Passion

Chương 27:




Cứ tưởng là cầu xin nhưng lại chỉ nhận được những lười mắng chửi

Bàn tay của chú đột ngột nắm chặt lấy má Jeong Taeui, kéo mạnh một cách không thương tiếc, miệng lẩm bẩm liên tục: “Ôi trời, thằng ngốc này, ôi trời, thằng khờ này, sao ngay từ sáng đầu tiên của buổi huấn luyện chung đã ra nông nỗi này thế?”

Và mỗi lần như thế, Jeong Taeui đều đáp lại với giọng mệt mỏi: “Con biết mà, con biết mà.”

Hai má Jeong Taeui may mắn được giải thoát khi có người bước vào phòng huấn luyện viên.

“Jeong Changin, sĩ quan trưởng. Anh bận à? … Trông có vẻ bận. Tôi có thể làm phiền anh chút được không?”

Người nói những lời này với nụ cười nhẹ nhàng là Chánh văn phòng, cấp trên trực tiếp của chú, Rudolf Jangtil.

Chú cậu ngay khi thấy người kia vào, lập tức bỏ tay ra khỏi Jeong Taeui và lắc đầu như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Quấy rầy à? Không đâu, mọi chuyện đã xong rồi. … Con có thể đi được rồi.”

Khi thấy vẻ mặt nghiêm nghị của chú, người mà luôn mang dáng vẻ của một giáo viên nghiêm khắc, Jeong Taeui cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cậu vẫn biết điều nên chỉ im lặng cúi đầu và rời khỏi đây. Khi quay người đi, cậu tình cờ đối mặt với tổng chỉ huy và lại cúi đầu chào.

Đang định đi ra ngoài mà không nói gì thêm thì ánh mắt của tổng chỉ huy dừng lại nhìn cậu.

“À, vậy đây là cháu của anh, phải không?”

Lời nói hướng về phía chú, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Jeong Taeui. Cậu đang định rời đi đành phải dừng lại một chút. Chuyện về mình vừa được nhắc đến, nên nếu cứ lờ đi mà ra ngoài cũng thấy không ổn cho lắm. Chú khẽ mỉm cười và gật đầu.

“Đúng rồi, chính là nó.”

“Hm. Vậy cậu này là em trai của nghiên cứu viên Jeong Jaeui, phải không?”

“Đúng vậy, Jaeui là anh trai, còn đây là em trai. Vì là sinh đôi nên tuổi tác không chênh lệch mấy.”

“Ừm. Vậy à. Cậu này… ”

Ánh mắt của tổng chỉ huy lại dừng lại trên cậu, như thể có điều gì đó bất ngờ. Cậu vẫn nhớ lần đầu tiên đến đây, dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi như thủ tục, nhưng lúc ấy người này bận rộn và không có nhiều thời gian trò chuyện. Cậu nghĩ, việc chào hỏi với những người có chức vị cao thì thường như vậy, nên đã dễ dàng bỏ qua.

Khi cảm nhận rõ ánh mắt của tổng chỉ huy đang quan sát mình từ đầu đến cuối, cậu không khỏi thở dài trong lòng.

Hình như anh trai cậu khá nổi tiếng. Dù đã quen với việc này, nhưng ít khi có người nhìn thẳng vào mình như thế, nhất là khi đã trưởng thành rồi.

“À mà, nếu cậu đã ở đây thì anh trai cậu sẽ làm thế nào?”

Tổng bất ngờ hỏi một câu. Mãi đến vài giây sau, cậu mới nhận ra rằng câu hỏi đó là dành cho mình. Cậu thở dài một hơi, rồi im lặng một lúc trước khi trả lời.

“Anh ấy thì dù có tôi hay không, vẫn sẽ tự lo được.”

Cậu trả lời một cách bình thường nhất có thể, rồi liếc nhìn về phía chú.

Cậu không nghĩ là mình và anh trai giống như vợ chồng hay như người bệnh với người chăm sóc. Dù có cách xa nhau một chút thì cũng chẳng có gì phải lo lắng. Cậu chỉ thấy mình phải trả lời đủ thứ chuyện vớ vẩn.

