự do cá nhân, có thể chọn hai trong số các môn như quyền anh, judo, aikido, kiếm đạo, v.v. miễn là tuân thủ đúng luật của từng môn, còn lại thì thoải mái.”
“Cái gì cơ? Nếu cả hai môn võ đều cho phép luật của chúng thì thực ra không còn gì hạn chế, có nghĩa là gần như không có quy tắc nào cả. Thế mà gọi là đấu sao? Chẳng qua chỉ là đánh nhau thôi.”
“Chắc chắn là giống một trận hỗn chiến thôi. Nếu là một trận đấu chính thức với quy tắc rõ ràng thì làm sao lại có thù hằn gay gắt như thế này chứ?”
“Không nhưng dù sao, huấn luyện với các chi nhánh khác cũng đâu có khác gì, sao lại chỉ có chi nhánh châu Âu lại như thế này?”
“Cũng khó nói, đây là lần đầu tiên tôi tham gia huấn luyện chung với chi nhánh châu Âu, nên cũng không biết phải nói sao, nhưng chắc là trong lúc đấu với bọn chúng, sẽ hiểu rõ thôi.”
“……”
Dù vẫn chưa từng trải qua trận hỗn chiến giữa chi nhánh châu Âu và châu Á, nhưng ít nhất gã cũng có kinh nghiệm từ các chi nhánh khác, nên Maurer hiểu tình hình hiện tại rõ hơn Taeui.
Chỉ còn lại hai người này phía sau, trong khi cuộc ẩu đả giữa các đồng đội và nhóm chi nhánh châu Âu ngày càng trở nên căng thẳng. Ban đầu, họ chỉ buông những lời chửi bới và lăng mạ qua lại, nhưng rồi dần dần tiến lại gần nhau, cường độ lời nói càng lúc càng tăng lên, và giờ thì bắt đầu ném cả muỗng và nĩa vào nhau. Nếu chỉ cần tiến thêm vài chục cm nữa, có lẽ sẽ kéo nhau qua bàn, nắm lấy cổ áo đối phương và lao vào ẩu đả.
Taeui thở dài, nghĩ thầm rằng thà nghe những lời phản bội còn hơn là dính vào cuộc cãi vã này, nhưng cửa ra lại bị bọn họ chặn, không thể rút lui được. Không có cửa sổ nào ở phía sau để có thể đi ra hành lang.
Mặc dù trận đấu vẫn còn trong tầm kiểm soát, nhưng đã như thế này rồi thì không biết tương lai sẽ còn tăm tối đến mức nào, Taeui lại thở dài một lần nữa. Cậu xắn tay áo lên, không còn cách nào khác, nếu bọn họ bắt đầu đánh nhau, thì phải giả vờ tham gia rồi nhanh chóng chuồn đi thôi.
Nhưng khi Taeui vừa quyết định sẽ giả vờ tham gia và rút lui, một bàn tay cứu viện bất ngờ xuất hiện từ một nơi không ngờ tới.
“Mấy thằng khốn này, làm hỏng cả nhà ăn rồi còn định phá luôn ở đây à?! Không muốn ăn cơm à?! Nếu không muốn chết đói thì mau ra ngoài đánh nhau đi. Bàn bị phá nát, ghế và đồ đạc hư hỏng cũng phải đền lại hết đấy, lũ khốn!”
Trong cuộc ẩu đả, một nhân viên phụ trách phục vụ bữa ăn, đang lặng lẽ dọn dẹp đồ thừa, đã bị một đôi đũa ném trúng, khiến cơn giận bộc phát. Nếu không phải vì cơn giận dữ khiến anh ta đập nồi canh xuống kêu ầm lên như vậy, cuộc ẩu đả có thể đã biến thành một trận hỗn chiến ngay chỉ trong vài phút.
Những người vốn đã rất tôn trọng nhân viên phục vụ bữa ăn, hơn cả người tổng chỉ huy hay người đứng đầu lập tức im bặt. Họ chỉ có thể hạ giọng và đe dọa lẫn nhau: “Một lát nữa khi vào trận đấu chiều nay, đợi đấy, tao sẽ đánh cho mày khóc ra nước mắt.”
Những người đã nói câu “Đợi đấy, tao sẽ đánh cho mày khóc ra nước mắt” hầu hết đều giữ lời. Họ đứng thành hàng, xếp chỗ theo thứ tự, và trước khi hiệu lệnh bắt đầu trận đấu, họ đã lườm nhau như những con thú săn mồi. Ngay khi hiệu lệnh vang lên, họ lao vào đối thủ mà không một chút do dự. Và thực sự, họ đã “đánh cho đối phương suýt chết” như đúng nghĩa. Mỗi người đều thành công trong việc đánh cho đối phương phải khóc thét.
Nói cách khác, tất cả bọn họ đều bị đánh như vậy.
Taeui đứng ở vị trí sau cùng, đã chứng kiến cảnh các đồng đội và những người đối diện lần lượt bò ra với cơ thể bê bết máu, cậu hoàn toàn chán ngấy với tình huống này.
“Bọn này điên hết rồi à?”
Taeui nghiêng đầu, nói một cách rất nghiêm túc. Ngay lập tức, Yuenho đứng ngay sau Taeui gật đầu một cách nghiêm trọng.
“Đúng thế. Đối với lũ điên như thế này, chỉ có gậy mới là thuốc. Cũng tốt thôi, đánh cho chúng một trận thì sẽ tốt cho bọn chúng. Không thì làm sao chúng có thể học được gì từ đó?”
