“Ba viên nữa thôi. Nếu mày không bắn trúng, mày sẽ chết.”
Riegrow có vẻ rất vui vẻ. Một nụ cười thoải mái hiện lên khóe miệng hắn ta. Trong khi đó, Jeong Taeui xô Maurer vẫn đang bám vào cậu sang một bên, rồi lao về phía sau người đàn ông kia. Trong khi chạy vòng ra sau, hai tiếng nổ súng lại vang lên liên tiếp.
“Thằng điên! Mày đi tìm cái chết à? Tại sao lại dại dột như vậy, mày không sợ mất mạng sao?”
Jeong Taeui nghiến răng lầm bầm.
Chỉ còn một viên nữa, và xung quanh đã trở thành một đống đổ nát thảm hại.
Khoảng cách giữa gã đàn ông và Riegrow chỉ còn khoảng bốn, năm mét.
Cổ gã ta ướt đẫm mồ hôi. Còn Riegrow vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nở một nụ cười nhẹ. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy một khúc gỗ to bằng bắp tay, ném qua ném lại vài lần, rồi bất ngờ quăng về phía người đàn ông. Tuy nhiên, đây không phải là một trò đùa, vì khúc gỗ đó bay sượt qua đầu tên kia, chỉ cách một chút nữa thôi sẽ đập trúng. Nếu bị trúng, ít nhất người đàn ông cũng sẽ ngất đi.
Và rồi, khoảnh khắc đó cũng tới.
Jeong Taeui ngay lập tức cảm nhận được điều này.
Khi tính mạng của một người treo lơ lửng, đó chính là lúc giác quan của cậu nhạy cảm nhấy. Ngay khi Jeong Taeui nhận ra, cơ thể cậu đã di chuyển.
Khi người đàn ông cúi đầu xuống, Riegrow lao vào. Nó gần như đồng thời với việc hắn ném khúc gỗ.
Người đàn ông, nhìn thấy con quái vật với ánh mắt tàn nhẫn và lụ cười lạnh lùng lao tới.
RẦM!!!
Mặt đất như rung chuyển. Jeong Taeui đang ở gần phải co rúm lại và nhắm mắt vì tiếng nổ như xé toạc màng nhĩ. Một tiếng rên ngắn thoát ra khỏi miệng cậu.
Khi mở mắt ra, Jeong Taeui thấy:
Riegrow đã lao tới, chộp lấy cổ tay người đàn ông, xoay người và bẻ gãy cánh tay gã ta. Từ trần nhà, những mảnh đá vụn và bụi bẩn rơi xuống. Riegrow dùng một tay khác thản nhiên siết chặt cổ người đàn ông, ấn nhẹ lên động mạch chủ.
“Ôi… chệch mất rồi.”
Tiếng cười của Riegrow vang lên trong không gian tĩnh lặng đến nỗi tai như bị ù đi.
Khi câu nói đó vang lên, tất cả mọi người có mặt đều hiểu ra.
Riegrow đã nắm lấy tay gã đàn ông, điều chỉnh khẩu súng để nòng súng hướng vào đầu gã ta. Cứ như thể hắn đang quyết định số phận của người đàn ông này một cách thản nhiên.
Người đàn ông mở mắt trừng trừng, nhìn chăm chú vào Riegrow. Đôi tay trên cổ gã nhẹ nhàng vuốt ve.
“Hẹn gặp lại ở thế giới bên kia.”
Riegrow khẽ cụp mắt. Giọng nói trầm thấp như một bài hát thì thầm. Lực từ đôi bàn tay to lớn và đáng sợ của hắn ta bắt đầu siết chặt vào cổ người đàn ông, như thể dễ dàng bẻ gãy chiếc cổ ấy chỉ bằng tay không.
Và rồi.
“Thả tay ra.”
Một giọng nói trầm lắng vang lên.
Jeong Taeui đứng phía sau, chĩa nòng súng Colt vào gáy của Riegrow, khẩu súng dừng lại ngay trên cổ hắn ta.
Riegrow khựng lại, vẫn giữ chặt cổ người đàn ông. Hắn hơi ngả người ra sau, đưa cổ mình vào nòng súng, cười nhẹ và thì thầm.
“Nhắm sát thế này, thì ngay cả cổ tay của cậu cũng khó mà bảo toàn được.”