Chú vẫn đứng quan sát từ bên cạnh, khi ánh mắt hai người chạm nhau cuối cùng cũng lên tiếng.

“Chúng là anh em sinh đôi, nhưng không phải lúc nào cũng ở bên nhau. Dù có xa cách một chút thì tình anh em vẫn mãi gắn bó.”

“À, phải rồi, đúng thế.”

Tổng chỉ huy gật đầu đồng tình nhưng ánh mắt lại tiếp tục quan sát cậu một cách kỹ lưỡng.

Cậu bắt đầu thở dài. Liệu ông ta có đang cố tìm ra sự khác biệt gì giữa cậu và anh trai không nhỉ?

Có lẽ do có một người anh nổi tiếng, nên không thể tránh khỏi chuyện này. Dù sao thì trong môi trường này, hình như anh trai cậu đặc biệt nổi bật. Mỗi lần đi đâu, người ta đều nhắc về Jeong Jaeui, và giờ thì chuyện đó cũng bắt đầu làm cậu cảm thấy hơi mệt mỏi.

Chú như thể đã nói xong, ra hiệu bảo cậu đi ra ngoài, đồng thời nói với Tổng chỉ huy: “À, đúng rồi, bộ phận quân sự thứ hai của trụ sở đã liên lạc với tôi… ”

Tổng chỉ huy ngay lập tức chú ý đến những lời ấy.

Cậu chỉ cúi đầu chào thay cho lời chào hỏi rồi bước ra khỏi phòng huấn luyện viên.

Sau khi đã nhận đủ lời mắng mỏ từ sáng sớm, cậu bị gọi vào phòng huấn luyện viên và nhận không ít lời chỉ trích, cho đến khi bước ra, đã là lúc giờ làm việc chính thức bắt đầu. Chắc chắn mọi người ở chi nhánh đã biết chuyện này, nên cậu đến muộn một chút cũng không bị giáo viên mắng mỏ thêm, nhưng nếu cậu bỏ qua hoàn toàn buổi huấn luyện hôm nay thì chắc chắn sẽ bị xử lý nghiêm khắc gấp đôi.

“Ah… Thật chẳng muốn vào chút nào.”
Cậu thở dài khi nghĩ về việc phải vào lớp học môn Kỹ thuật Vũ khí. Chuyện cậu sở hữu súng ống đã lan ra quá nhiều rồi, chắc chắn giáo viên môn Kỹ thuật Vũ khí khó tính sẽ lại chỉ trích cậu thậm tệ. Biết đâu cậu còn bị đánh bằng khẩu Colt nữa thì sao.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ với tâm trạng nặng trĩu. Phòng giáo viên ở tầng trệt nên có thể nhìn ra ngoài hành lang. Thời tiết hôm nay thật tuyệt vời, nhưng chính vì vậy mà tâm trạng cậu càng thêm ảm đạm.

Cậu bước đi chậm rãi về phía thang máy, và khi đi ngang qua phòng làm việc, cậu bỗng dừng lại.

Không có việc gì mà cứ ló đầu vào phòng làm việc sẽ thật kỳ lạ. Tuy vậy, cậu vẫn muốn thấy Xinlu, hi vọng có thể tạm quên đi cảm giác chán nản. Nhưng mà chẳng có lý do gì mà chỉ đến thăm mà không có chuyện gì để nói cả.

Tuy nhiên hôm nay có vẻ như có người đã nhìn ra tâm trạng của cậu và cảm thấy thương hại.

Cậu bước đi như thể mỗi bước là một gánh nặng, nhưng rồi khi vừa qua khúc quẹo của hành lang, cậu nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc mà bấy lâu nay cậu thèm muốn. Xinlu có vẻ như vừa từ nhà vệ sinh ra, chiếc khăn còn vắt trên tay, thấy cậu thì vội nhét vào túi quần. Ánh mắt cậu ta mở to, và sau đó nở một nụ cười thật tươi.

“Anh Taeui! Sao hôm nay anh lại ở đây vào giờ này? Không vào lớp à?”