“……”
Taeui nhìn Yuenho một lúc, cảm thấy tiếc cho cậu ta, rồi quay đầu đi. Trước mắt cậu, hai người đàn ông vẫn đang vật lộn với nhau trong một trận đánh kiểu chó cắn nhau. Hướng luyện viên có vẻ chẳng quan tâm gì đến việc máu đã nhuộm đỏ mặt đất hay không, mà chỉ lo liệu họ có làm sai quy tắc của các môn võ đã chọn hay không. Khi có người thua hoặc trận đấu rõ ràng đã phân thắng bại, họ mới dừng lại.
“Bây giờ, phòng y tế chắc chắn sẽ bận rộn lắm đây. Giường thiếu nên không thể nằm hết ở đó, mà nhìn tình hình này, nếu họ nằm cạnh nhau, có lẽ vẫn sẽ ném đồ và đánh nhau ngay cả khi đang nằm. Thuốc men chắc sẽ hết nhanh thôi.”
Taeui nghĩ vậy, nhưng rồi lại đặt những suy nghĩ ấy sang một bên khi trận đấu tiếp tục.
Sau mỗi trận đấu, huấn luyện viên đều chỉ ra những điểm cần lưu ý từ cuộc đấu vừa qua. Ví dụ như khi tay trái vung ra theo một hướng nào đó, đối phương đã dùng chân phải để chặn lại, đưa chân đưa lên gần vuông góc, v.v… Nghe xong, Taeui không khỏi rùng mình vì sự chính xác của huấn luyện viên. Dù có xem lại video ghi lại trận đấu, lời huấn luyện viên nói không hề sai một chút nào.
Điều khiến Taeui bất ngờ nữa là, trong khi các đồng đội của cậu đang đấu với nhau, những người xung quanh đứng xem và hò reo điên cuồng dường như không chỉ đang cổ vũ, mà còn có thể nhận ra những động tác nào ảnh hưởng đến kết quả của trận đấu, điểm mạnh và điểm yếu của từng người.
Cuộc đấu có thể là một cuộc ẩu đả tầm thường, nhưng đối với đám khán giả, đó lại trở thành một tài liệu nghiên cứu quý giá. Và những người xem, rõ ràng cũng không phải kẻ tầm thường.
Taeui gãi cổ, thầm nghĩ trong lòng: đúng là đôi khi cậu có cảm giác như thể những người này, dù có điên rồ đến đâu, nhưng khi nhìn từ bên ngoài, họ lại là những người thuộc top tinh anh. Ngay cả tên đồng đội đang bị đánh đập tơi tả, người bị kéo lê ra với cơ thể đầy máu me, cũng là một kẻ được đào tạo đặc biệt từ Cục tình báo trong suốt hai năm qua, được cấp phép đặc biệt để đến học ở chi nhánh từ năm ngoái cho đến cuối năm nay. Nhiều người khác cũng đến đây theo kiểu trao đổi công tác để phát triển bản thân.
… Những người giỏi giang như thế, không hiểu sao lại có thể liều mạng với những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Taeui lắc đầu và thở dài.
“Đừng thở dài. Chắc chắn không chết đâu. Nếu không thì… tôi không dám nói là bảo đầu hàng đâu, nhưng nếu không chịu nổi thì cứ giả vờ ngất đi và bị mang đi. Nhưng ít nhất phải đấm cho tên kia một cú thật mạnh đã.”
Yuenho từ phía sau vỗ mạnh vào vai Taeui, nói. Có vẻ như cậu bạn này đã hiểu sai ý định của Taeui. Khi thấy Taeui thở dài, Yuenho có vẻ nghĩ rằng cậu đang lo lắng vì mình sẽ là người ra trận tiếp theo.
Taeui nghĩ trong lòng, “Đúng là tôi không muốn bị đánh và có cảm giác lo lắng”, rồi liếc nhìn về phía đối thủ của mình. Cậu bắt đầu quan sát kỹ đối thủ sẽ đấu với mình tiếp theo.
Đối thủ của Taeui trông có vẻ mạnh mẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Dù cậu mong muốn có một chút hy vọng rằng đối thủ có thể yếu đuối, chỉ là vẻ bề ngoài dữ dằn, nhưng thực tế, cơ bắp của y không phải là thứ đến từ việc tập luyện trong phòng gym mà là từ những trận chiến thực tế, và ánh mắt, biểu cảm của y cũng toát lên sự điềm tĩnh tuyệt đối.
Nhìn vào rõ ràng là người mạnh nhất trong đám này, có lẽ là một trong hai người đứng đầu. Đúng là cậu thật sự quá xui xẻo.
Sau khi trận đấu của người trước và tổng kết những điểm cần rút kinh nghiệm cũng kết thúc, Taeui nghe thấy tên mình được gọi và đứng lên với cảm giác khó chịu như vừa bị ăn phải sâu.
“Đánh bại nó và trở lại nhé!”
“Đập nát nó, nghiền nát nó!”
“Tôi tin cậu, bậc thầy về mưu kế!!”
Trong những tiếng hò reo xung quanh, không có câu nào khiến Taeui cảm thấy vui vẻ. Câu “Hãy thắng đi” có vẻ là lời động viên ít tích cực nhất, nhưng cậu chẳng hề tự tin chút nào về việc có thể đáp ứng kỳ vọng ấy.
Cậu không tự tin sẽ thắng, nhưng ít ra cậu cũng tự tin vào khả năng đánh giá người khác. Taeui nhìn đối thủ của mình, thầm nghĩ rằng mình không thể đối phó với anh ta.
Vậy thì, cách tốt nhất là…