“Đừng nhúc nhích. Anh nghĩ một cái cổ tay gãy còn đáng sợ hơn cả cái chết à?”
“……Có lẽ tôi nhìn nhầm. Tôi ghét mấy kẻ ngu ngốc tự cho mình là anh hùng, không phải việc của mình mà còn muốn vớt vát cái danh dự rẻ tiền.”
“Đừng nhúc nhích.”
Jeong Taeui siết chặt tay cầm súng. Cậu không chớp mắt, theo dõi từng cử động nhỏ nhất của Riegrow. Cậu tự mắng mình trong đầu.
Một thằng ngu chết đi có gì đâu mà phải lo, sao lại ngu ngốc lao vào chuyện không phải của mình như thế. Cứ tự đào hố rồi chui vào trong đó, không nằm im được à.
Thế nhưng không cần suy nghĩ, vì lúc đó cơ thể Jeong Taeui theo bản năng hành động, nhưng hiện tại, cậu thực sự muốn cắn chặt lưỡi vì cảm giác rối bời. Tuy vậy, mọi chuyện đã đến nước này, cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý cho mọi thứ. Có cảm giác như tên quái vật này dù có bị đánh nát đầu vẫn sẽ tiếp tục đứng dậy như zombie, khiến cậu cảm thấy sợ hãi.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ Riegrow. Vai hắn ta nhẹ nhàng nhúc nhích lên xuống.
“Haha, khó nghĩ quá. Phải làm sao bây giờ nhỉ…”
Riegrow lẩm bẩm một cách khó xử, rồi từ từ nới lỏng lực siết trên cổ người đàn ông. Có lẽ vì quá căng thẳng, khi tay hắn di chuyển, Jeong Taeui vô thức giật mình.
Phải làm sao đây, dù không cần ai phải giải thích, Jeong Taeui cũng hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Kẻ mới xuất hiện này, không biết phải xử lý thế nào đây, đó là ý của hắn ta.
Jeong Taeui siết chặt tay cầm súng.
Chỉ cần một khoảnh khắc lơi lỏng, thì đó sẽ là khoảnh khắc cậu mất mạng.
Ngay khi Riegrow hoàn toàn buông tay khỏi cổ người đàn ông.
Tên kia vốn gần như ngất đi bỗng nhiên mở mắt, giận dữ la hét.
“Bắn đi! Bắn đi ngay! Bắn chết nó đi!”
Khi nghe thấy tiếng la hét đó, Jeong Taeui vốn đang căng thẳng đến cực điểm trước từng cử động nhỏ của Riegrow, suýt nữa thì bóp cò súng thật.
Đối mặt với gã đàn ông, người mà không hề biết ơn khi được cứu mạng, lại còn la hét như thế, Jeong Taeui cũng cảm thấy tức giận.
“……Quả thật là hai thằng điên gặp nhau. Mày muốn chết, mà lại gặp tao ngáng đường, đúng không? Thằng khốn này, nếu tao còn sống, mày chết với tao.”
Khi Jeong Taeui đang căm giận nói ra những lời này, Riegrow vốn tưởng như sẽ buông tay gã đàn ông, lại khẽ cười và nhấc gót chân khỏi mặt đất.
Ngay khoảnh khắc đó, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng Jeong Taeui.
Nhưng đúng vào lúc ấy,
“Mọi người đang làm cái quái gì vậy?”
Một giọng nói lạnh lùng như sương giá vang lên trên đầu. Tiếng bước chân rầm rập từ cửa, có ít nhất vài đôi chân đang tiến lại gần. Jeong Taeui suýt chút nữa đã kéo cò súng khẩu Colt, ngay lập tức dừng lại và quay về phía đó.
Chú cậu đang bước vào. Sau lưng chú là người tài xế cũ, không đáng lẽ phải gọi là ‘giáo viên’ mới phải. Khi nhìn thấy mặt chú, Jeong Taeui khẽ lẩm bẩm trong miệng.
Chú bước vào với vẻ mặt không biểu cảm, nhìn quanh một chút, rồi như hiểu được tình hình, tiến thẳng đến chỗ ba người mà không cầm thứ vũ khí gì cả. Khi nhìn thấy Jeong Taeui cầm khẩu Colt, chú nhíu mày lại.