“Hả? À, anh đang chuẩn bị vào. Mới vừa xong việc ở phòng huấn luyện viện… Hôm nay, trời đẹp thật đấy.”

Cả hai đứng đó, thật sự chỉ muốn ở lại cùng nhau, nhưng lại không có gì để nói. Vì chẳng ai hiểu rõ về người kia, nên họ chẳng có vấn đề gì để trò chuyện. Cuối cùng chỉ còn thời tiết là chủ đề dễ nói nhất.

“Vâng. Mà em xem dự báo thời tiết rồi, chiều nay trời sẽ chuyển mây đấy. Ngày mai và mốt có mưa, nhưng qua ngày kia sẽ tạnh ráo.”

“Ừ. Nếu trời quang lại, chúng ta có thể đi dạo ở bãi biển một lần nữa.”

“Được ạ.”

Xinlu gật đầu nhẹ nhàng trước lời nói của Jeong Taeui.

Cậu thầm cảm ơn trong lòng và ngay từ khoảnh khắc đó, cậu đã bắt đầu mong chờ ngày mà trời sẽ sáng lại, cái ngày mà cậu sẽ lại có thể đi dạo bên bờ biển.

Xinlu nhìn vào phòng huấn luyện viên mà Jeong Taeui vừa bước ra, và hơi nghiêng đầu một chút, có vẻ như thắc mắc điều gì đó.

“Nhưng mà trong huấn luyện viên… đột nhiên có chuyện gì à anh…ah.”

Đột nhiên khuôn mặt của cậu ta trở nên có chút căng thẳng.

“Em nghe nói sáng nay có chuyện lớn lắm. Anh, anh có sao không? Vì chuyện đó mà anh bị gọi vào phải không?”

Chuyện này đã lan ra khắp chi nhánh, trong cái tòa nhà nhỏ này, không ai là không biết, và Xinlu thì chắc chắn không phải là người ngoại lệ.

Xinlu lo lắng bước tới hỏi, giọng điệu đầy ân cần và quan tâm, khiến Jeong Taeui cảm thấy trái tim mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như được an ủi phần nào. Cậu nhìn Xinlu với ánh mắt mê mẩn, không thể rời mắt khỏi khuôn mặt sáng ngời và ngây thơ của cậu ta.

Nhìn thấy khuôn mặt trong sáng và xinh đẹp ấy, tâm trạng cậu bỗng trở nên nhẹ nhàng, ấm áp.

“À, không có gì đâu. Chỉ là một chút thôi. Không có chuyện gì lớn đâu. Còn em, em ổn chứ?”

Khi nghĩ lại, cậu nhận ra rằng dù mình và các thành viên khác có cuộc sống khác nhau, nhưng có một điểm chung duy nhất – là cùng ăn chung một bữa tại nhà ăn. Bình thường, cậu ít có cơ hội gặp nhau trừ khi có việc cần tìm phòng làm việc, nhưng giờ ăn trưa thì lại thường xuyên tình cờ gặp Xinlu.

Bất ngờ, một cảm giác lạ lùng trỗi dậy, làm cậu hơi lo lắng trong lòng.

Nếu lúc đó Xinlu có ở trong nhà ăn… Nếu cậu ấy chẳng may bị cuốn vào cuộc ẩu đả đó… Nếu cậu ấy bị trúng phải mảnh đá hay mảnh gỗ văng ra từ cuộc đấu…

Jeong Taeui đưa tay ra và nắm chặt lấy vai của Xinlu. Xinlu ngẩng lên nhìn cậu với vẻ mặt ngạc nhiên, nghiêng đầu một chút.

“Anh…?”

“À, này. Em thì hầu như không có cơ hội gặp gỡ các thành viên trong đội trừ khi có việc quan trọng, đúng không? Ngoài nhà ăn thì chẳng phải vậy sao?”

“Dạ? Vâng, đúng vậy. Em thường ăn xong sớm, nên lúc đến nhà ăn thường rất vắng vẻ. Bữa trưa và tối cũng vậy, em thường đi ăn trước khi các thành viên hoàn thành công việc, nên không hay gặp ai cả.”

Nghe vậy, Jeong Taeui nghĩ lại và nhận ra rằng thực sự chưa bao giờ thấy Xinlu ở nhà ăn vào giờ cao điểm.

Xinlu trả lời một cách thản nhiên, không hề biết chuyện khiến trong lòng Jeong Taeui lo lắng đến vậy. Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi nghiêm túc nói.

“Em biết không, hiện tại có một số người từ chi nhánh châu Âu đang ở đây. Và trong số họ, có vài người mà… em không nên tiếp xúc. Họ rất nguy hiểm. Vì vậy, em phải…”

Jeong Taeui giải thích một cách cẩn thận, không đi quá sâu vào chi tiết nhưng đủ để Xinlu hiểu rõ tình hình. Xinlu ngay lập tức gật đầu, như thể đã hiểu cậu muốn nói gì.

“Dù em chắc sẽ không gặp ai từ chi nhánh châu Âu, nhưng em sẽ cẩn thận. Cảm ơn anh vì lo lắng nhé, anh Taeui.”

Xinlu nở một nụ cười rực rỡ như hoa với cậu. Nhìn thấy nụ cười đó, Jeong Taeui bất chợt cảm thấy hơi bối rối và vội vàng buông vai Xinlu ra. Cảm giác mềm mại từ đôi vai ấy khiến cậu có chút tiếc nuối.

“Không có gì. Lo lắng là chuyện đương nhiên mà. Em thì…”

Jeong Taeui đang nói thì đột nhiên ngừng lại. Cậu không thể nói hết câu. Những lời tiếp theo chắc chắn sẽ chỉ làm cho cậu càng thêm ngượng ngùng.

Một khoảng im lặng trôi qua. Đây là một khoảng lặng khó xử và xấu hổ, nhưng giờ cậu không còn thấy ghét bỏ nó nữa.

Xinlu đang cúi đầu nhìn xuống chân, bỗng ngẩng lên, nhìn về phía Jeong Taeui như thể muốn kiểm tra cảm giác của cậu. Sau đó, cậu ta khẽ đưa tay ra nắm lấy tay của Jeong Taeui. Jeong Taeui giật mình, bất ngờ rụt tay lại, và rồi ngón tay thon dài của Xinlu nhẹ nhàng lướt vào lòng bàn tay cậu.

“…E hèm…”

Xinlu cúi đầu xuống, mặt đỏ như gấc, ngượng ngùng cười. Jeong Taeui cũng không kiềm được, mặt đỏ bừng theo, bật ra tiếng nói “E hèm” như Xinlu. Cảm giác tay Xinlu ấm áp trong tay mình thật dễ chịu. Nếu tay cậu ấy lạnh lẽo thì có lẽ Jeong Taeui cũng sẽ thích, nhưng lúc này, nhiệt độ ấm áp đó lại khiến cậu cảm thấy thật thoải mái.

Cả hai đứng đối diện nhau, tay nắm chặt một cách vụng về, không nói lời nào trong một lúc lâu. Cho đến khi Jeong Taeui cảm nhận được ánh mắt nhìn về phía mình, cậu ngẩng lên và nhận ra họ đã đứng quá lâu rồi, vì vậy mặc dù vẫn còn rất tiếc nuối, cậu vẫn phải buông tay Xinlu ra.

Cửa phòng huấn luyện viên bật mở, và chú bước ra từ đó, nhìn họ một cách chăm chú.

Jeong Taeui quay sang nhìn chú qua bờ vai Xinlu, ánh mắt vô tình gặp nhau.

“…”

“…”

Khi ánh mắt giao nhau, chú chậm rãi nháy mắt vài lần. Cái nháy mắt rất chậm, và trên khuôn mặt không biểu cảm của chú, dường như đang có một nụ cười ái muội. Mặt chú như đang nói “Hai đứa bay vui thật đấy…” – có phải chỉ là cảm giác của Jeong Taeui thôi không?