“Việc sở hữu vũ khí cá nhân trong chi nhánh là cấm, không biết à, Jeong Taeui?”
“…… Biết rồi ạ.”
“Của ai?”
“……. Của tôi.”
“Của cậu à. Được rồi, nếu cậu nói vậy thì cứ cho là vậy đi. Lên phòng huấn luyện ngay bây giờ.”
Mặc dù chú đã nói vậy, Jeong Taeui vẫn do dự một chút. Riegrow vẫn đứng trước mặt cậu, và nòng súng đang đặt ngay trên cổ hắn, chỉ cần cậu cử động một chút là có cảm giác như người đàn ông này sẽ bóp nghẹt cổ cậu ngay lập tức.
Tên này không phải là loại người sẽ kiềm chế hành động của mình dù có đang bị ai khống chế.
Chú lúc này cũng dời mắt sang gã đàn ông đang bị Riegrow nắm chặt.
“Louis Shin. Cậu định giết hắn à?”
“—-Vâng. Hắn ta đáng chết!”
“Được, cậu lên trên một thời gian đi. Tạm thời nghỉ ngơi một chút rồi về.”
Sau khi nói ngắn gọn với gã đàn ông kia, chú lại nhìn Riegrow, gương mặt trở nên trầm tư, sau đó thở một hơi dài, ánh mắt thể hiện rõ sự phiền muộn.
“Riegrow.”
Khi ánh mắt của Riegrow bắt gặp chú, hắn ta hơi nhíu mày một chút, sau đó nở một nụ cười khổ, thể hiện rõ sự khó xử. Cuốn cùng hắn cũng chịu nhượng bộ nhún vai, vẻ mặt vừa uất ức vừa như muốn kể tội.
“Chẳng phải tôi làm gì đâu. Đột nhiên cái tên này dám dọa tôi bằng khẩu súng Revolver 50, ông bảo tôi phải làm sao? Cứ đứng đó chịu chết à? Tôi cũng chỉ có thể làm vậy để bảo vệ mạng sống thôi.”
Lời biện minh của Riegrow nói theo kiểu không tôn trọng, nhưng về lý thuyết lại rất hợp lý. Cánh tay của gã đàn ông mà hắn đang giữ đã bị bẻ ngoặt ở một góc không tự nhiên, sưng tấy lên, rõ ràng là Riegrow đã áp đảo.
Chú liếc mắt nhìn hắn một cách phiền phức, rồi quay sang Jeong Taeui vẫn đang chĩa khẩu súng Colt trên cổ hắn, cất tiếng nói.
“Thả Louis Shin ra, bước hai bước về phía trước. Nhìn kìa, có một thằng nhóc tội nghiệp đang đứng đằng sau lưng cậu run rẩy đấy.”
Thằng nhóc tội nghiệp đó đang dùng súng dí vào cổ tôi à?”
Riegrow lẩm bẩm, giọng có chút uất ức. “Thật quá đáng mà, huấn luyện viên.” Dù miệng vẫn càu nhàu nhưng hắn cuối cùng cũng chịu thả Louis Shin ra. Trước khi thả, hắn còn nhấn một lần nữa vào cánh tay gãy của gã. Sau đó vung cánh tay tặng cho Louis Shin một cái bạt tai nhẹ. Tuy là nhẹ, nhưng tiếng vỗ vào đầu vang lên, khiến mắt của người đàn ông như muốn bật ra khỏi hốc mắt.
Chú quay sang nhìn khẩu súng Revolver rơi xuống đất. Khi chú khẽ gật đầu, người tài xế đứng đằng sau bước lên, nhặt khẩu súng. Chú nhận lấy, cảm nhận trọng lượng của nó rồi lắc đầu.
Khẩu súng này không chỉ có tác dụng giết người, mà còn thích hợp để phá hủy những vật cỡ lớn. Chú thậm chí dùng nó vỗ mạnh vào mặt của Louis Shin, rồi đột ngột dùng nòng súng đánh mạnh vào gã.
“Đồ điên, có ai lại dùng thứ này để nhắm vào người khác như thế. Cậu ra khỏi hải quân rồi thì phải học lại môn kỹ thuật vũ khí.”
Sau khi lắc đầu, chú ném khẩu súng lại cho người tài xế. Rồi không nói gì thêm một câu gì mà chỉ đá vào Louis Shin, khiến gã ngã xuống đất và bị đẩy sang một bên.
Lối đi giờ đã được mở, Riegrow từ từ đứng thẳng lên, vẫn nở nụ cười mờ ám. Hắn ta cố tình đặt nòng súng lên cổ mình, rõ ràng là có chủ đích. Riegrow cười nhẹ một cái rồi bước đi chậm rãi từng bước, từng bước một.
Jeong Taeui không vội vã, từ từ hạ súng xuống, chú ý theo dõi Riegrow, khi chú đã tiến đến bên cạnh cậu, cậu đành ngoan ngoãn giao nộp khẩu Colt ra.
Riegrow đúng như lời chú nói, đã lùi lại hai bước và quay người lại. Jeong Taeui tiếp tục nhìn hắn ta, ánh mắt của họ gặp nhau. Riegrow nở một nụ cười nhẹ, rồi nhìn cậu, thỉnh thoảng thả nắm tay ra và nắm lại như thể đang suy nghĩ gì đó.
Nếu như lúc đó chú đến muộn hơn một chút thì chuyện gì đã xảy ra nhỉ? Jeong Taeui không thể chắc chắn. Nhưng cảm giác bất an dâng lên trong cậu, như một trực giác mơ hồ báo hiệu điều gì đó tồi tệ, vẫn còn đọng lại rõ ràng trên lưng. Cậu bỗng nhận ra rằng mình đã lâm vào hiểm cảnh như thế nào… Nhưng có lẽ, nguy hiểm thực sự lại đang chờ đợi phía trước.
Bây giờ cậu mới hiểu lý do tại sao Riegrow luôn đeo găng tay. Hắn ta ghét cảm giác dính máu trên tay, thật sự có thể cảm nhận được nỗi lo sợ đằng sau những hành động đó.
Jeong Taeui cảm thấy vô cùng nặng nề trong lòng.
Có lẽ việc giáo dục trong quân ngũ đã khiến đã tinh thần vì đồng đội vẫn còn ăn sâu vào cơ thể cậu, dù đã không còn cần thiết nữa. Thực sự, việc một người không liên quan bị giết, sao cậu lại phản ứng như vậy? Một cách bản năng, cơ thể cứ thế chuyển động theo.
Bất chợt cậu cảm nhận ánh mắt dõi theo mình nên đành ỉu xìu quay đầu lại. Chú đang nhìn cậu với ánh mắt như thể nói “Thằng ngốc”, rồi chú lắc đầu, ra vẻ thất vọng. Chú đã đưa ra lời khuyên quý giá, nhưng cậu lại chẳng thể tránh khỏi việc làm điều mà rõ ràng biết sẽ bị ăn mắng.
“Chết tiệt, con định làm gì với khẩu súng hết đạn ấy?”
Chú nói với giọng chán nản. Khẩu Colt trong tay đong đưa, trông thật nhẹ nhàng.
Taeui không nói gì, chỉ im lặng với vẻ mặt ủ rũ. Khi lấy khẩu súng từ trong tay Maurer, cậu đã biết nó nhẹ như thế nào. Nhưng để ngăn cản người kia, cậu chỉ có thể liều lĩnh đến vậy.
Riegrow vẫn đang đứng một khoảng xa nhìn Taeui, bỗng dừng lại, vẻ mặt trở nên kỳ lạ. Rồi hắn ta bật cười, như thể không thể tin vào điều mình thấy. Càng nghĩ lại, nụ cười ấy lại càng kéo dài, thấp và ngắt quãng.
Sau một lúc, nụ cười đó đột ngột tắt ngấm.
Riegrow nhìn Taeui chằm chằm, thì thầm như thể khắc sâu từng chữ.
“Taeui… Taeui đúng không?”
Đó là cách phát âm chính xác mà lâu lắm rồi cậu mới được nghe thấy. Khi nghe tiếng thì thầm ấy, Taeui cảm thấy càng thêm nặng lòng, như thể một tương lai đầy sóng gió đã mở ra theo âm thanh đó.
Chú à, liệu con có thể thay Louis vào đồn không? Dù bị giam giữ nửa năm cũng được, xin hãy cách ly con đi.
Có lẽ lát nữa lên phòng huấn luyện cậu sẽ vứt hết mặt mũi mà nắm lấy ống quần của chú cầu xin.