Jeong Taeui muốn tiếp tục nắm chặt tay Xinlu, đứng đó lâu hơn, nhưng nếu cứ ở lại thêm chút nữa, chắc chắn câu hỏi “Con không vào lớp học buổi sáng mà còn đứng đây đến bao giờ?” sẽ buột miệng, và không lâu sau, chắc chắn là Tổng chỉ huy sẽ ra ngoài. Vì vậy, cậu đành buông tay Xinlu trong sự tiếc nuối vô vàn.

May mắn thay, Xinlu vẫn chưa nhận ra nụ cười ái muội từ phía sau lưng. Cậu ta ngập ngừng, thì thầm với vẻ mặt hơi đỏ.

“Vậy thì anh, khi thời tiết đẹp lên…”

“Ừ. Cuối tuần này mưa cũng tạnh, trời sẽ đẹp lắm, lúc đó gặp nhau nhé. Chúng ta sẽ đi dạo thong thả.”

Khi Jeong Taeui nói vậy, Xinlu ngừng lại một chút, nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ. Cậu ta hơi nghiêng đầu một chút, tự hỏi liệu mình có nghe nhầm không, rồi lại cười tươi.

“Vâng, anh. Vậy thì gặp lại vào cuối tuần nhé.”

“Ừ. Ừ, vậy đi. …Trước đó nếu có thể gặp được thì gặp. Dù sao cũng phải cẩn thận nhé.”

Xinlu cười ngọt ngào, để lại lời nhắn nhủ “Đừng lo lắng, anh cũng phải cẩn thận đấy”, rồi quay người bước đi. Sau khi Xinlu vào văn phòng, chú cậu cũng nhanh chóng chuẩn bị quay lại phòng huấn luyện viên.

Jeong Taeui đang đứng thẫn thờ trong hành lang, nhìn về phía chú, và chú nhìn cậu một lúc, sau đó vẫy tay.

“Không đi à? Không vào thì sẽ bị kêu vào phòng huấn luyện cả buổi chiều đấy. Mà bây giờ con phải vào lớp Kỹ thuật Vũ khí đúng không? Con biết rồi đấy, McKin là giáo viên lớp đó. Nếu bị ông ta bắt gặp thì sẽ rất rắc rối đấy.”

Nghe chú nói vậy, Jeong Taeui thầm nghĩ trong đầu: “Liệu mình có sống được tới cuối tuần để đi dạo với Xinlu không nhỉ?” Nhưng cậu vẫn muốn sống để được gặp Xinlu vào cuối tuần.

“À, thế còn… Xinlu thì sao…”

Chú dường như đang nghĩ về điều gì đó, lẩm bẩm một mình và im lặng trong giây lát. Tông giọng của chú có chút gì đó đầy ẩn ý, khiến Jeong Taeui không khỏi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn chú. Chú ngẩng đầu, nhìn lên trần nhà một lúc, như đang chìm trong suy nghĩ, rồi cuối cùng vẫn không nói thêm gì, chỉ khẽ vẫy tay.

“Đi đi. Con đó, khi người ta có lòng tốt nhắc nhở thì lại chẳng chịu nghe. Trong số các giáo viên, McKin là người khó chơi nhất. Dù ông ta chẳng còn sống được mấy tuần nữa, nhưng đừng để những gì có thể làm hôm nay lại để đến ngày mai.”

“…”

Jeong Taeui nhìn chú với ánh mắt trách móc. Chú thấy vậy bỗng chốc nở một nụ cười rạng rỡ.

“Cuối tuần này con sẽ đi dạo với Xinlu phải không? Nếu thời tiết đẹp thì cũng tốt đấy.”

“…Nếu thời tiết xấu thì con sẽ mặc áo mưa, đi dạo dưới mưa.”

Jeong Taeui càu nhàu rồi quay lưng bước về phía thang máy. Chú vẫn tiếp tục mỉm cười, như đang suy nghĩ điều gì đó, và giọng nói của chú vang lên nhẹ nhàng phía sau lưng.

“Chú sẽ đốt sách cho con, đừng có buồn quá.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.